Cuối cùng thì 5 tiết học cũng đã trôi qua trong sự mệt mỏi của tất cả các học sinh và giáo viên. Ba hồi trống như vị cứu tinh của tất cả mọi người cũng không ngoại trừ tụi nó và tụi hắn. Các học sinh trong trường dường như quên cơn đói vì mải mê ngắm trai, gái đẹp là tụi nó (trừ nó nha) và tụi hắn.
Hắn khẽ liếc mọi người bằng đôi mắt đầy băng tuyết của mình. Tất cả các học sinh thấy biểu hiện của hắn thì khẽ rùng mình rồi rút lui mặc dù vẫn còn luyến tiếc nhưng bảo vệ mạng sống vẫn quan trọng hơn. Bây giờ trong trường chỉ còn lại 8 người là tụi nó và tụi hắn. Bọn nó định ra về thì từ đầu chàng Gia Long của chúng ta xuất hiện ở sau lưng và ra ý định rủ rê:
- Ê, mấy người đẹp đi bar chơi không ? - Vừa nói vừa nở nụ cười hút hồn nhưng rất tiếc tụi nó đã được miễn dịch.
- Không rãnh... Tụi này phải về nhà. - Chị Trúc nhà ta từ chối không thương tiếc.
- Sao vậy ? - Gia Long dường như vẫn chưa từ bỏ ý định.
- Lên mà hỏi anh Khôi đi. - Nói xong tụi nó đi thẳng không thèm quay mặt lại.
Trúc thì bị Khôi cấm không cho đến những nơi như vậy vì lý do củ chuối là"Rất nguy hiểm". Còn nó thì phải làm việc nên không đi được. Trân và Nhi thấy hai con bạn không đi thì còn đi làm gì nữa nên tụi nó quyết định không đi.
Còn Long thì đơ như cây cơ vì lần đầu tiên bị gái cho ăn bơ. Bọn nó đi ra tới cổng thì cũng là lúc tụi hắn bước đến cạnh Long.
- Gì vậy ? - Nguyên Nguyên hỏi khi thấy Long nhà ta ngây ngẩn cả .
- À không có gì. - Lòng không muốn nói cho tụi hắn biết là bị ăn bơ vì thẹn. - Đi bar chơi đi. Lâu lắm rồi không ghé thăm mấy nhóc. - Gia Long như nhớ ra nhiệm vụ cao cả của mình.
- Mày thấy sao ? Khôi quay sang hỏi Phi khi thấy hắn không lên tiếng.
Hắn không nói gì chỉ nhún vai tỏ ý sao cũng được rồi bước đi trước. Ba chàng kia thấy vậy cũng lủi thủi đi theo sau.
Trên đường, ba con siêu xe phóng như bay với vận tốc ánh sáng khiến cho mọi người phải dừng lại và nhường đường cho mấy chàng nhà ta đi nếu không muốn chết.
Bọn hắn dừng lại trước bar có tên là RP. Mấy tên bảo vệ gần đó lại lấy chìa khóa và đi cất xe cho tụi hắn.
Tiếng nhạc xập xình lúc nhanh lúc nhẹ kéo tất cả mọi người có mặt trong bar lên thiên đường. Đang vui vẻ thì...
RẦM....
Âm thanh rất êm tai làm cho mọi người phải dừng động tác của mình lại mà ngước nhìn xem thử kẻ nào to gan mà dám đạp cửa của bar RP. Từ ngoài cửa bốn chàng trai như thiên thần bước vào thu hút ánh nhìn của mọi người. Hai người thì lạnh lùng, một người thì bình thường không thể hiện cảm xúc, người còn lại thì cười tươi khiến tim của bao cô gái bị trễ một nhịp.
Tất cả mọi người trong bar ngây ngất vài phút vì vẻ đẹp thiên sứ của tụi hắn nhưng rồi cũng kịp tỉnh lại vì chính bốn thiên sứ đó lại to gan mạo phạm vào lãnh địa của R.I.P. Mỗi người cũng có chung một suy nghĩ đó là tụi hắn chết chắc, bọn họ khẽ tiếc thầm vì tụi hắn đẹp trai như vậy mà lại phải chết sớm.
- Haizz... Tiếc thật. Đẹp mà ngu. - Một tên vừa cầm ly rượu vừa tỏ vẻ tiếc nuối nói.
Lời nói vừa thốt ra khỏi cửa miệng thì:
Đoàng....
Một phát súng bắn vào tim của tên đó. Tên đó quỵ xuống và chết tại chỗ. Người bắn không phải là bọn hắn đâu nha, đừng hiểu lầm (quên nữa, Ken bật mí cho là bọn hắn chưa bao giờ giết người).
Từ trong quầy bar, năm chàng trai bước ra và cúi đầu chào bọn hắn:
- Chào bang chủ, bang phó. Xin lỗi các anh, tụi em quản lý băng không tốt.Mong các anh bỏ qua. - Người bắn không ai khác là chàng trai đang nói này. - Rin.
Bọn hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng đi lại chiếc bàn gần đó rồi ngồi xuống. Tất cả mọi người có mặt trong bar thì sửng sốt đến độ không nói được gì. Người thì cứng đơ lại. Họ không ngờ người trước mặt mình lại là chủ và phó bang của bang R.I.P hùng mạnh nhất thế giới ngầm.
Sau khi thấy tụi hắn đi thì mọi người cũng hết đơ và nhìn theo bọn hắn. Hắn liếc nhìn mọi người khiến ai nấy rùng mình mà tự rút lui.
- Các anh uống gì để em lấy. - Ron lên tiếng hỏi khi thấy không khí hơi căng thẳng.
- Cho bọn anh bốn ly Vodka Diva Diamonds. - Nguyên Nguyên nói thay ba chàng kia. Vì là bạn bè lâu năm nên bọn hắn hiểu rõ sở thích của nhau.
Sau khi Ron bưng đồ uống của bọn hắn ra thì bọn hắn và năm chàng kia ngồi nói chuyện vui vẻ vì đã bao nhiêu năm không gặp lại hắn rồi.
- Tao ra ngoài một lát. Tụi mày cứ uống đi. - Sau khi nghe một cú điện thoại nào đó vừa gọi đến thì Gia Long quay sang bọn hắn rồi nói. Gia Long vừa ra khỏi cửa thì một lần nữa cánh cửa lại đáp đất một cách nhẹ nhàng.
Từ ngoài cửa ba cô gái với vẻ đẹp thiên thần bước vào. Một lần nữa tiếng xì xào của mọi người lại nổi lên. Lần này cũng giống lần trước mọi người đều sợ hãi vì chủ của bar này đang ở đây. Chắc là kết cục sẽ giống tên lúc này đó là chết không thương tiếc.
Tụi nó lại quầy pha chế rồi ngồi xuống như chưa có chuyện gì xảy ra. Đang gọi đồ uống thì từ trong một tốp người mặc đồ đen bước ra tiến lại tụi nó. Một tên trong số bốn người kia giơ khẩu súng ra và chĩa về phía đầu của Trúc.
Còn về phần tụi hắn, khi nghe tiếng động mạnh thì lập tức bước ra xem kẻ nào to gan dám quấy rối bar RP. Rin là người bước ra đầu tiên sau đó đến Khôi và ba chàng kia. Theo sau là Ron, Ren, Ran, Run.
Vừa bước ra, Khôi thấy một tên áo đen chĩa súng vào Trúc và chuẩn bị bóp cò thì liền chạy lại giật lấy khẩu súng và cho tên kia một cước.Tên kia tự nhiên bị Khôi cho một cước thì hoảng sợ vội quỳ xuống rồi nói:
- Có gì chỉ bảo xin anh cứ nói. Em đã làm gì mạo phạm đến anh sao ? - Tên kia vội nói khi thấy Khôi mặt dần dần biến sắc. Khôi không nói gì bước gần đến Trúc và hỏi:
- Em có bị làm sao không ? Bị thương ở đâu không ? - Khôi hỏi liên tục, vừa hỏi vừa nhìn người Trúc dò xét xem thử có bị thương ở đâu không.
Đây là lần đầu tiên Khôi nói nhiều như vậy. Bởi vì lo cho em gái quá thôi. Giờ Khôi mới để ý thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên thì vội lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có của mình. Trúc không nói gì chỉ khẽ lắc đầu, lâu lâu lại liếc qua xem biểu hiện của Khôi.
Khôi từ lo lắng chuyển sang tức giận vì Trúc không chịu nghe lời. Khôi đã nghiêm cấm Trúc không được đến Bar rồi nhưng lần này Trúc không nghe lời đã làm cho Khôi thực sự tức giận.
Nói nãy giờ mà quên mất sự hiện diện của hai nàng Nhi và Trân. Khôi thấy Nhi và Trân thì như hiểu ra vấn đề. Khôi tiến lại gần Nhi và không quên kéo Trúc đi cùng.
- Có phải cô rủ rê em gái tôi không ? - Khôi lớn giọng.
- Anh, không phải đâu. Anh hiểu lầm rồi. Không phải Nhi rủ rê mà. - Trúc thấy Khôi hiểu lầm thì vội vàng giải thích.
- Em không cần nói gì nữa. Đi về. - Khôi nói xong rồi lôi Trúc đi. Trước khi đi không quên liếc nhìn Nhi một cái. Nhi chỉ biết cười lạnh một cái rồi cũng bỏ về nhà. Trân cũng lủi thủi theo sau. Còn bọn hắn thì tiếp tục sự nghiệp uống rượu mà không thèm để ý đến xung quanh.
Về đến nhà, Trúc vội vàng giải thích cho Khôi hiểu vì sợ Khôi sẽ giận và hiểu lầm Nhi.
- Không phải là Nhi rủ em đi đâu mà. Để em nói cho nè. - Trúc nhăn mặt kể lại.
````````````````````FLASHBACK``````````````````````
~~~~~~~~~~~~~Tan học về~~~~~~~~~~~~~~
Tụi nó lên xe rồi ra về. Ở trên xe tụi nó nói chuyện rôm rã. Đang nói chuyện vui vẻ thì Trúc hỏi tụi nó:
- Đi bar chơi không ? Ở nhà buồn quá đi. - Trúc đề nghị.
- Mày không sợ anh mày giận sao ? - Nhi hỏi.
- Làm sao mà anh tao biết được. Mày cứ lo xa. Đi chứ Uyên, Trân ? - Trúc vô tư trả lời rồi quay sang nó và Trân hỏi.
- Uyên không đi được. Uyên phải ở nhà làm việc. - Nó từ chối lời đề nghị của Trúc.
- Ừ, vậy thôi. Còn tụi mày thì sao ? Đi không ? - Trúc tiếc nuối khi nó không đi.
- Sao cũng được. - Trân nhún vai trả lời.
- OK. - Trúc mỉn cười nói.
Vậy là bọn nó đưa nó về nhà rồi thẳng tiến đến bar RP. Đó là lý do vì sao ở bar không có sự xuất hiện của nó.
``````````````````END FLASHBACK``````````````````````
- Anh thấy chưa. Là em rủ tụi nó đi mà. - Trúc nũng nũi nói.
- Em giỏi lắm. Anh đã cảnh cáo rồi.Không chịu nghe. Bây giờ anh cấm em sau giờ học không được đi đâu hết. - Khôi tức giận nói. Nói xong anh bước vào nhà để Trúc lại với một cục tức.
- Anh.... - Trúc không nói được gì.
Cô lặng lẽ bước vào nhà. Vậy là sự nghiệp đi chơi kết thúc tại đây.
Hắn khẽ liếc mọi người bằng đôi mắt đầy băng tuyết của mình. Tất cả các học sinh thấy biểu hiện của hắn thì khẽ rùng mình rồi rút lui mặc dù vẫn còn luyến tiếc nhưng bảo vệ mạng sống vẫn quan trọng hơn. Bây giờ trong trường chỉ còn lại 8 người là tụi nó và tụi hắn. Bọn nó định ra về thì từ đầu chàng Gia Long của chúng ta xuất hiện ở sau lưng và ra ý định rủ rê:
- Ê, mấy người đẹp đi bar chơi không ? - Vừa nói vừa nở nụ cười hút hồn nhưng rất tiếc tụi nó đã được miễn dịch.
- Không rãnh... Tụi này phải về nhà. - Chị Trúc nhà ta từ chối không thương tiếc.
- Sao vậy ? - Gia Long dường như vẫn chưa từ bỏ ý định.
- Lên mà hỏi anh Khôi đi. - Nói xong tụi nó đi thẳng không thèm quay mặt lại.
Trúc thì bị Khôi cấm không cho đến những nơi như vậy vì lý do củ chuối là"Rất nguy hiểm". Còn nó thì phải làm việc nên không đi được. Trân và Nhi thấy hai con bạn không đi thì còn đi làm gì nữa nên tụi nó quyết định không đi.
Còn Long thì đơ như cây cơ vì lần đầu tiên bị gái cho ăn bơ. Bọn nó đi ra tới cổng thì cũng là lúc tụi hắn bước đến cạnh Long.
- Gì vậy ? - Nguyên Nguyên hỏi khi thấy Long nhà ta ngây ngẩn cả .
- À không có gì. - Lòng không muốn nói cho tụi hắn biết là bị ăn bơ vì thẹn. - Đi bar chơi đi. Lâu lắm rồi không ghé thăm mấy nhóc. - Gia Long như nhớ ra nhiệm vụ cao cả của mình.
- Mày thấy sao ? Khôi quay sang hỏi Phi khi thấy hắn không lên tiếng.
Hắn không nói gì chỉ nhún vai tỏ ý sao cũng được rồi bước đi trước. Ba chàng kia thấy vậy cũng lủi thủi đi theo sau.
Trên đường, ba con siêu xe phóng như bay với vận tốc ánh sáng khiến cho mọi người phải dừng lại và nhường đường cho mấy chàng nhà ta đi nếu không muốn chết.
Bọn hắn dừng lại trước bar có tên là RP. Mấy tên bảo vệ gần đó lại lấy chìa khóa và đi cất xe cho tụi hắn.
Tiếng nhạc xập xình lúc nhanh lúc nhẹ kéo tất cả mọi người có mặt trong bar lên thiên đường. Đang vui vẻ thì...
RẦM....
Âm thanh rất êm tai làm cho mọi người phải dừng động tác của mình lại mà ngước nhìn xem thử kẻ nào to gan mà dám đạp cửa của bar RP. Từ ngoài cửa bốn chàng trai như thiên thần bước vào thu hút ánh nhìn của mọi người. Hai người thì lạnh lùng, một người thì bình thường không thể hiện cảm xúc, người còn lại thì cười tươi khiến tim của bao cô gái bị trễ một nhịp.
Tất cả mọi người trong bar ngây ngất vài phút vì vẻ đẹp thiên sứ của tụi hắn nhưng rồi cũng kịp tỉnh lại vì chính bốn thiên sứ đó lại to gan mạo phạm vào lãnh địa của R.I.P. Mỗi người cũng có chung một suy nghĩ đó là tụi hắn chết chắc, bọn họ khẽ tiếc thầm vì tụi hắn đẹp trai như vậy mà lại phải chết sớm.
- Haizz... Tiếc thật. Đẹp mà ngu. - Một tên vừa cầm ly rượu vừa tỏ vẻ tiếc nuối nói.
Lời nói vừa thốt ra khỏi cửa miệng thì:
Đoàng....
Một phát súng bắn vào tim của tên đó. Tên đó quỵ xuống và chết tại chỗ. Người bắn không phải là bọn hắn đâu nha, đừng hiểu lầm (quên nữa, Ken bật mí cho là bọn hắn chưa bao giờ giết người).
Từ trong quầy bar, năm chàng trai bước ra và cúi đầu chào bọn hắn:
- Chào bang chủ, bang phó. Xin lỗi các anh, tụi em quản lý băng không tốt.Mong các anh bỏ qua. - Người bắn không ai khác là chàng trai đang nói này. - Rin.
Bọn hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng đi lại chiếc bàn gần đó rồi ngồi xuống. Tất cả mọi người có mặt trong bar thì sửng sốt đến độ không nói được gì. Người thì cứng đơ lại. Họ không ngờ người trước mặt mình lại là chủ và phó bang của bang R.I.P hùng mạnh nhất thế giới ngầm.
Sau khi thấy tụi hắn đi thì mọi người cũng hết đơ và nhìn theo bọn hắn. Hắn liếc nhìn mọi người khiến ai nấy rùng mình mà tự rút lui.
- Các anh uống gì để em lấy. - Ron lên tiếng hỏi khi thấy không khí hơi căng thẳng.
- Cho bọn anh bốn ly Vodka Diva Diamonds. - Nguyên Nguyên nói thay ba chàng kia. Vì là bạn bè lâu năm nên bọn hắn hiểu rõ sở thích của nhau.
Sau khi Ron bưng đồ uống của bọn hắn ra thì bọn hắn và năm chàng kia ngồi nói chuyện vui vẻ vì đã bao nhiêu năm không gặp lại hắn rồi.
- Tao ra ngoài một lát. Tụi mày cứ uống đi. - Sau khi nghe một cú điện thoại nào đó vừa gọi đến thì Gia Long quay sang bọn hắn rồi nói. Gia Long vừa ra khỏi cửa thì một lần nữa cánh cửa lại đáp đất một cách nhẹ nhàng.
Từ ngoài cửa ba cô gái với vẻ đẹp thiên thần bước vào. Một lần nữa tiếng xì xào của mọi người lại nổi lên. Lần này cũng giống lần trước mọi người đều sợ hãi vì chủ của bar này đang ở đây. Chắc là kết cục sẽ giống tên lúc này đó là chết không thương tiếc.
Tụi nó lại quầy pha chế rồi ngồi xuống như chưa có chuyện gì xảy ra. Đang gọi đồ uống thì từ trong một tốp người mặc đồ đen bước ra tiến lại tụi nó. Một tên trong số bốn người kia giơ khẩu súng ra và chĩa về phía đầu của Trúc.
Còn về phần tụi hắn, khi nghe tiếng động mạnh thì lập tức bước ra xem kẻ nào to gan dám quấy rối bar RP. Rin là người bước ra đầu tiên sau đó đến Khôi và ba chàng kia. Theo sau là Ron, Ren, Ran, Run.
Vừa bước ra, Khôi thấy một tên áo đen chĩa súng vào Trúc và chuẩn bị bóp cò thì liền chạy lại giật lấy khẩu súng và cho tên kia một cước.Tên kia tự nhiên bị Khôi cho một cước thì hoảng sợ vội quỳ xuống rồi nói:
- Có gì chỉ bảo xin anh cứ nói. Em đã làm gì mạo phạm đến anh sao ? - Tên kia vội nói khi thấy Khôi mặt dần dần biến sắc. Khôi không nói gì bước gần đến Trúc và hỏi:
- Em có bị làm sao không ? Bị thương ở đâu không ? - Khôi hỏi liên tục, vừa hỏi vừa nhìn người Trúc dò xét xem thử có bị thương ở đâu không.
Đây là lần đầu tiên Khôi nói nhiều như vậy. Bởi vì lo cho em gái quá thôi. Giờ Khôi mới để ý thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên thì vội lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có của mình. Trúc không nói gì chỉ khẽ lắc đầu, lâu lâu lại liếc qua xem biểu hiện của Khôi.
Khôi từ lo lắng chuyển sang tức giận vì Trúc không chịu nghe lời. Khôi đã nghiêm cấm Trúc không được đến Bar rồi nhưng lần này Trúc không nghe lời đã làm cho Khôi thực sự tức giận.
Nói nãy giờ mà quên mất sự hiện diện của hai nàng Nhi và Trân. Khôi thấy Nhi và Trân thì như hiểu ra vấn đề. Khôi tiến lại gần Nhi và không quên kéo Trúc đi cùng.
- Có phải cô rủ rê em gái tôi không ? - Khôi lớn giọng.
- Anh, không phải đâu. Anh hiểu lầm rồi. Không phải Nhi rủ rê mà. - Trúc thấy Khôi hiểu lầm thì vội vàng giải thích.
- Em không cần nói gì nữa. Đi về. - Khôi nói xong rồi lôi Trúc đi. Trước khi đi không quên liếc nhìn Nhi một cái. Nhi chỉ biết cười lạnh một cái rồi cũng bỏ về nhà. Trân cũng lủi thủi theo sau. Còn bọn hắn thì tiếp tục sự nghiệp uống rượu mà không thèm để ý đến xung quanh.
Về đến nhà, Trúc vội vàng giải thích cho Khôi hiểu vì sợ Khôi sẽ giận và hiểu lầm Nhi.
- Không phải là Nhi rủ em đi đâu mà. Để em nói cho nè. - Trúc nhăn mặt kể lại.
````````````````````FLASHBACK``````````````````````
~~~~~~~~~~~~~Tan học về~~~~~~~~~~~~~~
Tụi nó lên xe rồi ra về. Ở trên xe tụi nó nói chuyện rôm rã. Đang nói chuyện vui vẻ thì Trúc hỏi tụi nó:
- Đi bar chơi không ? Ở nhà buồn quá đi. - Trúc đề nghị.
- Mày không sợ anh mày giận sao ? - Nhi hỏi.
- Làm sao mà anh tao biết được. Mày cứ lo xa. Đi chứ Uyên, Trân ? - Trúc vô tư trả lời rồi quay sang nó và Trân hỏi.
- Uyên không đi được. Uyên phải ở nhà làm việc. - Nó từ chối lời đề nghị của Trúc.
- Ừ, vậy thôi. Còn tụi mày thì sao ? Đi không ? - Trúc tiếc nuối khi nó không đi.
- Sao cũng được. - Trân nhún vai trả lời.
- OK. - Trúc mỉn cười nói.
Vậy là bọn nó đưa nó về nhà rồi thẳng tiến đến bar RP. Đó là lý do vì sao ở bar không có sự xuất hiện của nó.
``````````````````END FLASHBACK``````````````````````
- Anh thấy chưa. Là em rủ tụi nó đi mà. - Trúc nũng nũi nói.
- Em giỏi lắm. Anh đã cảnh cáo rồi.Không chịu nghe. Bây giờ anh cấm em sau giờ học không được đi đâu hết. - Khôi tức giận nói. Nói xong anh bước vào nhà để Trúc lại với một cục tức.
- Anh.... - Trúc không nói được gì.
Cô lặng lẽ bước vào nhà. Vậy là sự nghiệp đi chơi kết thúc tại đây.