- Chàng thanh niên, sao muộn thế này đi Mật Vân để làm chi vậy? Mất mấy giờ thì quay về...
Lái xe là một người trung niên, nếu không phải nhìn thấy Diệp Thiên bộ dáng thư sinh, hắn thật đúng là không đi chuyến này, gần đây xe taxi bị cướp cũng nhiều, lái xe cũng rất cảnh giác.
- Có một người quen mới qua đời, em đi xem một chút rồi trở về, anh đến nơi thì chờ em 1 chút nhé!
Diệp Thiên trả lời khiến lái xe yên tâm, nhưng vẫn thực cảnh giác dùng radio trên xe taxi liên hệ với tổng đài, nói ra địa điểm mình đến.
Huyện Mật Vân ở vùng núi Yến Sơn, Đông Bắc thành phố Bắc Kinh, cách nội thành Bắc Kinh khá xa, hơn nữa bầu trời lại đang rơi tuyết, ước chừng lái xe mất 3h, tới hơn 10h đêm mới tới nơi Diệp Thiên cần.
Lục Sâm nói đúng, người nọ là người có chút tiền, không giống như người thích sống ở chỗ nầy.
Cả tiểu khu là 1 những biệt thự độc lập xây vòng quanh núi, môi trường rất thoáng đãng, ở cổng khu còn có bảo vệ đang làm nhiệm vụ, đã bước đầu hình thành khu đô thị nguyên mẫu .
Đưa cho lái xe 3 trăm đồng tiền, Diệp Thiên lập tức đi vào tiểu khu, có thể là do trời rét lạnh, bảo vệ đều rúc vào vọng gác, cũng không có ai đến gặng hỏi Diệp Thiên.
Giẫm trên mặt đất đầy tuyết đọng, Diệp Thiên đi đến trước 1 biệt thự, cho dù không nghe địa chỉ từ chính miệng Lục Sâm, nhưng hắn cũng biết, nhà này chính là nhà mình muốn tìm.
Bởi vì ở ngòai sân biệt thự nhà này dựng một lều bạt, còn trang bị đèn rất sáng, không nhìn tới cũng khó khăn.
Nhưng lúc này đã rất muộn, ngoài cái quan tài cô đơn trong lều bạt và một tấm ảnh đen trắng ra, cả chủ nhà cũng đã trốn trong biệt thự.
Gió Bắc gào thét thổi qua vải bạt, 4 phía đều tràn ngập tiếng gió rít, đổi lại là người nhát gan, cũng không dám ở chỗ nầy nghỉ chân.
Bởi vì gia chủ nhà này chết quá mức kỳ lạ, bị hoài nghi là quỷ gõ cửa hù chết, ngay cả mấy biệt thự bên cạnh, cũng đều đóng chặt cửa sổ và cửa chính, cũng không một ai nhìn hướng này, khiến cho chỗ nầy có vẻ quạnh quẽ vô cùng.
Cảm thụ được âm sát khí lạnh lẽo, trên mặt Diệp Thiên lộ ra 1 nụ cười lạnh, còn mang theo chút hưng phấn, miệng hừ lạnh 1 tiếng:
- Lưu lại sát khí à? Người này thật là lớn gan, làm xong chuyện ngay cả dấu vết cũng không dọn, thực không sợ người khác nhìn thấy sao?
Từ cổng tiểu khu đi đến trước biệt thự này, Diệp Thiên đã xem qua phong thủy nơi đây.
Cả tiểu khu dựa vào sườn núi, mặc dù phong thủy không phải tuyệt hảo, nhưng khi xây dựng cũng có người hiểu được phong thủy xem qua, từ 1 số bố cục đều có thể nhìn ra bố trí các phương vị, tuyệt đối sẽ không nhiều sát khí giống như trước mắt.
Vậy chỉ có 1 duyên cớ duy nhất, là người ta sử dụng trận pháp khiến sát khí ngưng tụ lại đây, nhưng Diệp Thiên cũng không phải biết có thể biết được mặt mũi người nọ là như thế nào.
Phải biết rằng, sát khí nhập vào cơ thể cũng là có chú ý, nếu vào tứ chi, lúc ấy sẽ cảm giác mỏi mệt nóng lạnh bất thường, không hẳn là sẽ thấy ảo giác.
Chỉ có người trực tiếp đem sát khí dẫn vào ấn đường của đối phương, mới có thể làm cho người ta thấy ảo giác, nhẹ thì có thể khiến thần kinh người khác mất cân bằng trong khoảng thời gian ngắn, nặng thì có thể tổn thương tính mạng.
Mà bệnh trạng của người bị thi pháp, theo cách nói của Lục Sâm là cơ tim tắc nghẽn, kỳ thật chính là bị ảo tưởng trong đầu hù chết.
Nói đúng ra, Diệp Thiên đi theo sư phụ vào Nam ra Bắc đã đi nhiều nơi như vậy, cũng gặp không ít bạn cũ của sư phụ, thuật sư hiểu được xem bói hỏi quẻ có không ít.
Nhưng người xem phong thủy trên đường mà Diệp Thiên gặp được, phần lớn đều là hạng người treo đầu dê bán thịt chó, giúp người ta xem âm trạch cũng sai chồng chất, chỉ có thể lừa người gà mờ
Dựa theo thuyết pháp của lão đạo sĩ, nếu làm phong thủy không đến nơi, sẽ hại người hại mình, mặc dù người làm phong thủy trong nước nhiều, nhưng người được truyền thừa chân chính đã thuộc lớp người già, mà nay không phải đã gần dất xa trời thì cũng trốn ra hải ngoại, trong nước đã không còn bao nhiêu người hiểu được thuật pháp phong thủy rồi.
Diệp Thiên đến đây, mục đích quan trọng nhất, 1 là vì muốn làm rõ ràng làm phép người có phải muốn nhằm vào Lục Sâm hay không, 2 là muốn xem một chút, người này rốt cuộc là cao thủ môn phái nào.
- Thì ra là Huyền Không Phi Tinh Pháp, nhìn thế này, hẳn là 1 phái của Quảng Đông gây nên, nhưng bản lĩnh thật bình thường …
Sau khi vòng quanh trước cửa ngôi biệt thự vắng tanh, Diệp Thiên đại khái đã nhìn ra 1 vài manh mối.
Tổ sư của Huyền Không phái cần nhắc đến Tưởng Đại Hồng ở triều Thanh, hắn chủ trương dùng Cửu Cung Phi Tinh phối hợp 3 nguyên 9 vận, truyền lưu đến đương đại còn 6 trường phái chịu ảnh hưởng khá lớn, Diệp Thiên nói đến Quảng Đông phái, chính là 1 trong số đó.
Nhưng nhìn thấy mấy mảnh ngọc vụn từ các phương vị, Diệp Thiên biết được, người làm phép này chỉ có thể lợi dụng trận pháp tụ tập âm sát khí, ngay cả việc bày trận pháp cũng là mượn ngoại lực, trong thuật pháp, căn bản là rất tầm thường.
Hơn nữa bản lĩnh của đối phương, Diệp Thiên cũng đã nhìn ra, người này bày trận pháp chính là Ngũ Quỷ Xuyên Cung.
Tục ngữ nói Nhất Quỷ phùng kim sát Tôn, người này dùng trận pháp ngưng tụ âm sát vào 1 điểm, sau khi rời đi, dồn toàn bộ âm sát khí vào đầu óc đối phương.
Mà cái gọi là Quỷ gõ cửa, kỳ thật chính là người gõ cửa, bởi vì trận pháp điều chỉnh vào 1 điểm, chính là cánh cửa, gọi là Miêu Nhãn.
Sau khi người thi pháp gõ cửa, đợi cho chủ nhân đến mở cửa, trận pháp từ Miêu Nhãn phát động, đảy âm sát khí trong trận pháp ra, khi người chủ hoàn toàn không có đề phòng, sátrường khí đều nhập vào não, tạo thành biểu hiện giả là cơ tim tắc nghẽn đến mất mạng.
Người này có thể bày ra trận pháp Ngũ Quỷ Xuyên Cung, lại hao tâm tổn trí bày ra bố cục này, mục đích là vì giết người, nhưng cũng coi là nhọc lòng .
Chính là theo góc độ thuật pháp mà nói, bản lĩnh người này cũng không cao siêu, thử nghĩ lúc hai cao thủ thuật pháp quyết đấu, đều là tức khắc gợi lên âm sát khí để công kích đối phương, ai còn ngây ngô đứng bất động chờ anh bài binh bố trận đây?
Hơn nữa người này làm phép biết bày ra mà không biết thu lại, sau khi bày được trận pháp cũng không để ý, đây cũng là nguyên cớ tạo nên âm sát khí dày đặc nơi đây, Diệp Thiên đoán Lục Sâm dính sát khí, đúng là từ nơi này.
Phải biết rằng, mặc dù ngọc để bày trận pháp đã phá hư hết, nhưng âm sát mà trận pháp ngưng tụ cũng chưa thể mất đi, chỉ sợ những người còn lại đang sống trong nhà này, không lâu nữa cũng sẽ bệnh nặng mà chết.
Điều tra rõ người này thực sự không phải là nhằm vào Lục Sâm, hơn nữa thuật pháp tầm thường, Diệp Thiên cũng không thềm để tâm, lập tức lắc lắc đầu, khi chuẩn bị rời đi, cửa chính biệt thự mở ra.
- Cậu là ai? Đứng ở chỗ này để làm gì? Không... Không phải là quỷ... quỷ chứ!
Người đi ra là một thiếu phụ, nhìn thấy người đứng trước mặt mặc trắng tinh, không khỏi khiếp sợ kêu lên, tiếng kêu nhất thời khiến trong biệt thự trở nên ồn ào tiếng người, truyền ra tiếng mấy bước chân.
- Trời, thật đúng là giống quỷ ...
Diệp Thiên cúi đầu mắt nhìn quần áo mình, cũng không đáp lời, xoay người đi ra ngoài, nhưng khi hắn đi, dưới chân giẫm lên phương vị Bát Quẻ Cửu Cung, đồng thời hai tay gạt gạt, đảo tung những mảnh vụn ngọc ở đây.
Nói tới cũng kỳ quái, khi hai tay Diệp Thiên khua khua, sự khiếp sợ trong mắt người thiếu phụ kia dường như cũng dần dần giảm đi .
Trong mấy phút ngắn ngủn, đến khi người trong phòng chạy ra, trước biệt thự chỉ để lại mấy dấu chân, Tuyết rơi đầy trời, dấu vết của Diệp Thiên lưu lại hoàn thuyên mất.
- Chẳng lẽ thực sự ... Thực sự là quỷ sao?
- Khẳng định là vậy rồi, nếu không sao cả bóng cũng mất rồi, khi tôi mới xuống dưới còn thấy mà…
Có người chạy theo, mới rồi còn thấy bóng dáng Diệp Thiên, nhưng sau đó chỉ có thể nhìn thấy dấu chân trên mặt đất mờ dần xa xa.
- Em dâu, hôm nay nhà anh còn có việc, anh phải trở về, không giúp được em rồi ...
- Chị cũng vậy, em gái, nén bi thương nhé, mấy ngày nữa chị lại đến thăm em ...
Chủ nhân nhà này vốn chết rất kỳ quặc, trước mắt lại có biến cố, nhất thời trong lòng những người đến giúp đều thấy bồn chồn, mỗi người tìm một lý do để cáo từ.
Biến cố này lại xảy ra ban đêm, cũng rất nhanh truyền ra ngoài, 1 thời gian sau chuyện ma quái trong khu nhà được truyền đi rất nhiều, nhiều người nhà đã dọn đi.
Điều này cũng làm cho nhà thầu xây dựng khu biệt thự hận đến xương tủy, sau này không thể không mời cao tăng hành pháp, khiến chuyện này lắng xuống, nhưng giá phòng chỗ nầy vẫn sụt giảm trên phạm vi lớn, mãi đến năm 2000 mới tăng trở lại.
Lúc đó, Diệp Thiên không biết việc này lại là biến cố, hắn chỉ là xem qua mà thôi, nhưng cũng cần phải nói khí hậu địa lợi phối hợp, nên mới thần bí như vậy, nếu không phải tuyết rơi dày, Diệp Thiên cũng không thể làm được vậy.
Đến khi Diệp Thiên trở lại ký tức, đã là 1h đêm, may mà đến kỳ nghỉ, sinh viên ra vào tương đối nhiều, cổng sau ký túc xá không đóng, nếu không Diệp Thiên cũng không vào được.
- Lão Tam, là cậu sao?
Mặc dù Diệp Thiên mở cửa rất nhẹ, nhưng Từ Chấn Nam ngủ ở cạnh cửa vẫn bị đánh thức, hoặc là hắn chưa ngủ được?
- Cậu đã chạy đi đâu thế? Vu Thanh Nhã tìm cậu sắp điên rồi, ở ký túc xá đợi hơn 3h, 10h tắt đèn đi ngủ, cô ấy mới về, còn bảo cậu về gọi điện thoại cho cô ấy, ngay trên có số của Dung Dung, gọi cho cô ấy cũng được, dù sao hai cô ấy ở cùng nhau mà…
Vừa nói, Từ Chấn Nam vừa lấy điện thoại ra, hắn là vì tiện liên hệ với Vệ Dung Dung, xin cha mua cho di động, vì tán gái mà phí mấy vạn đồng tiền mua điện thoại di động, trong phòng này, coi như chỉ có mình hắn.
- Thanh Nhã tìm em?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt, trong lòng chợt trài lên 1 cảm giác không ổn, cũng bất chấp đã nửa đêm, nhận di động liền bấm ngay cho Thanh Nhã