Ánh nắng sáng sớm luồn qua khe cửa,truyền thẳng đến mặt hắn.Khẽ nhăn trán lại,hắn uể oải tỉnh dậy rồi bước vào nhà vệ sinh làm VSCN.5' sau,hắn ảm đạm bước ra trong bộ đồng phục của học viện Moon.
Với tay lấy chùm chìa khóa và ba lô,hắn nhanh chân đi xuống nhà dưới.Đang đi trên cầu thang thì một mùi thơm đánh thức khứu giác của hắn.Lần theo mùi thơm đó,hắn thấy trước mặt mình là một bàn ăn thịnh soạn.Và trong bếp,nó đang loay hoay với nồi soup cực thơm.
- Em nấu hết sao???- Hắn vừa nói vừa đưa tay múc một muỗng soup và uống.
- Tất nhiên.- Nó cười dịu dàng.- Thôi,anh mau ra ăn đi.Chúng ta còn phải đến trường.- Nó ngại ngùng nói.Tình hình là nó và hắn đang đứng rất gần nhau.Với cự li này,cả hai có thể bị hiểu lầm khi người khác nhìn thấy.
- Được.- Hắn cười nhẹ rồi ngồi xuống bàn ăn.Nó cũng ngồi đối diện hắn.
Nhìn những món ngon trước mặt,hắn không ngần ngại mà chén tất cả.Chẳng mấy chốc,bàn ăn lớn với đầy thức ăn chỉ còn lại những mảnh vụn.Nhìn hắn vui vẻ ăn từng món do mình nấu,nó cười hạnh phúc.Đây chính là điều mà nó mong ước bấy lâu.Một cuộc sống thật êm ả.Không sóng gió,không muộn phiền.
Ăn xong bữa sáng,cả hai nhanh chóng lên con xe và phóng vụt đến học viện.
Vẫn như mọi ngày,cả hai vẫn phải chịu hàng ngàn con mắt của mọi người dòm ngó.Không thèm để ý đến xung quanh,hắn nắm lấy tay nó rồi kéo thẳng vào lớp.
Vừa bước vào lớp thì từ đây,Kỳ Nam đã đứng trước mặt nó.Thấy nó,anh vui mừng chào lớn:
- Hello Uyên.
- Hi Nam.- Nó mỉm cười chào lại.
Hắn đứng bên cạnh nó thấy vậy thì không hài lòng mà kéo nó đi.Một lần nữa,hắn bị cản trở bởi một tên con trai khác.Người đó không phải ai xa lạ mà chính là Thiên Minh.Anh cười nham nhở rồi nhìn nó hỏi:
- Uyên có làm sao không???
- Làm sao là làm sao???- Nó ngơ ngác nhìn Minh.Nó thực không biết Thiên Minh là đang ám chỉ cái gì nữa.
- Thì khi đi bên cạnh tên Phi này Uyên không bị mấy fan girl của hắn tấn công à???- Thiên Minh vừa nói vừa liếc qua xem thái độ của hắn.
- Minh,cậu tốt nhất nên tránh ra.Đừng để tôi động tay động chân.- Hắn cảnh cáo.Đôi mắt màu tím không còn lạnh lùng nữa.Trong lời nói cũng mang đày tia châm chọc.
- Ồ,vậy hả.Tôi sợ quá.- Thiên Minh chính là đang cố tình chọc tức hắn đây mà.
- Biết sợ thì tốt.Mau tránh ra.- Hắn nói xong,không thèm nghe Thiên Minh nói thêm một lời nào nữa mà đẩy anh ra rồi kéo nó đi về chỗ ngồi.
Sau khi cả hai đã yên vị thì cũng là lúc,tiếng trống vang lên.Tất cả học sinh ngồi vào chỗ của mình và bắt đầu những tiết học.
Ở một nơi khác,trên chiếc ghế lớn,Vương Thiên Lâm ngạo nghễ ngồi xem tài liệu.Đang chăm chú thì đột nhiên,điện thoại vang lên.Ông ta nghe máy.Không biết người gọi đã nói gì mà sắc mặt ông ta thay đổi thấy rõ.Hai mắt vì tức giận mà đỏ hoe lên.Ông ta nắm chặt hai tay lại.,kìm nén cơn tức.
Cuộc điện thoại kết thúc,ông ta tức giận rít lên từng tiếng:
- Dương Lâm Hoàng Phi,mày giỏi lắm.Dám đụng đến người của tao.Mày sẽ phải trả giá thật đắt.
Trở lại với hắn và nó,5 tiết học cuối cùng cũng trôi qua trong sự mệt mỏi của mọi người.Nghe thấy tiếng trống trường,tất cả các học sinh lần lượt ra về.Long và Trân thì cùng nhau chạy đi trước.Nghe nói là hẹn hò gì gì đó.Còn Trúc và Nguyên,cặp đôi này liên tiếp đấu võ miệng,cuối cùng thì người thua vẫn là Nguyên.Vì thua nên anh chàng đành phải đưa Trúc đi ăn kem.Còn Nhi và Khôi,hai người này lại lén lút dẫn nhau đi đến sỡ thú để xem...khỉ.Chỉ còn lại hắn,nó và Duy.Cả ba nhanh chóng lên xe rồi rời khỏi học viện.
Đang chạy xe thì tiếng chuông iphone vang lên,hắn bắt máy.Đầu giây bên kia truyền đến một giọng nói gấp rút.
- "Phi,mau đến trụ sỡ."- Người gọi không ai khác mà là Hưng.Trong giọng nói của anh chứa đầy tia hoảng loạn.
- Sao vậy???- Một cỗi lo lắng nào đó xâm chiếm toàn bộ người hắn.
- "Trụ sỡ có kẻ đột nhập.Trần Thiên Bảo đã tẩu thoát.Em mau đến đây đi."
- Được rồi.Em đến liền.
Nói xong,hắn chú tâm vào chạy xe.Lâu lâu,mi tâm hắn nhăn lại thể hiện sự lo lắng.Vậy là Vương Thiên Lâm đã chính thức khiêu chiến với hắn rồi.
- Có chuyện gì sao???- Nó ngồi ghế bên cạnh,nhìn thấy những biểu hiện đầy lo lắng của hắn thì thắc mắc hỏi.
- Không có gì đâu.Bây giờ tôi đưa em về.Sau đó tôi có việc phải đi nên em ở nhà một mình nhé.- Hắn cười nhẹ trấn an nó.
- Ừ.Nhớ về sớm.
- Ừ.
Sau khi đưa nó về nhà,hắn phóng như bay đến trụ sỡ R.I.P.Bước và bên trong,hắn thấy Hưng,Thiên Minh,Khôi,Nguyên,Long và Duy đã có mặt đầy đủ ở phòng họp.
- Chuyện là như thế nào???- Hắn thắc mắc hỏi.
- Vương Thiên Lâm cho người đến phá R.I.P và cứu Trần Thiên Bảo.- Duy đứng lên,đi đến trước mặt hắn rồi nói.
- Có lẽ Vương Thiên Lâm đã bắt đầu hành động rồi.- Hưng xoa xoa cằm,suy tư nói.
- Ừ.- Hắn gật đầu.
Cả người mệt mỏi ngã ra thành ghế.Ánh mắt nhìn lên trần nhà,suy tư nghĩ ngợi gì đó.Bỗng nhiên,hắn bật dậy,nhìn mọi người bằng ánh mắt khác thường rồi nói:
- Chúng ta nên chuẩn bị đi.Vương Thiên Lâm có thể đánh thẳng vào R.I.P bất cứ lúc nào.Khôi,Nguyên,hai người sẽ phụ trách huấn luyện đội cận vệ xuất sắc để canh giữ trụ sỡ 24/24.- Hắn quay sang giao nhiệm vụ cho Nguyên và Khôi.
- Ok.Bọn tao đi ngay luôn.- Nguyên và Khôi đồng thanh rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
- Duy và Long,hai người hãy đến phòng sát thủ và phòng chế tạo xem tình hình sản xuất súng thế nào rồi.Nói họ hãy làm nhanh một chút.Lần nãy phải sản xuất với số lượng thật lớn.
- Ừ.- Duy và Long gật đầu rồi đi thi hành nhiệm vụ.
- Anh Hưng và Minh,hai người sẽ giúp tôi quan sát mọi động tĩnh của Vương Thiên Minh.Còn nữa,anh Hưng hãy gọi Rin đưa Vương Thiên My qua Mĩ để tránh mặt một thời gian.Chờ khi bắt được Vương Thiên Lâm rồi hãy đưa cô ta về.
- Ừ,anh biết rồi.
- Lần này có vẻ căng thẳng nhỉ.Có cần tôi điều động thêm người không???- Thiên Minh đột nhiên lên tiếng.
- Cậu là ca sĩ,có tham gia vào thế giới ngầm đâu mà có người.- Hắn kinh ngạc nhìn Minh.
- Phi ơi là Phi,cậu biết một mà không biết hai.Nếu tôi không có người tương trợ thì có thể thoát khỏi Vương Thiên Lâm một cách dễ dàng như vậy sao.- Thiên Minh cười nhẹ.
- Ý cậu là sao???
- Tôi có quen biết với một băng đảng mafia ngầm ở Mĩ.Nếu cậu muốn,ngay lập tức tôi sẽ liên lạc với họ.- Thiên Minh giải thích.
- Được,liên lạc với họ giúp tôi.Cảm ơn cậu.- Hắn cười rồi ôm lấy Thiên Minh.
- Chúng ta là bạn mà.- Thiên Minh cũng cười.
- Được rồi.Chúng ta mau đi làm nhiệm vụ thôi.Không có nhiều thời gian nữa đâu.- Hưng lên tiếng,cắt ngang màn nhận bạn bè đầy sướt mướt này.
- Ừ.- Thiên Minh gật đầu rồi cùng Hưng rời khỏi phòng họp rộng lớn.
Hắn cũng vội vàng rời khỏi trụ sỡ và về biệt thự White Rose.
Nó đang ngồi trên sô pha xem hoạt hình thì tháy hắn về.Vừa mừng,vừa lo,nó vội chạy đến bên cạnh hắn rồi hỏi:
- Anh,...không sao chứ???
- Uyên này???- Hặt ngồi xuống ghế sô pha,hai tay vòng lại,nghiêm túc nhìn nó.
- Gì vậy???- Nó lo lắng hỏi.Chưa bao giờ nó thấy hắn lại nghiêm túc nhìn nó như vậy.Nét lạnh lùng đã được gỡ bỏ.Thay vào đó là sự nghiêm nghị,hắn thật sự có rất nhiều bộ mặt.
- Em có yêu anh không???
Phụt,...
Nó đang uống ly nước,nghe hắn hỏi vậy liền phun ra hết.Nó mở to hai mắt nhìn hắn như sinh vật là.
- Anh hỏi gì kì vậy???
- Trả lời anh.- Hắn lãnh đạm nhìn nó,mày đẹp nhăn lại.
- Tất nhiên là...có rồi.- Nó ngại ngùng trả lời.
- Tốt.Nếu em yêu anh thì hãy đáp ứng anh một việc được không???- Hắn cười nhẹ,nói.
- Việc gì???Anh kì lạ lắm.
- Anh không có gì kì lạ cả.Em hãy trở về biệt thự Moon sống đi.Đó là điều anh muốn.- Hắn hờ hững nói như không.
- Anh...không đùa chứ.Anh làm sao vậy???- Nó ngơ ngác nhìn hắn.
- Anh không đùa.Em đi đi.Anh cần yên tĩnh một thời gian.Anh không muốn ai làm phiền.Vì vậy em hãy về biệt thự Moon sống đi.- Hắn trở lại dáng vẻ lạnh lùng,bất cần như ngày trước.
- Được.Nếu anh muốn,em sẽ đi.Tạm biệt anh.- Nó nói trong nước mắt rồi chạy vụt lên phòng và thu dọn đồ đạc.
15' sau,nó chậm rãi bước xuống,nhìn hắn một lần cuổi rồi rời đi
Nhìn bóng nó khuất dần,hắn đau lòng ôm lấy tim.Không biết từ lúc nào,nước mặt hắn khẽ rơi.Từng giọt,từng giọt,mặn chát.Hắn đã suy nghĩ thật kĩ rồi.Lần này đấu với lão cáo già Vương Thiên Lâm không biết sống chết thế nào,không biết hắn có bảo toàn được tính mạng không.Hắn vì không muốn nó đau lòng nên đành phải làm như vậy.Thà đau một lần rồi thôi còn hơn là đau dài dài.
- Trương Gia Uyên,anh xin lỗi.
----------------END CHAPTER 58--------------------
Với tay lấy chùm chìa khóa và ba lô,hắn nhanh chân đi xuống nhà dưới.Đang đi trên cầu thang thì một mùi thơm đánh thức khứu giác của hắn.Lần theo mùi thơm đó,hắn thấy trước mặt mình là một bàn ăn thịnh soạn.Và trong bếp,nó đang loay hoay với nồi soup cực thơm.
- Em nấu hết sao???- Hắn vừa nói vừa đưa tay múc một muỗng soup và uống.
- Tất nhiên.- Nó cười dịu dàng.- Thôi,anh mau ra ăn đi.Chúng ta còn phải đến trường.- Nó ngại ngùng nói.Tình hình là nó và hắn đang đứng rất gần nhau.Với cự li này,cả hai có thể bị hiểu lầm khi người khác nhìn thấy.
- Được.- Hắn cười nhẹ rồi ngồi xuống bàn ăn.Nó cũng ngồi đối diện hắn.
Nhìn những món ngon trước mặt,hắn không ngần ngại mà chén tất cả.Chẳng mấy chốc,bàn ăn lớn với đầy thức ăn chỉ còn lại những mảnh vụn.Nhìn hắn vui vẻ ăn từng món do mình nấu,nó cười hạnh phúc.Đây chính là điều mà nó mong ước bấy lâu.Một cuộc sống thật êm ả.Không sóng gió,không muộn phiền.
Ăn xong bữa sáng,cả hai nhanh chóng lên con xe và phóng vụt đến học viện.
Vẫn như mọi ngày,cả hai vẫn phải chịu hàng ngàn con mắt của mọi người dòm ngó.Không thèm để ý đến xung quanh,hắn nắm lấy tay nó rồi kéo thẳng vào lớp.
Vừa bước vào lớp thì từ đây,Kỳ Nam đã đứng trước mặt nó.Thấy nó,anh vui mừng chào lớn:
- Hello Uyên.
- Hi Nam.- Nó mỉm cười chào lại.
Hắn đứng bên cạnh nó thấy vậy thì không hài lòng mà kéo nó đi.Một lần nữa,hắn bị cản trở bởi một tên con trai khác.Người đó không phải ai xa lạ mà chính là Thiên Minh.Anh cười nham nhở rồi nhìn nó hỏi:
- Uyên có làm sao không???
- Làm sao là làm sao???- Nó ngơ ngác nhìn Minh.Nó thực không biết Thiên Minh là đang ám chỉ cái gì nữa.
- Thì khi đi bên cạnh tên Phi này Uyên không bị mấy fan girl của hắn tấn công à???- Thiên Minh vừa nói vừa liếc qua xem thái độ của hắn.
- Minh,cậu tốt nhất nên tránh ra.Đừng để tôi động tay động chân.- Hắn cảnh cáo.Đôi mắt màu tím không còn lạnh lùng nữa.Trong lời nói cũng mang đày tia châm chọc.
- Ồ,vậy hả.Tôi sợ quá.- Thiên Minh chính là đang cố tình chọc tức hắn đây mà.
- Biết sợ thì tốt.Mau tránh ra.- Hắn nói xong,không thèm nghe Thiên Minh nói thêm một lời nào nữa mà đẩy anh ra rồi kéo nó đi về chỗ ngồi.
Sau khi cả hai đã yên vị thì cũng là lúc,tiếng trống vang lên.Tất cả học sinh ngồi vào chỗ của mình và bắt đầu những tiết học.
Ở một nơi khác,trên chiếc ghế lớn,Vương Thiên Lâm ngạo nghễ ngồi xem tài liệu.Đang chăm chú thì đột nhiên,điện thoại vang lên.Ông ta nghe máy.Không biết người gọi đã nói gì mà sắc mặt ông ta thay đổi thấy rõ.Hai mắt vì tức giận mà đỏ hoe lên.Ông ta nắm chặt hai tay lại.,kìm nén cơn tức.
Cuộc điện thoại kết thúc,ông ta tức giận rít lên từng tiếng:
- Dương Lâm Hoàng Phi,mày giỏi lắm.Dám đụng đến người của tao.Mày sẽ phải trả giá thật đắt.
Trở lại với hắn và nó,5 tiết học cuối cùng cũng trôi qua trong sự mệt mỏi của mọi người.Nghe thấy tiếng trống trường,tất cả các học sinh lần lượt ra về.Long và Trân thì cùng nhau chạy đi trước.Nghe nói là hẹn hò gì gì đó.Còn Trúc và Nguyên,cặp đôi này liên tiếp đấu võ miệng,cuối cùng thì người thua vẫn là Nguyên.Vì thua nên anh chàng đành phải đưa Trúc đi ăn kem.Còn Nhi và Khôi,hai người này lại lén lút dẫn nhau đi đến sỡ thú để xem...khỉ.Chỉ còn lại hắn,nó và Duy.Cả ba nhanh chóng lên xe rồi rời khỏi học viện.
Đang chạy xe thì tiếng chuông iphone vang lên,hắn bắt máy.Đầu giây bên kia truyền đến một giọng nói gấp rút.
- "Phi,mau đến trụ sỡ."- Người gọi không ai khác mà là Hưng.Trong giọng nói của anh chứa đầy tia hoảng loạn.
- Sao vậy???- Một cỗi lo lắng nào đó xâm chiếm toàn bộ người hắn.
- "Trụ sỡ có kẻ đột nhập.Trần Thiên Bảo đã tẩu thoát.Em mau đến đây đi."
- Được rồi.Em đến liền.
Nói xong,hắn chú tâm vào chạy xe.Lâu lâu,mi tâm hắn nhăn lại thể hiện sự lo lắng.Vậy là Vương Thiên Lâm đã chính thức khiêu chiến với hắn rồi.
- Có chuyện gì sao???- Nó ngồi ghế bên cạnh,nhìn thấy những biểu hiện đầy lo lắng của hắn thì thắc mắc hỏi.
- Không có gì đâu.Bây giờ tôi đưa em về.Sau đó tôi có việc phải đi nên em ở nhà một mình nhé.- Hắn cười nhẹ trấn an nó.
- Ừ.Nhớ về sớm.
- Ừ.
Sau khi đưa nó về nhà,hắn phóng như bay đến trụ sỡ R.I.P.Bước và bên trong,hắn thấy Hưng,Thiên Minh,Khôi,Nguyên,Long và Duy đã có mặt đầy đủ ở phòng họp.
- Chuyện là như thế nào???- Hắn thắc mắc hỏi.
- Vương Thiên Lâm cho người đến phá R.I.P và cứu Trần Thiên Bảo.- Duy đứng lên,đi đến trước mặt hắn rồi nói.
- Có lẽ Vương Thiên Lâm đã bắt đầu hành động rồi.- Hưng xoa xoa cằm,suy tư nói.
- Ừ.- Hắn gật đầu.
Cả người mệt mỏi ngã ra thành ghế.Ánh mắt nhìn lên trần nhà,suy tư nghĩ ngợi gì đó.Bỗng nhiên,hắn bật dậy,nhìn mọi người bằng ánh mắt khác thường rồi nói:
- Chúng ta nên chuẩn bị đi.Vương Thiên Lâm có thể đánh thẳng vào R.I.P bất cứ lúc nào.Khôi,Nguyên,hai người sẽ phụ trách huấn luyện đội cận vệ xuất sắc để canh giữ trụ sỡ 24/24.- Hắn quay sang giao nhiệm vụ cho Nguyên và Khôi.
- Ok.Bọn tao đi ngay luôn.- Nguyên và Khôi đồng thanh rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
- Duy và Long,hai người hãy đến phòng sát thủ và phòng chế tạo xem tình hình sản xuất súng thế nào rồi.Nói họ hãy làm nhanh một chút.Lần nãy phải sản xuất với số lượng thật lớn.
- Ừ.- Duy và Long gật đầu rồi đi thi hành nhiệm vụ.
- Anh Hưng và Minh,hai người sẽ giúp tôi quan sát mọi động tĩnh của Vương Thiên Minh.Còn nữa,anh Hưng hãy gọi Rin đưa Vương Thiên My qua Mĩ để tránh mặt một thời gian.Chờ khi bắt được Vương Thiên Lâm rồi hãy đưa cô ta về.
- Ừ,anh biết rồi.
- Lần này có vẻ căng thẳng nhỉ.Có cần tôi điều động thêm người không???- Thiên Minh đột nhiên lên tiếng.
- Cậu là ca sĩ,có tham gia vào thế giới ngầm đâu mà có người.- Hắn kinh ngạc nhìn Minh.
- Phi ơi là Phi,cậu biết một mà không biết hai.Nếu tôi không có người tương trợ thì có thể thoát khỏi Vương Thiên Lâm một cách dễ dàng như vậy sao.- Thiên Minh cười nhẹ.
- Ý cậu là sao???
- Tôi có quen biết với một băng đảng mafia ngầm ở Mĩ.Nếu cậu muốn,ngay lập tức tôi sẽ liên lạc với họ.- Thiên Minh giải thích.
- Được,liên lạc với họ giúp tôi.Cảm ơn cậu.- Hắn cười rồi ôm lấy Thiên Minh.
- Chúng ta là bạn mà.- Thiên Minh cũng cười.
- Được rồi.Chúng ta mau đi làm nhiệm vụ thôi.Không có nhiều thời gian nữa đâu.- Hưng lên tiếng,cắt ngang màn nhận bạn bè đầy sướt mướt này.
- Ừ.- Thiên Minh gật đầu rồi cùng Hưng rời khỏi phòng họp rộng lớn.
Hắn cũng vội vàng rời khỏi trụ sỡ và về biệt thự White Rose.
Nó đang ngồi trên sô pha xem hoạt hình thì tháy hắn về.Vừa mừng,vừa lo,nó vội chạy đến bên cạnh hắn rồi hỏi:
- Anh,...không sao chứ???
- Uyên này???- Hặt ngồi xuống ghế sô pha,hai tay vòng lại,nghiêm túc nhìn nó.
- Gì vậy???- Nó lo lắng hỏi.Chưa bao giờ nó thấy hắn lại nghiêm túc nhìn nó như vậy.Nét lạnh lùng đã được gỡ bỏ.Thay vào đó là sự nghiêm nghị,hắn thật sự có rất nhiều bộ mặt.
- Em có yêu anh không???
Phụt,...
Nó đang uống ly nước,nghe hắn hỏi vậy liền phun ra hết.Nó mở to hai mắt nhìn hắn như sinh vật là.
- Anh hỏi gì kì vậy???
- Trả lời anh.- Hắn lãnh đạm nhìn nó,mày đẹp nhăn lại.
- Tất nhiên là...có rồi.- Nó ngại ngùng trả lời.
- Tốt.Nếu em yêu anh thì hãy đáp ứng anh một việc được không???- Hắn cười nhẹ,nói.
- Việc gì???Anh kì lạ lắm.
- Anh không có gì kì lạ cả.Em hãy trở về biệt thự Moon sống đi.Đó là điều anh muốn.- Hắn hờ hững nói như không.
- Anh...không đùa chứ.Anh làm sao vậy???- Nó ngơ ngác nhìn hắn.
- Anh không đùa.Em đi đi.Anh cần yên tĩnh một thời gian.Anh không muốn ai làm phiền.Vì vậy em hãy về biệt thự Moon sống đi.- Hắn trở lại dáng vẻ lạnh lùng,bất cần như ngày trước.
- Được.Nếu anh muốn,em sẽ đi.Tạm biệt anh.- Nó nói trong nước mắt rồi chạy vụt lên phòng và thu dọn đồ đạc.
15' sau,nó chậm rãi bước xuống,nhìn hắn một lần cuổi rồi rời đi
Nhìn bóng nó khuất dần,hắn đau lòng ôm lấy tim.Không biết từ lúc nào,nước mặt hắn khẽ rơi.Từng giọt,từng giọt,mặn chát.Hắn đã suy nghĩ thật kĩ rồi.Lần này đấu với lão cáo già Vương Thiên Lâm không biết sống chết thế nào,không biết hắn có bảo toàn được tính mạng không.Hắn vì không muốn nó đau lòng nên đành phải làm như vậy.Thà đau một lần rồi thôi còn hơn là đau dài dài.
- Trương Gia Uyên,anh xin lỗi.
----------------END CHAPTER 58--------------------