Sau khi dội một chai nước lọc lên trên đầu Lục Mặc, đội trưởng Dương kéo hắn đến trước mặt, lớn tiếng bảo:
- Tên tiểu tử cậu nói rõ cho tôi, ma ở chỗ nào?
- Chuyện này………chuyện này……….đội trưởng Dương, tôi thật sự đã nhìn thấy ma mà…
Nhìn thấy trong sân không một bóng người, Lục Mặc tròn mắt kinh hãi, nhưng anh ta dám chắc, lúc nãy mắt mình không hề hoa, thực sự có năm cung nữ ăn mặc và trang điểm theo kiểu thời xưa, đi qua trước cổng này.
Tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng Lục Mặc đến mặt mũi mấy cô cung nữ đó thế nào cũng không nhìn rõ… Ngay cả cô cung nữ như Trương Mạc tả, đi sau cùng trong đám người đó, sắc mặt trắng bệch, môi đỏ tươi như máu, đấy không phải ma thì là gì?
- Cậu còn nói bậy bạ cái gì?
Đội trưởng Dương bực đến mức muốn đánh người. Từ lúc Diệp Thiên hét lên có ma cho tới khi ông ta xông vào trong hậu viện, trước sau không quá ba giây, trong sân tứ hợp viện trống không này, căn bản không có chỗ giấu người.
- Đội trưởng Dương, ngài chớ nóng vội, chúng ta ra ngoài rồi nói…
Không biết vì sao, chủ nhiệm Mã lúc nãy cũng nhìn thấy mấy bóng người, nhưng anh em trong đội có mặt ở đó nhanh chóng bật sáng đèn lên, mấy cái bóng đó cũng vội vàng biến mất. Điều này chủ nhiệm Mã cũng chỉ dám nhủ thầm trong đầu.
Sau khi trở về trung viện, đội trưởng Dương đưa tay vẫy Diệp Thiên vẫn còn đang đứng run lập cập ở đó, bực bội bảo:
- Cậu, cậu qua đây, chuyện gì đã xảy ra? Hồi nãy ma nói gì?
- Tôi…hồi nãy tôi thật sự nhìn thấy mấy bóng ma thật mà, tóc của các cô ấy chải búi cao, hai đầu còn cài trâm nhọn…
Diệp Thiên vừa kể vừa khoa chân múa tay. Cậu nhớ lại bức ảnh lúc đi dạo trong cung trông thấy, vì Diệp Thiên biết, cậu nói càng tỉ mỉ thì câu chuyện này càng thêm phần kì thú.
- Đúng vậy, tôi cũng thấy rồi…
Lục Mặc cùng Diệp Thiên nhìn thấy ma, sau khi nghe thấy Diệp Thiên kể thế, cũng lớn tiếng thêm vào . Những gì anh ta nói thực ra cũng chỉ là những hình ảnh trong tấm ảnh cũ, cách nói của cậu và Diệp Thiên khớp nhau như đúc.
- Cái gì? Cảnh sát mà cũng thấy ma?
- Trời ơi, thật là có ma sao? Không phải do người khác giả dạng?
- Không được, chuyển nhà thôi. Ở đây không thể sống được nữa!
Lúc này trong sân đã xúm lại không ít người, bọn họ đều nghe thấy tiếng kêu của Diệp Thiên mà chạy ra, chứ cũng chưa biết chuyện có cảnh sát đã nhìn thấy ma. Lục Mặc liền mồm kể lể khiến cho mọi người trong sân lao xao.
- Cậu im miệng cho tôi!
Đội trưởng Dương hận một nỗi không thể rút súng ra bắn Lục Mặc. bọn họ được phái đến đây là để trấn an lòng dân, vậy mà không ngờ một thuộc hạ của mình lại thành ra thế này, đi ngược lại nhiệm vụ. Sắc mặt anh ta tối sầm lại, thật không biết trở về phải báo cáo thế nào với cấp trên.
- Mọi người chớ hoảng hốt, tất cả hãy về nhà ngủ đi. Không có ma quỷ gì hết, bà con xem chúng tôi đều vẫn khỏe mạnh đấy sao? Vừa nãy là đồng chí này quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác đó thôi. Đều về ngủ cả đi…
- Ảo giác gì chứ? Hồi nãy tôi ở trong phòng đều nghe thấy tiếng cob gái khóc rồi…
- Vợ anh Lý, chị thật sự đã nghe thấy sao? Tôi cũng nghe thấy đấy…đúng là ma rồi, đến cảnh sát cũng không sợ…
- Không được, ở đây không thể ở được nữa. Bố bọn trẻ à, dọn đi thôi. Tối nay tạm ngủ ở nhà trọ đã, ngày mai tìm phòng rồi dọn sau…
Chị Lý nghe thấy tiếng khóc của ma quỷ, lúc này trong đầu chị vẫn còn bị ám ảnh, lại thấy bộ dạng tái nhợt của cảnh sát, chị khổng thể chịu được nữa. Kéo chồng về nhà thu dọn đồ đạc. Đội trưởng Dương rất muốn làm rõ đầu đuôi, nhưng phải có người tin thì mới làm được chứ. Bây giờ hoang mang đã bám chặt trong đầu mọi người, lời của anh ta cũng trở nên vô hiệu lực.
Một vài hộ muốn dọn đi, số hộ còn lại cũng đứng ngồi không yên rồi, lần lượt về nhà thu dọn những đồ đạc đáng giá, từng lượt từng lượt dọn đi.
Mấy nhà xung quanh khu tứ hợp sau khi nghe được động tĩnh cũng đều sáng đèn nhưng không ai dám thò mặt ra xem, chẳng may bị ma đi qua trêu chọc, không phải là rước họa vào nhà sao?
Thấy tình hình như vậy, đội trưởng Dương thật đúng là cười ra nước mắt. Trước giờ, chuyện gì cũng sợ nhất là có tay trong. Mình nói trăm câu không bằng một câu “thấy ma” của thủ hạ cấp dưới.
Nhưng đội trưởng Dương đến đây để phá án cũng không có cách nào ngăn cản mọi người đi. Nửa tiếng sau, hai cái sân đang đông đúc người, bỗng chốc trống không, bảy tám hộ gia đình dọn đi không còn một mống.
- Đội trưởng Dương, tôi…tôi, nhưng tôi thật sự…
Lục Mặc cũng biết nguyên nhân những hộ gia đình này dọn đi là do mình. Nhưng anh ta cũng oan uổng, cảm giác sợ hãi sau khi nhìn thấy ma khiến cho anh không thể kìm nổi mồm miệng và hành động của chính mình. Không sợ đến mức vãi cả đái như Trương Mạc đã là thần kinh cứng lắm rồi.
Đội trưởng Dương trầm ngâm một hồi, giơ tay lên nói:
- Được rồi, cậu đừng nói nữa, tôi tin lời cậu. Lúc đó cậu chắc chắn bị ảo giác…
Đối với cấp dưới này của mình, đội trưởng Dương cũng khá hiểu, bình thường lúc truy bắt tội phạm đều dũng cảm kiên cường, trước giờ không hề chùn bước. Nếu như thật sự cậu ta không nhìn thấy gì thì sẽ không bao giờ sợ đến mức như vậy.
- Đội trưởng Dương, vậy…vậy chúng ta phải làm thế nào? Còn nên cố thủ ở chỗ này nữa không?
Sau khi nghe xong lời của đội trưởng Dương, chủ nhiệm Mã vội vã hỏi. Anh ta không biết, lúc anh ta nói chuyện răng đã va vào nhau lập cập.
Đội trưởng Dương nghĩ ngợi một lát, rồi bảo:
- Cậu và tiểu Diệp cứ về trước đi. Lục Mặc, cậu cũng về đi, nghỉ ngơi cho khỏe. Hôm nay mệt mỏi rồi, tôi cũng các anh em tiếp tục đứng chờ.
Đội trưởng Dương xưa nay không hề tin vào ma quỷ, lần này cũng có chút dao động rồi. Bây giờ thì anh ta mơ hồ nhận ra rằng, chuyện ma quỷ ở đây tuyệt đối không phải do người đóng giả, bởi vì hậu viện phía sau không hề có vết dấu chân người lưu lại.
Nếu như không giải thích được thì chỉ có thể là do ma quỷ gây ra. Đội trưởng Dương tuy là một tay phá án cừ khôi, nhưng cũng không thể bắt ma. Tình hình thế này cũng khiến anh ta hết đường xoay sở.
- Vậy…..vậy tôi về trước đây.
Diệp Thiên biết, nếu mình nghênh ngang trở về, không chừng sẽ khiến người khác sinh nghi, bèn lắp ba lắp bắp bảo:
- Chủ… chủ nhiệm Mã, ngài……ngài có thể tiễn tôi một đoạn không?
- Được, được rồi, chúng ta cùng về, nhiều người sẽ đỡ sợ!
Không biết tại sao, chủ nhiệm Mã lại buột miệng nói ra câu đấy. Nói xong rồi mới ý thức rằng mình đã lỡ lời, trên mặt không khỏi ngượng ngùng.
Kỳ thực nếu bảo chủ nhiệm Mã một mình xuyên qua những ngõ phố này, trong lòng cũng có chút sợ sệt. Dù sao thì lúc nãy ông ta cũng đã nhìn thấy những thứ không mấy dễ chịu.
- Đi thôi, lão Mã, hôm nay làm phiền đến ngài rồi…
Nghe Mã Bình nói thế, đội trưởng Dương khóc cười không được, đến quan viên nhà nước còn biến thành nhát gan như vậy, thì lão bách tính còn nói làm gì.
- Được rồi, Diệp Thiên, tôi đưa cậu về trước…
Mã Bình chẳng buồn biết đội trưởng Dương đang nghĩ gì, kéo tay Diệp Thiên, vội vàng ra khỏi sân tứ hợp viện. Kể ra cũng lạ, vừa ra khỏi sân tứ hợp viện, cảm giác âm u lạnh lẽo cũng biến mất.
- Chuyện này xem như xong rồi!
Sau khi ra khỏi tứ hợp viện, Diệp Thiên cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Đợi mai những hộ gia đình này dọn đi hết rồi, cậu tìm một đội kiến trúc thay đổi lại phong thủy ngôi nhà. Chỉ cần thời gian một tháng thì có thể hóa giải hết sát khí rồi.
Tuy Diệp Thiên làm như vậy sẽ khiến cho mọi người nghi ngờ. Nhưng cảnh sát cũng đã thấy ma thật rồi, không thể nói là do bản thân mình giả ma giả quỷ dọa nạt nữa. Đợi một thời gian trôi đi, mọi chuyện tự khắc sẽ yên ổn trở lại.
Sự việc phát triển quả như Diệp Thiên nghĩ. Mặc dù ngay ngày hôm sau sở cảnh sát đã phái thêm người canh giữ cẩn mật, cũng đã hết lời giải thích với những hộ gia đình trong khu tứ hợp viện, nhưng hôm đó ba nhà vẫn dọn đi.
Ba hộ gia đình đó bao gồm cả nhà Trương Mạc. Lá gan hắn sớm đã xẹp rồi, còn chưa xuất viện mà đã vội bảo người nhà đem tất cả đồ đạc dọn đi. Ngoài ra còn có bảy tám hộ nữa, cũng lục tục tìm thuê nhà, đem đồ đạc của mình dọn hết ra ngoài. Khu nhà tứ hợp viện rộng lớn vốn nhộn nhịp hơi người chưa đầy một tuần đã biến thành ngôi nhà ma nổi tiếng xa gần.
- Tiểu tử, gây tội đủ chưa? Xong rồi thì nhanh chóng mà thu dọn đi, đừng để cho người khác thêm cơ hội dòm ngó…
Diệp Đông Bình hôm nay không đi Phan gia viên, cũng chẳng tới quán trà ở công ty Diệp Thiên mà ở nhà, lôi con trai đến một căn phòng phía hậu viện.
Mọi người xung quanh chỉ là nghi ngờ Diệp Thiên, nhưng Diệp Đông Bình thì dám khẳng định, chuyện này trăm phần trăm là do con trai ông làm ra. Từ khi biết tin khu nhà tứ hợp viện có ma, Diệp Đông Binh trong lòng đã rõ mồn một rồi.
Tất nhiên, ông ta cũng không phá hoại chuyện tốt của Diệp Thiên. Xét cho cùng cái sân này cũng là dùng tiền tươi bạc trắng mua về, có thể đuổi được người ta đi đương nhiên là chuyện cần thiết. Nhưng chuyện này càng làm càng lớn, Diệp Đông Bình cũng thấy hơi chột dạ.
- Bố, chuyện không liên quan đến mình mà…
Diệp Thiên tỏ vẻ vô tội.
- Cút sang một bên, còn dám nói không liên quan đến con à?!
- Bố, con đã tìm công ty kiến trúc…bọn họ không dám tới đó làm việc…
Diệp Thiên ngần ngừ một lúc, đành thú thật với bố. Hôm qua cậu đã đi liên hệ với mấy công ty kiến trúc, muốn cải tạo lại sân tứ hợp.
Lúc đó những công ty ấy đều rất vui vẻ, nhưng sau khi cử kiến trúc sư tới thăm thú một vòng, trở về đều đánh ý rút lui. Khu nhà này đã nổi tiếng ma ám khắp nơi rồi!
Tiểu tử ngốc này. Xem con ngày thường rất thông minh, tại sao lại phạm phải lỗi hồ đồ thế này?
Diệp Đông Bình tức giận cốc lên đầu con một cái, nói tiếp:
- Con đến Bạch Vân Quan mời mấy lão đạo sĩ đến đây, sau đó đi tìm chú Vệ con, mượn công ty kiến trúc của chú ấy một vài người. Sửa lại phong thủy chỗ đó đã rồi hãy nói…
Có đứa con như Diệp Thiên, Diệp Đông Bình nhiều năm nay đối với phong thủy tướng pháp tự nhiên cũng có hiểu biết cơ bản. không cần Diệp Thiên nói, ông cũng có thể đoán được con trai mình chính là người thy đổi phong thủy chỗ đó mới dẫn đến ma quỷ phát sinh.