- Tôi ... Tôi nói này, lão Đường, tôi không gọi ngài là lão gia, ngài cũng đừng kêu tôi là Diệp gia, chúng ta cho dù là bạn vong niên, ngài gọi tôi là Diệp Thiên được không ?
Tuy rằng Diệp Thiên biết đây là quy củ Thanh bang, nhưng bị một nguời hơn 70 tuổi gọi là "Gia" (ông), trong lòng hắn không chút thoải mái, nói ở đây thật ra còn dễ nói, nếu đi ra ngoài còn nói như thế, mình sẽ trở thành mục tiêu công kích .
- Như vậy sao?
Đường Văn Viễn trầm ngâm một chút, mở miệng nói:
- Được, liền theo ý Diệp gia, à không... làm theo như ngài nói đi, nhưng Diệp Thiên, nếu sau này ngài thật sự đem sắc lệnh giao cho hương đường, tôi vẫn phải gọi ngài là Diệp gia...
- Chuyện này về sau hãy nói, cả chữ "ngài" cũng bỏ đi …
Diệp Thiên hơi buồn rầu lắc đầu. Hắn không muốn theo đuổi chuyện thân thế sư phụ để làm chấn động Thanh bang. Mà Diệp Thiên cũng chưa bao giờ nghĩ chuyện muốn gia nhập Thanh bang hoặc là Hồng môn.
Phải biết rằng, từ sau giải phóng, rất nhiều đại lão của Thanh bang đều rời khỏi quốc nội, năm đó gốc rễ của Thanh bang tại Thượng Hải cơ hồ đã bị nhổ hết.
Tới nay, bất kể là các tư liệu ghi lại, hay là điện ảnh và truyền hình truyền thông, đánh giá đối với Thanh bang cũng không phải quá tốt, trong mắt rất nhiều người, Thanh bang giống như xã hội đen vậy.
"Diệp đại sư" sinh ra ở thời kỳ Trung Quốc đổi mới, đương nhiên không chịu đắm mình trong truỵ lạc, đi gia nhập vào tổ chức như vậy, cho dù năm đó lão đạo sĩ viết giấy chứng nhận cho hắn, Diệp Thiên cũng đành phụ ý tốt của sư phụ thôi.
Nhưng Diệp Thiên cũng không biết, Thanh bang hiện tại, đã không được như trước kia.
Năm đó người của Thanh bang rời đi, đại bộ phận đi tới Đài Loan. Cũng thành lập đoàn thể hợp pháp là "Trung Hoa an thân hội", cũng ít nhiều khôi phục thịnh cảnh Thanh bang năm đó tại Thượng Hải, không ít giới quân nhân, giới thương nhân và giới nghệ sĩ đều là đệ tử Thanh bang.
Còn có một nhóm người đi tới Hồng Kông, Mĩ, ra nhập vào Hồng Môn, ở Mĩ có rất nhiều thành thị người Hoa có ảnh hưởng cực lớn, cũng chính là những người như La Trí này.
Hơn nữa, không như năm đó tại Thượng Hải thu phí từ công tác bảo vệ, hiện tại bất kể là Thanh bang hay là Hồng môn. Đều rất phát triển, cơ sở kinh tế vô cùng hùng hậu, Đường Văn Viễn chính là nhân tài kiệt xuất trong đó.
Đương nhiên, Diệp Thiên cho dù gia nhập Thanh bang, cũng không có những ưu đãi đặc biệt, nhiều nhất chính là được các nhân sĩ trong bang ở khắp nơi nhiệt tình khoản đãi thôi.
- Diệp Thiên, vậy thì … việc hôm nay coi như xong nhỉ? ...
Sao khi biết thân phận Diệp Thiên, sự kiêu căng trên người Đường Văn Viễn đã hoàn toàn không thấy, hắn già như vậy, nhưng vẫn thực để ý đối với quy củ chế độ trong bang, tuy rằng Diệp Thiên không cho hắn gọi là "Gia", nhưng thái độ vẫn rất cung kính.
- Tổ gia...
Diệp Thiên cũng không bảo la Trí không được gọi là "Gia", hơn nữa vị này cũng không biết địa vị của Diệp Thiên ở trong phái Giang Tương, lúc này, khi Đường Văn Viễn nói đỡ cho hắn rồi. Hắn tha thiết mong chờ nhìn về phía Diệp Thiên.
Nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của La Trí. Diệp Thiên khoát tay, nói:
- Giang Tương phái sớm đã trở thành thứ chỉ có trong lịch sử, nếu đã biết sai, cũng đừng phạm lại nữa, La Trí Bính, sau này đừng tiếp tục về nước ...
Tuy rằng Giang Tương phái ở quốc nội sớm bị nhổ tận gốc, nhưng sau mấy năm Kinh tế quốc nội chuyển biến tốt, những phần tử xấu của Giang Tương Phái còn ẩn trong dân gian lại bùng lên trong đống tro tàn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hiện tại ở các thành thị và rất nhiều địa phương đều có thể nhìn thấy những thầy tướng số mù hoặc là thầy địa lý, kỳ thật hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan đến Giang Tương phái. Nếu không thì cũng sử dụng thủ đoạn của Giang Tương phái năm đó.
Nhưng những người này, lại không tuân thủ chặt chẽ quy củ chế độ của Giang Tương phái năm đó, chủ yếu đều là từng người hành nghề tự phát, không nguy hại như trước kia.
Còn Diệp Thiên không cho La Trí về nước, chính là sợ hắn mang về những quy định của Giang Tương phái trước kia, chỉnh hợp lại bọn bịp bợm giang hồ trong các tòa thành thị lại, như vậy sẽ rất nguy hại đối với xã hội .
- Tổ... Tổ gia. Như vậy ... như vậy là được ạ?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, La Trí nhất thời không kịp phản ứng, liên tiếp phạm phải hai tội giang hồ tối kỵ, hắn không ngờ Diệp Thiên lại dễ dàng bỏ qua cho hắn.
- Sao?
Diệp Thiên trầm mặt xuống, nói:
- Thế nào? Còn muốn ta ra "Tam đao lục động" trong Hương Đường với anh à?
- Không dám. Không dám, cám ơn tổ gia. Cám ơn tổ gia...
La Trí vác cờ thầy tướng số đi lừa gạt hơn bốn mươi năm, trên thế giới, các nơi người Hoa tụ tập đều đã có danh hào, tự nhiên không phải cái loại người không có mắt.
Tương phản, La Trí chẳng những biết sát ngôn quan sắc, còn rất biết làm người, chỉ là ở nước ngoài bị người ta tâng bốc quen rồi, lần này về nước mới hơi quá vậy thôi.
Diệp Thiên sợ La Trí về nước phát triển, kỳ thật là hắn quá lo lắng, tuy rằng quốc nội đông người, cực kỳ có lợi đối với việc phát triển tín đồ Giang Tương phái, nhưng đi lừa gạt tới trình độ như La Trí, cũng gây chướng mắt cho nhiều người.
Phải biết rằng, ở nước ngoài, hiện tại trong hội người Hoa, La Trí tuyệt đối được xưng tụng là một quẻ ngàn vàng, không chỉ có như thế, muốn nhờ hắn xem một quẻ, ít nhất cần hẹn trước ba tháng, hơn nữa khi hẹn trước, cũng phải đặt cọc rất lớn.
Rất nhiều người đều nghĩ đây là sự kiêu ngạo nhất định của La đại sư, kỳ thật lại ít có người biết, đây chẳng qua là một thủ đoạn của Giang Tương phái mà thôi.
Ba tháng, cũng đủ cho thủ hạ của La Trí đi thu thập tinhưng tức về người muốn xem bói, hơn nữa những người đó đều rất có kinh nghiệm, những thứ thu thập được đều là những chuyện thực, cứ như vậy, La đại sư dĩ nhiên là đoán đúng không lệch vào đâu.
Sau một chút mừng rỡ, La Trí cung kính rót cho Diệp Thiên một chén nước trà, nói:
- Tổ gia, tuy rằng ngài không trách tội tiểu nhân, nhưng làm vãn bối cũng không thể không biết quy củ, đây là tiền lần này tới Bắc Kinh thu được, xin tổ gia vui lòng nhận cho...
Đặt chén nước trà tới trước mặt Diệp Thiên, còn có một tờ chi phiếu tiền mặt mười vạn đôla, La Trí sẽ không ở trong nước lâu, cho nên Cao công tử bảo hắn bói quẻ, cũng biến thành Đô-la .
Kỳ thật tiền đặt hẹn Cao công tử đã sớm chi, để mời được La đại sư về nước xem bói cho hắn, cho nên Cao công tử đã chi thêm mười vạn Đô-la.
- Làm cái gì vậy?
Diệp Thiên trừng mắt, mặc dù rất thích chi phiếu trên bàn, nhưng bị người ta hô "Tổ gia", Diệp Thiên không mặt mũi nào "Xin vui lòng nhận cho" tờ chi phiếu này.
La Trí không ngờ Diệp Thiên trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, trong lòng không khỏi có chút hốt hoảng, vội vàng nói:
- Tổ gia, đây là một chút tâm ý của vãn bối, ngài... ngài đừng nghĩ nhiều ...
Theo quy củ Giang Tương phái, người phạm vào kiêng kị trong phái, là phải chém đứt tay chân, mà còn phải mời rượu giải thích.
Nhưng lúc này La Trí mới về nước được một ngày, lại đụng phải người có thân phận lớn "Tổ gia", vạch trần thân phận của mình.
Hơn nữa Diệp Thiên vừa nói không cho hắn phát triển ở trong nước, La Trí nào dám ở lại quốc nội lâu? Cho nên định đem chi phiếu này ra biếu Diệp Thiên .
- Diệp Thiên, cậu hãy nhận đi, cậu không nhận tiền này, La Trí ... La Trí cũng sẽ không an tâm...
Kỳ thật nghe được cái tên Giang Tương phái này rồi, Đường Văn Viễn cũng hiểu hết về La Trí, biết vị đại sư nổi tiếng ở thế giới người Hoa này, kỳ thật chỉ là một tên lừa đảo thôi.
Nhưng dù nói như thế nào, La Trí cũng coi như là người đồng môn, hơn nữa lại đi theo mình đi về nước, Đường Văn Viễn vẫn nói giúp hắn mấy câu.
- Vậy ... Được rồi, tiền đặt vào đây đi...
Nghe được Đường Văn Viễn nói vậy, Diệp Thiên biết thời biết thế liền đồng ý, tuy rằng trong lòng vui sướng, nhưng trên mặt cũng không chút biểu cảm, trong lòng La Trí thầm khen: "Quả nhiên là nhân vật cấp bậc đại sư, coi tiền tài giống như bùn đất à?"
Chẳng qua nếu như bị La Trí biết được "Diệp đại sư" hiện tại đang thiếu tiền, không biết trên mặt hắn sẽ biểu hiện như thế nào?
Nhìn thấy Diệp Thiên nhận chi phiếu, Đường Văn Viễn cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu Diệp Thiên không nhận, vậy có nghĩa chuyện này chưa được bỏ qua, La Trí tối thiểu cũng phải lưu lại cái ngón út mới có thể xong chuyện.
Hóa giải xong chuyện của La Trí, Đường Văn Viễn đột nhiên nhớ tới một chuyện, mở miệng nói:
- Đúng rồi, Diệp... Diệp Thiên, Tiểu La còn muốn đi Đài Loan, mời người của Hồng môn tham gia Hồng môn đại hội tháng sau tổ chức ở San Francisco, cậu có muốn tham gia hay không?
Năm 1992, ở Mĩ cử hành Hồng môn khẩn thân đại hội thế giới lần thứ 3, trải qua hai ngày thảo luận, hơn 100 vị đại biểu đến từ các nơi trên thế giới, thông qua chương trình tổng hội, tuyên cáo thành lập Hồng môn tổng hội thế giới.
Lần này Hồng môn tổng hội đã thông báo đi các chi nhánh từ Thiên Địa hội phân tán khắp thế giới, trong đó còn có Thanh bang ở Đài Loan và Hồng Kông.
La Trí không chỉ là đại sư người Hoa nổi danh toàn cầu, đồng thời cũng là một người có quyền lực trong Hồng môn tổng hội, lần này phái hắn đi Đài Loan mời đại lão của Thanh bang, cũng là một nhiệm vụ lớn của Hồng môn.
- Hồng môn đại hội?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, trong đầu nhất thời xuất hiện hình tượng những người xã hội đen mặc đồ Tây đen, mang theo kính râm, không khỏi đổ mồ hôi, liên tục khoát tay nói:
- Lão Đường, tôi chưa nói cần gia nhập Hồng môn, việc hôm nay ông cũng đừng truyền đi, sau này tôi nghe được cái gì, sẽ tìm hai người tính sổ đấy ...
- Chuyện này?
Đường Văn Viễn do dự một chút, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của Diệp Thiên, chỉ có thể lắc lắc đầu, nói:
- Được rồi, cậu đã không muốn, thì thôi vậy, nhưng Diệp Thiên, tôi còn hy vọng cậu có thể quy tông nhận tổ, gia nhập vào Hồng môn ...
- Được, tôi sẽ xem xét, như vậy nhé, lão Đường, trong nhà còn có việc, tôi phải đi về trước, để hôm khác đến mời rượu mọi người!
Đến đây còn chưa tới 2h, không chỉ có nhận ra hai người vai vế cháu chắt trong Hồng môn, còn suýt bị lôi vào xã hội đen, Diệp Thiên không muốn ở lại thêm một khắc, vạn nhất đi sai một bước, cả đời này hắn không quay lại được!
- Cháu … sao lại không nói cho ông nội hả?
Nghe thấy cháu gái nói vậy, trên mặt Đường Văn Viễn lộ ra vẻ đau lòng và trách cứ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cháu gái, nhìn về phía Diệp Thiên, hỏi:
- Sao vậy, đây có phải bệnh hay không?
Diệp Thiên không trả lời Đường Văn Viễn ngay, mà cúi đầu sờ trên người mình một chút, ngẩng đầu nói:
- Chị Tuyết Liên, chị đưa Tuyết Tuyết đi ra bên ngoài mua cho em gói thuốc đi, hôm nay em đi vội vàng, quên mang theo...
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, sắc mặt Đường Văn Viễn và Đường Tuyết Tuyết đồng thời thay đổi, ai cũng có thể nghe ra Diệp Thiên muốn đuổi Đường Tuyết Tuyết đi, chính là Đường Tuyết Tuyết cũng tự hiểu.
- Diệp đại ca, anh nói đi, Tuyết Tuyết không sợ...
Đường Tuyết Tuyết dùng sức cắn môi dưới, đối với cô mà nói, so với hàng ngày chịu đau đớn, chẳng thà sớm một ngày được giải thoát sẽ tốt hơn.
Diệp Thiên không nói gì, mà nhìn về phía Đường Văn Viễn, Đường Văn Viễn râu tóc bạc trắng, giờ phút này không còn giữ phong thái trùm thương giới nữa rồi, ngay cả lưng tựa hồ cũng cúi xuống, qua một lúc lâu sau gật gật đầu, nói:
- Tiểu Tuyết đã lớn rồi, nó cũng nên biết, Diệp Thiên, cậu ... cậu nói đi!
Nhìn thấy Đường Văn Viễn gật đầu, Diệp Thiên mở miệng nói:
- Lão Đường, thế gian này có một thứ gọi là Tiên Thiên Tuyệt Mạch, không biết ông có nghe nói qua hay không?
- Bệnh của Tiểu Tuyết thực là Tiên Thiên tuyệt mạch?
Đường Văn Viễn đang tựa vào ghế sa lon, lập tức ngồi thẳng, sắc mặt khiếp sợ nhìn Diệp Thiên.
- Ôi? Ông đã nghe nói qua? Từ miệng ai mà biết được? Vì sao người đó không chữa bệnh cho Tuyết Tuyết vậy?
Diệp Thiên nghe vậy có chút bất ngờ, người có thể biết được loại bệnh nan y này, không phải danh y nổi tiếng Đông y, chính là đại sư thuật pháp, thông thường bệnh viện cũng không kiểm tra được.
Tuyệt Mạch mặc dù là bệnh nan y. Nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể cứu chữa, thông thường chỉ cần có thể nhìn ra, cho dù không thể chữa khỏi, làm bệnh tình dịu đi một chút là điều dễ dàng, nhưng Diệp Thiên xem bộ dạng Đường Tuyết Tuyết, lại chưa hề được trị liệu.
Đường Văn Viễn lắc lắc đầu, nói:
- Đúng, một vị Đông y nổi tiếng Hồng Kông đã nói, ông ấy là đệ tử của Hà Công Đán từ cuối đời Thanh. Nhưng ông ấy cũng chỉ là hoài nghi, thần xui quỷ khiến cũng không thể giúp được Tiểu Tuyết, đúng rồi, Diệp Thiên, tuyệt mạch này rốt cuộc là thế nào?
Kỳ thật đúng như Diệp thiên nghĩ. Năm đó người thầy thuốc đó nói muốn dùng châm cứu giúp Đường Tuyết Tuyết khơi thông kinh mạch làm dịu bệnh tình, nhưng ba mẹ Đường Tuyết Tuyết lại tin tưởng tây y hơn, mang Đường Tuyết Tuyết đến Mĩ chữa bệnh.
Ai ngờ ở Mĩ bệnh không thấy đỡ, ngược lại lại tăng thêm, rơi vào đường cùng lại quay lại Hồng Kông đi tìm vị đại sư Đông y kia, nhưng nghe nói người này đã chết, nên Đường Văn Viễn tuy rằng nghe nói qua tuyệt mạch, lại không biết thế nào.
- Thì ra là đệ tử của Hà Công Đán. Chẳng trách biết đến tuyệt mạch...
Nghe thấy Đường Văn Viễn nói vậy, Diệp Thiên gật gật đầu, Hà Công Đán là danh y Hàng Châu cuối nhà Thanh và đầu Dân Quốc, sống ở những năm đầu thời Quang Tự, thuở nhỏ ham học, từ Nho giáo đến thông y đều thông thạo, sau này trường Đông y Chiết Giang được thành lập, Hà Công Đán kiêm nhiệm giáo viên. Đệ tử môn hạ khắp cả nước.
Khi Lý Thiện Nguyên hành tẩu giang hồ, cũng có lui tới chỗ Hà Công Đán, đối một người đánh giá rất cao y thuật, ông cũng từng cùng Diệp Thiên đàm luận những nhân vật này.
- Lão Đường, bệnh Tiểu Tuyết, thật cũng không phải hoàn toàn không có cách nào. Tôi sẽ nói với ông về tuyệt mạch trước ...
Nhìn thấy Đường Văn Viễn lo lắng, Diệp Thiên mở miệng nói:
- Tuyệt mạch là một bệnh nan y do bẩm sinh kinh mạch cơ thể bị tắc tạo thành, loại bệnh nan y này có phân nặng nhẹ, có tam, lục, cửu ba loại. Nữ thuần âm, cơ thể người thập nhị chính kinh giai vi âm mạch. Cố xưng tam âm tuyệt mạch, lục âm tuyệt mạch, cửu âm tuyệt mạch.
Nam thì trái lại, cơ thể người thập nhị chính kinh giai vi dương mạch, tức tam dương tuyệt mạch, lục dương tuyệt mạch, Cửu Dương tuyệt mạch.
Khi bình thướng, tam âm tuyệt mạch sẽ phát bệnh ở độ tuổi , lục âm tuyệt mạch thì bệnh phát ở tuổi , còn cửu âm tuyệt mạch thì khi tuổi đã phát bệnh, thông thường sống không quá tuổi, tình trạng của Tiểu Tuyết, xem ra chính là cửu âm tuyệt mạch …
Vừa rồi khi suy diễn mệnh của Đường Tuyết Tuyết, Diệp Thiên liền phát hiện, trước khi cô bé chào đời một thời gian ngắn, từng có một lần kiếp nạn, khi mẹ của cô sinh ra cô, từng bị âm sát xâm nhập, tuy rằng thoát được, nhưng lại để lại gốc bệnh cho Đường Tuyết Tuyết còn chưa sinh ra.
Đường Tuyết Tuyết sinh ra ngày rằm tháng , đúng là một ngày dân gian tục xưng Quỷ Môn quan mở ra, cũng là một ngày âm sát khí trong thiên địa nặng nhất trong vòng một năm, chỉ có những người ra đời trng ngày này, mới hay mắc bệnh loại bệnh này.
- Diệp... Diệp Thiên, vậy ... vậy bệnh của Tiểu Tuyết còn có thể chữa được hay không? Chỉ cần có thể chữa khỏi, không... chỉ cần khiến Tuyết Tuyết bớt đau, tốn nhiều tiền hơn nữa cũng có thể!
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn lấy tay dụi mắt, trên mặt nước măt đã tràn ra, vào thời khắc này, vị lão nhân cả đời kiên cường này, chỉ là tình yêu thương cháu gái, mà quên hết cái cao quý của người tỷ phú.
- Lão Đường, đừng hành động như vậy, đối với tôi cũng vô dụng, chuyện này để tôi suy nghĩ...
Diệp Thiên tức giận liếc nhìn Đường Văn Viễn một cái, ông lão này vừa rồi lấy tay hất nước trà lên mắt, hoàn toàn không thể tránh được mắt của Diệp Thiên, hắn vốn không dễ bị lừa bịp như vậy.
- Khụ... Khụ khụ, cậu nghĩ đi, cứ từ từ suy nghĩ.
Bị Diệp Thiên nói toạc ra thủ đoạn của hắn, Đường Văn Viễn có chút xấu hổ ho khan vài tiếng, cũng không dám tiếp tục quấy rầy Diệp Thiên .
- Sư phụ năm đó nói những chuyện phải kiêng kị, bây giờ lại đụng phải…
Diệp Thiên dựa lưng vào ghế sa lon, trong đầu cũng nhớ lại cảnh tượng lão đạo sĩ dạy hắn năm đó.
- Tiểu Diệp Tử, con chỉ nói đúng một phần, phương diện này còn có một nguyên nhân, đó là người sinh ra trong thời gian "Bát tự toàn âm" hoặc là "Bát tự toàn dương", chúng ta không được xem ...
- Sư phụ, vì sao ạ?
- Những người sinh ra trong thời gian này, thường là đoản mệnh, khi con suy tính mạng cho người ta, thì có thể khiến cho mạng thay đổi, vô ý liền chạm đến nghịch thiên cải mệnh, cho nên cần nhớ kỹ, cho dù giao tình thâm sâu, cũng không được tùy tiện suy diễn mạng cho những người này...
Đối thoại cùng Lý Thiện Nguyên năm đó, hiện ra rất rõ ràng trong đầu Diệp Thiên, cô bé trước mặt này sinh vào đúng bát tự toàn bộ âm, chính phạm một điều hắn kiêng kị, cho nên Diệp Thiên nhất thời cũng không thể quyết định.
Thấy Diệp Thiên nhắm mắt lại, mày cau mặt nhăn, Đường Tuyết Tuyết dịu dàng nói:
- Anh Diệp Thiên, Tiểu Tuyết không sao, anh không nên ưu sầu...
Nghe thấy Đường Tuyết Tuyết nói vậy, Diệp Thiên mạnh mẽ mở mắt, nhìn thấy cô gái gầy yếu, trong đầu Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện một câu:
- Đại trượng phu hành sự, luận đúng sai, bất luận họa phúc!
Nghĩ đến những lời này của cổ nhân, trong lòng Diệp Thiên không khỏi có chút hổ thẹn, lớn tiếng nói:
- Lão Đường, bệnh Tiểu Tuyết, tôi sẽ lo!
Vừa rồi đã muốn giúp Đường Tuyết Tuyết suy diễn mạng, tuy rằng còn chưa tới trình độ nghịch thiên cải mệnh, nhưng là coi là tiết lộ Thiên Cơ, thay vì trốn trốn tránh tránh, chẳng thà đấu cùng ông trời một phen .
- Thật sự có cách? Có thể trị được bệnh của Tiểu Tuyết?
Đường Văn Viễn vồ lấy cánh tay Diệp Thiên, trên tay nổi gân xanh.
- Có tám phần nắm chắc, lão Đường, tôi nói câu không dễ nghe, trên thế gian, ngoài tôi ra, không một người nào có thể trị bệnh này!
Khi nói chuyện Diệp Thiên đã tràn ngập tự tin, bởi vì cửu âm tuyệt mạch thuộc loại bệnh bẩm sinh, là phải vận dụng thuật pháp nghịch thiên cải mệnh. Người thi pháp nhất định phải khơi thông nguyên khí, chuyện này, chỉ e ngoài Diệp Thiên ra, không ai có thể làm được.
Nhưng trị liệu cửu âm tuyệt mạch và thi triển thất đèn tục mệnh thuật pháp cũng có chút bất đồng.
Thất đèn tục mệnh là cố tình Đoạt Thiên cơ, nghịch thiên hành sự, lực phản lại rất lớn, còn trị liệu cửu âm tuyệt mạch trận pháp, cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tổn hại với Diệp Thiên, cũng sẽ không mạnh như lần trước vậy.
- Diệp Thiên, cậu ... cậu nói, cần... cần bao nhiêu tiền? !
Vừa rồi hỏi mua nhạc cụ của thầy tu bị Diệp Thiên cự tuyệt, hiện tại Đường Văn Viễn sợ Diệp Thiên đổi ý, vội vàng đưa ra thù lao, hắn biết người giống như Diệp Thiên này, chỉ cần đa đồng ý, quả quyết sẽ không hối hận.
Diệp Thiên khoát tay áo, nói:
- Chuyện bao nhiêu tiền, đợi chữa khỏi rồi nói sau, nhưng lão Đường, tôi đồng ý chữa bệnh cho Tiểu Tuyết, nhưng bây giờ còn chưa được, ước chừng phải đợi một năm rưỡi nữa...
- Một năm rưỡi? Tiểu Tuyết cũng đã sắp mười bảy, không phải nói người bị cửu âm tuyệt mạch sống không quá mười tám tuổi sao? Còn chờ thế nào được?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn nhất thời tức giận, đây không phải đang đùa giỡn hắn sao? Vừa mới nói qua Tiểu Tuyết sống không quá , hiện tại lại bảo đợi thêm một năm rưỡi, nếu không phải tuổi già sức yếu, Đường lão gia đã liều mạng cùng Diệp Thiên.
- Đúng vậy, Diệp Thiên, cậu có biện pháp, hãy sớm một chút giúp tiểu Tuyết chữa bệnh đi...
Long Tuyết Liên cũng khuyên vào, Đường Tuyết Tuyết nhìn gầy yếu bệnh trạng, thật làm cho người ta thương hại.
- Bản thân tôi cũng muốn, nhưng ... Ôi...
Diệp Thiên thở dài, nói:
- Chữa bệnh cho Tiểu Tuyết chữa bệnh, chẳng khác gì là nghịch thiên cải mệnh, nếu là hai năm trước, có lẽ tôi miễn cưỡng còn có thể làm được...
Nhưng vì hai năm trước tôi từng nghịch thiên cải mệnh cho sư phụ, gặp Thiên Khiển, mới khiến một đêm đầu bạc thế này, công lực đến nay cũng chưa khôi phục lại, tôi có tâm nhưng không đủ sức!!
- Từng nghịch thiên cải mệnh cho người ta!?
Lời Diệp Thiên vừa nói ra, mọi người đều nhìn hắn, mắt không khỏi rực lửa, bọn hắn đều có thể nghe rõ, Diệp Thiên nói tuyệt đối không phải nói chơi.
- Vậy ... Tuyết Tuyết thì phải làm sao đây?
Mới nghe được Diệp Thiên có thể cứu chữa cháu gái, rồi lại nghe Diệp Thiên có tâm không có sức, Đường Văn Viễn giống như là đang ngồi trên xe guồng, cả người đều cảm giác như trên mây, chợt cao chợt thấp.
- Nhanh thì một năm, chậm thì một năm rưỡi, công lực của tôi có thể được khôi phục, nơi này có lá bùa tụ dương, cho Tiểu Tuyết mang trên người, có thể bảo đảm trong vòng một năm âm hàn không phát tác!
Diệp Thiên nghĩ một chút, lấy ra một lá bùa trong bao mang bên mình, đây là một trong hai lá bùa hắn viết mấy hôm trước để chặn “Quỷ môn” ở tứ hợp viện, lúc ấy viết được thành công hai là, một lá dùng cho “Quỷ môn”, mlá còn lại cũng sắp thấy được công dụng.