- Lão Vệ, thế nào, lại phát tài rồi à?
Vị phó giám đốc ngân hàng hiển nhiên rất quen Vệ Hồng Quân, gặp mặt liền vui đùa, cũng bảo người ta rót nước cho Diệp Thiên mấy người.
- Ha ha, cũng không phải là tôi phát tài, Tiểu Diệp, đây là chú Cát, sau này có nghiệp vụ gì trong ngân hàng, cũng có thể tìm đến chú ấy...
Vệ Hồng Quân cũng không khách khí với vị phó giám đốc ngân hàng này, liền lấy danh thiếp của hắn trên mặt bàn, đưa cho Diệp Thiên, nói:
- Lão Cát, đây là một vãn bối của tôi, hôm nay đến chỗ anh gửi ít tiền, sau này có chuyện nó cần đến anh, anh phải chiếu cố nhiều nhé...
Vệ Hồng Quân lớn lên cùng vị phó giám đốc Cát này, tùe nhỏ đã thân thiết, bình thường quan hệ vô cùng tốt, bằng không cũng sẽ không dẫn Diệp Thiên tới nơi này cho hắn có thêm người gửi tiền .
- Cát Lăng Tiêu...
Diệp Thiên nhìn thoáng qua tên trên danh thiếp, từ trên ghế salon đứng lên nói:
- Phiền chú Cát vậy...
Diệp Thiên hiểu được, đây là bằng hữu thân cận của Vệ Hồng Quân, cho nên cũng không từ chối, người sống trên đời, nhất định phải học được thuật đối nhân xử thế, không ai trợ giúp thì không được.
Hơn nữa nhìn cái trán đầy đặn sáng bóng của vị phó giám đốc ngân hàng, cái lỗ tai rũ xuống, lông mi đến chóp mũi, bóng loáng, vận thế trung niên rất mạnh, quan hệ tốt cùng người như vậy chẳng có gì không tốt.
- 100 vạn?
Thấy Diệp Thiên đưa tờ chi phiếu, phó giám đốc ngân hàng cũng lặng đi một chút, tiện đà nhìn xuống chỗ người ký tên trên chi phiếu, cả người đều kinh ngạc đứng lên.
- Lão Vệ, đây ... đây không phải là người Hồng Kông đó chứ?
Chi phiếu và tài khoản của Đường Văn Viễn ở quốc nội, chính là ở nhà ngân hàng này, tuy rằng nơi này chỉ là ngân hàng chi nhánh, nhưng là phó chủ tịch ngân hàng này cũng không xa lạ gì đối với cái chữ ký kia.
Và cả việc Đường Văn Viễn ký tên lên chi phiếu tiền mặt ở trong tay người mới mười tám mười chín tuổi như Diệp Thiên, cũng khiến phó chủ tịch ngân hàng có chút khó hiểu, không khỏi phải hỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Vệ Hồng Quân.
- Lão Cát, chính là vị đó, lúc trước tôi cũng không biết đâu...
Vệ Hồng Quân cười khổ một tiếng, chỉ vào Diệp Thiên nói:
- Nó và vị đó có giao dịch mua bán, còn nói nợ một cái nhân tình, cậu đừng thấy Diệp Thiên tuổi nhỏ mà khinh thường đấy!
- Đâu có, lão Vệ, tôi là cái loại người đó sao? Tiểu Diệp, chú sẽ đặc biệt chú ý chuyển khoản cho cháu ...
Nghe được lời của Vệ Hồng Quân, phó chủ tịch ngân hàng lập tức kêu nhân viên đến, để cho hắn mang Diệp Thiên đi làm các thủ tục.
Theo đề nghị của Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên nên mở một tài khoản tiết kiệm, làm cái thẻ vàng Mẫu Đơn, trừ hai mươi vạn trả lại cho Vệ Hồng Quân, còn lại tám mươi vạn đều gửi vào đó.
Lấy được thẻ rồi, Diệp Thiên nghĩ một chút, nói với Cát Lăng Tiêu:
- Chú Cát, cháu nghĩ cần rút 10 vạn đồng...
- Tiểu Thiên, cháu lấy nhiều tiền như vậy để làm gì? Cầm ở trong tay có thể không an toàn mà...
Lưu Duy An cũng có chút khó hiểu, những năm này trộm cắp cũng không ít, hắn bình thường để trong túi quần mấy trăm đồng đều cảm giác hốt hoảng trong lòng, Diệp Thiên muốn rút 10 vạn, trộm cắp đầy Bắc Kinh còn không theo dõi hắn sao?
Diệp Thiên nghe vậy cười cười, nói:
- Không phải rút, cháu nói sai rồi, là chuyển khoản, dượng, đưa tài khoản ngân hàng của dượng cho cháu, cháu chuyển thêm 10 vạn nữa vào …
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Lưu Duy An hoảng sợ, vội vàng đứng bật dậy từ ghế sa lon bằng da thật, xua tay nói:
- Không... Không, đủ rồi, Tiểu Thiên, chỗ đó... hai mươi vạn cũng còn không dùng hết, sao... sao lại chuyển thêm mười vạn làm gì?
Đối với người cháu đưa tới cửa này, Lưu Duy An đúng là rất tâm đắc, nhìn bề ngoài, Diệp Thiên chỉ là thanh niên mười tám mười chín tuổi, nhưng hành sự, thật khiến cho người hơn 40 tuổi như hắn cảm giác thật xấu hổ.
Dùng hai mươi vạn mua cái vòng tay huyết ngọc không biết thật giả, sau đó không lâu, lại đi bán ngọc, mà lại buôn bán lời lãi cả trăm vạn, nói ra, nếu ở Phan Gia Viên thì cũng tuyệt đối trở thành một giai thoại truyền kỳ.
Điều này làm cho Lưu Duy An càng thêm tò mò về người anh rể chưa gặp mặt, hắn không biết người như thế nào, có thể dạy dỗ được một người con như Diệp Thiên, nếu không phải không thể xa được người vợ đang bệnh, Lưu Duy An rất muốn cùng Diệp Thiên đi Giang Nam một chuyến.
Nhưng thân thích cũng không thể hơn, không giống là cha mẹ huynh đệ ruột thịt, hơn nữa Diệp Thiên lại là đứa bé, cho nên Lưu Duy An cũng không muốn nhận tiền của Diệp Thiên, hai mươi vạn kia còn có cái cớ là cái vòng, mười vạn này thì không thể nói lý được.
Thấy sắc mặt Lưu Duy An , Diệp Thiên nhất thời đoán được ý nghĩ của hắn, cười nói:
- Dượng, tiền này để ở tài khoản của chú trước, vạn nhất muốn dùng lại không có tiền. Nếu không cần, đến lúc đó trả lại cho cháu, bây giừo cháu còn là sinh viên, lấy nhiều tiền như vậy cũng vô dụng mà...
- Được, vậy ... vậy cho dượng và cô mượn...
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Lưu Duy An cũng không còn chối từ, đúng như Diệp Thiên nói, nếu đến lúc đó thật sự cần tiền, hắn không phải lại phải nghĩ cách sao?
- Ha ha, nếu cho ba của cháu biết cháu vay tiền cho cô, nhất định cháu lại bị đánh...
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, cũng làm cho khúc mắc trong lòng Lưu Duy An hoàn toàn tiêu mất hết.
Đợi cho tiền chuyển xong, Lưu Duy An đứng dậy, nói:
- Tiểu Thiên, đi, về nhà đi, ngày kia cháu phải đi, hôm nay bác cả và bác hai đều đến, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm cho vui…
- Diệp Thiên, chú đưa mọi người về?
Nhìn thấy Diệp Thiên và Lưu Duy An sắp đi, Vệ Hồng Quân cũng đứng lên, tuy rằng hôm nay Diệp Thiên bán đi một món tốt, nhưng Lưu Duy An lại giúp hắn mua được mấy món không tồi.
- Không cần, chú Vệ, chúng cháu gọi xe là được mà ...
Diệp Thiên lắc lắc đầu, quay sang nói với vị phó giám đốc ngân hàng, lúc này cũng đứng lên, nói:
- Chú Cát, chuyện hôm nay cám ơn chú, đúng rồi, chú tuổi Ngọ đúng không ạ?
- Đúng vậy, Tiểu Diệp làm sao cháu biết ?
Vị phó giám đốc ngân hàng nghe vậy lặng đi một chút, hắn sinh ra năm 1954, đúng là tuổi Ngọ.
- Ha ha, chú Cát, Ngọ thuộc mệnh hỏa, mộc có thể sinh hỏa, trong phòng làm việc này chú nên bày những đồ màu xanh hoặc cây cối, đúng rồi, đừng mua đồ plastic, khi bầy ngàn vạn lần không nên chặn cửa, sang năm chú sẽ được thăng chức ...
Khi nói chuyện Diệp Thiên không ngừng bước, khi lời nói xong, người cũng đi ra khỏi văn phòng, lưu lại phía sau vẻ mặt kinh ngạc của phó giám đốc ngân hàng.
Mãi đến khi vang lên tiếng Diệp Thiên đóng cửa phòng, phó giám đốc ngân hàng mới thanh tỉnh lại, chỉ vào hướng Diệp Thiên rời đi, nói:
- Cái gì vậy... rốt cuộc là chuyện gì vậy? Lão Vệ, đứa nhỏ này sao lẩm nhẩm gì vậy?
- Lẩm nhẩm?
Nghe được Cát Lăng Tiêu nói vậy, Vệ Hồng Quân bĩu môi, nói:
- Lão Cát, cậu chuẩn bị mời cơm khách đi, có biết không, lúc trước tôi nghe từ miệng cậu ta nói mấy câu, được bao nhiêu tiền hay không?
- Nghe... Nghe cậu ta nói có mất tiền không? Anh mất bao nhiêu?
Vị phó giám đốc ngân hàng lộ ra một bộ mặt không hiểu.
- Hai vạn, tổng cộng không đến 10 phút, mất hai vạn đồng đấy!
Thấy người bạn vẫn mang vẻ mặt khó hiểu, Vệ Hồng Quân nói tiếp:
- Không phải anh muốn hỏi tôi chuyển tài vận trong khoảng thời gian này sao? Chính là người tuổi trẻ vừa rồi kia giúp tôi xem phong thuỷ, nếu anh tin lời của cậu ta, nhanh chóng mua bồn hoa về đây, như vậy chỉ tốt cho anh thôi!
Vào thời khắc này, trong mắt Vệ Hồng Quân, quầng sáng trên đầu Diệp Thiên càng ngày càng đậm, không nói đến chuyện giúp hắn đổi vận, chỉ nói chuyện hôm nay cầm khối ngọc mà người trong nghề nhìn thấy đều cho là thực bình thường lừa được 100 vạn của Đường Văn Viễn, đã đủ để cho hắn trợn mắt .
Đối với lời nói của Diệp Thiên, ông chủ Vệ tuyệt đối không nghi ngờ, nhìn thấy người bạn được Diệp Thiên chỉ ra giúp lão bằng hữu có thể được, hắn đương nhiên sẽ giục phó giám đốc Cát này đi mua bồn hoa .
- Lão Vệ, anh ... anh nói cậu ta ... Người tuổi trẻ kia, là một thầy phong thủy?
Cát Lăng Tiêu lúc này xem như trở lại bình thường, hệ thống ngân hàng không thể so với ngành sản xuất, cực kỳ coi trọng phong thuỷ, không tin cứ nhìn cửa ngân hàng lớn nhỏ đều có một đôi sư tử hoặc là Tỳ Hưu, hơn nữa miệng vẫn hé ra đóng vào suốt?
Miệng hé ra lại khẽ đóng vào, há là thu tài, đóng lại là giữ tài, biểu trưng ý nghĩa tiền tài chỉ ăn vào chứ không nhả ra, hơn nữa sư tử bằng đá hoặc là Tỳ Hưu đều có trợ giúp phong thuỷ, đặc biệt là sắp xếp hai bên cánh cửa.
Đương nhiên, nếu bạn đến hỏi nhân viên ngân hàng, bọn họ nhất định là đánh chết cũng sẽ không thừa nhận, nhất định sẽ nói bầy sư tử chính là truyền thống, đồ mang đến Cát Tường mà thôi.
Nhưng Cát Lăng Tiêu cũng hiểu được đạo lý này, cho nên lúc này thần sắc trên mặt có vẻ quái dị, hắn không thể nghĩ tới người trẻ tuổi kia lại là một thầy phong thủy.
Thấy bộ dạng nửa tin nửa ngờ của người bạn, Vệ Hồng Quân cười nói:
- Cậu cũng đừng hỏi nhiều như vậy, nếu tin anh em thì nhất định phải làm vậy, lúc nào thăng chức mời tôi uống rượu là được...
- Không phải là uống rượu sao? Đi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, nhưng anh phải đợi tôi chút đã, tôi cho người đem mấy chậu hoa lại đây...
Nghe thấy Vệ Hồng Quân nói vậy, Cát Lăng Tiêu có chút động lòng, thời gian trước hắn nghe được cấp trên định điều chỉnh, nhưng do lý lịch của mình còn thấp, lúc này nghe Diệp Thiên nói như thế, hắn thật đúng là thử xem sao .
- Tiểu Thiên, cháu nói lung tung gì cùng phó giám đốc ngân hàng đó vậy? Thật sự biết phong thuỷ sao?
Ra khỏi ngân hàng, Lưu Duy An kỳ quái nhìn Diệp Thiên, nhưng ông ta không giống Diệp Đông Bình, làm ở Phan Gia Viên đã nhiều năm, Lưu Duy An rất tin vào phong thuỷ.
- Ha ha, dượng, cháu chỉ biết chút xíu, đúng rồi, việc này chú đừng nói với cha cháu nhé, ông ấy không tin điều này...
Diệp Thiên nói trước với dượng, bằng không sau này làm lộ , không chừng lại bị cha giáo huấn.
Nhưng vừa rồi nói mấy câu với vị phó giám đốc ngân hàng kia, Diệp Thiên cũng là cố ý.
Bởi vì bọn hắn làm nghề này, không thể nào đi làm quảng cáo tuyên truyền, Diệp Thiên nếu không có bản lãnh thật sự, đừng nghĩ được người khác coi trọng, chỉ có thể thông qua người quen truyền bá.
Nhưng về thứ gọi là danh tiếng này, Diệp Thiên chính mình nói ra thì vô dụng, đợi cho phó giám đốc ngân hàng họ Cát đó thăng chức rồi, danh tiếng của mình cũng dần dần được tạo dựng lên .