Đến thị trấn Mao Bình đã là giữa trưa, Ngô Hạo vẫn không có chút ấn tượng nào với thị trấn nhỏ còn lạc hậu hơn cả huyện thành này.
Tất cả nhà cửa ở đây đều chỉ có hai tầng, một con đường khoảng một cây số xuyên thẳng qua, có rất nhiều người đi trên đường, đủ loại xe gắn máy, xe xích lô, xe điện qua lại, xe con cũng có chỉ là không nhiều.
Đồn công an cũng nằm trên mặt đường, Ngô Hạo bảo lái xe chờ ở bên ngoài một lát, một mình hắn đi vào tìm phòng hộ tịch.
“Chào cô cảnh sát, xin hỏi chuyển hộ khẩu cần làm thủ tục gì?”
Ngô Hạo đưa thẻ căn cước và chứng minh cộng đồng cho nữ cảnh sát trẻ tuổi.
Nữ cảnh sát nhìn chứng minh một lát rồi nói: “Anh muốn chuyển hộ khẩu thì lấy sổ hộ khẩu tới, đồng thời còn cần vào thành phố đăng ký chứng minh, có mỗi thẻ căn cước là không được”.
“Vậy cô tra giúp tôi xem bố mẹ của tôi là ai?”
Ngô Hạo chẳng những làm nữ cảnh sát ngây ra mà những cảnh sát khác cùng với người dân đang làm việc bên cạnh đều trừng to mắt nhìn hắn, cho rằng người này bị bệnh tâm thần, tại sao ngay cả bố mẹ là ai cũng không biết?
Đương nhiên Ngô Hạo hiểu được đám người này nhìn hắn là có ý gì, nhưng không biết giải thích thế nào, đành gãi đầu một cái nói với nữ cảnh sát: “Cảnh sát, nếu như tôi nói tôi mất trí nhớ cô có tin không?”
Nữ cảnh sát nghi ngờ nhìn lại thẻ căn cước một lần, sau đó bảo Ngô Hạo tiến hành phân biệt trước camera, xác nhận là thẻ căn cước của chính hắn.
“Đồng chí, anh thật sự mất trí nhớ sao? Đây là thẻ căn cước anh làm năm mười tám tuổi, mấy năm này anh vẫn luôn ở bên ngoài chưa từng trở lại?”
Nữ cảnh sát vừa hỏi thăm vừa tìm kiếm thông tin người nhà Ngô Hạo trong máy tính.
“Thật sự mất trí nhớ, tôi cũng không nhớ rõ mình ra ngoài từ lúc nào”.
“Ồ, vậy anh ở lại Đông Giang kiểu gì, sinh viên? Mua nhà?”
“Tôi kết hôn ở đó, sắp có con rồi, muốn làm giấy khai sinh”.
“À, cũng không đúng, anh không có chứng minh và hộ khẩu trong thôn này, vốn dĩ không thể đăng ký kết hôn được mới đúng”.
“Tôi ở bên kia khá lâu, bộ Dân Chính cho tôi chứng minh có thể kết hôn, không phải bây giờ tôi đã trở về bổ sung thủ tục sao”.
“Vậy còn đỡ, anh phải xử lý giấy kết hôn trước rồi mới chuyển hộ khẩu, trong tài liệu có ghi bố anh tên là Ngô Trường Phú, mẹ anh tên là Phùng Hỉ Mai, anh trai Ngô Kim Cẩu, em trai Ngô Ngân Cẩu, đây là toàn bộ thành viên nhà anh.
Anh có biết đường về thôn Ngô Gia không, đi về phía tây qua hai ngọn núi sẽ đến.
Nếu không biết thì hỏi người ta, người trong thị trấn đều biết”.
Nữ cảnh sát rất nhiệt tình còn chỉ đường về nhà cho hắn.
“Cảnh sát, nếu như chỉ xử lý giấy kết hôn, cô có thể cho tôi giấy chứng nhận không?”
Ngô Hạo không muốn gặp người trong nhà, thật ra có chuyển hộ khẩu hay không không quan trọng, nhưng nhất định phải xử lý giấy kết hôn.
Sắp có con rồi, không có giấy kết hôn sẽ không được cấp giấy khai sinh, đứa bé sẽ không được vào hộ khẩu.
“Chúng tôi không cấp giấy chứng nhận này được, về thôn đăng ký”.
Ngô Hạo có chút thất vọng, xem ra còn phải đến ủy ban thôn một chuyến.
Ra khỏi đồn công an, Ngô Hạo chỉ có thể thanh toán tiền thuê xe, bởi vì theo nữ cảnh sát nói, không có đường cái đi thôn Ngô Gia, chỉ có thể ngồi xe máy.
Hắn ăn cơm trưa trên trấn rồi gọi xe ôm, đồng đưa đến thôn Ngô Gia, thật ra không đến năm cây số, chỉ là đường không dễ đi, toàn là đường đất, trèo đèo lội suối vô cùng đáng sợ, ven đường gặp được không ít máy kéo và xe ba gác dùng để làm nông.
Nhìn núi non thôn trang trước mắt, cuối cùng Ngô Hạo đã có chút ký ức mơ hồ.
“Xin hỏi anh tìm ai?”
Tiến vào ủy ban thôn, một nam thanh niên tuổi đón tiếp Ngô Hạo, nhìn dáng dấp có vẻ là sinh viên đại học làm cán bộ làng, trong thôn chỉ một mình cậu ta.
“Tôi muốn đăng ký giấy chứng nhận để về Đông Giang xử lý giấy kết hôn, đây là chứng minh cộng đồng của vợ tôi ở bên kia”.
Ngô Hạo đưa thẻ căn cước và chứng minh cộng đồng, cũng đưa cho cậu ta một gói thuốc lá, đây là tài xế xe ôm nói cho hắn biết, nói là tìm cán bộ trong thôn đăng ký giấy chứng nhận thì phải bày tỏ một chút.
“Anh là người nhà nào, có mang theo sổ hộ khẩu không?”
Cán bộ thôn rất tự nhiên nhận lấy thuốc lá.
“Không mang sổ hộ khẩu không thể cấp giấy chứng nhận sao?”
“Có thể, nhưng anh về Đông Giang xử lý giấy kết hôn phải giao bản công chứng hộ khẩu, bên trên hộ khẩu không thể chứng minh anh đã kết hôn, nếu không giấy chứng nhận này sẽ vô hiệu.
Anh là người nhà nào, lát nữa tôi phải lập hồ sơ với chủ tịch hội Phụ Nữ”.
“Vậy làm phiền cậu đăng ký, tôi chưa từng kết hôn thật, tôi là con trai thứ hai nhà Ngô Trường Phú”.
“Được, anh chờ một lát”.
Cán bộ thôn viết tay giấy chứng nhận, đóng dấu của ủy ban thôn, lúc đưa cho Ngô Hạo đột nhiên nói: “Ngô Trường Phú, cái tên này nghe quen quen, đúng rồi, vợ ông ta, cũng chính là mẹ anh đấy, không phải đang mắc chứng tăng urê-huyết phải nằm viện sao, mấy ngày trước còn về thôn xin quyên góp nữa”.
Ngô Hạo sững sờ: “Chứng tăng urê-huyết?”
“Đúng thế, chẳng lẽ anh không biết? Có phải mẹ anh tên là Phùng Hỉ Mai không?”
“Phùng Hỉ Mai là mẹ tôi, tôi mới từ nơi khác trở về còn không biết chuyện này, cậu có thể nói rõ một chút không?”
“Tình huống cụ thể thì tôi không biết, thôn Ngô Gia có hơn hai ngàn người, tôi cũng không phải người địa phương, sao có thể biết hết được.
Chỉ là chuyện này cũng khá rầm rộ trong thôn, bệnh tăng urê-huyết của mẹ anh rất nghiêm trọng, thay thận cần mấy trăm ngàn, nghe nói anh cả anh có tiền nhưng lại mặc kệ, anh mau đi xem một chút đi”.
“Mẹ tôi bây giờ đang ở đâu?”
“Ở bệnh viện nhân dân huyện”.