- Ông chủ Diệp, con trai ông chính là một cao nhân, năm ngoái đã chỉ bảo cho Cát Tiêu tôi, khiến tôi có được không ít lợi ích, luôn miệng nói muốn tìm cơ hội để cảm ơn Diệp Thiên, nhưng cậu ấy lại không ở Bắc Kinh nữa, được, trưa nay tôi mời, chúng ta đi ăn thịt dê, tôi muốn mời Diệp Thiên một li…
Giám đốc Cát nghĩ rằng Diệp Đông Bình biết những việc mà con trai mình làm, mặc dù không nói rõ việc Diệp Thiên giúp xem phong thủy, nhưng cũng không giấu diếm, có thể gặp Diệp Thiên ở đây, dù sao thì Cát Lăng Tiêu cũng có chút bị kích động, bởi gần đây ông ta cũng đang gặp chút chuyện.
- Tiểu tử này, lại vừa xem tướng hay là xem phong thủy cho người ta…
Nghe lời giám đốc Cát nói Diệp Đông Bình làm sao còn không rõ nữa chứ, lập tức trừng mắt liếc con trai một cái, xem ra nó đi học đại học mà không an phận gì cả.
Kì thực đối với bản lĩnh của Diệp Thiên, Diệp Đông Bình hiểu rõ hơn bất cứ ai, nhưng vừa nghĩ đến việc sau này con trai mình làm một thầy tướng, thì cảm thấy không thoải mái lắm. Dù nói thế nào thì họ nhà Diệp trước đây cũng là một nhà quyền quý, con cháu nếu có người làm giang hồ thế này thì Diệp Đông Bình cảm thấy mất mặt.
Nói trắng ra, vẫn là cái danh của thầy tướng phong thủy quá không tốt, nếu Diệp Thiên học cầm kì thi họa hơn nữa còn lấy đó mà kiếm kế mưu sinh thì Diệp Đông Bình sẽ tuyệt đối không có ý kiến như vậy.
Diệp Thiên nhìn thấy ánh mắt trách cứ của cha mình, biết trong lòng ông lại bắt đầu … rồi, mở miệng nói:
- Cha, không phải cha muốn bàn chuyện làm ăn với giám đốc Cát sao? Hai người vào nhà nói chuyện đi…
- Đúng, đúng đấy, ông Cát, thực sự ngại quá, thất lễ, mời vào trong…
Được con trai nhắc nhở, Diệp Đông bình cũng mới chú ý đến, vội vàng mời Cát Lăng Tiêu vào nhà.
- Cha, chú Cát, hai người cứ nói chuyện trước đi, cháu ra ngoài một lát…
Diệp Thiên không có hứng thú gì với việc buôn bán đồ cổ, hơn nữa không muốn nhìn khi cha mình làm ăn vừa nghĩ đến việc kiếm tiền vừa cảm thấy mất mặt. Mỗi lần nhìn thấy cha bàn chuyện làm ăn, trong đầu Diệp Thiên lại nghĩ đến lời nói quê mùa trong dân gian về….
- Diệp Thiên, cháu đi đâu vậy?
Nhìn thấy Diệp Thiên không cùng đi vào, Cát Lăng Tiêu cũng dừng lại, đầu tiên đến đây là bởi vì muốn mua đồ từ Diệp Đông Bình, nghiên mực cổ, nhưng sau khi gặp Diệp Thiên việc này lại không còn quan trọng nữa.
- Chú Cát, cháu không hiểu lắm về đồ cổ, nên nói chuyện cũng không hợp, cháu ra ngoài đi dạo một lát, một ngày không đi bộ thấy người khó chịu lắm.
Mỗi sáng sớm sau khi ăn cơm xong, đi một vòng quanh Hoàng Thành, nhìn những học sinh đi học, những cụ già về nhà sau khi tập thể dục buổi sáng, còn cả những cán bộ lãnh đạo dậy muộn đuổi theo xe bus, đối với Diệp Thiên mà nói đây là một trải nghiệm rất tốt.
- Đừng kiếm cớ vậy chứ, nói chuyện làm ăn với ông chủ Diệp đây thì có gì đâu, một lát là xong thôi, chờ tí nữa chú Cát còn tìm cháu có chút việc.
Hai năm trời tìm Diệp Thiên, nên không dễ mà bỏ qua ngày hôm nay ở đây, Cát Lăng Tiêu không dễ mà buông tha cho Diệp Thiên, sau khi gọi Diệp Thiên lại, nhìn về phía Diệp Đông Bình nói:
- Ông chủ Diệp chắc nhiều hơn tôi vài tuổi, nếu như không chê tôi mạo muội, tôi sẽ gọi anh là anh Diệp…
- Không dám, gọi tôi là Đông Bình được rồi, đi nào, chúng ta vào trong nói chuyện đã…
Diệp Đông Bình liếc mắt nhìn con trai một cái thật sắc nói:
- Hôm nay đừng ra ngoài nữa, cùng vào nhà đi…
Từ khi mở trạm thu mua đến mở mở tiệm bán đồ cổ, Diệp Đông Bình cũng đã làm ăn gần mười năm nay rồi, ông cũng biết tầm quan trọng của phía ngân hàng, bản thân cũng từng trải qua một vài vụ nhưng không có vốn, mấy lần gặp đồ tốt mà lại rẻ nhưng lại không có tiền để thu mua, nên đã coi như mất trắng cơ hội quý báu.
Bây giờ một người kiếm tiền thật sự hầu hết đều là những mánh khóe tay không bắt giặc, tay trái vay tiền từ ngân hàng, sau đó tay phải đi lấy hạng mục đầu tư, kiếm được tiền thì tôi được lợi, anh được lợi, mọi người đều được lợi. Phải bồi thường tiền coi như ngân hàng đen, dù sao thì số nợ chết, nợ xấu của mỗi năm đều là một con số khổng lồ, chỉ cần đưa ra một lí do chính đáng thì không ai nói đến chuyện này nữa.
Mặc dù không biết giám đốc Cát là cấp bậc gì trong giám đốc ngân hàng, nhưng cứ coi như ông ta là giám đốc bên gửi tiết kiệm, khi cần thiết cũng có thể giúp đỡ, vì vậy Diệp Đông Bình mới đem bán đi cái bộ mặt của một người cha, muốn thông qua con mình mà kết bạn với vị giám đốc ngân hàng này.
- Được rồi, nhưng con phải nói trước, con không hiểu lắm về đồ cổ, chú Cát, nếu như chú mà bị cha cháu lừa gạt, thì sau này cũng đừng truy cứu trách nhiệm nhá…
Thấy cha lên tiếng như vậy, Diệp Thiên bất đắc dĩ phải gật đầu, đi theo sau hai người họ.
- Tiểu tử thối, "ba ngày không đánh thì cưỡi đầu cưỡi cổ người khác" hả?
Diệp Đông Bình tức giận nhìn con trai, tục ngữ có câu "giết hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh", đứa con trai này thì ngược lại, không giúp cha lại còn đứng phía sau mà phá.
- Haha, mua đồ cổ vốn dĩ chính là nghiên cứu năng lực phân biệt, thật thật giả giả ai có thể phân rõ được chứ?
Nghe hai cha con nói chuyện với nhau, Cát Lăng Tiêu cảm thấy khá thú vị, Diệp Thiên trong ấn tượng của ông ta, là một người ít nói, nhưng nói câu nào chết câu đấy, làm cho người ta cảm thấy dường như hiểu rõ được con người này nhưng lại có cảm giác gì đó rất thần bí. Nhưng Diệp Thiên trước mắt mặc dù tướng mạo già đi hơn nhiều nhưng lại giống một đại nam tử hán.
Hơn nữa nói trắng ra, giám đốc Cát đối với nghiên mực cổ kia là thật hay giả, mà kể cả là giả đi chăng nữa cũng không để ý, ông ta sau khi mua về rồi đem tặng là cái phong nhã, còn người nhận quà lại là người nhận cái thú vui tao nhã ấy. Chuyện tiền nong khó tránh khỏi việc hơi thô một chút, có câu nói ngân hàng để làm gì, đây không phải là nơi để trao đổi tiền mặt mỗi ngày sao?
Diệp Đông Bình mấy năm nay có ý định cũng rèn luyện đối nhân xử thế, Cát Lăng Tiêu làm lãnh đạo nhiều năm, lại là một người khá hài hước, một người đáng để kết thân, Túy Ông ý không ở rượu, chỉ vài câu nói nhưng lại như người bạn thân lâu năm, Diệp Thiên nhìn tự thấy không bằng.
Lúc đi qua phòng bếp, nhìn thấy chị cả từ trong đi ra, vội vàng nói:
- Chị cả, có khách quý đến, chị giúp em mang trà Phổ Nhĩ mà hôm trước chị cất hộ em ra với…
- Hai cha con nhà em chân trước chân sau đi ra ngoài sau giờ lại quay về hết thế?
Bác cả than thở một câu, nhưng cũng không nói gì nhiều, đi đến phòng tạp hóa lấy cho em mình lá chè.
Bởi vì phòng trong tứ hợp viện nhiều, người ở lại ít, vì vậy có mấy phòng bị Diệp Đông Bình biến thành nơi cất trữ đồ cổ. Bên trong cất giữ đủ các loại đồ cổ thu mua ở các nơi về từ hơn mười năm nay của ông.
Vốn dĩ Diệp Đông Bình là người nhà trí thức, sau khi học thưởng thức và phân tích thư họa từ đạo lão, liền mang đến hứng thú sưu tầm. Mấy năm nay ông chưa có khả năng phát tài sở dĩ là vì mấy đồ vật quý báu này, đều bị Diệp Đông Bình giấu cao trong các, đơn thuần từ chất lượng của những đồ vật được sưu tầm mà nói, mấy đồ vật trong mấy căn phòng này của Diệp Đông Bình cũng không thua gì những những nhà sưu tầm nổi tiếng nhất trong nước.
- Giám đốc Cát, đây chính là một chiếc Đoan nghiễn, có thể là một trong bốn chiếc Đoan nghiễn nổi tiếng của nước ta, bất kể là văn nhân nhã sĩ cổ đại hay là cao thủ sử sách ngày nay, đều coi đây là bảo vật quý, ông lấy cho mình hay là đem tặng đều có thể tăng thể diện của bản thân.
Bốn phía của căn phòng này, Diệp Đông Bình lắp một cái tủ hình chữ nhật dựa vào tường, trên tủ đặt những đồ dùng thư phòng như các loại nghiên mực cổ với nhiều kiểu dáng khác nhau, rồi đồ chặn giấy, bút lông. Cả căn phòng đều ngập tràn hương vị Mặc Hương.
Khoan hãy nói, Diệp Đông Bình mang chiếc Đoan nghiễn ra, thực sự là rất tốt, là Đoan nghiễn lão Khanh sản vật hoa mai Triệu Khánh, so với những nghiên mực được thợ thủ công dân gian làm cẩu thả khiến cho giá trị của những chiếc đó không cao, so với chiếc Đoan nghiễn được làm khéo léo, tinh xảo này thì đây có thể xem như là một nghiên mực cao cấp hiếm thấy.
- Giám đốc Cát, tôi mở tiệm này ở Bắc Kinh chưa lâu, chú ý nhất là cái danh tiếng, nhất định sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng đến danh dự bản thân mình, chiếc nghiên mực này ông có thể cho ai xem cũng được, nếu như là giả, tôi nhất định sẽ đền gấp mười lần.
Nhìn thấy Cát Lăng Tiêu lật qua lật lại xem xét nghiên mực, lại kề cà không nói gì, Diệp Đông Bình còn cho rằng người ngồi trước mặt mình là một người trong nghề, nhìn ra tì vết gì rồi hay sao? Nhưng chiếc nghiên mực này là vật truyền thừa, năm đó Lương Khải Siêu từng sử dụng qua, hơn nữa còn khắc một tư ấn ở mặt trên, đó là lí do mà Diệp Đông Bình dám mạnh mồm như vậy.
- Lời của anh Diệp nói tôi còn dám không tin sao? Nghiên mực này tôi mua…
Muốn để giám đốc Cát đem những chính sách tín dụng và cho vay vốn, đây tuyệt đối là … nhưng phải nói là giám định và thưởng thức đồ cổ, đây thuần túy là bảy phần thì đúng sáu phần, còn một phần không biết thế nào, ông cầm nghiên mực làm bằng bùn nung nóng ra nói là Đoan nghiễn, giám đốc Cát nói không chừng cũng tin là thật. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ông ta vừa rồi sở dĩ trầm ngâm không nói là bởi vì nghĩ xem mở miệng nói với Diệp Thiên như thế nào, còn về việc mua bán nghiên mực cổ này với ông ta giờ không còn quan trọng nữa rồi.
- Được, nếu như giám đốc Cát đã thẳng thắn như vậy, tôi sẽ bớt cho ông hai vạn, tôi bán cho ông với giá tám vạn…
Sau khi nghe Cát Lăng Tiêu nói, Diệp Đông Bình mừng rỡ, nghiên mực này là ông thu mua từ hộ thư hương môn đệ bị phá sản ở Thiệu Hưng, sau khi ông cụ nhà này qua đời, mấy anh em phân chia tài sản, đem những thứ mà họ cho rằng là "phế phẩm" thì để lại cho cụ bà.
Cụ bà cũng không hiểu về những đồ này, thêm vào nữa là cuộc sống vô cùng khó khăn, chỉ với vài đồng tiền đã đem bán cho Diệp Đông Bình, còn tặng thêm một bức tự của Lương Khải Siêu, khiến cho Diệp Đông Bình vui mừng đến nỗi mất ngủ mấy hôm. Nhưng bây giờ trong nước người sưu tầm đồ cổ không nhiều, trước sau vẫn chưa bán được, nên Diệp Đông Bình vẫn giữ lại đến bây giờ.
Chẳng qua khiến cho Diệp Đông Bình không kịp chuẩn bị đó là lời của ông vừa nói ra khỏi miệng, nét mặt của giám đốc Cát đã trùng xuống, khoát khoát tay nói:
- Đừng như vậy, anh Diệp, như lời anh vừa nói thì đây nhất định là đồ tốt, tôi mua được đã là rẻ rồi, sao lại để anh phải hạ giá nữa chứ, cứ theo như giá chúng ta nói lúc trước đi, tôi sẽ mua với giá mười vạn.
- Việc… việc này, giám đốc Cát…
Lời nói của Cát Lăng Tiêu khiến cho Diệp Đông Bình há hốc miệng, ông buôn bán đồ cổ bao năm nay, đây là lần đầu tiên thấy người mua ngại việc ông bán rẻ cho họ.
- Haiz, giám đốc gì mà giám đốc chứ, anh đừng nghe Diệp Thiên gọi bậy bạ, cách xưng hô giám đốc này là để lừa người ngoài thôi, còn chúng ta là người nhà, anh Diệp gọi em là em, thế là được rồi.
Diệp Đông Bình nói chưa dứt câu, đã bị Cát Lăng Tiêu cướp lời. Hai người này, một người thì muốn kết giao với đối phương để sau này thuận tiện cho việc làm ăn, một người thì muốn thông qua cha để nịnh bợ con trai, thế nên cách xưng hô và giá cả này mới tranh luận hăng say đến vậy.