10 năm trước.
Biệt thự Moon sang trọng,to lớn,tràn đầy tiếng cười của trẻ con.Trên chiếc ghế salon dài,hai cậu bé đang cùng nhau thưởng thức bỏng ngô và xem phim.Khung cảnh thật yên bình và vui tươi.
- Moon,tao nghe mẹ nói,ngày mai mẹ mày sẽ đi Mĩ đấy.- Cậu bé điển trai với mái tóc màu bạch kim vừa ăn bỏng ngô vừa lên tiếng.
- Không.Tao không tin.Mẹ sẽ không bỏ tao đi.- Hắn giãy dụa,ra sức lắc đầu phủ nhận.
- Tao đùa thôi.- Khôi cười lớn nhìn hắn.
- Mày dám...- Hắn hét lên rồi đuổi theo Khôi.
Cả hai cứ nghịch ngợm như vậy,một người đuổi,một người chạy khắp khuôn viên biệt thự.Người hầu trong nhà nhìn hai cậu bé dễ thương không khỏi ấm lòng.
- Moon,Nic hai đứa mau lại đây uống nước nè.- Từ đằng xa,bà Trương kêu lớn.Bà mỉm cười nhìn hai cậu bé nhỏ.Mái tóc màu tím của hắn rực sáng lên trong nắng chiều,còn mái tóc màu bạch kim của Khôi lúc ẩn lúc hiện thật bắt mắt.
- Tụi con đến đây.- Hắn hé lớn rồi cùng Khôi chạy đến chỗ bà Trương.Cả hai mệt mỏi thả cơ thể rơi tự do xuống bãi cỏ xanh ngắt trong khu vườn.
- Mệt không hả???-Bà Trương ân cần lau mồ hôi trên khuôn mặt của hai chàng hoàng tử nhỏ.- Đây,hai đứa mau uống nước đi.-Bà Trương mỉm cười hiền từ.
- Vâng.- Khôi và hắn cùng ngồi dậy,lấy chai nước cam,uống hết một hơi.
Từ đàng xa,một người phụ nữ xinh đẹp đang đi đến chỗ bọn họ.Vóc dáng hoàn mĩ của bà đi cùng với chiếc váy trắng tinh khiến các cô gái 18 tuổi cũng phải ghen tỵ.Trên người bà tỏa ra một nét quý phái nào đó làm người khác phải cảm thấy e sợ.Bà mỉm cười nhẹ nhàng,đôi mắt màu tím sáng rực lên giữa cái nắng chiều.Bà giống như một thiên sứ được thượng đế ban tặng cho trần gian.
- Hai đứa có mệt lắm không???- Bà đưa tay xoa xoa hai cậu con trai dễ thương,đáng yêu này.
- Không ạ.- Hắn và Khôi cùng đồng thanh.
- Mẹ với ba cãi nhau phải không ạ???- Hắn ngây ngô,nhìn mẹ bằng ánh mắt buồn buồn hỏi.
- Sao con lại nói vậy.Mẹ với ba đâu có cãi nhau.- Mẹ hắn cười hiền,lấy tay xoa xoa đầu cậu con trai bé nhỏ.
- Chính con và Khôi thấy ba và mẹ cãi nhau mà.- Hắn vừa nói vừa nhìn sang Khôi tìm sự đồng tình.
- Đúng ạ.Hôm qua,con và Moon đã thấy.- Khôi cũng gật đầu.
- Không có chuyện gì đâu.- Mẹ hắn lắc đầu,ánh mắt chùn xuống.
Những cử chỉ đó tuy nhỏ những không thể thoát khỏi ba cặp mắt dò xét của hắn,Khôi và bà Trương.
Đêm đến,căn biệt thự sáng rực với ánh đèn.Hai bóng dáng nhỏ bé đứng trốn sau một bức tường.Cách đó không xa,một đôi vợ chồng trẻ đang lớn tiếng với nhau.Người đàn ông với khuôn mặt tức giận lấy tay hất những thứ trên bàn xuống.
Xoảng...Xoảng...
Tiếng đổ vỡ lớn khiến hai cậu bé hoảng loạn mà ôm lấy nhau.Không thèm để ý đến xung quanh,người đàn ông tức giận ném vỡ tấm ảnh cưới của bọn họ.Người phụ nữ đứng bên ạnh chịu trận,nước mắt không ngừng rơi xuống.Người đàn ông thấy vậy càng tức giận hơn.
- Khóc cái gì.Đừng đem nước mắt ra hù dọa tôi.- Người đàn ông hét lên.- Nói,cô và hắn ta đã làm gì???- Người đàn ông nói tiếp.Giọng nói mang đầy tia tức giận.
- Anh hiểu lầm rồi.Em và anh ấy không có gì cả.- Mẹ hắn khóc nấc lên.Tay trắng hồng của bà nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của ông Kiệt,ra sức giải thích.
- Hiểu lầm...Nực cười thật.Vậy hình ảnh này là gì???- Ông Kiệt cầm một sấp hình ảnh ra ném thẳng vào mặt mẹ hắn.
Tay bà Băng run run cầm sấp hình lên.Đó là hình bà và một người đàn ông nào đó vui vẻ đi vào khách sạn.
- Hứ,...Còn gì để nói không???- Ông Kiệt cười lạnh.
- Không phải như vậy.Tất cả không phải như anh nghĩ đâu.Anh phải tin em chứ.- Bà Băng cố gắng giải thích cho ông Kiệt hiểu.
- Tôi chỉ tin vào những gì tôi nhìn thấy.Đồ đàn bà dơ bẩn.- Ông Kiệt lạnh lùng hất phăng tay bà Băng ra.Hung hăng đi đến nắm lấy cái cổ trắng nõn nà của bà,siết chặt.
- Kiệt...Bỏ..em...ra....Đau quá.- Bà Băng dùng sức kéo tay ông Kiệt ra nhưng không thể.Dù sao,bà cũng chỉ là một người phụ nữ.Làm sao có thể thắng ông Kiệt.
- Đồ đàn bà đê tiện.- Ông Kiệt nghiến răng ken két.
Không còn hơi sức nữa.Không khí như bị trút hết,bà Băng mệt mỏi buông lỏng tay.Thấy vậy,ông Kiệt hốt hoảng buông bà ra.
- Khụ...Khụ...- Bà Băng ngồi bệt xuống sàn nhà,ho sặc sụa.Nước mắt vẫn không ngừng rơi,bà nhìn ông Kiệt bằng đôi mắt đầy bi thương.
- Cô biến đi cho tôi.Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa.Cô chết đi.- Ông Kiệt tức giận hét lên.
Ở xa xa,hắn và Khôi nghe tiếng hét của ông Kiệt thì không khỏi hoảng loạn.Cả hai cậu bé sợ hãi nương tựa vào nhau.
- Là anh nói đó.- Bà Băng cười chua xót,nói trong nước mắt.
Nói xong,bà đứng dậy bước đi.Đến chỗ hắn và Khôi đang đứng,bà ôm cả hai vào lòng.Vuốt nhẹ mái tóc của cả hai,bà nói:
- Hai đứa mau đi ngủ đi.Khuya rồi.Ngày mai còn đi học nữa.- Bà mỉm cười nhẹ,trấn an cả hai.
- Vâng ạ.
Nghe lời mẹ,cả hai bước về phòng,mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau,trong phòng hiệu trưởng rộng lớn.Hắn vô tư ngồi trên bộ ghế salon nhâm nhi trái táo.Hiệu trưởng vừa lo làm việc,lâu lâu lại liếc qua cậu cháu bé nhỏ mỉm cười nhẹ.
- Con chơi hoài như vậy không mệt sao.- Hiểu trưởng rời mắt khỏi đống tài liệu,nghiêm túc nhìn hắn hỏi.
- Không mệt.Chơi như vậy rất vui.Chú lại đây chơi cùng con đi.Chơi một mình rất buồn.- Hắn bí xị mặt nhìn hiệu trưởng với ánh mắt cầu khẩn.
- Chú bận việc.Không thể chơi với con được.- Hiệu trưởng trở lại bàn làm việc,tiếp tục vùi mặt vào đống tài liệu,hồ sơ.
Hắn bặm môi,không thèm chú ý đến hiệu trưởng nữa.
Ánh trăng dần lên cao.
Màn đem rực sáng ánh đèn.
Ngồi trên thanh cửa sổ.
Mong ước được một lần nữa gặp em.
Để được một lần yêu em,quan tâm em,chăm sóc em.
Cớ sao duyên phận khắc nghiệt.
Làm hai ta phãi mãi xa nhau.
Tiếng chuông điện thoại vang lên há tan bầu không khí vốn đã yên tĩnh.Cầm lấy con dế yêu,hắn bấm nút nghe máy.Đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nói thất thanh xen lẫn nước mắt.
- Moon,mau về nhà đi con.
- Ai vậy???- Hắn ngạc nhiên hỏi.
- Là ta,gì Trương đây.- Đầu dây bên kia khóc nấc thành tiếng khiến hắn không khỏi hốt hoảng.
- Có chuyện gì xảy ra sao???- Tự nhiên trong lòng hắn lại dâng lên một cỗi lo lắng.
- Mẹ con...Mẹ con bị tai nạn.- Gì Trương nói lớn để át đi những tiếng còi xe cộ.
- Không...Không thể nào.Con không tin.- Hắn hét lên trong điện thoại.
Bàn tay nhỏ bé run run làm chiếc điện thoại rơi xuống xàn nhà,vỡ tan tành.Nước mắt làm nhòe đi đôi mắt màu tím.Mọi thứ xung quanh cứ mờ mờ,ảo ảo khiến hắn cảm thấy cực kỳ ghét.
Rầm...
Từ ngoài cửa,Khôi xông thẳng vào,nhìn thấy thái độ của hắn thì cũng đủ biết,hắn đã biết tất cả.
- Chúng ta đi thôi.
Nói xong,Khôi nắm lấy tay hắn kéo đi.Chiếc xe màu đen đang chờ cả hai ở dưới cổng học viện.Thấy cả hai,người tài xế vội mở cửa rồi phóng vụt trên đường lớn.Tới con đường,nơi chiếc xe đang bốc cháy.
Nhìn thấy toàn bộ mọi thứ,hắn như chết lặng.Đôi chân nhỏ bé không còn đứng vững nữa mà khụy xuống.Nước mắt cũng trực trào.Bàn tay run run nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ.Đôi môi trở nên tím tái hẳn đi.
- MẸ....- Hắn hét lên khiến tất cả mọi người có mặt ở đó hoảng hốt.Khôi đặt tay lên bã vai hắn.Anh cũng khóc.
Rầm...Đoàng....
Sấm...Chớp nổi đùng đùng,sáng rực như xé tan cả bầu trời.Rồi mưa ào ào trút xuống,ngọn lửa cũng vì vậy mà tắt hẳn.Tất cả chỉ còn là một nắm tro tàn.
Biệt thự Moon sang trọng,to lớn,tràn đầy tiếng cười của trẻ con.Trên chiếc ghế salon dài,hai cậu bé đang cùng nhau thưởng thức bỏng ngô và xem phim.Khung cảnh thật yên bình và vui tươi.
- Moon,tao nghe mẹ nói,ngày mai mẹ mày sẽ đi Mĩ đấy.- Cậu bé điển trai với mái tóc màu bạch kim vừa ăn bỏng ngô vừa lên tiếng.
- Không.Tao không tin.Mẹ sẽ không bỏ tao đi.- Hắn giãy dụa,ra sức lắc đầu phủ nhận.
- Tao đùa thôi.- Khôi cười lớn nhìn hắn.
- Mày dám...- Hắn hét lên rồi đuổi theo Khôi.
Cả hai cứ nghịch ngợm như vậy,một người đuổi,một người chạy khắp khuôn viên biệt thự.Người hầu trong nhà nhìn hai cậu bé dễ thương không khỏi ấm lòng.
- Moon,Nic hai đứa mau lại đây uống nước nè.- Từ đằng xa,bà Trương kêu lớn.Bà mỉm cười nhìn hai cậu bé nhỏ.Mái tóc màu tím của hắn rực sáng lên trong nắng chiều,còn mái tóc màu bạch kim của Khôi lúc ẩn lúc hiện thật bắt mắt.
- Tụi con đến đây.- Hắn hé lớn rồi cùng Khôi chạy đến chỗ bà Trương.Cả hai mệt mỏi thả cơ thể rơi tự do xuống bãi cỏ xanh ngắt trong khu vườn.
- Mệt không hả???-Bà Trương ân cần lau mồ hôi trên khuôn mặt của hai chàng hoàng tử nhỏ.- Đây,hai đứa mau uống nước đi.-Bà Trương mỉm cười hiền từ.
- Vâng.- Khôi và hắn cùng ngồi dậy,lấy chai nước cam,uống hết một hơi.
Từ đàng xa,một người phụ nữ xinh đẹp đang đi đến chỗ bọn họ.Vóc dáng hoàn mĩ của bà đi cùng với chiếc váy trắng tinh khiến các cô gái 18 tuổi cũng phải ghen tỵ.Trên người bà tỏa ra một nét quý phái nào đó làm người khác phải cảm thấy e sợ.Bà mỉm cười nhẹ nhàng,đôi mắt màu tím sáng rực lên giữa cái nắng chiều.Bà giống như một thiên sứ được thượng đế ban tặng cho trần gian.
- Hai đứa có mệt lắm không???- Bà đưa tay xoa xoa hai cậu con trai dễ thương,đáng yêu này.
- Không ạ.- Hắn và Khôi cùng đồng thanh.
- Mẹ với ba cãi nhau phải không ạ???- Hắn ngây ngô,nhìn mẹ bằng ánh mắt buồn buồn hỏi.
- Sao con lại nói vậy.Mẹ với ba đâu có cãi nhau.- Mẹ hắn cười hiền,lấy tay xoa xoa đầu cậu con trai bé nhỏ.
- Chính con và Khôi thấy ba và mẹ cãi nhau mà.- Hắn vừa nói vừa nhìn sang Khôi tìm sự đồng tình.
- Đúng ạ.Hôm qua,con và Moon đã thấy.- Khôi cũng gật đầu.
- Không có chuyện gì đâu.- Mẹ hắn lắc đầu,ánh mắt chùn xuống.
Những cử chỉ đó tuy nhỏ những không thể thoát khỏi ba cặp mắt dò xét của hắn,Khôi và bà Trương.
Đêm đến,căn biệt thự sáng rực với ánh đèn.Hai bóng dáng nhỏ bé đứng trốn sau một bức tường.Cách đó không xa,một đôi vợ chồng trẻ đang lớn tiếng với nhau.Người đàn ông với khuôn mặt tức giận lấy tay hất những thứ trên bàn xuống.
Xoảng...Xoảng...
Tiếng đổ vỡ lớn khiến hai cậu bé hoảng loạn mà ôm lấy nhau.Không thèm để ý đến xung quanh,người đàn ông tức giận ném vỡ tấm ảnh cưới của bọn họ.Người phụ nữ đứng bên ạnh chịu trận,nước mắt không ngừng rơi xuống.Người đàn ông thấy vậy càng tức giận hơn.
- Khóc cái gì.Đừng đem nước mắt ra hù dọa tôi.- Người đàn ông hét lên.- Nói,cô và hắn ta đã làm gì???- Người đàn ông nói tiếp.Giọng nói mang đầy tia tức giận.
- Anh hiểu lầm rồi.Em và anh ấy không có gì cả.- Mẹ hắn khóc nấc lên.Tay trắng hồng của bà nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của ông Kiệt,ra sức giải thích.
- Hiểu lầm...Nực cười thật.Vậy hình ảnh này là gì???- Ông Kiệt cầm một sấp hình ảnh ra ném thẳng vào mặt mẹ hắn.
Tay bà Băng run run cầm sấp hình lên.Đó là hình bà và một người đàn ông nào đó vui vẻ đi vào khách sạn.
- Hứ,...Còn gì để nói không???- Ông Kiệt cười lạnh.
- Không phải như vậy.Tất cả không phải như anh nghĩ đâu.Anh phải tin em chứ.- Bà Băng cố gắng giải thích cho ông Kiệt hiểu.
- Tôi chỉ tin vào những gì tôi nhìn thấy.Đồ đàn bà dơ bẩn.- Ông Kiệt lạnh lùng hất phăng tay bà Băng ra.Hung hăng đi đến nắm lấy cái cổ trắng nõn nà của bà,siết chặt.
- Kiệt...Bỏ..em...ra....Đau quá.- Bà Băng dùng sức kéo tay ông Kiệt ra nhưng không thể.Dù sao,bà cũng chỉ là một người phụ nữ.Làm sao có thể thắng ông Kiệt.
- Đồ đàn bà đê tiện.- Ông Kiệt nghiến răng ken két.
Không còn hơi sức nữa.Không khí như bị trút hết,bà Băng mệt mỏi buông lỏng tay.Thấy vậy,ông Kiệt hốt hoảng buông bà ra.
- Khụ...Khụ...- Bà Băng ngồi bệt xuống sàn nhà,ho sặc sụa.Nước mắt vẫn không ngừng rơi,bà nhìn ông Kiệt bằng đôi mắt đầy bi thương.
- Cô biến đi cho tôi.Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa.Cô chết đi.- Ông Kiệt tức giận hét lên.
Ở xa xa,hắn và Khôi nghe tiếng hét của ông Kiệt thì không khỏi hoảng loạn.Cả hai cậu bé sợ hãi nương tựa vào nhau.
- Là anh nói đó.- Bà Băng cười chua xót,nói trong nước mắt.
Nói xong,bà đứng dậy bước đi.Đến chỗ hắn và Khôi đang đứng,bà ôm cả hai vào lòng.Vuốt nhẹ mái tóc của cả hai,bà nói:
- Hai đứa mau đi ngủ đi.Khuya rồi.Ngày mai còn đi học nữa.- Bà mỉm cười nhẹ,trấn an cả hai.
- Vâng ạ.
Nghe lời mẹ,cả hai bước về phòng,mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau,trong phòng hiệu trưởng rộng lớn.Hắn vô tư ngồi trên bộ ghế salon nhâm nhi trái táo.Hiệu trưởng vừa lo làm việc,lâu lâu lại liếc qua cậu cháu bé nhỏ mỉm cười nhẹ.
- Con chơi hoài như vậy không mệt sao.- Hiểu trưởng rời mắt khỏi đống tài liệu,nghiêm túc nhìn hắn hỏi.
- Không mệt.Chơi như vậy rất vui.Chú lại đây chơi cùng con đi.Chơi một mình rất buồn.- Hắn bí xị mặt nhìn hiệu trưởng với ánh mắt cầu khẩn.
- Chú bận việc.Không thể chơi với con được.- Hiệu trưởng trở lại bàn làm việc,tiếp tục vùi mặt vào đống tài liệu,hồ sơ.
Hắn bặm môi,không thèm chú ý đến hiệu trưởng nữa.
Ánh trăng dần lên cao.
Màn đem rực sáng ánh đèn.
Ngồi trên thanh cửa sổ.
Mong ước được một lần nữa gặp em.
Để được một lần yêu em,quan tâm em,chăm sóc em.
Cớ sao duyên phận khắc nghiệt.
Làm hai ta phãi mãi xa nhau.
Tiếng chuông điện thoại vang lên há tan bầu không khí vốn đã yên tĩnh.Cầm lấy con dế yêu,hắn bấm nút nghe máy.Đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nói thất thanh xen lẫn nước mắt.
- Moon,mau về nhà đi con.
- Ai vậy???- Hắn ngạc nhiên hỏi.
- Là ta,gì Trương đây.- Đầu dây bên kia khóc nấc thành tiếng khiến hắn không khỏi hốt hoảng.
- Có chuyện gì xảy ra sao???- Tự nhiên trong lòng hắn lại dâng lên một cỗi lo lắng.
- Mẹ con...Mẹ con bị tai nạn.- Gì Trương nói lớn để át đi những tiếng còi xe cộ.
- Không...Không thể nào.Con không tin.- Hắn hét lên trong điện thoại.
Bàn tay nhỏ bé run run làm chiếc điện thoại rơi xuống xàn nhà,vỡ tan tành.Nước mắt làm nhòe đi đôi mắt màu tím.Mọi thứ xung quanh cứ mờ mờ,ảo ảo khiến hắn cảm thấy cực kỳ ghét.
Rầm...
Từ ngoài cửa,Khôi xông thẳng vào,nhìn thấy thái độ của hắn thì cũng đủ biết,hắn đã biết tất cả.
- Chúng ta đi thôi.
Nói xong,Khôi nắm lấy tay hắn kéo đi.Chiếc xe màu đen đang chờ cả hai ở dưới cổng học viện.Thấy cả hai,người tài xế vội mở cửa rồi phóng vụt trên đường lớn.Tới con đường,nơi chiếc xe đang bốc cháy.
Nhìn thấy toàn bộ mọi thứ,hắn như chết lặng.Đôi chân nhỏ bé không còn đứng vững nữa mà khụy xuống.Nước mắt cũng trực trào.Bàn tay run run nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ.Đôi môi trở nên tím tái hẳn đi.
- MẸ....- Hắn hét lên khiến tất cả mọi người có mặt ở đó hoảng hốt.Khôi đặt tay lên bã vai hắn.Anh cũng khóc.
Rầm...Đoàng....
Sấm...Chớp nổi đùng đùng,sáng rực như xé tan cả bầu trời.Rồi mưa ào ào trút xuống,ngọn lửa cũng vì vậy mà tắt hẳn.Tất cả chỉ còn là một nắm tro tàn.