"Á...Đồ khùng, anh đứng lại đó cho em. Ai cho anh đụng vào cục cưng của em hả?"
Tiếng hét lớn với tần suất cực đại vang lên. Từ trong ngôi biệt thự màu trắng, cô nàng xinh đẹp như một thiên thần bực tức bước ra ngoài. Cái vá ở trên tay cô dường như đã phát huy tác dụng.
Cô liên tiếp dùng nó đánh mạnh vào người một chàng trai gần đó.
Anh chàng nhíu mày khó chịu nhưng không dám phản kháng lại. Gì chứ? Đánh lại cục cưng của trời này, có 10 cái mạng anh cũng không đền nổi.
"Áaaa...Em nhẹ nhẹ tay thôi. Đau lắm đấy."
Đánh không được thì tất nhiên phải hét. Anh dùng hai tay của mình, bắt lấy cái vá cô đang dùng làm vũ khí, vứt qua một bên.
"Anh còn biết đau đấy. Vậy tại sao anh lại dám đánh cục cưng của em? Nó không biết đau chắc."
Cô nàng dừng tay, thôi không đánh anh nữa.
"Nó dám dành vợ của anh. Anh tất nhiên phải giết nó diệt khẩu để phòng ngừa hậu họa về sau."
Anh ấy trả lời rất tỉnh. Còn không ngừng khoa chân múa tay ra vẻ mình đúng lắm.
"Hừ,..Nguyên Nguyên ơi là Nguyên Nguyên, anh bao nhiểu tuổi rồi mà lại đi ghen với một con cún."
Cô nàng khinh bỉ liếc anh. Anh càng lớn càng trở nên trả con. Thật không thể chịu nổi mà.
Hơn nữa, con cún này là món quá của anh càng trẻ con. Suốt ngày bám dính lấy cô không nói, đằng này lại còn đi ghen với một con cún.tặng cô nhân ngày kỉ niệm 2 năm ngày cưới nữa chứ. Có một người chồng như vậy chắc cô chết mất.
"Cún thì sao? Nó dành em với anh. Anh tất nhiên đánh chết nó."
Nguyên Nguyên vừa nói vừa dùng ánh mắt căm thù nhìn "tình địch" đang bước từ trong nhà đi ra. Vâng... Đích thị nó là một con cún nhà cực kì đáng yêu.
"Thôi được rồi, đừng giận anh nữa. Sẽ rất mệt mỏi. Hôm qua em nói em rất khó chịu phải không? Anh đưa em đi spa nhé!"
Thấy khuôn mặt không mấy thiện cảm của Trúc, Nguyên Nguyên đành xuống nước nài nỉ.
Vợ anh mà giận thì người thiệt thòi nhất tất nhiên là anh rồi. Vợ anh giận dai lắm, bây giờ cô giận thì chắc chắn tối nay anh nhất định sẽ phải ôm con cún chết tiệc kia ngủ ngoài sô pha rồi.
"Không thèm cãi nhau với anh. Em qua nhà Nhi đây."
Nói xong, không để Nguyên Nguyên í a í ớ gì nữa, cô trực tiếp đi thẳng vào nhà.
Nguyên Nguyên không bỏ cuộc, quyết định đuổi theo đến cùng.
"Này, vậy còn anh thì sao?"
"Anh đi đón con đi. Sắp đến giờ cục cưng tan học rồi đó."
Vừa tìm quần áo đẹp, trúc vừa thẳng thừng phân phó công việc.
Nghe đến đón con, Nguyên Nguyên mặt tái không còn một giọt máu. Bảo anh đi đón con sao? Không thể nào. Anh mà đi đón đứa nhóc đó đích thị là sẽ bị thủng tai mất.
Ai không biết đứa nhóc này còn bảo nó là thiên sứ, một khi tiếp xúc rồi thì chắc chắn sẽ coi nó trở thành ác quỷ. Ngồi trên xe, nó cứ liên tiếp hỏi này hỏi nọ. Nào là:
Ngay lúc đó, nếu nó không phải là cục cưng của đại phu nhân nhà anh, anh ngay lập tức bịt miệng nó bằng 10 lớp băng keo rồi sau đó đá xuống xe cùng với con cún kia.
"Em à, anh không thể đi đón được không?"
Nguyên Nguyên cầm lấy một góc áo của Trúc, ra sức nài nỉ.
"Tại sao?"
Trúc cư nhiên không thèm để ý đến anh, vẫn cứ chìm đắm trong thế giới quần áo của riêng mình.
"Hôm nay anh có rất nhiều công việc. Anh cần phải duyệt một số hồ sơ và tài liệu của tập đoàn."
Nguyên Nguyên nhanh chóng tìm một cái lí do hợp lí. Đi đón con ư? Anh thà đến công ti làm việc thêm giờ con hơn.
"Nếu như em nhớ không lầm thì vừa rồi, anh còn đòi đưa em đi spa mà."
Trúc quay lại nhìn anh, mỉm cười.
"Trí nhớ của em tốt thật đó. Anh thực tình không nhớ gì cả."
Nguyên Nguyên chính là người giả ngu rất giỏi. Nhưng làm sao qua mắt được phu nhân cao cao tại thượng nhà anh.
"Không nhớ sao? Anh không đi đón con thì xác định là tối nay, tối mai, tối mốt làm mồi cho muỗi đi."
"Áaaa... Bà xã đại nhân, anh sẽ đi, sẽ đi đón con. Cứ việc giao cho anh. Em cứ thoải mái đi chơi nhé!"
Ngoài mặt thì cười như hoa nhưng trong lòng, nước mắt đã chảy thành xong rồi.
"Tốt."
Trúc hài lòng mỉm cười. Có một ông chồng đáng yêu như vậy quả thật không tồi. Tuy là có hơi bá đạo, hơi điên khùng một chút nhưng vẫn là anh tốt nhất.
Ngoài đường, anh khiến hàng tá cô gái phải chảy nước miếng vì thèm thuồng, còn về nhà, anh chính là bảo mẫu số 1 của cô.
Nói anh sợ vợ cũng được, nói anh không có chính kiến, địa vị trong nhà cũng được, miễn là vợ anh vui vẻ là được.
Nhận lệnh, Nguyên Nguyên lũi thủi rời đi.
Dùng con siêu xe hàng sang của mình, anh trực tiếp đến đón tiểu bảo bói 7 tuổi.
Két...
Xe anh dừng trước cổng trường, thu hút hàng tá ánh nhìn của mọi người. Từ trên xe, anh bước xuống. Vẻ đẹp trời sinh cùng với vóc dáng hoàn mĩ của anh đã khiến các cô gái ngây ngất đến ngất ngây.
Người đẹp, xe cũng đẹp, đích thị là quý tử nhà giàu nào đó rồi. Nhưng tại sao lại là trường tiểu học? Người như anh thì phải đến bar, nhà hàng sang trọng hay gì đó chứ?
"BA...."
Nỗi thắc mắc của các cô gái xinh đẹp đã được giải đáp khi nghe thấy tiếng gọi thánh thót của một cậu bé cực kì xinh trai.
Cậu bé nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy anh.
"Oa,... Tiểu bảo bối của ba đẹp trai quá đi mất."
Gì thì gì, tiểu bảo bối này sao anh lại không thương được. Trong người nó chảy dòng máu của anh, khuôn một cũng đẹp như anh, anh tất nhiên yêu nó hết mực. Mặc dù có đôi lúc, nó dành vợ của anh nhõng nhẽo nhưng anh vẫn thương.
"Con sẽ nói với mẹ là ba liếc mắt đưa tình với mấy cô đó."
Vâng, quỷ thì vẫn mãi mãi là quỷ. Chưa khiến anh vui được chút nào mà đã trực tiếp đẩy anh xuống hố.
"Không có. Ba không có liếc, chính các cô ấy tự liếc đấy chứ."
Thật là thất bại, Nguyên Nguyên nổi danh một thời bây giờ lại phải đi giải thích với một đứa con nít ranh.
Nghe anh và đứa trẻ kia đối thoại, trái tim của đám phụ nữ kia tan nát. Người ta là hoa đã có chậu, còn có thêm quả lạ nhỏ xíu xíu dễ thương kia, làm sao có thể đây.
Tuy vậy, một số người vẫn không bỏ cuộc. Chẳng phải người ta đã nói phải "đập chậu cưới hoa sao?"
"Thôi, không lí lẽ nhiều lời với con nữa. Mau lên xe."
"Yes, sir."
Nói rồi, hai mĩ nam nhanh chóng rời đi, để lại một cuộc chiến "đẫm máu" sau lưng.
Trên xe, màn đối thoại thường ngày vẫn cứ diễn ra. Cậu nhóc 7 tuổi trực tiếp dùng lời nói của mình đầu độc chàng thành niên 26 tuổi.
"Ba, cái kia có ăn được không? Con rất muốn ăn thử."
"Không ăn được."
"Ba ơi, con muốn đi vệ sinh."
"Nhịn đi."
"Ba ơi, tại sao mẹ không đến."
"Mẹ bỏ rời con với ba rồi."
"Oa..., oa..., oa... mẹ bỏ rơi chúng ta rồi sao?"
"Nín ngay, con mà còn nói nữa thì ba trực tiếp ném con xuống xe."
Nghe thấy giọng nói đe dọa đầy nghiêm túc của boss đại nhân, cậu bé nín khóc hẳn. Hai mắt to tròn chớp chớp nhìn anh, trong mắt còn có nước đọng lại.
"Được rồi, ba đầu hàng. Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn ba."
Nguyên Nguyên chính thức chịu thua. Tiểu bảo bối này thực lợi hại. Anh không làm đối thủ của thằng ranh con này đâu.
"Tới rồi, con còn không mau xuống."
Không biết từ lúc nào, chiếc xe đã dừng lại trước một ngôi biệt thự lớn.
"Sao lại đến nhà của chú Minh?"
Tiểu bảo bối nhỏ bé nhìn một lượt khu biệt thự rồi hỏi.
"Hôm nay chú Minh cùng với ba và bác Hưng cùng cảnh ngộ."
Nguyên Nguyên thật muốn khóc một trận thật to. Cái đám vợ kia dám bỏ chồng ở nhà với con để đi chơi sao? Thật không chịu nổi mà.
"Cùng cảnh ngộ sao? Con không hiểu?"
"Đừng nhiều lời, mau vào nhà."
Nói rồi, Nguyên Nguyên lôi xềnh xệch tiểu bảo bối nhỏ bé vào nhà.
Vừa bước vào, nhìn cảnh tường xung quanh, Nguyên Nguyên và con trai hết sức ngỡ ngàng. Cho hỏi đây có phải là nhà không?
Sô pha thì từ màu trắng đã chuyển sang đủ thứ màu. Sàn nhà như một bãi rác. Ti vi bị bánh kem bao phủ và có tên mới là "Ti bánh kem vi". Cả nhà trơn trơn như trát dầu mỡ vào. Đã vậy, còn có mùi gì đó khét khét rất khó chịu.
"Ba ơi, chúng ta vào lộn nhà rồi."
Tiểu bảo bối nhỏ bé nắm lấy cánh tay baba đại nhân, khẳng định.
Đúng, chắc chắn là lộn nhà rồi.
"Ây ya,..Hai cha con đến rồi à! Mau vào đây ăn món mới của Thiên Minh đi."
Từ trong phòng bếp, đại boss Khánh Hưng bước ra ngoài, cẩn trọng mời.
"Ừ."
Nói rồi, hai cha con cùng nhua vào phòng bếp. Một lần nữa, khung cảnh tan hoang khiến cả hai chết đứng. Phòng bếp chẳng khác gì phòng khách là mấy. Nào là chảo, xoong, nồi, thức ăn trộn trung với nhau giữa sàn nhà. Thật là buồn nôn.
"Ấy, còn nhìn gì, mau ngồi xuống."
Thấy họ vào, Thiên Minh tươi cười mời khách.
Cả hai không ai bảo ai liền an vị trên bàn ăn.
Dù gì cũng đã đói rồi, được ăn miễn phí, nhất định là phải ăn cho đã đời. Nghĩ là làm, nhìn thức ăn bắt mắt trên bàn, hai vị đại nhân liên tục gắp, gắp, gắp và gắp.
Sau đó ăn, ăn, ăn và ăn. Cuối cùng là toa lét, toa lét và toa lét.
Ngoài phòng bếp, hai chàng trai lớn, ba đứa trẻ nhỏ ôm bụng ngồi cười.
Cho chừa cái tội ăn tạp.
HẾT NGOẠI TRUYỆN 1
Tiếng hét lớn với tần suất cực đại vang lên. Từ trong ngôi biệt thự màu trắng, cô nàng xinh đẹp như một thiên thần bực tức bước ra ngoài. Cái vá ở trên tay cô dường như đã phát huy tác dụng.
Cô liên tiếp dùng nó đánh mạnh vào người một chàng trai gần đó.
Anh chàng nhíu mày khó chịu nhưng không dám phản kháng lại. Gì chứ? Đánh lại cục cưng của trời này, có 10 cái mạng anh cũng không đền nổi.
"Áaaa...Em nhẹ nhẹ tay thôi. Đau lắm đấy."
Đánh không được thì tất nhiên phải hét. Anh dùng hai tay của mình, bắt lấy cái vá cô đang dùng làm vũ khí, vứt qua một bên.
"Anh còn biết đau đấy. Vậy tại sao anh lại dám đánh cục cưng của em? Nó không biết đau chắc."
Cô nàng dừng tay, thôi không đánh anh nữa.
"Nó dám dành vợ của anh. Anh tất nhiên phải giết nó diệt khẩu để phòng ngừa hậu họa về sau."
Anh ấy trả lời rất tỉnh. Còn không ngừng khoa chân múa tay ra vẻ mình đúng lắm.
"Hừ,..Nguyên Nguyên ơi là Nguyên Nguyên, anh bao nhiểu tuổi rồi mà lại đi ghen với một con cún."
Cô nàng khinh bỉ liếc anh. Anh càng lớn càng trở nên trả con. Thật không thể chịu nổi mà.
Hơn nữa, con cún này là món quá của anh càng trẻ con. Suốt ngày bám dính lấy cô không nói, đằng này lại còn đi ghen với một con cún.tặng cô nhân ngày kỉ niệm 2 năm ngày cưới nữa chứ. Có một người chồng như vậy chắc cô chết mất.
"Cún thì sao? Nó dành em với anh. Anh tất nhiên đánh chết nó."
Nguyên Nguyên vừa nói vừa dùng ánh mắt căm thù nhìn "tình địch" đang bước từ trong nhà đi ra. Vâng... Đích thị nó là một con cún nhà cực kì đáng yêu.
"Thôi được rồi, đừng giận anh nữa. Sẽ rất mệt mỏi. Hôm qua em nói em rất khó chịu phải không? Anh đưa em đi spa nhé!"
Thấy khuôn mặt không mấy thiện cảm của Trúc, Nguyên Nguyên đành xuống nước nài nỉ.
Vợ anh mà giận thì người thiệt thòi nhất tất nhiên là anh rồi. Vợ anh giận dai lắm, bây giờ cô giận thì chắc chắn tối nay anh nhất định sẽ phải ôm con cún chết tiệc kia ngủ ngoài sô pha rồi.
"Không thèm cãi nhau với anh. Em qua nhà Nhi đây."
Nói xong, không để Nguyên Nguyên í a í ớ gì nữa, cô trực tiếp đi thẳng vào nhà.
Nguyên Nguyên không bỏ cuộc, quyết định đuổi theo đến cùng.
"Này, vậy còn anh thì sao?"
"Anh đi đón con đi. Sắp đến giờ cục cưng tan học rồi đó."
Vừa tìm quần áo đẹp, trúc vừa thẳng thừng phân phó công việc.
Nghe đến đón con, Nguyên Nguyên mặt tái không còn một giọt máu. Bảo anh đi đón con sao? Không thể nào. Anh mà đi đón đứa nhóc đó đích thị là sẽ bị thủng tai mất.
Ai không biết đứa nhóc này còn bảo nó là thiên sứ, một khi tiếp xúc rồi thì chắc chắn sẽ coi nó trở thành ác quỷ. Ngồi trên xe, nó cứ liên tiếp hỏi này hỏi nọ. Nào là:
Ngay lúc đó, nếu nó không phải là cục cưng của đại phu nhân nhà anh, anh ngay lập tức bịt miệng nó bằng 10 lớp băng keo rồi sau đó đá xuống xe cùng với con cún kia.
"Em à, anh không thể đi đón được không?"
Nguyên Nguyên cầm lấy một góc áo của Trúc, ra sức nài nỉ.
"Tại sao?"
Trúc cư nhiên không thèm để ý đến anh, vẫn cứ chìm đắm trong thế giới quần áo của riêng mình.
"Hôm nay anh có rất nhiều công việc. Anh cần phải duyệt một số hồ sơ và tài liệu của tập đoàn."
Nguyên Nguyên nhanh chóng tìm một cái lí do hợp lí. Đi đón con ư? Anh thà đến công ti làm việc thêm giờ con hơn.
"Nếu như em nhớ không lầm thì vừa rồi, anh còn đòi đưa em đi spa mà."
Trúc quay lại nhìn anh, mỉm cười.
"Trí nhớ của em tốt thật đó. Anh thực tình không nhớ gì cả."
Nguyên Nguyên chính là người giả ngu rất giỏi. Nhưng làm sao qua mắt được phu nhân cao cao tại thượng nhà anh.
"Không nhớ sao? Anh không đi đón con thì xác định là tối nay, tối mai, tối mốt làm mồi cho muỗi đi."
"Áaaa... Bà xã đại nhân, anh sẽ đi, sẽ đi đón con. Cứ việc giao cho anh. Em cứ thoải mái đi chơi nhé!"
Ngoài mặt thì cười như hoa nhưng trong lòng, nước mắt đã chảy thành xong rồi.
"Tốt."
Trúc hài lòng mỉm cười. Có một ông chồng đáng yêu như vậy quả thật không tồi. Tuy là có hơi bá đạo, hơi điên khùng một chút nhưng vẫn là anh tốt nhất.
Ngoài đường, anh khiến hàng tá cô gái phải chảy nước miếng vì thèm thuồng, còn về nhà, anh chính là bảo mẫu số 1 của cô.
Nói anh sợ vợ cũng được, nói anh không có chính kiến, địa vị trong nhà cũng được, miễn là vợ anh vui vẻ là được.
Nhận lệnh, Nguyên Nguyên lũi thủi rời đi.
Dùng con siêu xe hàng sang của mình, anh trực tiếp đến đón tiểu bảo bói 7 tuổi.
Két...
Xe anh dừng trước cổng trường, thu hút hàng tá ánh nhìn của mọi người. Từ trên xe, anh bước xuống. Vẻ đẹp trời sinh cùng với vóc dáng hoàn mĩ của anh đã khiến các cô gái ngây ngất đến ngất ngây.
Người đẹp, xe cũng đẹp, đích thị là quý tử nhà giàu nào đó rồi. Nhưng tại sao lại là trường tiểu học? Người như anh thì phải đến bar, nhà hàng sang trọng hay gì đó chứ?
"BA...."
Nỗi thắc mắc của các cô gái xinh đẹp đã được giải đáp khi nghe thấy tiếng gọi thánh thót của một cậu bé cực kì xinh trai.
Cậu bé nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy anh.
"Oa,... Tiểu bảo bối của ba đẹp trai quá đi mất."
Gì thì gì, tiểu bảo bối này sao anh lại không thương được. Trong người nó chảy dòng máu của anh, khuôn một cũng đẹp như anh, anh tất nhiên yêu nó hết mực. Mặc dù có đôi lúc, nó dành vợ của anh nhõng nhẽo nhưng anh vẫn thương.
"Con sẽ nói với mẹ là ba liếc mắt đưa tình với mấy cô đó."
Vâng, quỷ thì vẫn mãi mãi là quỷ. Chưa khiến anh vui được chút nào mà đã trực tiếp đẩy anh xuống hố.
"Không có. Ba không có liếc, chính các cô ấy tự liếc đấy chứ."
Thật là thất bại, Nguyên Nguyên nổi danh một thời bây giờ lại phải đi giải thích với một đứa con nít ranh.
Nghe anh và đứa trẻ kia đối thoại, trái tim của đám phụ nữ kia tan nát. Người ta là hoa đã có chậu, còn có thêm quả lạ nhỏ xíu xíu dễ thương kia, làm sao có thể đây.
Tuy vậy, một số người vẫn không bỏ cuộc. Chẳng phải người ta đã nói phải "đập chậu cưới hoa sao?"
"Thôi, không lí lẽ nhiều lời với con nữa. Mau lên xe."
"Yes, sir."
Nói rồi, hai mĩ nam nhanh chóng rời đi, để lại một cuộc chiến "đẫm máu" sau lưng.
Trên xe, màn đối thoại thường ngày vẫn cứ diễn ra. Cậu nhóc 7 tuổi trực tiếp dùng lời nói của mình đầu độc chàng thành niên 26 tuổi.
"Ba, cái kia có ăn được không? Con rất muốn ăn thử."
"Không ăn được."
"Ba ơi, con muốn đi vệ sinh."
"Nhịn đi."
"Ba ơi, tại sao mẹ không đến."
"Mẹ bỏ rời con với ba rồi."
"Oa..., oa..., oa... mẹ bỏ rơi chúng ta rồi sao?"
"Nín ngay, con mà còn nói nữa thì ba trực tiếp ném con xuống xe."
Nghe thấy giọng nói đe dọa đầy nghiêm túc của boss đại nhân, cậu bé nín khóc hẳn. Hai mắt to tròn chớp chớp nhìn anh, trong mắt còn có nước đọng lại.
"Được rồi, ba đầu hàng. Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn ba."
Nguyên Nguyên chính thức chịu thua. Tiểu bảo bối này thực lợi hại. Anh không làm đối thủ của thằng ranh con này đâu.
"Tới rồi, con còn không mau xuống."
Không biết từ lúc nào, chiếc xe đã dừng lại trước một ngôi biệt thự lớn.
"Sao lại đến nhà của chú Minh?"
Tiểu bảo bối nhỏ bé nhìn một lượt khu biệt thự rồi hỏi.
"Hôm nay chú Minh cùng với ba và bác Hưng cùng cảnh ngộ."
Nguyên Nguyên thật muốn khóc một trận thật to. Cái đám vợ kia dám bỏ chồng ở nhà với con để đi chơi sao? Thật không chịu nổi mà.
"Cùng cảnh ngộ sao? Con không hiểu?"
"Đừng nhiều lời, mau vào nhà."
Nói rồi, Nguyên Nguyên lôi xềnh xệch tiểu bảo bối nhỏ bé vào nhà.
Vừa bước vào, nhìn cảnh tường xung quanh, Nguyên Nguyên và con trai hết sức ngỡ ngàng. Cho hỏi đây có phải là nhà không?
Sô pha thì từ màu trắng đã chuyển sang đủ thứ màu. Sàn nhà như một bãi rác. Ti vi bị bánh kem bao phủ và có tên mới là "Ti bánh kem vi". Cả nhà trơn trơn như trát dầu mỡ vào. Đã vậy, còn có mùi gì đó khét khét rất khó chịu.
"Ba ơi, chúng ta vào lộn nhà rồi."
Tiểu bảo bối nhỏ bé nắm lấy cánh tay baba đại nhân, khẳng định.
Đúng, chắc chắn là lộn nhà rồi.
"Ây ya,..Hai cha con đến rồi à! Mau vào đây ăn món mới của Thiên Minh đi."
Từ trong phòng bếp, đại boss Khánh Hưng bước ra ngoài, cẩn trọng mời.
"Ừ."
Nói rồi, hai cha con cùng nhua vào phòng bếp. Một lần nữa, khung cảnh tan hoang khiến cả hai chết đứng. Phòng bếp chẳng khác gì phòng khách là mấy. Nào là chảo, xoong, nồi, thức ăn trộn trung với nhau giữa sàn nhà. Thật là buồn nôn.
"Ấy, còn nhìn gì, mau ngồi xuống."
Thấy họ vào, Thiên Minh tươi cười mời khách.
Cả hai không ai bảo ai liền an vị trên bàn ăn.
Dù gì cũng đã đói rồi, được ăn miễn phí, nhất định là phải ăn cho đã đời. Nghĩ là làm, nhìn thức ăn bắt mắt trên bàn, hai vị đại nhân liên tục gắp, gắp, gắp và gắp.
Sau đó ăn, ăn, ăn và ăn. Cuối cùng là toa lét, toa lét và toa lét.
Ngoài phòng bếp, hai chàng trai lớn, ba đứa trẻ nhỏ ôm bụng ngồi cười.
Cho chừa cái tội ăn tạp.
HẾT NGOẠI TRUYỆN 1