Thông thường âm sát hình thành từ thiên nhiên, chỉ có thể tổn hại đến cơ năng thân thể người, còn giống như Lục Sâm này, bị ngưng tụ ở trong đầu hắn, như vậy chỉ có thể là do bố trí trận pháp mà thành.
Diệp Thiên biết, người bày trận thuật pháp này cũng không hẳn rất cao minh, khi ngưng tụ được âm sát khí, còn không đủ công phá đại não của Lục Sâm, nếu Lục Sâm đeo nhạc cụ của thầy tu ở trên người, căn bản là không sẽ bị thương tổn.
- Anh ... sao anh lại tới bệnh viện? Anh... buổi sáng anh còn ở bên bệnh viện Triêu Dương kia mà!
Lục Sâm lắc đầu, nhìn thấy tay phải đang truyền dịch, trên mặt rất mơ hồ, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
- Anh Sâm, anh ở chỗ nào của bệnh viện Triêu Dương? Xảy ra vụ án gì?
Diệp Thiên truy vấn, trong giọng nói có chứa sự năm nỉ, làm cho người ta không thể không làm cho thỏa mãn.
- Ở một ngõ hẻm sau bệnh viện Triêu Dương, bây giờ còn chưa nói được, có hai người chết, một người là yết hầu bị cắn, nát khí quản chết, mà một người trên người thì là hoàn toàn không có vết thương, còn có thể nói là chết do đột tử...
- Ôi, Diệp Thiên, am còn chưa nói cho anh biết, sao anh lại ở đây?
Lúc mới bắt đầu tỉnh lại, Lục Sâm còn chưa tỉnh táo, nhưng sau khi nói chuyện cùng Diệp Thiên mấy câu, trong mắt chậm chậm đã khôi phục tia sáng, thói quen nghề nghiệp khiến hắn ngậm miệng.
- Sáng nay anh đột nhiên hôn mê, được người ta đưa tới...
Diệp Thiên nói đại khái chuyện Lục Sâm bị hôn mê, đôi mắt gắt gao tiếp cận Lục Sâm, hỏi:
- Anh Sâm, sáng nay có phải anh đột nhiên cảm giác trên người chợt lạnh, sau đó không còn tri giác nữa?
- Đúng, đúng, anh nhớ ra rồi, khi anh lật xem đồng tử người chết, cảm giác trên người hơi lạnh, sau đó...
Lục Sâm ngồi dậy, cười khổ nói:
- Sau đó chính là bây giờ …
- Anh Sâm, nói cụ thể địa điểm vụ án cho em biết đi!
Sự tình nằm ngoài sự tưởng tượng của Diệp Thiên, hắn vốn cho là Lục Sâm dẫn đầu trận tuyến vì phá hủy trận pháp khiến sát khí tấn công, lại không nghĩ rằng là do xâm nhập từ đồng tử người chết, chuyện như vậy Diệp Thiên chưa từng nghe qua.
- Diệp Thiên, em hỏi cái này để làm gì? Không được anh phải quay về cục...
Lục Sâm là một người có trách nhiệm và cố chấp, vừa tỉnh táo lại, trong đầu nhất thời tràn đầy hình ảnh vụ án hôm qua mà Diệp Thiên vừa nhắc tới, lập tức hạ chân xuống đất, ngồi hẳn dậy.
Vụ án này thật kỳ lạ, từ hiện trường mà nhận định, là một người trong đó phát điên cắn chết một người khác, nhưng kẻ giết người cũng không hiểu ra sao mà tử vong.
Án giết người Lục Sâm thấy nhiều rồi, nhưng dùng răng cắn người chết, vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Lúc ấy là nửa đêm, trong cục gọi Lục Sâm đến gấp, cũng là sợ án có chút quỷ dị như vậy sẽ khiến cho dân thành phố khủng hoảng, cần mau chóng tìm được nguyên nhân người nọ tử vong.
- Anh Sâm, anh bị hôn mê đã làm các bác và mọi người sợ, trước hết hãy nghĩ giải thích cùng bọn họ thế nào đi... Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, thừa lúc Lục Sâm chuẩn bị đi giày liền mở cửa phòng bệnh, Vân Hy và mấy người lo lắng chờ ở ngoài cửa, lập tức đi vào.
- Tiểu Sâm!
- Mình!
- Bố!
Ba tiếng kêu đồng thời vang lên khiến Lục Sâm vừa mới tỉnh táo lại phải há hốc mồm, thấy đôi mắt vợ khóc đến sưng đỏ và vẻ mặt tiền tuỵ của cha mẹ, đôi mắt con người rắn rỏi này cũng có chút ươn ướt.
Diệp Đông Trúc nhìn thấy con không việc gì, vừa vui sướng vừa khó hiểu nhìn sang Diệp Thiên, hỏi:
- Tiểu Thiên, rốt cuộc là chuyện gì? Ấy, mà sắc mặt của cháu sao lại khó coi như vậy?
"Nhị cô, ta sẽ sắc mặt a, cùng trước kia không có gì không giống với đi?"
Diệp Thiên miễn cưỡng cười một chút, nói:
- Bác à, không có chuyện gì, là do anh Sâm mệt nhọc quá độ, cháu ấn mấy cái, sau đó ấn vào huyệt nhân trung liền tỉnh, nghỉ ngơi hai ngày là được, mọi người đứng để cho anh ấy chạy lung tung ….
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Diệp Đông Trúc tuy rằng không thể nào tin được, nhưng đây cũng không phải lúc hỏi, lập tức nói:
- Ồ, mau gọi điện thoại cho ba cháu, và cả cô út nữa, báo mọi người không cần tới nữa!
- Vâng, bác, mọi người ở đây chăm sóc anh Sâm, nhà của cháu còn đang xây dựng, phải về trông nom chút, cháu đi trước ạ...
Vừa rồi vận dụng thuật pháp, nguyên khí đã bị tổn thương, mà trong bệnh viện âm sát khí quá nặng, cũng không thích hợp cho Diệp Thiên điều dưỡng thân thể, lên tiếng chào hỏi mọi người, Diệp Thiên liền đi ra ngoài.
- Đúng rồi, anh Sâm, sau này, khi đi ra ngoài xử lý án, đeo ngọc Tỳ Hưu mà em đưa vào!
Sắp rời khỏi cửa phòng bệnh, Diệp Thiên quay đầu lại nhắc nhở một câu.
Tuy rằng Diệp Thiên không nói rõ, nhưng ngay cả Lục Sâm và mọi người trong phòng bệnh, trong lòng đều cảm giác được một cơn lạnh, Vân Hy không khỏi kéo tay Lục Sâm, nói:
- Mình à, chúng ta không làm nghề này nữa? Tìm công việc khác cũng được …
Lục Sâm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc vợ, mở miệng nói:
- Đừng nói linh tinh, sau này khi đi làm anh đeo ngọc Tỳ Hưu là được...
Kỳ thật từ Diệp Thiên tặng kia ngọc Tỳ Hưu cấp lục sâm lúc sau, hắn vốn không thể nào tin được, hơn nữa hắn nghe Lưu Duy An nói ngọc Tỳ Hưu giá cả trên trăm vạn, sợ mình không cẩn thận lại làm vỡ .
Hơn nữa Lục Sâm còn sợ bị đồng sự thấy được lại cười hắn nhát gan mê tín, cũng không mang theo trên người, nhưng hôm nay lại gặp chuyện này, trong lòng hắn cũng có chút bất ổn.
Trở ra khỏi cổng bệnh viện, mặt trời cũng sắp xuống núi, ánh hoàng hôn chiếu vào Diệp Thiên, để cho thân thể hắn đang tràn ngập hơi lạnh cảm nhận được một tia ấm áp, khuôn mặt tái nhợt cũng hiện ra một tia huyết sắc.
- Xem ra lần đó nghịch thiên cải mệnh tạo thành thương tổn thật sự là không nhỏ đối với chính mình!
Diệp Thiên hít một hơi thật sâu, nguyên khí khuấy động, đẩy hết sát khí còn sót lại ở trong người ra ngoài, nhưng vẫn còn một chút sát khí đã xâm nhập, cũng không thể hoàn toàn khôi phục lại.
Kỳ thật nếu là hai năm trước, với công lực của Diệp Thiên, chút sát khí ấy hoàn toàn không thể gây thương tổn đến hắn, chẳng qua là bởi vì nghịch thiên cải mệnh cho lão đạo sĩ đã bị tổn thương, ngay cả chút sát khí này cũng có chút bất lực.
Lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho người nhà và cha xong, Diệp Thiên chạy về tứ hợp viện, đương nhiên là nơi cô út và các cả đang ở, nếu về cái nhà của hắn, nơi âm sát chưa tiêu hết, tuyệt đối sẽ là tổn thương càng thêm tổn thương.
- Tiểu Thiên, Sâm không có sao chứ? Chúng ta đang nói đến thăm, sao lại không cần đi nữa?
Vừa mới vào, Diệp Đông Mai liền chạy ra, lúc này sắc trời hơi tối, bà cũng không thấy rõ sắc mặt Diệp Thiên không thật tốt.
- Cô à, không có việc gì, chỉ là anh Sâm quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Đúng rồi, cô à, hôm nay cháu chạy một ngày cũng có chút mệt, cháu đi ngủ trước, cơm tói phần cháu chút, đừng gọi cháu dậy ...
Diệp Thiên cố lấy tinh thần nói vài câu ứng phó, vội vội vàng vàng chui vào hậu viện, để lại một bộ mặt mơ hồ của Diệp Đông Mai, không biết chuyện gì xảy ra.
Trở lại trong phòng rồi, Diệp Thiên lấy từ giá sách ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc hơi chua cay, cũng không cần nước, trực tiếp bỏ vào miệng nuốt xuống.
Viên thuốc vừa mới nuốt xuống bụng, Diệp Thiên nhất thời cảm giác một dòng nhiệt khí từ bụng trào lên, cơ thể vốn có chút man mát cũng trở nên ấm áp dễ chịu, Diệp Thiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lấy tay hơi hơi xoa nắn lên bụng hóa giải công dụng của thuốc.
- Khụ khụ, may mà còn có đan dược sư phó để lại ...
Thuốc này đều là Lý Thiện Nguyên tự tay chế ra, hơn nữa mấy vị thuốc bên trong, đều là Lý Thiện Nguyên lấy ở sâu trong núi Mao Sơn.
Cho nên lão đạo sĩ tuy rằng để lại phương thuốc, Diệp Thiên cũng không thể phối chế ra một viên nào, nguyên nhân chính là mua những dược liệu kia từ tiệm thuốc đều là nhân tạo, dược tính căn bản là không đạt được.
Mãi đến khi cảm giác dược lực trong bụng đều phát tán khắp nơi trong cơ thể, Diệp Thiên mới đem bình thuốc cất vào thật cẩn thận, thứ này chẳng những là thuốc tốt cứu mạng, đối với Diệp Thiên mà nói, lại còn là kỉ niệm của Diệp Thiên đối với sư phụ, Diệp Thiên cũng không vội vàng đi ra ngoài, mà khoanh chân ngồi ở trên giường, khi cảm thấy tứ chi không còn một tia lạnh lẽo, Diệp Thiên mới xuống giường.
Ở trong giá sách lấy ra vài món ngọc, Diệp Thiên đặt vào trong túi quần, mới đẩy cửa phòng ra phía Tiền viện.
- Tiểu Thiên, dậy rồi à, cô đi hâm nóng cơm cho …
Nhìn thấy Diệp Thiên đi vào Tiền viện, Diệp Đông Mai vội vàng đi sang phòng bếp, lúc tối chị hai có gọi điện thoại lại đây, nói là sắc mặt Diệp Thiên không tốt lắm, báo cô làm chút đồ ăn có dinh dưỡng, vì thế Diệp Đông Mai lại đi chợ.
- Anh à, em lấy hình của anh cho bạn học xem, các bạn ấy nói tóc anh trắng nhìn rất kute!
Ở trong phòng Lam Lam nghe thấy tiếng nói, cũng chạy ra, các cô bạn cùng tuổi với cô bé đúng là sùng bái nhiều thần tượng, nhưng trong lòng Lưu Lam Lam, tứ đại Thiên Vương của Hồng Kông, cũng không bằng anh trai của mình.
- Ai mà thích cả ngày vác cái đầu bạc đâu?
Diệp Thiên cười khổ một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn mà nói :
- Từ đâu mà học được từ đó? Cái gì mà kute, nhanh đi làm bài tập, bằng không cô qua đây em sẽ lại bị mắng!
- Em không sợ đâu, anh ơi, ngày cuối tuần anh và chị dâu cho em đi chơi nha …
Lưu Lam Lam vui cười một tiếng, thấy mẹ từ phòng bếp đi ra, vội vàng thè lưỡi chạy trở về phòng.
Diệp Thiên ăn cơm, yêu cầu dinh dưỡng trong bữa ăn rất cao, nhưng khẩu vị cũng không cần chú ý, một lát, cả mấy điã thịt bò, thịt dê để xen lẫn trong một cái trong mâm, và cả hai cái bánh bao, hắn đã ăn xong.
- Tiểu Thiên, đã muộn thế này còn muốn đi ra ngoài?
Thấy Diệp Thiên cơm nước xong liền đi ra ngoài, Diệp Đông Mai gọi hắn từ phía sau.
- Cô, cháu ăn no đi ra ngoài dạo một lát sẽ trở lại ...
Diệp Thiên cười ứng phó, tản bộ đi ra sân.
Đi qua mấy ngõ nhỏ, Diệp Thiên đi đến đường cái, vẫy một chiếc xe taxi, nói:
- Đi bệnh viện Triêu Dương.
Diệp Thiên lớn như vậy, bất kể là đánh nhau cùng người ta, hay là theo chân lão đạo sĩ hành tẩu giang hồ, ngoài chuyện lần trước nghịch thiên cải mệnh cho lão đạo sĩ bị thiệt thòi ra, chưa từng bị mệt vì người khác.
Nhưng lần này đối phương không chỉ có trêu chọc đến người thân của mình, còn gián tiếp để cho hắn bị tổn thương nguyên khí, bất kể như thế nào Diệp Thiên cũng không cho qua cơn tức này.