Đã một tuần trôi qua,kế hoạch hợp tác cũng gần đến.Vậy mà bọn Âu Dạ nhìn rất nhàn nhã,cả ba nam chủ đều đến trường như mọi ngày.Tất cả như không có chuyện gì xảy ra,khiến cô hơi choáng.
*******
Bây giờ cô đang ở Ý.Ở đây,trời đang vào thu,có hơi se se lạnh.Nhàn nhã dựa vào vai Âu Dạ mà đánh giấc,cô không để ý đến ánh mắt nào đó đang nhìn mình.
Trần Tử Duệ từ cầu thang đi xuống,thấy cảnh này không khỏi giật mình.
Ở dưới,Mộc Thanh Dao mặc một cái váy len màu hồng phấn,ngã đầu lên vai Âu Dạ đánh giấc.Còn hắn thì cư nhiên không có phản ứng gì,chỉ là cầm bản thảo xem lại vài thứ,tay kia lại đang cầm ly cà phê đang nghi ngút khói.
Mà quan trọng,hắn cũng mặc áo len!
Vì thế,cảnh tựa này khiến Trần Tử Duệ không khỏi liên tưởng đến cảnh hai người này là vợ chồng mới cưới,đang hưởng tuần trăng mật,cùng mặc áo đôi!
Liếc sang bọn Cát Uy và Âu Nguyệt,Trần Tử Duệ càng thêm kinh ngạc.
Bọn Cát Uy thì nhàn nhã cầm máy tính làm việc,không có hành động gì khác.Bọn họ cũng không có chút cảnh giác nào,như chắc chắn là Mộc Thanh Dao sẽ không làm hại Âu Dạ.Âu Nguyệt thì nghịch điện thoại,thỉnh thoảng,lại quay sang chụp lén Mộc Thanh Dao,lâu lâu lại cười cười.
Không phải chứ!Âu Nguyệt trước đây bảo vệ anh trai rất kĩ.Tuyệt đối không để cho cô gái nào bước gần đến anh trai.Nếu biết vậy mà còn tiếp cận,kết quả nhận được sẽ là cái chết.Vậy mà bây giờ lại không làm gì,hình như còn tác thành cho anh trai mình nữa.
"Trần lão đại"
Âu Dạ lên tiếng nhắc nhở,Trần Tử Duệ mới hoàn hồn trở lại,bước xuống phòng khách.
"Kế hoạch thế nào"
Trần Tử Duệ hỏi hắn.Dù sao kế hoạch lần này rất quan trọng,không thể nào sai sót được.
"Một lúc sau sẽ bàn"
Âu Dạ không thèm liếc hắn,còn chỉnh lại tư thế cho cô ngủ.Hành động rất dịu dàng,ánh mắt thì ôn nhu
Hừm
Tên này,kĩ năng tán gái khác hẳn các nam chủ.
********
"Ừm"
Âm thanh ngái ngủ vang lên,khiến Âu Dạ cất tiếng hỏi
"Không ngủ nữa sao"
"Ừm"
Lấy tay dụi dụi mắt,Mộc Thanh Dao lười biếng trả lời bằng âm mũi.
Tối nào Âu Dạ cũng ôm cô,hại cô đến nửa đêm mới ngủ được.Vậy nên sáng vẫn còn buồn ngủ.Thậm chí dưới mắt còn có quầng thâm.
Tất cả là do tên Âu Dạ chết tiệt này!
Liếc sang thủ phạm,vẫn ung dung như không có gì,chỉ quay sang nói với Chấn Phong chuẩn bị cho cuộc họp rồi bỏ đi mất dạng.
Lúc này,Trần Tử Duệ mới nhận ra,"lúc sau" chính là lúc Mộc Thanh Dao ngủ dậy!
Cuộc họp này tất nhiên chẳng có gì thú vị.Chỉ là bàn qua bàn lại gì đó,rồi thế này thế kia.Mộc Thanh Dao như đang trên mây,mơ mơ màng màng.
"Dao Dao,đi thôi"
Âu Nguyệt cất giọng,đánh thức cô từ "mộng cảnh" trở về.
"Đi đâu vậy"
Cô ngơ ngác hỏi
"Tất nhiên là đi xem hàng rồi"
*******
"Oa,đây là kho sản xuất vũ khí của Âu Diệp sao"
Cô phấn khởi thốt lên.Lớn thật,biết bao nhiêu lô hàng được sản xuất ở đây.Mà đây còn là nơi nghiên cứu của họ,cho nên tất nhiên sẽ có riêng một hầm thí nghiệm rồi.Nghĩ tới đây,Mộc Thanh Dao trở nên càng phấn khích.
"Âu Nguyệt,đây có phải là con chip bữa trước không"
Mộc Thanh Dao chỉ tay vào cái hộp bằng kính,bên trong là một con chip màu đỏ.
"Đúng rồi đó.Con chip đó chính là bản vẽ vũ khí chính trong lô hàng lần này nên rất quan trọng"
"Thì ra là vậy"
Mộc Thanh Dao gật gật đầu,thì ra nó quan trọng như vậy.Thảo nào bọn họ tự tay lấy về.
Âu Nguyệt dẫn cô đi tham quan vài vòng thì bọn Âu Dạ chuẩn bị đi về,nên cuộc tham quan bị bỏ dở.
********
"Tại sao,tại sao tất cả đều ngồi trên xe tôi"
Mộc Thanh Dao tức giận than khẽ trong lòng.Tên Âu Dạ này,hắn đâu nghèo đến mức thiếu xe,tại sao lại chọn xe của cô.Lại còn ung dung như đây là xe mình nữa chứ.Mãi đuôi theo suy nghĩ riêng của mình,Mộc Thanh Dao không để ý đến những chiếc xe đang bám theo.
Bốp!
Một tiếng nổ vang lên,kèm theo đó là chiếc xe rung lắc dữ dội.Tiếp theo đó là một màng mưa đạn được bắn ra,nghe thật chói tai.
"Andy,tìm cách thoát khỏi vòng vây"
Nói xong,chiếc xe đột ngột rẽ ngang 90°,phóng nhanh về phía trước.Chiếc xe phóng nhanh trên đường,còn phải tránh đạn nên trong xe càng rung lắc dữ dội.Hai chiếc xe đằng sau cứ bám đuôi,chơi trò mèo vờn chuột.Con đường ngày càng hỗn loạn,mọi người cũng nhường đường,không ai dám bước ra đường.
Chạy được lúc thì không thấy nữa,chỉ có Âu Dạ là nói nhỏ gì đó qua hoa tai,hình như là "giết hết".Cũng phải thôi,dám đuổi giết hắn,thì chuyện bị giết là sớm muộn.
Không khí trong xe càng lúc càng quỷ dị,khiến Chí Bảo phải lên tiếng
"Mộc Thanh Dao,phần mềm này cô lấy dữ liệu từ ai vậy"
"Là từ một người bạn của tôi"
Không thể nói là dữ liệu này là do cô lấy từ kinh nghiệm lái xe của mình.Âu Dạ hắn chỉ cần mình biết cái gì thì đều lôi ra hết cho bằng được.Nếu hắn biết cô lái xe giỏi,thì có phải sẽ bắt cô làm tài xế không.
*******
Tối hôm đó,Âu Dạ lại bắt cô ngủ với hắn.Mặc dù đã ngủ chung được vào tuần,nhưng cô vẫn không tài nào quen được,vẫn còn chút xấu hổ.Vì vậy,để khiến không khí bớt căng thẳng,cô đã chủ động nói chuyện với hắn,bắt đầu từ chủ đề mà hắn quen thuộc nhất
"Âu Dạ,tôi nhận ra rằng,đi với anh thực sự rất nguy hiểm"
Hắn ta vẫn nghiền mắt,lười biếng trả lời
"Vì vậy cô mới cần phải cố gắng"
"Vậy tôi có được lãnh lương không"
Lần này,Âu Dạ đã thực sự mở mắt,trên mặt đầy hắc tuyến,giọng nói mang hơi hướng tức giận
"Mộc Thanh Dao,tôi không có ngược đãi cô"
*******
Bây giờ cô đang ở Ý.Ở đây,trời đang vào thu,có hơi se se lạnh.Nhàn nhã dựa vào vai Âu Dạ mà đánh giấc,cô không để ý đến ánh mắt nào đó đang nhìn mình.
Trần Tử Duệ từ cầu thang đi xuống,thấy cảnh này không khỏi giật mình.
Ở dưới,Mộc Thanh Dao mặc một cái váy len màu hồng phấn,ngã đầu lên vai Âu Dạ đánh giấc.Còn hắn thì cư nhiên không có phản ứng gì,chỉ là cầm bản thảo xem lại vài thứ,tay kia lại đang cầm ly cà phê đang nghi ngút khói.
Mà quan trọng,hắn cũng mặc áo len!
Vì thế,cảnh tựa này khiến Trần Tử Duệ không khỏi liên tưởng đến cảnh hai người này là vợ chồng mới cưới,đang hưởng tuần trăng mật,cùng mặc áo đôi!
Liếc sang bọn Cát Uy và Âu Nguyệt,Trần Tử Duệ càng thêm kinh ngạc.
Bọn Cát Uy thì nhàn nhã cầm máy tính làm việc,không có hành động gì khác.Bọn họ cũng không có chút cảnh giác nào,như chắc chắn là Mộc Thanh Dao sẽ không làm hại Âu Dạ.Âu Nguyệt thì nghịch điện thoại,thỉnh thoảng,lại quay sang chụp lén Mộc Thanh Dao,lâu lâu lại cười cười.
Không phải chứ!Âu Nguyệt trước đây bảo vệ anh trai rất kĩ.Tuyệt đối không để cho cô gái nào bước gần đến anh trai.Nếu biết vậy mà còn tiếp cận,kết quả nhận được sẽ là cái chết.Vậy mà bây giờ lại không làm gì,hình như còn tác thành cho anh trai mình nữa.
"Trần lão đại"
Âu Dạ lên tiếng nhắc nhở,Trần Tử Duệ mới hoàn hồn trở lại,bước xuống phòng khách.
"Kế hoạch thế nào"
Trần Tử Duệ hỏi hắn.Dù sao kế hoạch lần này rất quan trọng,không thể nào sai sót được.
"Một lúc sau sẽ bàn"
Âu Dạ không thèm liếc hắn,còn chỉnh lại tư thế cho cô ngủ.Hành động rất dịu dàng,ánh mắt thì ôn nhu
Hừm
Tên này,kĩ năng tán gái khác hẳn các nam chủ.
********
"Ừm"
Âm thanh ngái ngủ vang lên,khiến Âu Dạ cất tiếng hỏi
"Không ngủ nữa sao"
"Ừm"
Lấy tay dụi dụi mắt,Mộc Thanh Dao lười biếng trả lời bằng âm mũi.
Tối nào Âu Dạ cũng ôm cô,hại cô đến nửa đêm mới ngủ được.Vậy nên sáng vẫn còn buồn ngủ.Thậm chí dưới mắt còn có quầng thâm.
Tất cả là do tên Âu Dạ chết tiệt này!
Liếc sang thủ phạm,vẫn ung dung như không có gì,chỉ quay sang nói với Chấn Phong chuẩn bị cho cuộc họp rồi bỏ đi mất dạng.
Lúc này,Trần Tử Duệ mới nhận ra,"lúc sau" chính là lúc Mộc Thanh Dao ngủ dậy!
Cuộc họp này tất nhiên chẳng có gì thú vị.Chỉ là bàn qua bàn lại gì đó,rồi thế này thế kia.Mộc Thanh Dao như đang trên mây,mơ mơ màng màng.
"Dao Dao,đi thôi"
Âu Nguyệt cất giọng,đánh thức cô từ "mộng cảnh" trở về.
"Đi đâu vậy"
Cô ngơ ngác hỏi
"Tất nhiên là đi xem hàng rồi"
*******
"Oa,đây là kho sản xuất vũ khí của Âu Diệp sao"
Cô phấn khởi thốt lên.Lớn thật,biết bao nhiêu lô hàng được sản xuất ở đây.Mà đây còn là nơi nghiên cứu của họ,cho nên tất nhiên sẽ có riêng một hầm thí nghiệm rồi.Nghĩ tới đây,Mộc Thanh Dao trở nên càng phấn khích.
"Âu Nguyệt,đây có phải là con chip bữa trước không"
Mộc Thanh Dao chỉ tay vào cái hộp bằng kính,bên trong là một con chip màu đỏ.
"Đúng rồi đó.Con chip đó chính là bản vẽ vũ khí chính trong lô hàng lần này nên rất quan trọng"
"Thì ra là vậy"
Mộc Thanh Dao gật gật đầu,thì ra nó quan trọng như vậy.Thảo nào bọn họ tự tay lấy về.
Âu Nguyệt dẫn cô đi tham quan vài vòng thì bọn Âu Dạ chuẩn bị đi về,nên cuộc tham quan bị bỏ dở.
********
"Tại sao,tại sao tất cả đều ngồi trên xe tôi"
Mộc Thanh Dao tức giận than khẽ trong lòng.Tên Âu Dạ này,hắn đâu nghèo đến mức thiếu xe,tại sao lại chọn xe của cô.Lại còn ung dung như đây là xe mình nữa chứ.Mãi đuôi theo suy nghĩ riêng của mình,Mộc Thanh Dao không để ý đến những chiếc xe đang bám theo.
Bốp!
Một tiếng nổ vang lên,kèm theo đó là chiếc xe rung lắc dữ dội.Tiếp theo đó là một màng mưa đạn được bắn ra,nghe thật chói tai.
"Andy,tìm cách thoát khỏi vòng vây"
Nói xong,chiếc xe đột ngột rẽ ngang 90°,phóng nhanh về phía trước.Chiếc xe phóng nhanh trên đường,còn phải tránh đạn nên trong xe càng rung lắc dữ dội.Hai chiếc xe đằng sau cứ bám đuôi,chơi trò mèo vờn chuột.Con đường ngày càng hỗn loạn,mọi người cũng nhường đường,không ai dám bước ra đường.
Chạy được lúc thì không thấy nữa,chỉ có Âu Dạ là nói nhỏ gì đó qua hoa tai,hình như là "giết hết".Cũng phải thôi,dám đuổi giết hắn,thì chuyện bị giết là sớm muộn.
Không khí trong xe càng lúc càng quỷ dị,khiến Chí Bảo phải lên tiếng
"Mộc Thanh Dao,phần mềm này cô lấy dữ liệu từ ai vậy"
"Là từ một người bạn của tôi"
Không thể nói là dữ liệu này là do cô lấy từ kinh nghiệm lái xe của mình.Âu Dạ hắn chỉ cần mình biết cái gì thì đều lôi ra hết cho bằng được.Nếu hắn biết cô lái xe giỏi,thì có phải sẽ bắt cô làm tài xế không.
*******
Tối hôm đó,Âu Dạ lại bắt cô ngủ với hắn.Mặc dù đã ngủ chung được vào tuần,nhưng cô vẫn không tài nào quen được,vẫn còn chút xấu hổ.Vì vậy,để khiến không khí bớt căng thẳng,cô đã chủ động nói chuyện với hắn,bắt đầu từ chủ đề mà hắn quen thuộc nhất
"Âu Dạ,tôi nhận ra rằng,đi với anh thực sự rất nguy hiểm"
Hắn ta vẫn nghiền mắt,lười biếng trả lời
"Vì vậy cô mới cần phải cố gắng"
"Vậy tôi có được lãnh lương không"
Lần này,Âu Dạ đã thực sự mở mắt,trên mặt đầy hắc tuyến,giọng nói mang hơi hướng tức giận
"Mộc Thanh Dao,tôi không có ngược đãi cô"