Ồn ào đã khiến Ngô Hạo tỉnh táo, thấy người một nhà đang nhìn mình liền vội vàng nói: “Có thể là buổi sáng cường độ huấn luyện quá lớn, trái tim đột nhiên có chút không thoải mái, bây giờ đã ổn, không sao rồi”.
Sợ bóng sợ gió một trận, mọi người không chú ý tới hắn nữa, tiếp tục bàn luận về chuyện của Từ Thiên Long, chỉ có Tô Cẩm Nguyệt lo lắng lấy điện thoại ra gõ chữ hỏi: “Thật sự không có chuyện gì chứ? Nếu không em và anh đi bệnh viện kiểm tra một chút, tim không thoải mái cũng không phải là chuyện đùa đâu”.
Advertisement
“Thật sự không có chuyện gì, không cần đi bệnh viện, em cứ yên tâm”.
Ngô Hạo cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng từ đáy lòng của Tô Cẩm Nguyệt.
Người vợ này đáng dùng cả đời để thương yêu, nhất định phải đưa cô ấy đến bệnh viện tốt nhất thế giới để chữa trị dây thanh quản bị thương, để cô ấy có thể mở miệng nói chuyện lần nữa.
Thật ra thì từ khi bắt đầu tiến hành rèn luyện khôi phục ngôn ngữ, Ngô Hạo cũng không ngừng tra tài liệu, hỏi ý kiến chuyên gia và bác sĩ ở trên mạng, xem có thể thông qua giải phẫu khôi phục thanh quản cho Cẩm Nguyệt hay không, nhưng tình hình không quá lạc quan.
Có chuyên gia đề nghị ra nước ngoài chữa trị, chẳng qua là chi phí rất cao, bây giờ không gánh nổi.
Chỉ cần có hy vọng thì sẽ không buông tha, khi Ngô Hạo biết nước ngoài đã từng chữa được căn bệnh này liền quyết định, dù có phải tốn nhiều tiền đi nữa cũng phải đưa Cẩm Nguyệt đi thử một chút.
Chuyện này còn quan trọng hơn báo thù, cho nên hắn mới gấp gáp liều mạng kiếm tiền.
Còn về chuyện của công ty Thiên Long, Ngô Hạo quyết định không nhúng tay nữa.
Chu Mẫn có cảnh sát chứng minh có lẽ sẽ thừa kế di sản của mình, trong thời gian ngắn không thể đánh sập được cô ta.
Thực lực trước mắt quá khác biệt, chỉ có thể trơ mắt nhìn âm mưu của ả đàn bà này được như ý, nếu như gửi Wechat hay thư từ cho Trương Phong sẽ để lộ ra thân phận bây giờ.
Một mặt là không có cách nào giải thích, mặt khác sẽ bị cảnh sát coi thành lừa đảo.
Bây giờ Ngô Hạo có chút lo lắng ngàn chuyển trừ trong Wechat ra sẽ bị cảnh sát tra được, vậy sẽ phải ngồi tù thật, xem ra phải đi hỏi anh họ La Lượng xem vốn của anh ta có thể quay vòng được không, nếu không chỉ có thể bán cổ phiếu ra để bù vào lỗ thủng.
Sau bữa cơm tất niên quán ăn sẽ đóng cửa, ngày về quê là hai mươi tám tháng chạp, Tô Chính Khôn bận rộn sắm đồ Tết cho các cụ trong nhà, Tô Cẩm Nguyệt thì dẫn Ngô Hạo đi thăm người thân của mẹ mình.
Nhà cậu và bá đều ở khu tây thành phố Đông Giang, thuộc về đô thị hóa phi tập trung, từ bờ biển đi đến đó phải ngồi ba chuyến xe buýt, tốn gần hai giờ, nếu như lái xe chỉ cần khoảng năm mươi phút.
Hai người đến nhà bác gái trước.
Bác gái của Tô Cẩm Nguyệt là chị cả nhà họ Tô, đã hơn sáu mươi tuổi, vốn là một lãnh đạo nhỏ trong cơ quan nhà nước, bây giờ về nhà chăm cháu trai.
Bạn già đã sớm qua đời, con trai Khương Siêu và con gái Khương Yến cũng đã lập gia đình, đều làm việc trong cơ quan nhà nước.
Bác gái nhìn thấy hai người Tô Cẩm Nguyệt thì vô cùng vui vẻ, tiếc là Tô Cẩm Nguyệt không thể nói chuyện, chỉ có Ngô Hạo nói chuyện phiếm với bà ấy, nói qua về tình huống trong nhà.
“Cẩm Nguyệt à, nhìn thấy cháu lập gia đình, bác rất vui.
Nói thật, bởi vì xuất thân của Ngô Hạo, bác vốn không coi trọng cuộc hôn nhân của các cháu, nhưng bây giờ bác đã yên tâm rồi.
Dáng dấp thằng nhóc Ngô Hạo này dễ nhìn hơn lúc hai đứa kết hôn nhiều, hơn nữa còn ăn nói khéo léo, tỉ mỉ tinh tế, cháu gả cho cậu ấy không thiệt”.
Lời của bác gái khiến Ngô Hạo có chút ngượng ngùng, Tô Cẩm Nguyệt cũng cười không ngừng gật đầu.
Ngay sau đó, bác gái lại quay sang nói với Ngô Hạo: “Ngô Hạo, bây giờ cháu có thể nói chuyện, dáng dấp cũng đẹp trai, cũng không thể chê Cẩm Nguyệt nhà chúng ta.
Nếu cháu dám bắt nạt con bé, nhà họ La và nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cho cháu đâu”.
Người bác gái này đúng là thẳng thừng, Ngô Hạo có chút lúng túng: “Bác, bác xem bác nói này, Ngô Hạo không phải người vong ân phụ nghĩa.
Không nói đến việc nhận được ơn huệ, bây giờ cháu và Cẩm Nguyệt yêu nhau thật lòng, bây giờ sẽ không chê cô ấy, sau này càng không.
Cháu là một người bị vứt bỏ, bởi vì có Cẩm Nguyệt nên cháu mới có nhà, cháu sẽ quý trọng cái nhà này, chăm chỉ kinh doanh.
Bác, hãy tin tưởng cháu, cháu sẽ cho Cẩm Nguyệt có sống cuộc sống tốt, sẽ không để cô ấy bị chèn ép bắt nạt”.
“Được, bác sẽ nhớ lời nói hôm nay của cháu.
Mẹ Cẩm Nguyệt mất sớm, đứa nhỏ này vẫn luôn sống khổ cực, nếu cháu có thể thật lòng đối xử với con bé, mẹ nó ở dưới suối vàng biết được cũng có thể nhắm mắt”.
Bác gái vừa nói vừa rơi nước mắt, Cẩm Nguyệt vội vàng rút khăn giấy ra lau nước mắt cho bà ấy.
Khung cảnh này có chút buồn bã, Ngô Hạo vội vàng đổi đề tài trò chuyện với bà lão một lát rồi rời đi với Cẩm Nguyệt.
Đến nhà cậu cũng thấy rất vắng vẻ, trong nhà chỉ có cậu mợ đang ngồi xem phim hoạt hình với cháu gái năm tuổi.
“Cậu, nhà anh Lượng đâu rồi, sắp hết năm mà vẫn còn bận sao?”
Ngô Hạo ngồi uống trà với La Đức Vọng, Tô Cẩm Nguyệt thì giúp mợ làm cơm trưa.
Hiển nhiên La Đức Vọng đã biết Ngô Hạo cho nhà ông ấy vay tiền, cho nên cũng rất nhiệt tình với cậu cháu rể này, còn tự mình pha trà, cười híp mắt nói: “Anh họ chị họ của cháu còn đang ở nhà máy, càng gần ăn Tết bọn họ lại càng bận rộn.
Ngô Hạo à, nghe nói cháu đang chơi chứng khoán, gần đây như thế nào rồi?”
“Tạm được ạ, bây giờ giá cả thị trường không tốt lắm, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, cậu, sức khỏe của cậu đã tốt hơn chưa?”