Sau khi được một nhà chú hai tiếp đón, Ngô Hạo đã bị Cẩm Nguyệt kéo lên tầng dọn phòng.
“Ngô Hạo, cả nhà chú hai đều không thích em, nếu như bọn họ có thái độ không tốt với anh thì anh nhẫn nhịn một chút, mùng năm Tết chúng ta sẽ trở về”.
Advertisement
Vừa lên đến trên tầng, Cẩm Nguyệt đã dùng điện thoại di động nói chuyện với Ngô Hạo.
“Vì sao lại không thích em?”
“Lúc trước, mẹ em có mâu thuẫn với bọn họ, mà em lại là một người câm, cho nên bọn họ cũng không muốn gặp em, nếu như họ không tốt với anh thì anh cũng đừng để ý”.
Ngô Hạo cảm thấy hết chỗ nói, hắn có một người vợ số khổ, ngoại trừ ở nhà cậu ra thì ở đâu cũng bị bắt nạt.
“Không sao, anh sẽ không chọc vào bọn họ”.
“Lát nữa đi dạo ngoài bờ biển đi, đã tới nơi này rồi anh muốn đi dạo bờ biển một chút”.
“Được, em đi cùng với anh”.
Vẫn chưa đến thời gian ăn trưa, sau khi sắp xếp tốt chỗ ở, Tô Cẩm Nguyệt dẫn Ngô Hạo đi ra bờ biển.
Đi xuyên qua thôn hắn phát hiện ra nhà cửa trong thôn đều rất đẹp, nhà cao cửa rộng sân lớn, rất nhiều nhà đều có xe sang, lúc này, hắn mới nhớ tới trong nhà chú hai cũng có hai chiếc xe BMW -Series.
Đánh cá có thể kiếm được tiền như vậy sao, vậy vì sao bố vợ mình không trở lại đây gây dựng sự nghiệp mà lại ở trong thành phố, cả ngày bận rộn trông coi một cái quán nhỏ.
Khi gia đình nhà cậu gặp chuyện không may, ông ấy cũng không vay tiền của chú hai, Ngô Hạo cảm thấy rất kỳ lạ, muốn hỏi Cẩm Nguyệt một chút, nhưng lại thấy cô đang vui vẻ chạy về phía bãi cát trắng.
Ngô Hạo có chút lơ đễnh nhìn theo bóng dáng của Cẩm Nguyệt.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn gặp cô trông thấy cô hoạt bát, hào hứng như vậy, có lẽ đây mới là tính cách chân thật của cô, thế nhưng bị kiềm chế bởi hiện thực và ánh mắt của người khác.
Bãi biển này rất rộng, bờ cát mênh mông, nước biển trong suốt, bầu trời xanh biếc, khó trách nhóm thôn dân ở đầy đều kinh doanh du lịch ngư dân.
Nơi này hẳn là một bãi tắm thiên nhiên, có thể tưởng tượng ra được hình ảnh tấp nập đông vui của nơi này khi mùa hè đến.
Hắn bước nhanh đến gần Cẩm Nguyệt, thấy cô đang đứng đối diện mặt biển, hai tay dang ra, mắt khép hờ, cảm nhận hơi thở của biển lớn, hình ảnh này rất đẹp.
Ngô Hạo cũng không quấy rầy, chỉ học theo dáng vẻ của cô, lắng nghe âm thanh của biển lớn.
Giờ phút này, hắn mới phát hiện ra khi đáy lòng trống trải, trái tim không có suy nghĩ hỗn loạn thì cả thế giới sẽ tựa như đột nhiên yên tĩnh, tâm hồn như được gột rửa, trở nên tinh khiết và rộng lớn.
Hắn đắm chìm trong cảm xúc ấy không đến ba phút đã bị Cẩm Nguyệt đánh vỡ.
Cô kéo tay hắn chậm rãi bước đi dọc theo bờ biển, không cần nói chuyện, Ngô Hạo có thể cảm nhận được, Cẩm Nguyệt đang vô cùng hưởng thụ giây phút này.
Hai người ở lại bờ biển một giờ rồi mới về nhà, chuẩn bị ăn cơm trưa.
Mãi đến lúc sau Ngô Hạo mới cảm nhận được sự lạnh nhạt của cả nhà chú hai đối với Cẩm Nguyệt, chính xác mà nói thì là trực tiếp bỏ qua cô.
Cả nhà cười nói vui vẻ với Cẩn Nghiên, nhưng không ai nở một nụ cười với Cẩm Nguyệt, cũng vì thế mà chỉ có rất ít người để ý với hắn.
Đây là tình huống gì? Tính cách của Cẩm Nguyệt dịu dàng, ôn hoà, chịu khó lại còn lương thiện, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, trông giống như Lâm Đại Ngọc.
Tại sao cô lại không được người khác chào đón chứ, Ngô Hạo quyết định sẽ tìm thời gian để hỏi xem rốt cuộc giữa Cẩm Nguyệt và một nhà chú hai đã xảy ra chuyện gì.
Một bữa cơm như vậy rất khó chịu, hai người vội vàng ăn mấy miếng rồi đi lên tầng, cũng không ai nói cái gì, Tô Chính Khôn đang vui vẻ uống rượu, Tô Cẩn Nghiên cũng đang thì thầm to nhỏ với em họ, tựa như hai người họ không hề tồn tại.
“Cẩm Nguyệt, trước kia mẹ em và nhà chú hai đã xảy ra mâu thuẫn gì thế, tại sao họ lại đối xử với em như vậy?”
Ngô Hạo có chút không chịu nổi hành vi như vậy của nhà chú hai.
Bản thân hắn thì chẳng sao cả, nhưng hắn nhìn thấy Cẩm Nguyệt phải chịu uất ức thì lập tức cảm thấy khó chịu, rồi không nhịn được mà hỏi chuyện.
Cẩm Nguyệt dường như đã quen với cảnh tượng như thế rồi, trông cô cực kỳ bình tĩnh lấy điện thoại di động ra trả lời: “Em cũng không rõ lắm, khi em lên bốn tuổi thì mẹ đã mất.
Lúc đó tuổi còn nhỏ, người lớn trong nhà cũng không nói cho em biết bất cứ chuyện gì, chỉ biết mẹ em là cảnh sát”.Truyện
Người mẹ vợ đã mất của hắn là cảnh sát, việc này chưa một ai nói với hắn, Ngô Hạo mơ hồ cảm thấy mâu thuẫn của mẹ vợ và nhà chú hai là xuất phát từ nghề nghiệp bà ấy.
Nếu như nguyên nhân của mâu thuẫn là từ việc trong nhà, sẽ không liên luỵ đến đứa nhỏ, rất rõ ràng, cả nhà chú hai cũng không ghét bỏ Tô Chính Khôn và Tô Cẩn Nghiên.
“Ngô Hạo, xin lỗi, khiến cho anh phải chịu uất ức rồi.
Kỳ thật bọn họ không muốn gặp chúng ta còn vì một nguyên nhân nữa, đó là do em là người câm, còn anh là ăn mày.
Người dân nơi này đều rất giàu có, cho nên có chút kiêu ngạo, khinh thường chúng ta, chờ đến khi ông nội bà nội trăm tuổi mất đi, chúng ta sẽ không phải đến đây nữa”.
“Không sao đâu Cẩm Nguyệt, anh làm ăn mày nhiều năm như vậy, bị người ta khinh thường còn ít sao, sớm đã thành thói quen rồi.
Người thực sự phải chịu uất ức là em mới phải, em không làm sai việc gì cả, chỉ vì không thể nói chuyện cho nên phải chịu sự kỳ thị sao.
Em yên tâm đi, cho dù toàn bộ thế giới này có rời bỏ em thì anh vẫn luôn ở bên cạnh em, che mưa chắn gió cho em, không để cho em chịu chút uất ức nào”.
Ngô Hạo có chút muốn khóc.
Cẩm Nguyệt lương thiện, hiểu chuyện như thế, không thích tranh giành với ai, phải chịu nhiều uất ức như vậy mà còn cảm thấy bản thân làm liên luỵ đến hắn, người vợ tốt như thế này dù đốt đèn lồ ng cũng khó mà tìm được.
Những tháng ngày bị khinh bỉ như thế kéo dài cho đến tận mùng năm Tết, cuối cùng cũng có thể lên đường trở về nhà rồi.
Trên đường về, Ngô Hạo cảm thấy rõ ràng, tâm trạng của Cẩm Nguyệt đã tốt hơn rất nhiều, trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười.
“Ngô Hạo, qua năm mới, con đi học lái xe đi, chờ đến khi con lấy được bằng rồi, bố sẽ đưa chiếc xe này cho con lái”.