-Sư phụ, con phải đi rồi, sau này khi con già đi, con sẽ ở lại điện thờ này cùng người.
Diệp Thiên đốt ba nén hương trước mộ lão đạo sĩ, sờ lên bia mộ, chậm rãi ngồi xuống, trước bia mộ còn có một con gà quay, một chai rượu Mao Đài, nắp rượu đã được mở ra, hương rượu thơm nồng đang lan tỏa ra trong không trung.
Mặc dù lão đạo sĩ hơn mười năm nay đều uống rượu trắng Mao Sơn rẻ tiền, nhưng Diệp Thiên biết, sư phụ rất thích uống rượu ngon, chỉ là không có điều kiện nên mấy năm gần đây mới có thể uống được loại rượu trắng mà ông thích.
- Sư phụ, người yên tâm, bộ sách về thuật pháp kia con đã cất rồi, đợi sau này tìm được một đồ đệ tốt, sẽ tiếp tục truyền lại cho người truyền thừa Ma Y nhất mạch ta.
Diệp Thiên cầm lấy chai rượu, từ từ rót xuống mộ, đi đến cho thắp ba nén hương rồi ngồi xuống, liên miên nói về những chuyện trước kia.
Câu chuyện giữa cậu và lão đạo sĩ thực sự có rất nhiều, từ khi còn nhỏ đã quen Lý Thiện Nguyên, nhận thức và hình thành về thế giới này của Diệp Thiên đều từ miệng sư phụ mà biết.
Lão đạo sĩ mở ra cánh cửa đầu tiên về đạo giáo cho con người Diệp Thiên, khi còn nhỏ đã không có mẹ, Diệp Thiên cảm nhận được sự yêu mến từ sư phụ, khiến cậu có được quãng tuổi thơ hạnh phúc.
Mặc dù tu thuật pháp sớm đã vượt qua sư phụ nhưng khi lão đạo sĩ còn sống, Diệp Thiên cảm giác mình có một chỗ dựa vững chắc, bây giờ sư phụ đi rồi, trong lòng Diệp Thiên bỗng có cảm giác cô đơn trống trải khó diễn đạt thành lời.
- Ba, ba đến rồi à? Con ngồi cùng sư phụ một lát, lần này đi, e rằng tiết Thanh Minh năm sau mới có thể quay lại đây được…
Nghe tiếng bước chân từ sau vọng tới, Diệp Thiên cũng không quay đầu lại. Cậu biết người đến đây lúc này chỉ có thể là cha mình.
- Diệp Thiên, đi thôi, cha đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, con không cần phải lo lắng cho nơi đây đâu…
Diệp Đông Bình vỗ vai con trai, nhìn thấy con mình có tình có nghĩa như vậy, là một người cha Diệp Đông Bình chỉ cảm thấy rất đỗi vui mừng.
Trong khoảng thời gian này Diệp Đông Bình có thể làm được không ít việc, quyền sở hữu điện thờ này không thuộc về cục quản lí sự vụ tôn giáo hay ngành du lịch có liên quan mà là tài sản riêng của lão đạo sĩ.
Lúc trước vì để kế thừa lại điện thờ không người này mà Lý Thiện Nguyên đã phải lấy ra không ít tiền tiết kiệm, cũng giữ lại được khá nhiều văn kiện có liên quan chứng minh, nhận được sự cấp phép của bộ tôn giáo và chính phủ.
Có điều trong quản lí điện thờ này, quốc gia cũng có quy định, giống như kiến trúc miếu thờ điện thờ của tôn giáo, người kế thừa nhất định phải là người theo đạo.
May mà lão đạo sĩ đã sớm có dự đoán, đưa Diệp Thiên làm độ điệp đạo sĩ và các thủ tục liên quan. Thời gian này Diệp Đông Bình đi làm mấy thủ tục đó cũng coi như là khá thuận lợi.
Bây giờ điện thờ này đã hoàn toàn thuộc về quyền sở hữu riêng của Diệp Thiên rồi, có điều phí quản lí tu sửa điện thờ sau này, cũng đều do Diệp Thiên chịu trách nhiệm. Đương nhiên, tiền đèn hương mà điện thờ thu được đều thuộc về Diệp Thiên.
- Ba, Lý Nhị có đồng ý lên núi ở không?
Diệp Thiên đứng dậy nhìn về phía cha, người mà cậu hỏi là người già mẹ góa con côi hơn năm mươi tuổi trong thôn, Diệp Thiên muốn để ông sống trong điện thờ, nếu không điện thờ Ma Y này trải qua bao năm mà không có khí người, sẽ nhanh chóng lụi tàn.
- Sao mà không đồng ý chứ? Nơi rộng lớn này đưa ông ta ở, mỗi tháng có hơn sáu trăm tệ, đừng nói là Lý Nhị mà đến vợ chồng Lý Nhị Lăng kia cũng muốn đến ở…
Diệp Đông Bình nghe vậy liền cười, bộ dạng nói chuyện có chút khoa chương, nhưng đều là sự thật. Mặc dù người trong thôn ra ngoài đi làm công nhiều rồi, nhưng một tháng sáu trăm tệ tiền lương đối với những người dân trong thôn mà nói vẫn là một số tiền không nhỏ.
- Haha, đợi đến khi Lý Nhị mắt mờ chân yếu rồi, mà chú Nhị Lăng vẫn muốn thì để cho họ làm đi vậy…
Diệp Thiên nghe cha mình nói vậy cũng cười, không khí vốn dĩ hơi áp lực giờ thoải mái hơn rồi.
Sau khi quay lại điện thờ, Diệp Thiên thấy cha không ngừng xem xét quyển sách cổ, không khỏi cười nói:
- Cha, những vật đó là đồ mà sư phụ để lại cho con, cha không cần phải để ý đến đâu…
Những vật cần phải mang đi, Diệp Thiên sớm đã thu dọn xong rồi, ngoài chiếc la bàn và bộ sách thuật pháp viết hơn một năm nay mà sư phụ truyền lại cho Diệp Thiên ra, không có gì hơn ngoài mấy quyển sách cổ mà lão đạo sĩ sưu tầm.
Diệp Đông Bình làm kinh doanh đồ cổ, cũng đọc lướt mấy tranh chữ sách cổ, ông nhận ra năm nay những quyển sách cổ gần đây đều là sách khắc in thời Trung Thanh, thậm chí một số quyển còn là tranh lụa thời nhà Minh. Mặc dù không thể nói vô giá nhưng cũng là vật rất có giá trị.
Nghe con trai mình nói vậy, Diệp Đông Bình hơi đỏ mặt, dối lòng nói:
- Không phải là sách bỏ đi sao? Cho ta ta cũng thấy chướng mắt…
- Như vậy là tốt nhất rồi, đi cha, xuống núi thôi…
Diệp Thiên cười, đem sách cổ này cho vào va li, một tay xách lên, sau khi ra khỏi điện thờ Diệp Thiên hướng tầm mắt nhìn về nơi chôn cất sư phụ một cái, đầu cũng không quay lại rồi xuống núi.
Hơn một năm nay, hầu hết công việc kinh doanh của Diệp Đông Bình đều chuyển về Bắc Kinh, nghỉ ngơi hai ngày ở thị trấn rồi hai cha con ông tiếp tục quay về Bắc Kinh.
- Cha, cửa lớn đều sơn lại rồi à?
Vẫn là ngõ nhỏ thường cùng Thanh Nhã đi qua, nhưng biển chỉ đường cơ quan hành chính và tỉnh ủy đã bị gỡ xuống rồi, hiện ra trước mặt Diệp Thiên là một chiếc cổng lớn với nước sơn bóng loáng.
Nghe con trai nói, Diệp Đông Bình cười đắc ý, đẩy cổng, nói:
- Đó là, Tiểu Thiên, ta nói cho con biết, là căn nhà cũ của chúng ta, cấp cho biệt thự cũng không đổi lại.
Giống như tứ hợp viện cửa riêng, vườn riêng, nhà riêng, ở riêng, đóng cổng chính lại bên trong là tiểu vương quốc, thiết bị đầy đủ, thêm một cái sân rộng rãi, thích hơn những biệt thự ở vùng ngoại thành nhiều.
Hơn nữa căn nhà cũ của Diệp gia nằm ở nội thành, ra khỏi cửa đi mấy bước là đến Hoàng Thành, điều kiện địa lí không phải bình thường, Diệp Đông Bình ở nhà tiếp đãi bạn bè, những người đó không một ai không giơ ngón tay cái khoe tốt.
Đầu năm nay tứ hợp viện ở Bắc Kinh vẫn còn rất nhiều, khu điều kiện thấp thì ở được bốn năm hộ, nhiều người già ở Bắc Kinh đều dọn ra ngoài ở, nhưng sau vài năm nữa, tứ hợp viện lại trở thành chiếc bánh bao thơm phức để tranh đoạt thôi.
- Ai đấy? Anh, anh về rồi à, Diệp Thiên, tóc…tóc của cháu?
Nghe thấy tiếng đẩy cổng, từ trong sân một giọng nữ vọng lại, với đầu nhìn ra ngoài, liền vội vàng ra đón, khi cô nhìn thấy Diệp Thiên, bộ quần áo cầm trên tay tuột khỏi tay rơi xuống đất.
- Diệp Thiên, thằng bé này, hơn một năm sống trên núi, cũng không biết đến thăm cô à…
Mặc dù sớm biết Diệp Thiên mang bệnh trong người, tóc nửa trắng nửa đen, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, Diệp Đông Mai cũng không thể kìm được rơi nước mắt, nắm chặt lấy cánh tay Diệp Thiên không xách đồ, thế nào cũng không chịu buông ra.
Diệp Thiên biết năm ngoái ca phẫu thuật của cô mình rất thành công, quả thận mới của cô dung hợp rất tốt. Nhưng người làm loại phẫu thuật này vẫn cần tĩnh dưỡng vài năm, lập tức cầm tay Diệp Đông Mai nói:
- Cô à, là cháu không đúng, cô đừng đau lòng, nếu không cha cháu lại đánh cháu đấy…
- Anh ấy dám? Chỉ cần động một ngón tay thôi là em đi nói ngay cho chị cả!
Nghe cháu mình nói vậy, Diệp Đông Mai tức giận trừng mắt nhìn anh trai, nhìn thấy Diệp Đông Bình cười khổ, bản thân không nói lời nào, cũng không làm gì.
- Làm gì mà đứng đấy, trúng tim đen rồi đúng không?
Diệp Đông Bình từ trước đến nay chưa từng sợ ai, năm đó đến lão tử cũng dám gây mâu thuẫn, nhưng lại sợ chị cả người chăm sóc ông từ nhỏ đến lớn, bằng không ông cũng không đến nỗi vì chị cả không tha thứ cho mình mà bao năm nay không dám trở về Bắc Kinh.
- Tiểu Thiên, cô có một bài thuốc, là thuốc Đông y, chuyên trị người trẻ có tóc bạc, từ mai sẽ sắc thuốc cho cháu…
Diệp Đông Mai cũng không biết cụ thể nguyên nhân tóc Diệp Thiên biến thành màu trắng là gì, chỉ cho rằng cậu vì thương tâm quá độ mà dẫn đến như vậy, hơn năm nay cùng với việc mình đi khám bệnh, cũng không ngừng tìm phương thuốc cổ truyền chữa bệnh cho Diệp Thiên.
- Cô, cháu không sao, tóc bạc một chút cũng làm sao đâu, cô đừng lo lắng quá…
Diệp Thiên cười rồi chuyển đề tài:
- Cô à, cô út, bác cả đi đâu rồi? Cả chồng cô út và Lam Lam nữa? Sao trong nhà chỉ có mình cô thôi?
Diệp Thiên nghe cha mình nhắc qua, từ khi phải quay lại tứ hợp viện và tu sửa lại, sống ở đây ngoài Diệp Đông Bình ra còn có nhà Diệp Đông Mai cũng chuyển vào sống, bác cả độc thân cũng vì muốn chăm sóc cho em gái đang dưỡng bệnh bình thường cũng đến đây ở.
Nghe Diệp Thiên hỏi, mạch suy nghĩ của Diệp Đông Mai quả nhiên bị chuyển sang hướng khác, thuận theo câu hỏi của Diệp Thiên mà trả lời:
- Bác cả biết hôm nay mọi người quay về nên đi mua thức ăn rồi, Lam Lam học lớp 11 rồi, học hành rất cấp bách rồi, buổi tối mới về, chồng cô ở cửa hàng, cô gọi điện bảo dượng ấy về luôn…
- Em à, không cần phải gọi điện đâu, Duy An đến tối khác về thôi, người nhà cả, chú ý mấy việc lặt vặt đấy làm gì chứ.
Sau khi Diệp Đông Bình đến kinh thành, dùng tiền của con trai mở tiệm chơi đồ cổ ở gia viên họ Phan, bình thường ông phải ra ngoài tìm mua hàng, tục ngữ có câu "nước phù sa không lưu ruộng người ngoài", Lưu Duy An với tính cách hiền hậu, dĩ nhiên là người tốt nhất được chọn làm chủ cửa hàng.
Diệp Đông Mai không nể mặt anh mình, nghe thấy anh mình nói như vậy lập tức cãi lại:
- Cái gì là lặt vặt, Diệp Thiên quay về, làm chồng của cô nó không phải là nên về nhà à? Anh coi bộ dạng của Diệp Thiên xem, còn không phải là do anh là cha mà thiếu trách nhiệm à?
- Được, được, gọi đi, gọi hết về đi, gọi cả chị cả về đây, tối nay nhà chũng ta sẽ thật náo nhiệt được chưa?
-Diệp Thiên, đi, ba đưa con đến phòng của con. Xem xem có gì không vừa lòng thì nói ra, cha sẽ giúp con trang trí lại…
Bị em gái chất vấn liên hồi, Diệp Đông Bình không cách nào đỡ được, lôi Diệp Thiên tìm cớ mà trốn.
Chỗ ở của Diệp Thiên là ở hiên phòng chính của nội viện, theo lời của Diệp Đông Mai, đây chính là phòng tân hôn của cậu sau này. Còn đặc biệt lắp đặt thiết bị nhà vệ sinh, đây là điều hiếm gặp ở tứ hợp viện.
Sau khi nghe điện thoại của Diệp Đông Mai, Lưu Duy An chồng của cô hai của Diệp Thiên nhanh chóng quay về tứ hợp viện, cũng không ngừng đau lòng về mái tóc chỗ đen chỗ trắng của Diệp Thiên.
Khi đến tối, Vu Thanh Nhã cũng từ đại học Hoa Thanh tới, tứ hợp viện náo nhiệt như đón tết, Diệp gia làm ăn thua lỗ đã lâu giờ như lấy lại được phong thái ngày nào.