Đài truyền hình trung ương tổ chức buổi đấu giá từ thiện lần này kể cũng được coi là thành công mĩ mãn. Tổng cộng đã quyên góp cho công trình hy vọng được hơn 800 vạn. Mấy vị lãnh đạo đài truyền hình đều rất vui mừng. Phó giám đốc truyền hình Trương dẫn đầu 1 tốp người đứng ở cửa tiễn một vài vị khách quan trọng.
Thân làm chủ nhiệm văn phòng làm việc, Tề Dực đương nhiên cũng phải đi theo lãnh đạo, đây cũng là cơ hội để hắn biểu hiện, đứng ở cửa tiễn khách bận đến mồ hôi chảy ròng ròng, nên cũng quên mất chuyện của Diệp Thiên rồi.
Lúc này phó giám đốc Trương đang tiễn vợ của lãnh đạo, Tề chủ nhiệm đứng cạnh mặt mày tươi cười. Làm việc có tốt đến mấy cũng không bằng thể hiện tốt trước mặt lãnh đạo. Đây là kinh nghiệm mà Tề chủ nhiệm đúc kết được sau hơn 20 năm làm việc.
Khách đến tham dự buổi tiệc rượu hôm nay cộng với cả nhân viên đài truyền hình nữa tổng cộng cũng đến mấy trăm người. Theo trật tự ngồi gần xa mà lần lượt ra cửa. Diệp Thiên với mấy người Vệ Hồng Quân thì ở giữa phòng, cũng theo dòng người đi ra.
Lúc gần đến cửa, mắt Diệp Thiên bỗng sáng lên, bởi vì cậu nhìn thấy lão béo Tề đứng cạnh một vị lãnh đạo hơn 50 tuổi đang tươi cười với khách ngoài kia, còn không ngừng tặng cho mỗi vị khách một hộp quà.
Sắc mặt Diệp Thiên không đổi, còn thân thể thì vẫn chen chúc về hướng bên cạnh, đồng thời tay phải bấm ngón tay niệm chú, khi đến trước mặt lão béo Tề, ngón trỏ bắn ra 1 tia, một dòng linh khí mỏng nhập vào thân thể Tề Dực.
Cùng lúc đó, Tề Dực cũng nhìn thấy Diệp Thiên sắp đến trước mặt mình, nụ cười trên mặt lão béo Tề cứng đơ lại, miệng phát ra 1 tiếng hừ khinh thường, quay mặt đi ra vẻ không nhìn thấy. Lúc đối diện với lãnh đạo, vẻ mặt lại tươi cười trở lại.
- Đốt!
Qua khỏi Tề Dực chừng 4, 5 mét, Diệp Thiên khẽ quát 1 tiếng. Thế nhưng trong cái đại sảnh ồn ào này, thì kể cả người gần kề bên cạnh cũng không nghe thấy rõ giọng của Diệp Thiên.
Sau khi Diệp Thiên vừa hô xong, tên Tề chủ nhiệm vốn đang tươi cười đột nhiên cảm thấy lạnh cả người. Giống như là đang từ giữa đêm mùa hạ nóng nực trong nháy mắt đã đến tận Bắc Cực tuyết rơi lạnh giá vậy.
- Sao mà lạnh thế này? Đây là cái gì thế này?
Vừa mới cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, Tề chủ nhiệm lại cảm thấy hoa mắt. Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một con gấu Bắc cực đang giương nanh múa vuốt, giơ cái miệng há to lưỡi đỏ như máu đang hung hăng chuẩn bị cắn mình.
Bao nhiêu năm qua Tề chủ nhiệm sống sung sướng, bỗng nhiên trước mặt lại xuất hiện một con mãnh thú chỉ xuất hiện trên ti vi, bỗng chốc cảm thấy tê liệt toàn thân, miệng phát ra một tiếng kêu thê thảm:
- Mẹ ơi!
Tận mắt nhìn thấy cái mồm như một chậu máu kia chuẩn bị ngoạm vào thân thể mình, Tề chủ nhiệm vô cùng hoảng sợ. Nhưng cũng vì vậy mà cơn giận trào lên, giơ tay phải lên đánh vào mặt con gấu bắc cực đó, miệng còn chửi to:
- Ta liều mạng với ngươi!
Không biết có phải là do lòng dũng cảm của mình chiến thắng được tà ác hay không mà Tề chủ nhiệm phát hiện sau khi bị dính một chưởng, con gấu bắc cực kia liền quay lưng bỏ chạy. Điều này khiến hắn hưng phấn vô cùng liền nhấc chân đuổi theo nó.
Thế nhưng chính vào lúc này, Tề Dực phát hiện đột nhiên có thêm mấy con gấu bắc cực nữa đang vây lấy mình, một con còn dùng chi trước chụp lấy thân thể mình.
- Tất cả lũ kẻ thù chỉ là hổ giấy hết mà thôi!
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Tề chủ nhiệm đột nhiên nhớ ra câu nói của một vị lãnh đạo tài ba, lập tức can đảm hẳn lên, đánh tới tấp vào con gấu bắc cực đó.
Thế nhưng 2 tay thì khó mà địch lại được 4 tay, Tề Dực đã nhanh chóng bị nằm dưới chân mấy con gấu bắc cực đó. Chỉ còn mỗi miệng phát ra những tiếng " ôi ôi" vô ích.
Những vị khách đến tham dự buổi tiệc rượu ngày hôm nay đều không ngờ tới, vào lúc chuẩn bị ra về mà còn được xem một màn biểu diễn đặc biệt.
Trước đó 1 phút, Tên Tề chủ nhiệm béo béo trắng trắng đứng ở trước cửa không biết là điên điên thế nào mà đột nhiên hoảng sợ kêu lên 1 tiếng " mẹ" trước mặt lãnh đạo phu nhân.
Đối với sự việc đột nhiên xảy ra này, mọi người còn chưa kịp biểu hiện sự ngạc nhiên của mình thì tên Tề chủ nhiệm đã quơ hộp quà trong tay, 1 tay đánh vào mặt của "mẹ" hắn. Lãnh đạo phu nhân vốn chưa chuẩn bị tâm lý gì, bỗng nhiên máu mũi trào ra.
Sụ việc này khiến mọi người sợ ngây người. Rất nhiều người xem đều choáng váng. May mà tiếng kêu thê thảm của lãnh đạo phu nhân đánh thức phó giám đốc Trương đang đứng bên cạnh Tề chủ nhiệm, lập tức xông lên ôm lấy Tề Dực.
Chỉ có điều, mặc dù phó giám đốc Trương phản ứng rất nhanh xong suy cho cùng thì ông năm nay cũng ngoài 50 rồi, mặc dù thân thể vẫn mạnh khỏe nhưng so với cái tên Tề Dực mới có 40 kia thì địch sao nổi. Không những không đối phó được lão béo Tề mà còn bị nằm bẹp dưới chân hắn.
May mắn là lúc này mấy người bên cạnh cũng vừa kịp phản ứng lại, đồng loạt ra tay giúp ngăn tên Tề chủ nhiệm lại. Phó giám đốc Trương lúc này mới chật vật đứng dậy, do đầu bị trúng mấy quyền nên não vẫn còn hơi u mê.
- Đồ lưu manh!
- Người này có chuyện gì vây? Quần còn chưa kéo lên kìa.
- Người của đài truyền hình sao mà toàn người điên thế này, hôm nay đến đây quả là không uổng công, ha ha!
Phó giám đốc Trương vừa đứng dậy thì tứ phía vọng lai tiếng kêu thất thanh của đám phụ nữ, sau khi nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao bên tai, cúi đầu nhìn xuống, lập tức tối sầm cả mặt mũi. Hận không có kẽ đất nào mà chui xuống.
Hóa ra là khi nãy xông vào đánh nhau, quần của phó giám đốc Trương không biết từ lúc nào đã bị tên Tề Dực kéo xuống, ngay cả quần đùi cũng bị kéo xuống đến tận đầu gối, lúc này đứng dậy, thằng nhỏ xấu xí vô tình lộ ra trước mặt mọi người.
- Mẹ kiếp… đây… đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Phó giám đốc Trương lập tức kéo quần lên với tốc độ sét đánh bịt tai, sắc mặt lão Trương lúc này đỏ như gấc, đỏ từ cổ đỏ lên. Hét lên với tên Tề Dực đang nằm dưới đất:
- Điên rồi, hắn điên rồi, đánh cho ta, à không, đem hắn ra ngoài cho ta.
Kể cũng coi như phó giám đốc Trương còn một chút lý trí, trước mặt mọi người vẫn có thể kềm chế lửa giận trong lòng. Thế nhưng nhân lúc mọi người khiêng lão béo Tề ra ngoài thì hung hăng đạp cho hắn mấy cái.
- Chị Triệu, xin lỗi, thật sự xin lỗi chị, tên… tên này điên rồi.
Không kịp đi tìm phiền phức của tên Tề chủ nhiệm, phó giám đốc Trương mặt mày nặng nề chạy đến nhận lỗi trước mặt lãnh đạo phu nhân. Người khác đúng là tai bay vạ gió, hân hạnh đến tham gia buổi tiệc rượu này lại bị đánh cho vỡ mũi.
Mũi của lãnh đạo phu nhân cũng đã ngừng chảy máu rồi, nhưng sắc mặt cực kỳ khó coi, tức giận khiển trách:
- Tiểu Trương, đài truyền hình các cậu dùng loại người điên này làm việc à?... đây…. Đây đúng là sự kiện chính trị đấy!
Thực ra thì lãnh đạo phu nhân cực kỳ phẫn nộ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy còn chút may mắn. May mắn là kẻ điên kia chỉ đánh mình 1 cái, giả sử mà chuyện xấu hổ vừa vừa rồi của phó giám đốc Trương kia mà xảy ra trên người mình, thì đúng thật là quá mất thể diện.
Phó giám đốc Trương nghe thấy lãnh đạo phu nhân nói vậy thật sự là hận không thể băm vằm tên Tề Dực kia ra thành trăm mảnh được. Miệng bồi tiếp vào:
- Chị Triệu, em nhất định sẽ điều tra rõ sự tình, đưa bản tường trình cho ban lãnh đạo. Tiểu Lý, mau đưa chị Triệu đến bệnh viện khám xem.
Cúi đầu khom lưng theo sau lãnh đạo phu nhân, phó giám đốc Trương cũng mặc kệ không tiếp khách khứa nữa. Lửa giận hừng hực đi ra lối cửa phụ.
- Ối, các ngươi đang làm gì thế?
Tề Dực sau khi tỉnh táo hoàn toàn thì phát hiện bị mấy tên đồng nghiệp đặt nằm trên mặt đất, cái mặt béo nục ấy dính chặt lấy cái nền đá cẩm thạch lạnh lẽo. Làm cho âm thanh hắn phát ra cũng mập mờ không rõ.
- Thả ta ra, thả ta ra!
Tề chủ nhiệm không biết đã xảy ra chuyện gì ra sức khánh cự, nhưng không ngờ tới vừa mới ngẩng mặt lên đã bị một bàn chân to đùng từ trên trời giáng xuống, hung hăng đã vào mặt hắn.
- Ai u!
Trong miệng phát ra một tiếng hét thảm thiết. Mặc kệ cái mũi đau nhức, Tề chủ nhiệm vẫn khó khăn ngóc đầu lên, nhìn thấy phó giám đốc Trương vì tức giận mà biến dạng cả khuôn mặt.
- Trương đài trưởng, đây… đây là thế nào vậy?
Trong lòng Tể chủ nhiệm cảm thấy oan ức, đi theo phục tùng hầu hạ hắn bao nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao. Nay tìm người đè mình thế này không nói làm gì nhưng chưa rõ trắng đen mà đã cho mình 1 đạp là sao?
- Thế nào? Ngươi đi mà nói với cảnh sát.
Vẻ mặt phó giám đốc Trương lộ rõ vẻ dữ tợn. Ông năm nay mới có 52 tuổi, vẫn còn có hy vọng có thể tiến thêm 1 bậc. Thế nhưng sự việc phát sinh khi nãy khiến mọi hy vọng của ông đều tan như bong bóng xà phòng.
- Tề Dực cố ý gây thương tổn, gọi điện thoại báo cảnh sát!
Phó giám đốc Trương lúc này hận một nỗi không thể băm nát con heo béo đang nằm trên đất này, thế nhưng giải quyết hậu quả so với việc trừng trị tên Tề Dực này còn quan trọng hơn nhiều. Sau khi nói xong 1 câu, phó giám đốc Trương quay người bước đi. Ông còn phải nghĩ cách để bù đắp thiệt hại mà tên Tề Dực đã gây ra cho giám đốc phu nhân.
- Ai có thể nói cho tôi biết…. Khi… khi nãy xảy ra chuyện gì được không?
Sau khi phó giám đốc Trương bỏ đi, những người vây quanh xem mới như tỉnh lại. Màn kịch náo nhiệt khi nãy không có bất kỳ một dấu hiệu nào đột nhiên diễn ra, mặc dù kết thúc như vậy hơi nhanh, nhưng cũng đủ khiến cho mọi người ở ngoài cửa thấy rõ mồn một.
- Chắc là tên Tề chủ nhiệm đó bất mãn với lãnh đạo, tìm cơ hội để trả thù lãnh đạo.
- Tôi thấy không giống thế. Hẳn là bị kinh phong phát tác rồi, thế nhưng cũng có điểm lỳ quái, bị kinh phong thì miệng phải sùi bọt mép mới phải?
- Khụ khụ, theo tôi thì người này ngưỡng mộ lãnh đạo phu nhân nhưng bị từ chối nên cuồng tính mới bộc phát, mới dẫn đến cuộc thảm sát thế này.
Lòng hiếu kỳ của con người thật là vô biên, trước khi biết chân tướng sự việc thì tràn lan đủ các thể loại đoán mò khắp hội trường, mỗi người đều giữ vững ý kiến của mình, bàn luận rất vui vẻ.
Ở khu vực xung quanh Diệp Thiên, Long Tuyết Liên đụng 1 cái vào Cao Tiền Tiến mới vừa chen vào nói:
- Cao Tiền Tiến, người nhà anh không phải làm ở bộ truyền thông sao? Lát nữa hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì đó?
- Tôi nào biết chuyện gì đâu. Đúng thật là mất mặt, đi, đi thôi, đừng có ở đây xem vụ ồn ào này nữa.
Cao Tiền Tiến tức giận đáp trả lại một câu, thân là con trai của lãnh đạo bộ truyền hình, lúc này cậu cũng cảm thấy mất cả thể diện.