Nghe thấy Kỷ Nhiên nói vậy, Diệp Thiên cười cười, từ chối:
- Anh Kỷ có thể khuyên nhủ Đỗ tiên sinh, vậy thì tốt nhất rồi, đi thôi, tất cả mọi người vào thôi!
- Đương nhiên, Diệp tiên sinh anh yên tâm, lão Đỗ sẽ nghe tôi khuyên vài phần!
Tuy rằng Diệp Thiên gọi anh, nhưng Kỷ Nhiên cũng không dám nói theo.
Trước mặt vị này, chẳng những người máu mặt như Mã lão tam phải ăn ngậm bồ hòn, mà cả Tống gia đều đặc biệt vì hắn mà đánh tiếng, Kỷ công tử thật không dám có chút nào coi thường.
Bất tri bất giác, tiêu điểm chú ý của mấy người này đã thay đổi.
Nhâm công tử vốn đang vênh váo đắc ý, dáng vẻ bệ vệ rốt cuộc đã thay đổi, ngay cả Kỷ công tử, luôn luôn biểu hiện thoải mái, cũng không ngừng cười theo Diệp Thiên một cách không tự nhiên.
Lúc này Từ Chấn Nam cũng phục hồi tinh thần lại, ghé sát vào Diệp Thiên hỏi:
- Diệp Thiên, cậu… cậu quen bọn họ?
Năm đó khi Nhâm Kiện mang Mã lão tam tới tìm Diệp Thiên, là buổi tối, tuy rằng Từ Chấn Nam đã ở đó, nhưng đã mấy năm qua, đã sớm không nhớ nổi diện mạo đối phương.
- Có quen ….
Diệp Thiên gật gật đầu, lập tức nói:
- Em nói này, lão Đại, anh cần tin tưởng chính mình, vừa rồi bộ mặt đó làm cho ai xem đấy?
- Vu Thanh Nhã thì cậu nói gì nghe nấy, cậu nói thế nào chẳng được!
Từ Chấn Nam tức giận trả lời một câu.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Thanh Nhã chẳng phải đang đi tìm vị kia Thương tổng sao? Con gái thích danh tiếng, điều này có cái gì ngạc nhiên ? Anh cần đứng thẳng lưng mà sống, Vệ đại tiểu thư mới có thể là của anh, hơn nữa, nếu anh nói gì Vệ Dung Dung nghe nấy, anh còn thích cô ấy không?
Diệp Thiên thấy, Từ Chấn Nam đúng là điên cuồng, Vệ Dung Dung càng khoa tay múa chân với hắn, hắn càng là thoải mái, hai người một người thích đánh một người nguyện chịu đòn, cũng là một đôi trời sinh.
- Thật sao?
Từ Chấn Nam nửa tin nửa ngờ nhìn Diệp Thiên.
- Không tin anh quay về trường học ngay đi!
Diệp Thiên tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, lại dẫn đầu, đi vào khu du lịch.
Nếu nói nơi này là làng du lịch, chẳng bằng nói là một nông trang, vừa vào đến bên trong liền nhìn thấy những ngôi đình nhỏ và Liễu rủ, một hành lang có mái che nắng dài cũng bày đầy thịt nướng.
Ở trong nông trang còn có mấy ao cá, bên cạnh dựng nhiều đình thoáng đãng, mọi người có thể thả câu ở trong đó, câu được cá trực tiếp có thể nướng thịt ở trong đình, rất tiện.
Ngoài ra, trong nông trang còn có phòng giải trí như KTV, đều là dựng lên từ cây trúc, ở bên trong là có thể cảm nhận được hơi thở thiên nhiên, tới cuối tuần thường kinh doanh rất tốt.
- Các cô gái xinh đẹp, trong kế hoạch sáu tháng cuối năm của công ty, chúng tôi sẽ quay một bộ phim võ hiệp, hiện tại nữ diễn viên chính và phụ đều chưa xác định, nếu các vị có hứng thú, có thể đến công ty thử vai ...
Ở nông trang, trong một đình câu cá, Thương tổng ngồi ở đó đang ba hoa cùng các mỹ nữ, nhưng các cô gái vây quanh thật sự rất nhiều, hắn bây giờ còn chưa xác định được mục tiêu chủ yếu.
- Tôi dám cam đoan, chỉ cần có thể phát sóng, bộ phim tuyệt đối có thể hot, hơn nữa còn là rất hỏa, tối thiểu sẽ không kém so với cô tiểu Yến Tử...
- Ô, lão Kỷ, Nhâm Kiện, hai người ở đó làm chi? Sao lại chậm như vậy?
Nhìn thấy Kỷ Nhiên và Nhâm Kiện đi vào sân, Thương tổng quay sang mấy cô gái bên cạnh nói:
- Hai vị đó đều là chủ đầu tư, ngoài đầu tư bộ phim của tôi, Nhâm công tử - Kỷ tổng cũng là thương nhân, kinh doanh đồ cổ rất lớn !
Thương Bất Khải coi như là người có chút nghĩa khí, chưa quên thổi phồng giúp Kỷ Nhiên và Nhâm Kiện một phen, nhưng ở trong này lại gặp Diệp Thiên, lúc này hai người này hoàn toàn không có tâm trạng.
- Vị này là ai nhỉ?
Khi mấy người đến gần Thương Bất Khải mới phát hiện, đi cùng Kỷ Nhiên và Nhâm Kiện còn có một người, không khỏi lặng đi một chút.
- Lão Thương, còn không mau lại chào hỏi Diệp tiên sinh à?
Mới vừa đi vào chòi câu cá, Kỷ Nhiên không ngừng ra hiệu cho Thương Bất Khải.
- Diệp tiên sinh? Vị nào là Diệp tiên sinh?
Thương tổng nghe vậy lặng đi một chút, giương mắt nhìn Diệp Thiên, miệng đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết:
- Ôi, mẹ ơi.
Thương Bất Khải vốn là đang ngồi ở trên lan can chòi câu, một tiếng này kêu xong, cả người lật ngược về sau, bùm một tiếng ngã vào ao cá phía sau.
- Lão Thương, cậu làm sao thế?
- Nhanh lên, cứu người, Thương tổng, nắm lấy tay của tôi!
Thương Bất Khải rơi xuống nước, khiến trong lương đình phát ra những trận kinh hô, lúc ấy các cô gái chú ý tới Thương Bất Khải, cũng không khỏi nhìn lại Diệp Thiên, các cô có thể khẳng định, thương tổng chính là do thấy người này mới sợ tới mức rơi xuống hồ.
- Trời, đến nỗi như vầy không?
Nhìn thấy phản ứng cậu béo kia, Diệp Thiên không khỏi phẫn nộ sờ sờ khuôn mặt của mình,
- Mình mặc dù không được các mỹ nhân ngưỡng mộ, cũng không đến nỗi dọa người như vậy chứ?
Diệp Thiên cũng không biết, năm đó Nhâm Kiện tới tìm hắn, cũng do đã bị Thương Bất Khải này xúi giục, cho nên sau đó phụ huynh nhà hắn cũng nhận được cảnh cáo, từ nhỏ Thương Bất Khải chưa từng chịu khổ, bị lão gia hung hăng cầm đai lưng đánh sưng mông.
Cho nên, nói về sợ Diệp Thiên, Thương Bất Khải cũng chỉ kém Nhâm Kiện, lúc này thình lình nhìn thấy Diệp Thiên hiện ra trước mặt, theo bản năng muốn trốn về đằng sau, không ngờ phía sau là ao cá, trực tiếp ngã nhào xuống.
May mắn ao cá cũng không sâu, hơn nữa Đỗ Cường tay dài, một phát túm được áo Thương Bất Khải, túm hắn kéo lên.
- Diệp Thiên, người này sao lại sợ anh nhỉ?
Vu Thanh Nhã cũng đã nhìn ra, Thương Bất Khải tựa hồ có chút sợ Diệp Thiên.
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, nhỏ giọng nói bên tai Vu Thanh Nhã:
- Lúc anh học đại học, có một lần bị người ta chắn ở cổng trường học, em còn nhớ không?
- Chính là bọn họ sao?
Vu Thanh Nhã bịt miệng, càng nhìn Nhâm Kiện càng quen mặt, người này hình như là người năm đó trọc vào Diệp Thiên ở bữa tiệc?
- Đúng rồi, nhưng bọn họ đều cải tà quy chính rồi!
Nhìn thấy trên đầu Thương Bất Khải có mấy nhánh cỏ và đầy nước, Diệp Thiên cũng không nhịn được bật cười.
Trên xe của Thương Bất Khải có một bộ quần áo thể thao đánh Golf, cầm quần áo vào nông trang tắm rửa một lát, Thương Bất Khải mới trở lại chỗ mọi người, Diệp Thiên không mở miệng, hắn cũng không dám chạy.
Lúc này, ở nông trang, dưới sự trợ giúp của nhân viên, mọi người đã bắt đầu nướng thịt rồi, nhưng bởi vì vừa rồi có chuyện phát sinh, mấy cô gái nhìn về phía Diệp Thiên trong mắt đều có chút quái dị.
Nhất là nhìn qua thái độ cả Nhâm Kiện và Kỷ Nhiên, càng làm cho mọi người khó hiểu, hai vị này giống như rất cung kính đối với Diệp Thiên, trước khi nói chuyện làm việc gì, đều sẽ trưng cầu ý kiến Diệp Thiên trước.
Tuy rằng Đỗ Cường cũng là có thấy kỳ quái đối với biểu hiện hai người, nhưng Diệp Thiên lại không có quan hệ gì cùng hắn, hắn mới nướng xong một chuỗi chân gà, liền ân cần đưa cho Vệ Dung Dung,
- Dung Dung, đây là chân gà anh nướng, em nếm thử đi, khi ở Mĩ, bọn anh cũng thường xuyên ra ngoài tự nướng thịt...
- Cám ơn …
Trước mặt nhiều người như vậy, Vệ Dung Dung đành nhận lấy, lại không thấy sắc mặt Từ Chấn Nam lại bắt đầu nhăn nhó.
Thấy Đỗ Cường lại đang xum xoe với Vệ Dung Dung, Kỷ Nhiên không khỏi nở nụ cười khổ, đứng lên vỗ vỗ bả vai Đỗ Cường, nói:
- Đỗ tổng, tôi có chút chuyện muốn nói cùng cậu!
- Chuyện gì?
Đỗ Cường sửng sốt.
- Đi, đi ra ngoài nói …
Kỷ Nhiên đi ra ngoài, Đỗ Cường bất đắc dĩ đi theo sau.
- Dung Dung, chân gà anh nướng đây, em nếm thử không ?
Từ Chấn Nam cũng đã nướng xong, nhưng tay nghề của hắn hiển nhiên không bằng Đỗ Cường, chân gà nướng vừa đen lại vừa khét.
- Ừm!
Vệ Dung Dung cũng không nói gì, nhận lấy liền cắn một miếng, điều này làm cho tâm tình Từ Chấn Nam lại khoan khoái, nam nữ trong yêu đương đều như thế, một chuyện nhỏ có thể làm cho bọn họ vui không tả xiết.
- Thanh Nhã, này em, tay nghề của anh so với lão Đại hơn nhiều nhỉ?
Diệp Thiên cũng đưa cho Vu Thanh Nhã một cái chân gà, mấy cô gái khác chỉ có thể tự túc, hơi có chút hâm mộ nhìn hai đôi uyên ương này.
- Ồ, tôi nói này, Kỷ tổng, anh… anh hơi nhiều chuyện đấy!? Con gái chưa lập gia đình, lại không cho tôi theo đuổi sao?
Ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng Đỗ Cường kêu la, khiến mọi người đều nhìn lại.
- Lão Đỗ, cậu nên biết điều, tôi đang giúp cậu đấy!
Sắc mặt Kỷ Nhiên có chút tái xanh, thanh âm bất giác cũng cao lên.
- Kỷ tổng, chuyện này đừng nói nữa, ngay cả quyền theo đuổi con gái mà tôi cũng không có sao?
Đỗ Cường cũng hơi tức giận, hai năm qua hắn đã giúp đám người Kỷ Nhiên buôn bán lời không ít tiền, hơn nữa bản thân cũng không có cái gì cầu cạnh đến bọn họ, nên cũng không cần nể mặt Kỷ công tử.
- Được, cậu coi như tôi chưa nói!
Kỷ Nhiên quay sang cười khổ một cái với Diệp Thiên, ý là mình cũng đã tận lực.
Nổi giận đùng đùng trở lại bên chỗ nướng thịt, Đỗ Cường lại kéo tay Vệ Dung Dung, nói:
- Dung Dung, anh thật sự thích em, xin em cho anh một cơ hội, anh nghĩ … anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em!
- Đừng, anh đừng như vậy, mau bỏ tay ra, Đỗ Cường, em đã có bạn trai !
Vệ Dung Dung không ngờ Đỗ Cường lại dùng chiêu thức ấy, nhất thời có chút bối rối, cho dù tính tình cây ớt cũng không chịu nổi đàn ông tỏ tình trước mặt công chúng.
- Em chưa kết hôn, anh có quyền theo đuổi!
Thái độ của Đỗ Cường rất kiên quyết.
- Đỗ tiên sinh, anh có thể theo đuổi Vệ Dung Dung, nhưng tôi muốn, hai người ở với nhau, tối quan trọng chính là thẳng thắn thành khẩn, không biết chuyện anh từng có hai đứa con, đã nói qua với Vệ tiểu thư chưa?
Tiếng của Diệp Thiên bỗng nhiên vang lên, hắn vốn nghĩ Đỗ Cường biết khó mà lui thì coi như xong, ai ngờ người này lại dám thổ lộ ở đây, nhìn thấy bộ dáng Từ Chấn Nam sắp bùng nổ, Diệp Thiên cũng không thể không mở miệng .
- Cậu … làm sao cậu biết ?
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Đỗ Cường đang cầm tay Vệ Dung Dung nhất thời buông ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Thiên.