- Ngọc hồ lô này là chạm từ Hòa Điền Hoàng ngọc, chất ngọc không tồi, nhưng chạm trổ không tốt, hình như là xuất thân từ người mới vào nghề ...
Người trung niên kia cũng là người trong nghề, thưởng thức một hồi, đã nói ra ưu khuyết điểm của ngọc.
- Như vậy đi, chú cũng không muốn giả quá rẻ, khối ngọc này 2000 đồng thì bán cho chú!
Kỳ thật những năm này, người bình thường chỉ cần tốn chút tiền, có thể mua được một khối ngọc phẩm chất không khác khối này, tiếp tục nhờ người tay nghề cao siêu mài ngọc, một ngàn đồng tổn cũng đủ rồi.
Cũng bởi người này nhìn thấy Diệp Thiên mặt non, sợ mua giá cả thấp bị người ta nói hắn bắt nạt trẻ con, lúc này mới ra giá hai ngàn đồng, coi như là người phúc hậu.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, cầm lại ngọc hồ lô từ tay người trung niên kia, mở miệng nói:
- Chú à, ngọc này là của người trong nhà, khi đến đã nhắc cái giá, 2000 đồng thì ... cháu không thể bán được ...
-Ồ? Vậy cháu cần bán bao nhiêu tiền?
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, người trung niên lại thấy hứng thú, hắn chính là người chơi Ngọc Thạch, tự nghĩ người ở đây, tuyệt đối sẽ không có người ra giá cao hơn so với chính mình.
Diệp Thiên chần chờ một chút, lắc đầu nói:
- Điều này ... thôi ... chú, ngọc này cháu không bán...
Không phải Diệp Thiên không muốn nói, mà là hắn thật sự nói không nên lời, theo giá cả thị trường Ngọc Thạch mà nói, giá mà người trước mặt này nói quả thật không thấp, cũng có thể nhìn ra hắn là thành tâm muốn mua.
Nhưng từ một góc độ khác mà nói, 2000 đồng tiền chỉ đủ nhìn lên một cái, có thể để cho hắn thưởng thức một hồi, cũng là Diệp Thiên nể mặt mũi hắn.
Khối Hòa Điền ngọc hồ lô này, chính là một trong mấy khối Ngọc mà Diệp Thiên mang đi dưỡng khí, trong đó ẩn chứa lượng sinh khí may mắn lớn.
Hơn nữa hồ lô đọc nghe như là "Phúc lộc", mà ngoại hình của nó tròn mép có đường cong, xem ra có phúc khí, hơn nữa cửa vào nhỏ, lượng chứa lớn, giống như có thể hút được nhiều vàng bạc châu báu.
Đặt ở nhà hoặc là đeo ở trên người, chẳng khác nào đem của cải vào, sẽ không dễ dàng mất đi nơi khác, có thể tụ tài phú.
Ngoài ra, phong thủy nhà có uế sát khí, hoặc khí bất lợi, làm cho thân thể không khỏe mạnh, cũng có thể dùng hồ lô này hóa giải, mà hồ lô bao gồm nhiều loại ngọc, cũng giống như nhiều con nhiều cháu, con cái thịnh vượng.
Phong thuỷ kinh điển " Tuyết tâm phú" có viết: "Núi Hồ Lô hiện, thuật số y lưu" . Từ xưa đến nay, người làm nghề y, xem bói, phong thuỷ, thầy tướng số hoặc xem tướng, đều thích đặt cái hồ lô ở trong nhà hoặc trong phòng làm việc, để mang đến sự thịnh vượng cho nghề nghiệp cuả mình.
Dân gian cũng có "Thố nội nhất lạp hồ, gia nội tài hội phú" (trong nhà có bình hồ lô thì mới có phúc), ý tứ chính là mỗi nhà ít nhất phải có cái bình hồ lô, mới có thể làm giàu, có thể thấy được hồ lô là biểu tượng cát tường trong nhà.
Cho nên theo ý nào đó mà nói, hồ lô gần như được coi là nhạc cụ của thầy tu trong thiên nhiên. Trong truyền thuyết Đạo gia, các bậc tiên hiền thích cầm bình hồ lô, đây cũng là có lý do.
Còn khối Ngọc hồ lô này đã được Diệp Thiên đặt ở nơi phong thuỷ trù phú, hiệu quả "xu cát tị hung" lại càng tuyệt hảo, căn bản là không thể luận giá trị theo chất iệu thông thường.
Nhưng việc này cũng chỉ có người trong nghề với Diệp Thiên mới có thể biết được, người trước mặt này lại không hiểu, cũng không có cách nào giải thích, nói ra người khác cũng không tin, trái lại lại khiến người ta cười nhạo, cho nên Diệp Thiên cũng không nói nhiều lời, chỉ là nói không bán.
- Chàng trai, thứ này cậu bày ra lại không bán, vậy thì cũng không được ...
Người trung niên kia nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, dở khóc dở cười nói:
- Có phải cháu chê chú ra giá thấp hay không? Vậy thì, chú đưa cháu 3000 đồng tiền thì thế nào?
Người trung niên này họ Long tên Phi, trong giới đồ cổ ở kinh thành cũng là người có chút danh tiếng, hắn ngừng lại chỗ Diệp Thiên, cũng gay chú ý không ít người.
- Ông chủ Long, sao vậy, trúng ý khối ngọc này sao?
- Chàng trai, ông chủ Long chính là người trong nghề chơi ngọc, giá đó cũng phải đạo, chú thấy cháu nên bán đi...
- Đúng vậy, 3000 đồng tiền là giá không thấp, cũng chỉ có ông chủ Long mới ra giá đó thôi!
Trong số người vây xem, có không ít người đều quen biết Long Phi, cũng sôi nổi nói giúp, cả đám đều xui Diệp Thiên nên bán ngọc hồ lô này đi.
- Không bán...
Diệp Thiên cũng không nhiều lời, trực tiếp đem ngọc hồ lô cất vào tủ kính khóa lại, hắn hôm nay mang ra món đồ này, vốn là muốn thử thời vận.
Có thể bán được thì tốt, nói không chừng có thể trả được số tiền mượn Vệ Hồng Quân, nếu bán không được, Diệp Thiên cũng không có bất kỳ tổn thất nào, lại đút trong túi quần tiếp tục mang về thôi.
- Ôi, ôi, tôi xem nào, đều chen chúc vào đây để làm gì vậy?
Ngay khi một đám người đang vây quanh tủ kính của Diệp Thiên, thanh âm của Vệ Hồng Quân vang lên.
- Ồ, ông chủ Long, thế nào, trúng ý khối ngọc kia sao?
- Là Vệ tổng, ha ha, tôi chỉ xem thôi, còn chưa xác định đâu!
Giới đồ cổ Tứ Cửu Thành lớn như vậy, Long Phi và Vệ Hồng Quân cũng là chỗ quen biết, nhưng lại đã làm đối tác kinh doanh, mấy khối cổ ngọc trong nhà Vệ Hồng Quân, chính là mua từ tay Long Phi.
- Tiểu Diệp là vãn bối của tôi, ông chủ Long, nếu ông muốn mua, giá nhất định phải hợp lý!
Nghe thấy Long Phi nói vậy, Vệ Hồng Quân nửa đùa nửa thật nói.
Long Phi cười khổ chỉ chỉ Diệp Thiên, nói:
- Là chính tôi ra giá, nhưng … cậu ta lại không bán…
- Ông ra giá thấp hả, ông chủ Long, khối ngọc này không có 2000 đồng tiền thì đừng nghĩ lấy đi...
Vệ Hồng Quân cũng không biết Long Phi ra giá bao nhiêu, còn muốn nâng giá lên giúp Diệp Thiên.
- 2000? Ông chủ Long đã sớm ra đến 3000 ...
- Đúng vậy, Vệ tổng, ngọc này không phải của ngài sao? Ngọc này giá đó đã không thấp rồi ...
Long Phi chưa trả lời, người xem bên cạnh đã xôn xao muốn nói giúp hắn, nghe vậy Vệ Hồng Quân nhất thời trợn mắt há hốc mồm, thấy mình không phải là giúp Diệp Thiên nâng giá, mà là giúp Long Phi ép giá!
- 3000?
Nghe thấy giá này, Lưu Duy An cũng sửng sờ, kéo Diệp Thiên, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Thiên, giá này không thấp, muốn bán thì có thể bán được đấy, lúc nào dượng giúp cháu tìm mấy khối như vậy ….
Dựa theo hiểu biết của Lưu Duy An về thị trường Ngọc Thạch, mua hai khối hoàng ngọc như vậy, phí tổn tuyệt đối không cao hơn 800 đồng tiền, cho dù mời người trạm khắc, nhiều lắm cũng là mấy trăm đồng tiền chạm trổ, tính tổng thì cũng kiếm 2000 đồng.
- Dượng, cháu không muốn bán, chính là bày cho vui thôi ...
Lúc trước Diệp Thiên cũng nói qua mục đích mình bày ngọc hồ lô ra, hiện tại chỉ là lại lặp lại một lần, cũng không lộ vẻ cao ngạo.
Nhưng Lưu Duy An vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu đổi lại bầy hàng ở Phan Gia Viên, tuyệt đối không bán được giá này,
- Tiểu Thiên, người khác e là sẽ không ra giá cao như vậy, cháu thật sự không bán?
- Không bán!
Diệp Thiên kiên định lắc đầu.
- Được rồi, ông chủ Long, nó không bán thì thôi, lại không phải là cổ ngọc, đúng rồi, tôi mới thấy một khối ngọc bội, người nọ nói là thời Chiến quốc, Lão Long, ông giúp tôi nhìn xem ...
Vệ Hồng Quân là người tinh nhanh, thấy Diệp Thiên khăng khăng không bán, lập tức cười ha ha, chuyển đề tài, kéo Long Phi đi, đến chỗ tủ kính phía trước.
- Tiểu Thiên, cháu ở đây chơi đi, chú cùng chú Vệ đi xem...
Tuy rằng cảm giác có chút đáng tiếc, nhưng Lưu Duy An cũng không nói gì, dù sao ngọc là của Diệp Thiên, quyền bán hay không là ở hắn.
- Dượng, dượng đi đi...
Diệp Thiên cười cười, cũng không còn để ý.
Biết người chơi đồ cổ không chắc đã hiểu được phong thuỷ, Diệp Thiên biết lựa chọn của mình trận này không đúng, nếu đem vật này bày ở các công ty tư vấn phong thủy ở Quảng Đông, chỉ sợ ngay lập tức sẽ có người cần.
Nhìn thấy không còn gì đáng nhìn, những người vây quanh Diệp Thiên lập tức giải tán.
Cho dù lại có người cảm thấy hứng thú đối với ngọc hồ lô này, nghe thấy chuyện vừa rồi, cũng xoay người bỏ đi, lúc sau rõ ràng không có người nào muốn xem, liền chỉ còn Diệp Thiên đứng cô đơn ở nơi đó.
Nhưng cho tới trưa Vệ Hồng Quân thu hoạch khá xa xỉ, không chỉ có mua được hai khối cổ ngọc, còn bỏ hơn hai vạn đồng tiền mua đồ sứ Gia Khánh.
Món đồ sứ là này Lưu Duy An chỉ cho hắn, mua rồi, Vệ Hồng Quân tìm Ngô lão giám định, xác định là đồ thật không thể nghi ngờ, hơn nữa đồ sứ năm Gia Khánh truyền lại đời sau rất ít, sau này tăng giá sẽ rất lớn.
Đem đồ sứ xuống cất vào xe, Vệ Hồng Quân trở lại sảnh triển lãm, lại nói với Diệp Thiên:
- Diệp Thiên, cất cái chìa khóa đi, chúng ta đi ăn cơm trước đã ...
Cơm trưa là do bán tổ chức lo liệu, tiệc đứng ở ngay tại đại sảnh khách sạn 5 sao này, đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cũng tham gia giao dịch lần này.
Còn về những đồ mọi người sưu tầm, thứ quý giá sẽ mang theo bên mình, cảm giác không đáng giá lắm, sẽ để lại ở trong tủ kính triển lãm, dù sao người vào triển lãm cần có thư mời, và lại có bảo vệ trông coi, bình thướng chắc chắn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
- Được, ăn cơm trước...
Diệp Thiên gật gật đầu, cũng không thu lại ngọc hồ lô, ngọc này đã được thấm phong thủy, cho dù đánh mất cũng có thể suy diễn ra phương vị.
- Chú Vệ, tiệc đứng thật hay, ăn nhiều ăn ít đều là một giá, sau này chú mời cơm, nhớ mời cháu đi ăn tiệc đứng nhé...
Bữa cơm này ăn trong hơn một giờ, Diệp Thiên mới ợ một cái, cùng Vệ Hồng Quân và Lưu Duy An – đã đợi hắn rất lâu, về khu triển lãm, đến Bắc Kinh bốn năm tháng, bữa cơm này hắn ăn thoải mái nhất!
- Nếu mọi người đều ăn như cháu, chỉ sợ khách sạn cấp năm sao này cũng sứom đóng cửa...
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Vệ Hồng Quân nở nụ cười khổ, tuy rằng sớm biết Diệp Thiên ăn tốt, nhưng vừa rồi thấy Diệp Thiên ăn như vậy, vẫn khiến hắn sợ hãi, chồng đĩa trên bàn, đều có thể xấp thành một ngọn núi nhỏ .
Hơn nữa Diệp Thiên ăn cũng thực xảo quyệt, cơm gì đó hắn cũng không thích, chuyên lấy thịt bò hải sản và trứng … những thứ đắt tiền, Vệ Hồng Quân tính trong lòng, coi như bửa tiệc này cần có bảy tám trăm, mà Diệp Thiên cũng còn ăn được.
- Ồ, Tiểu Thiên, mấy người kia đang vây quanh, hình như là tủ hàng của cháu đấy?
Tiến vào đến phòng triển lãm, Lưu Duy An thấy bên tủ kính của Diệp Thiên, có ba người tuổi tác không giống nhau, đang chỉ vào ngọc hồ lô trong tủ kính và nói gì đó.