- Cháu … sao lại không nói cho ông nội hả?
Nghe thấy cháu gái nói vậy, trên mặt Đường Văn Viễn lộ ra vẻ đau lòng và trách cứ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cháu gái, nhìn về phía Diệp Thiên, hỏi:
- Sao vậy, đây có phải bệnh hay không?
Diệp Thiên không trả lời Đường Văn Viễn ngay, mà cúi đầu sờ trên người mình một chút, ngẩng đầu nói:
- Chị Tuyết Liên, chị đưa Tuyết Tuyết đi ra bên ngoài mua cho em gói thuốc đi, hôm nay em đi vội vàng, quên mang theo...
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, sắc mặt Đường Văn Viễn và Đường Tuyết Tuyết đồng thời thay đổi, ai cũng có thể nghe ra Diệp Thiên muốn đuổi Đường Tuyết Tuyết đi, chính là Đường Tuyết Tuyết cũng tự hiểu.
- Diệp đại ca, anh nói đi, Tuyết Tuyết không sợ...
Đường Tuyết Tuyết dùng sức cắn môi dưới, đối với cô mà nói, so với hàng ngày chịu đau đớn, chẳng thà sớm một ngày được giải thoát sẽ tốt hơn.
Diệp Thiên không nói gì, mà nhìn về phía Đường Văn Viễn, Đường Văn Viễn râu tóc bạc trắng, giờ phút này không còn giữ phong thái trùm thương giới nữa rồi, ngay cả lưng tựa hồ cũng cúi xuống, qua một lúc lâu sau gật gật đầu, nói:
- Tiểu Tuyết đã lớn rồi, nó cũng nên biết, Diệp Thiên, cậu ... cậu nói đi!
Nhìn thấy Đường Văn Viễn gật đầu, Diệp Thiên mở miệng nói:
- Lão Đường, thế gian này có một thứ gọi là Tiên Thiên Tuyệt Mạch, không biết ông có nghe nói qua hay không?
- Bệnh của Tiểu Tuyết thực là Tiên Thiên tuyệt mạch?
Đường Văn Viễn đang tựa vào ghế sa lon, lập tức ngồi thẳng, sắc mặt khiếp sợ nhìn Diệp Thiên.
- Ôi? Ông đã nghe nói qua? Từ miệng ai mà biết được? Vì sao người đó không chữa bệnh cho Tuyết Tuyết vậy?
Diệp Thiên nghe vậy có chút bất ngờ, người có thể biết được loại bệnh nan y này, không phải danh y nổi tiếng Đông y, chính là đại sư thuật pháp, thông thường bệnh viện cũng không kiểm tra được.
Tuyệt Mạch mặc dù là bệnh nan y. Nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể cứu chữa, thông thường chỉ cần có thể nhìn ra, cho dù không thể chữa khỏi, làm bệnh tình dịu đi một chút là điều dễ dàng, nhưng Diệp Thiên xem bộ dạng Đường Tuyết Tuyết, lại chưa hề được trị liệu.
Đường Văn Viễn lắc lắc đầu, nói:
- Đúng, một vị Đông y nổi tiếng Hồng Kông đã nói, ông ấy là đệ tử của Hà Công Đán từ cuối đời Thanh. Nhưng ông ấy cũng chỉ là hoài nghi, thần xui quỷ khiến cũng không thể giúp được Tiểu Tuyết, đúng rồi, Diệp Thiên, tuyệt mạch này rốt cuộc là thế nào?
Kỳ thật đúng như Diệp thiên nghĩ. Năm đó người thầy thuốc đó nói muốn dùng châm cứu giúp Đường Tuyết Tuyết khơi thông kinh mạch làm dịu bệnh tình, nhưng ba mẹ Đường Tuyết Tuyết lại tin tưởng tây y hơn, mang Đường Tuyết Tuyết đến Mĩ chữa bệnh.
Ai ngờ ở Mĩ bệnh không thấy đỡ, ngược lại lại tăng thêm, rơi vào đường cùng lại quay lại Hồng Kông đi tìm vị đại sư Đông y kia, nhưng nghe nói người này đã chết, nên Đường Văn Viễn tuy rằng nghe nói qua tuyệt mạch, lại không biết thế nào.
- Thì ra là đệ tử của Hà Công Đán. Chẳng trách biết đến tuyệt mạch...
Nghe thấy Đường Văn Viễn nói vậy, Diệp Thiên gật gật đầu, Hà Công Đán là danh y Hàng Châu cuối nhà Thanh và đầu Dân Quốc, sống ở những năm đầu thời Quang Tự, thuở nhỏ ham học, từ Nho giáo đến thông y đều thông thạo, sau này trường Đông y Chiết Giang được thành lập, Hà Công Đán kiêm nhiệm giáo viên. Đệ tử môn hạ khắp cả nước.
Khi Lý Thiện Nguyên hành tẩu giang hồ, cũng có lui tới chỗ Hà Công Đán, đối một người đánh giá rất cao y thuật, ông cũng từng cùng Diệp Thiên đàm luận những nhân vật này.
- Lão Đường, bệnh Tiểu Tuyết, thật cũng không phải hoàn toàn không có cách nào. Tôi sẽ nói với ông về tuyệt mạch trước ...
Nhìn thấy Đường Văn Viễn lo lắng, Diệp Thiên mở miệng nói:
- Tuyệt mạch là một bệnh nan y do bẩm sinh kinh mạch cơ thể bị tắc tạo thành, loại bệnh nan y này có phân nặng nhẹ, có tam, lục, cửu ba loại. Nữ thuần âm, cơ thể người thập nhị chính kinh giai vi âm mạch. Cố xưng tam âm tuyệt mạch, lục âm tuyệt mạch, cửu âm tuyệt mạch.
Nam thì trái lại, cơ thể người thập nhị chính kinh giai vi dương mạch, tức tam dương tuyệt mạch, lục dương tuyệt mạch, Cửu Dương tuyệt mạch.
Khi bình thướng, tam âm tuyệt mạch sẽ phát bệnh ở độ tuổi 27, lục âm tuyệt mạch thì bệnh phát ở tuổi 18, còn cửu âm tuyệt mạch thì khi 9 tuổi đã phát bệnh, thông thường sống không quá 18 tuổi, tình trạng của Tiểu Tuyết, xem ra chính là cửu âm tuyệt mạch …
Vừa rồi khi suy diễn mệnh của Đường Tuyết Tuyết, Diệp Thiên liền phát hiện, trước khi cô bé chào đời một thời gian ngắn, từng có một lần kiếp nạn, khi mẹ của cô sinh ra cô, từng bị âm sát xâm nhập, tuy rằng thoát được, nhưng lại để lại gốc bệnh cho Đường Tuyết Tuyết còn chưa sinh ra.
Đường Tuyết Tuyết sinh ra ngày rằm tháng 7, đúng là một ngày dân gian tục xưng Quỷ Môn quan mở ra, cũng là một ngày âm sát khí trong thiên địa nặng nhất trong vòng một năm, chỉ có những người ra đời trng ngày này, mới hay mắc bệnh loại bệnh này.
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn lấy tay dụi mắt, trên mặt nước măt đã tràn ra, vào thời khắc này, vị lão nhân cả đời kiên cường này, chỉ là tình yêu thương cháu gái, mà quên hết cái cao quý của người tỷ phú.
- Lão Đường, đừng hành động như vậy, đối với tôi cũng vô dụng, chuyện này để tôi suy nghĩ...
Diệp Thiên tức giận liếc nhìn Đường Văn Viễn một cái, ông lão này vừa rồi lấy tay hất nước trà lên mắt, hoàn toàn không thể tránh được mắt của Diệp Thiên, hắn vốn không dễ bị lừa bịp như vậy.
- Khụ... Khụ khụ, cậu nghĩ đi, cứ từ từ suy nghĩ.
Bị Diệp Thiên nói toạc ra thủ đoạn của hắn, Đường Văn Viễn có chút xấu hổ ho khan vài tiếng, cũng không dám tiếp tục quấy rầy Diệp Thiên .
- Sư phụ năm đó nói những chuyện phải kiêng kị, bây giờ lại đụng phải…
Diệp Thiên dựa lưng vào ghế sa lon, trong đầu cũng nhớ lại cảnh tượng lão đạo sĩ dạy hắn năm đó.
- Tiểu Diệp Tử, con chỉ nói đúng một phần, phương diện này còn có một nguyên nhân, đó là người sinh ra trong thời gian "Bát tự toàn âm" hoặc là "Bát tự toàn dương", chúng ta không được xem ...
- Sư phụ, vì sao ạ?
- Những người sinh ra trong thời gian này, thường là đoản mệnh, khi con suy tính mạng cho người ta, thì có thể khiến cho mạng thay đổi, vô ý liền chạm đến nghịch thiên cải mệnh, cho nên cần nhớ kỹ, cho dù giao tình thâm sâu, cũng không được tùy tiện suy diễn mạng cho những người này...
Đối thoại cùng Lý Thiện Nguyên năm đó, hiện ra rất rõ ràng trong đầu Diệp Thiên, cô bé trước mặt này sinh vào đúng bát tự toàn bộ âm, chính phạm một điều hắn kiêng kị, cho nên Diệp Thiên nhất thời cũng không thể quyết định.
Thấy Diệp Thiên nhắm mắt lại, mày cau mặt nhăn, Đường Tuyết Tuyết dịu dàng nói:
- Anh Diệp Thiên, Tiểu Tuyết không sao, anh không nên ưu sầu...
Nghe thấy Đường Tuyết Tuyết nói vậy, Diệp Thiên mạnh mẽ mở mắt, nhìn thấy cô gái gầy yếu, trong đầu Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện một câu:
- Đại trượng phu hành sự, luận đúng sai, bất luận họa phúc!
Nghĩ đến những lời này của cổ nhân, trong lòng Diệp Thiên không khỏi có chút hổ thẹn, lớn tiếng nói:
- Lão Đường, bệnh Tiểu Tuyết, tôi sẽ lo!
Vừa rồi đã muốn giúp Đường Tuyết Tuyết suy diễn mạng, tuy rằng còn chưa tới trình độ nghịch thiên cải mệnh, nhưng là coi là tiết lộ Thiên Cơ, thay vì trốn trốn tránh tránh, chẳng thà đấu cùng ông trời một phen .
- Thật sự có cách? Có thể trị được bệnh của Tiểu Tuyết?
Đường Văn Viễn vồ lấy cánh tay Diệp Thiên, trên tay nổi gân xanh.
- Có tám phần nắm chắc, lão Đường, tôi nói câu không dễ nghe, trên thế gian, ngoài tôi ra, không một người nào có thể trị bệnh này!
Khi nói chuyện Diệp Thiên đã tràn ngập tự tin, bởi vì cửu âm tuyệt mạch thuộc loại bệnh bẩm sinh, là phải vận dụng thuật pháp nghịch thiên cải mệnh. Người thi pháp nhất định phải khơi thông nguyên khí, chuyện này, chỉ e ngoài Diệp Thiên ra, không ai có thể làm được.
Nhưng trị liệu cửu âm tuyệt mạch và thi triển thất đèn tục mệnh thuật pháp cũng có chút bất đồng.
Thất đèn tục mệnh là cố tình Đoạt Thiên cơ, nghịch thiên hành sự, lực phản lại rất lớn, còn trị liệu cửu âm tuyệt mạch trận pháp, cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tổn hại với Diệp Thiên, cũng sẽ không mạnh như lần trước vậy.
- Diệp Thiên, cậu ... cậu nói, cần... cần bao nhiêu tiền? !
Vừa rồi hỏi mua nhạc cụ của thầy tu bị Diệp Thiên cự tuyệt, hiện tại Đường Văn Viễn sợ Diệp Thiên đổi ý, vội vàng đưa ra thù lao, hắn biết người giống như Diệp Thiên này, chỉ cần đa đồng ý, quả quyết sẽ không hối hận.
Diệp Thiên khoát tay áo, nói:
- Chuyện bao nhiêu tiền, đợi chữa khỏi rồi nói sau, nhưng lão Đường, tôi đồng ý chữa bệnh cho Tiểu Tuyết, nhưng bây giờ còn chưa được, ước chừng phải đợi một năm rưỡi nữa...
- Một năm rưỡi? Tiểu Tuyết cũng đã sắp mười bảy, không phải nói người bị cửu âm tuyệt mạch sống không quá mười tám tuổi sao? Còn chờ thế nào được?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn nhất thời tức giận, đây không phải đang đùa giỡn hắn sao? Vừa mới nói qua Tiểu Tuyết sống không quá 18, hiện tại lại bảo đợi thêm một năm rưỡi, nếu không phải tuổi già sức yếu, Đường lão gia đã liều mạng cùng Diệp Thiên.
- Đúng vậy, Diệp Thiên, cậu có biện pháp, hãy sớm một chút giúp tiểu Tuyết chữa bệnh đi...
Long Tuyết Liên cũng khuyên vào, Đường Tuyết Tuyết nhìn gầy yếu bệnh trạng, thật làm cho người ta thương hại.
- Bản thân tôi cũng muốn, nhưng ... Ôi...
Diệp Thiên thở dài, nói:
- Chữa bệnh cho Tiểu Tuyết chữa bệnh, chẳng khác gì là nghịch thiên cải mệnh, nếu là hai năm trước, có lẽ tôi miễn cưỡng còn có thể làm được...
Nhưng vì hai năm trước tôi từng nghịch thiên cải mệnh cho sư phụ, gặp Thiên Khiển, mới khiến một đêm đầu bạc thế này, công lực đến nay cũng chưa khôi phục lại, tôi có tâm nhưng không đủ sức!!
- Từng nghịch thiên cải mệnh cho người ta!?
Lời Diệp Thiên vừa nói ra, mọi người đều nhìn hắn, mắt không khỏi rực lửa, bọn hắn đều có thể nghe rõ, Diệp Thiên nói tuyệt đối không phải nói chơi.
- Vậy ... Tuyết Tuyết thì phải làm sao đây?
Mới nghe được Diệp Thiên có thể cứu chữa cháu gái, rồi lại nghe Diệp Thiên có tâm không có sức, Đường Văn Viễn giống như là đang ngồi trên xe guồng, cả người đều cảm giác như trên mây, chợt cao chợt thấp.
- Nhanh thì một năm, chậm thì một năm rưỡi, công lực của tôi có thể được khôi phục, nơi này có lá bùa tụ dương, cho Tiểu Tuyết mang trên người, có thể bảo đảm trong vòng một năm âm hàn không phát tác!
Diệp Thiên nghĩ một chút, lấy ra một lá bùa trong bao mang bên mình, đây là một trong hai lá bùa hắn viết mấy hôm trước để chặn "Quỷ môn" ở tứ hợp viện, lúc ấy viết được thành công hai là, một lá dùng cho "Quỷ môn", mlá còn lại cũng sắp thấy được công dụng.