10 vạn đồng đối với người bình thường không phải là một số tiền nhỏ, nhưng đối với Cát Lăng Tiêu mà nói thì thật chẳng đáng là gì.
Thị trường tiền tệ những năm 97, vào thời kỳ điều chỉnh lãi xuất, người dân thi nhau đi gửi vốn lưu động, rất nhiều ngân hàng đã thực hiện chính sách "Trách nhiệm giám đốc ngân hàng", đối với những ngân hàng có thành tích nổi trội đều có những khen thưởng mang tính thực tế.
Là giám đốc điều hành của một ngân hàng, Cát Lăng Tiêu không cần phải tham ô hối lộ, chỉ cần dựa vào những mánh khoé thông thường cũng có thể có được số tiền đó.
Vì vậy khi Diệp Đông Bình nói giảm thêm 2 vạn đồng nữa thì hắn không cần. Giám đốc Cát cũng đã nghĩ trước khi Diệp Đông Bình đưa ra giá, thì dù cho đó là đồ vật quý của Diệp Thiên, nếu không phải đưa ra cái giá quá cao thì nhất định ông sẽ trả cái nghiên mực vuông này 20 vạn.
Có người nói vị giám đốc ngân hàng Cát này ngốc hay sao? Thật chưa từng thấy ai mua đồ thế này bao giờ!
Kỳ thật, Cát Lăng Tiêu không ngốc một chút nào. Phàm là những người đã làm đến chức vụ quản lý hay là chức vụ cấp cao thì trong thâm tâm họ lúc nào cũng có một chút mê tín hoặc là thói quen tồn tại.
Mặc dù những ngươi này chưa hẳn là đã hiểu thuật phong thuỷ nhưng những đồ vật bày trên bàn hoặc là để trang trí trong phòng thì đều dựa theo phong thủy.
Những hành động theo tiềm thức này khiến họ cảm thấy có lợi cho việc thăng quan tiến chức của mình. Thậm chí còn có một vài vị quan chức chính phủ, lặng lẽ đến miếu thờ hoặc là đến tìm các cao nhân để chỉ giúp. Việc này ở đây cũng không có gì là lạ.
Chỉ có điều mấy năm gần đây kẻ lừa đảo ngày càng nhiều, những vị cao nhân thần tiên thực chất toàn là những kẻ lừa đảo tiền tài của người khác. Thế nhưng Diệp Thiên thì khác, giám đốc Cát đã từng theo "chỉ điểm" của cậu mà đạt được kết quả mỹ mãn. Việc này khiến cho ông không chút do dự mà kết giao với Diệp Thiên.
Thấy hai người trước mặt mình chỉ vì 2 vạn đồng mà không ngừng tranh luận, Diệp Thiên cảm thấy hơi buồn cười. cậu đều hiểu rõ những suy nghĩ của cha mình và Cát Lăng Tiêu, liền cười nói:
- Cha, chú Cát cũng là có ý tốt, cha khỏi phải suy nghĩ thêm nữa làm gì. Hơn nữa cái nghiên mực này cũng không tồi, sư phụ con cũng chưa chắc làm ra được 1 cái, quả thực cũng đáng giá kia.
Nhắc đến sư phụ, Diệp Thiên không khỏi thương tâm. Lão Đạo cũng từng tặng cậu một bộ Văn phòng tứ bảo, cũng là một vật phẩm tinh xảo. Độ quý giá của nó cũng không kém cái nghiên mực này là bao nhiêu.
Diệp Đông Bình sợ con nhìn vật nhớ người, đau lòng thêm, nhiều lần muốn dùng đồ mình sưu tầm đổi với Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên cũng chưa đồng ý.
- Thôi được, tôi cũng không nói thêm nữa làm gì. Thôi thì mọi chuyện cứ theo chú Cát bàn vậy. Sau này có vật quý nữa, tôi lại bán cho chú.
Nghe Diệp Thiên nói như vậy, Diệp Đông Bình làm người đứng giữa lập tức trả lời lại ngay. Đối phương không phải chê vật đắt rẻ, mà là dựa vào uy tín của Diệp Thiên mà đưa ra giá như vậy. Còn tiếp tục hạ xuống nữa ngộ nhỡ lại làm cho giám đốc Sa càng thêm khó xử.
- Thế được, anh Diệp, thế thì…vật này, tôi gói lại luôn vậy.
Thấy Diệp Thiên đối với kỷ vật của mình như vậy, Sa Lăng Tiêu rất mừng nhưng lại sợ Diệp Đông Bình đổi ý, nên đem luôn chiếc nghiên mực trên bàn đặt vào cặp mình, tiếp đó rút từ trong ví của mình ra một tấm chi phiếu đặt lên bàn, nói:
- Anh Diệp, tấm séc này là 10 vạn, cần thiết thì anh có thể ra ngân hàng kiểm tra luôn, mật mã là 123456.
- Thôi khỏi, không cần, tôi còn không tin chú hay sao?
Nếu như bình thường thì Diệp Đông Bình nhất định sẽ yêu cầu đối phương cùng mình ra ngân hàng chuyển khoản ngay. Mấy năm gần đây, thủ đoạn của mấy tên lừa đảo biến hoá khôn lường. Thế nhưng bây giờ ông không hề nghi ngờ thân phận của tên Cát Lăng Tiêu này là bởi vì chẳng nhẽ con trai lại thông đồng với người ngoài lừa cha mình hay sao?
Nghe Diệp Đông Bình nói vậy, giám đốc Cát liền lắc đầu nói:
- Anh Diệp, vụ mua bán này vẫn cần anh phải tính, tốt nhất là anh đến kiểm tra tiền, sau đó còn giúp tôi lấy hoá đơn nữa.
Sở dĩ Cát Lăng Tiêu muốn Diệp Đông Bình ra ngoài như vậy là bởi vì còn có tâm sự riêng. Ông vẫn còn chút chuyện muốn thỉnh giáo Diệp Thiên. Diệp Đông Bình còn ở đây thì Giám đốc Sa thật không có mặt mũi nào mà nhờ Diệp Thiên chỉ giáo.
- Chú Cát, không cần, thật sự không cần đâu, tôi ở đây đưa hoá đơn cho chú luôn cũng được.
Dù Diệp Đông Bình lăn lội bao năm ngoài xã hội, nhưng về chuyện nhân tình thế thái, Diệp Đông Bình còn thua xa Cát Lăng Tiêu, một người chuyên xử lý những chuyện phức tạp hàng ngày. Ông thật không hiểu cái ẩn ý sau những lời đó của giám đốc Cát. Nguồn truyện:
- Khụ khụ.
Cát Lăng Tiêu nghe thấy thế thì dở khóc dở cười, nhíu mày nói:
- Anh Diệp, thế này thì không được tốt cho lắm, cũng… không hợp quy định.
Lần này thì đến cả Diệp Thiên cũng hiểu ra ý của giám đốc Cát, liền nhìn cha rồi nói:
- Cha, Cha ra ngoài đi kiểm tra đi, chúng ta hôm nay cũng không phải ra ngoài ăn cơm làm gì, mời chú Cát ở lại dùng bữa luôn.
- Thế thì… được rồi. Chú Cát ở lại uống trà, tôi đi kiểm tra tiền rồi tiện thể mua rau về làm cơm luôn.
Thấy con trai không ngừng nháy mắt về mình, Diệp Đông Bình cuối cũng cũng hiểu ra, nhận thấy giám đốc Cát này có điều muốn nói với con trai mình, không muốn mình ở bên cạnh nghe được.
Bước ra khỏi Tứ Hợp Viện, nhìn thấy cái bóng dài in trên ngõ nhỏ, Diệp Đông Bình bất chợt cảm thấy giật mình, cũng đã mấy lần rồi, thằng con trai nghịch ngợm, hay gây chuyện này, rõ ràng là nó có thể kiếm được tiền thế mà sáng nay còn nói chỉ biết chơi bời lêu lổng thôi.
Sau khi Diệp Đông Bình đi khỏi, Diệp Thiên nhìn Giám đốc Cát hỏi:
- Chú Cát, chú đợt này lại muốn thăng quan tiến chức à?
Kể từ lần đầu gặp Cát Lăng Tiêu, Diệp Thiên đã quan sát tướng mạo của ông. Nhận thấy tướng mạo ông vẻ ngoài sáng sủa, vầng trán cao, sáng bóng, thể hiện là người có vận thế rất mạnh. Chắc hẳn 2 năm qua đã rất thuận buồm xuôi gió.
- Khụ khụ. Tiểu Thiên, chuyện lần trước, chú vẫn phải nói lời cảm ơn cháu. Nhưng mấy lần tìm lão Vệ hỏi, đều không có tin tức gì của cháu.
Nghe thấy những lời nói của Diệp Thiên, Cát Lăng tiêu lộ vẻ vui mừng, nhưng vẫn giải thích vài lời với Diệp Thiên. Sợ cậu vẫn còn để tâm chuyện cũ. Cát Lăng Tiêu nhận thấy Diệp Thiên đã giúp mình một chuyện lớn, dùng hai vạn đồng khi nãy để bù đắp sợ là vẫn chưa xứng.
Diệp Thiên cười nói.
- Chú Cát này, chú không cần phải nghĩ nhiều cho mệt, chuyện đó chú không phải để tâm đâu.
Cát Lăng Tiêu vốn dĩ có vận thế rất mạnh, cho dù không có mấy câu nói của Diệp thiên thì sự nghiệp vẫn cứ thuận buồm xuôi gió. Diệp Thiên chẳng qua là nhân tiện mà bày kế cho thôi.
- Thế làm sao được, chú làm sao có thể để cho cháu thiệt được.
Cát Lăng Tiêu cũng không biết phải cảm ơn Diệp Thiên thế nào cho hợp tình hợp lý bèn khoát tay nói:
- Mà thôi, chuyện này để sau hẵng nói vậy. Tiểu thiên này, chú biết có một lão Trung y chuyên trị bệnh rụng tóc, tóc trắng đấy.
Mặc dù không biết rốt cuộc Diệp Thiên mắc bệnh gì, nhưng Cát Lăng Tiêu có thể khẳng định, Diệp Thiên nhất định không thích cái bộ dạng tóc tai làm cho người khác kinh sợ của mình như bây giờ.
- Ha ha, chú Cát à, không phải khám Trung y làm gì đâu, bệnh cháu cháu biết, tẩm bổ 3, 5 năm nữa là sẽ khỏi thôi mà.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, lão đạo sĩ ngoài thuật xem tướng phong thuỷ ra, thì tinh thông nhất phải kể đến y thuật. Đến lão đạo sĩ trong thời gian ngắn cũng không thể chữa khỏi bệnh cho Diệp Thiên thì khỏi phải đến khám trung y làm gì cho mệt. Không chừng về vấn đề này, Diệp Thiên còn hiểu hơn mấy người kia vài phần cũng nên.
- Tiểu Thiên, cô ra ngoài mua thức ăn đây.
Đang nói chuyện thì có tiếng cô ở ngoài cửa vọng lại.
- Tiểu Thiên, chú thấy chúng ta ra ngoài ăn là được rồi, khỏi phải phiền Cô của cháu.
Cát Lăng Tiêu vội vàng đứng dậy, việc này nếu để thuộc hạ của ông thấy giám đốc oai phong của họ bây giờ tỏ ra khách khí với một gia đình bình thường như vậy, thể nào họ cũng rớt cả mắt kính.
- Chú đừng ngại, chú ăn cơm ở nhà cháu đi, cô cháu nấu ăn ngon lắm.
Diệp Thiên lắc đầu. Thực ra không phải là muốn ép giám đốc Cát, mà là bởi vì ở nhà cô nấu canh bổ, thuốc bổ rất tốt cho sức khoẻ của Diệp Thiên, những thứ này ở ngoài, sợ là có tiền cũng không mua được ấy chứ.
- Chú Cát, Có phảo dạo gần đây chú gặp phải chuyện gì không?
Đợi cô đi khỏi, Diệo Thiên cười mà như không cười nhìn Cát Lăng Tiêu. Đột nhiên mà ân cần thì không phải kẻ gian cũng là đạo tặc. Dựa vào địa vị, thân phận, tuổi tác của Giám đốc Cát, thực chất cũng không phải dùng ngữ khí đó mà nói với mình. Bây giờ ông tự hạ thấp bản thân như vậy, nhất đinh là có chuyển cần thỉnh cầu.
- Khụ khụ, Diệp Thiên, là… là thế này.
Mặc dù là đang ở trong nhà của Diệp Thiên, nhưng Cát Lăng Tiêu vẫn ra ngoài cửa ngó trước ngó sau rồi mới nói:
- Diệp Thiên, Công việc dạo gần đây của chú có thể sẽ có một chút biến động. Cháu… cháu có thể giúp chú xem xem, có thể thuận buồm xuôi gió không?
- Không được đâu chú, những lời của chú cháu thật không dám nhận, chú nói rõ cho cháu biết chuyện gì đã, bây giờ hai mắt cháu chẳng nhìn thấy gì hết.
Nói về con người Cát Lăng Tiêu này, cũng được coi là có chức có quyền, ấy thế mà việc có liên quan đến tiền đồ của mình, ông ta lại hạ mình nói chuyện như vậy, kể cũng coi như là mặt dày. Nhưng cũng khiến cho Diệp Thiên có chút khó xử. Cậu thật vẫn còn đánh giá quá thấp cái quyết tâm khát vọng thăng tiến của chú Cát này quá.
Nghe những lời nói của Diệp Thiên, Cát Lăng Tiêu cũng không chần chừ nói luôn:
- Diệp Thiên, là thế này, gần đây hội nghị kiểm chứng quốc gia đang tiến hành cải cách, giảm bớt một số lượng cán bộ. Chú cũng năm trong đơn vị được đề cử. Cháu, cháu xem. Chú lần này có qua không?
Hoá ra là tháng trước, Trung ương có mở hội nghị tiền tệ toàn quốc quyết định tiến hành cải cách thể chế quản lý kiểm tra chứng khoán toàn quốc, tiến hành lựa chọn lãnh đạo cho bộ quản lý kiểm tra chứng khoán. Sẽ đem cơ cấu kinh doanh chứng khoán quản lý ngân hàng nhân dân hợp nhất quản lý với hiệp hội kiểm chứng Trung Quốc.
Cát Lăng Tiêu nghe ngóng được, sau khi hiệp hội kiểm chứng hợp nhất, cấp bậc không lâu sau sẽ được nâng lên thành đơn vị cấp cao trực thuộc quốc vụ viện, Như vậy hiệp hội kiểm chứng không những quyền chức tăng cao mà hình như toàn bộ lãnh đạo các bộ cũng được thêm tăng thêm một cấp.
Đối với Cát Lăng Tiêu mà nói, Sức hấp dẫn của quyền cao chức trọng còn lớn hơn cả việc phát tài, chỉ có điều ông mới nhậm chức giám đốc ngân hàng mới được 2 năm, nay muốn được thăng nữa kể cũng không dễ. Vì thế sau khi biết được tin này, trong lòng bứt rứt, nảy sinh ý định giúp nước.