Diệp Thiên bỗng nhiên lắc lắc đầu, mở miệng nói:
- Không phải, hẳn là anh có một con gái và hai con trai …
- Cậu … cậu làm sao mà biết được?
Khi nghe thấy Diệp Thiên nói bổ sung, Đỗ Cường đặt mông ngồi dưới đất, ngực phập phồng thở dồn dập, cho thấy tâm trạng của hắn giờ phút này.
Đỗ Cường chưa kết hôn, nhưng hắn thật sự có một con trai và hai con gái, nhưng con gái của hắn chưa sinh ra đã chết, mà con trai lớn cũng chết yểu vào hai năm trước.
Hiện tại con trai nhỏ của Đỗ Cường chỉ có chín tháng tuổi, khi sinh nó, mẹ nó mất do khó sinh, Đỗ Cường đặc biệt mời bảo mẫu chăm sóc con, ở Bắc Kinh không ai biết hắn còn có một con trai.
Lời nói của Diệp Thiên như là một mũi tên nhọn, cắm ở ngực Đỗ Cường, chuyện hắn luôn luôn giấu diếm ở sâu trong nội tâm, lại bị người ta bày ra dưới ánh mặt trời, điều này làm cho Đỗ Cường tràn ngập sợ hãi đối với Diệp Thiên.
- Con trai lớn và con gái đều chết, hiện tại con trai nhỏ lại là nửa chết nửa sống, Đỗ tiên sinh, tôi thật sự không biết làm sao anh còn có tâm tư theo đuổi phụ nữ nhỉ, tôi cảm thấy anh nên có trách nhiệm của một người cha, về chăm con đi!
Nói đúng ra, vừa rồi Diệp Thiên đã xem một quẻ cho Đỗ Cường, trong lòng Diệp Thiên rất không thích thái độ làm người của Đỗ Cường, không nói đến chuyện con gái của hắn chết vẫn chưa tới một năm, chính là tình trạng của con trai hắn hiện giờ cũng thật không tốt, bản thân lại còn có tâm tư trêu hoa ghẹo nguyệt?
- Cậu... Làm sao cậu biết điều này? Cậu là ma quỷ, là ma quỷ à?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đỗ Cường thất thố kêu lên, Diệp Thiên đem chuyện xảy ra với hắn trong mấy năm nay nói hết ra, trong lòng Đỗ Cường, chỉ có ma quỷ mới có thể làm được điều này.
Diệp Thiên hoàn toàn không thèm để ý phản ứng của Đỗ Cường, xoay qua mặt nói:
- Thanh Nhã, anh phải về tứ hợp viện xem một chút, hay là ... em ở đây tiếp tục chơi nhé?
Diệp Thiên biết, chỉ với thái độ của đám người Nhâm Kiện đối với mình, ở lại chỗ này cũng sẽ cảm giác không được tự nhiên, Đỗ Cường lại náo loạn như vậy, càng không thể lưu lại làm gấu trúc cho người ta quan sát .
Hơn nữa chuyện Đỗ Cường có con bị chính mình làm lộ ra, nói vậy Từ Chấn Nam cũng được uống viên thuốc an thần, nhiệm vụ hôm nay coi như đã hoàn thành.
Nhìn thấy Diệp Thiên đứng dậy định rời khỏi, Vu Thanh Nhã cũng đứng lên, kéo lấy cánh tay Diệp Thiên, nói:
- Em với anh về, Dung Dung, chúng ta đi trước nha...
- Diệp tiên sinh, chuyện này... chuyện này thật sự là ngại quá.
Kỷ Nhiên cũng đứng dậy, hắn vừa rồi vỗ ngực cam đoan Đỗ Cường sẽ nể mặt mũi hắn, không ngờ cuối cùng lại biến thành thế này.
- Tôi thật sự còn có việc, anh Kỷ, các anh ở lại chơi...
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, cùng Vu Thanh Nhã đi ra bên ngoài nông trang.
- Đợi một chút...
Ngay khi Diệp Thiên vừa mới đi tới cửa nông trang, Đỗ Cường nãy giờ đang ngẩn người đột nhiên phục hồi tinh thần lại, chạy như điên ra chỗ Diệp Thiên.
- Sao nào? Còn muốn động thủ?
Diệp Thiên xoay người lại, trong mắt lộ ra tia lạnh băng, nếu Đỗ Cường động thủ trước, hắn cũng không ngại giáo huấn tên vô tình vô nghĩa này một chút.
- Không... Không phải, Diệp... Diệp tiên sinh, tôi, tôi muốn nói chuyện với anh!
Đỗ Cường liên tục xua tay, ánh mắt lộ ra một tia cầu xin.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Tôi và anh chẳng có cái gì mà nói chuyện? Đỗ tiên sinh, ác giả ác báo, không có việc gì hãy nghĩ lại những thứ chính mình làm trước kia đi!
- Không... Không, Diệp tiên sinh, chuyện không giống như anh nghĩ đâu, tôi ... Tôi cũng có nỗi khổ.
Lúc nói chuyện, nước mắt Đỗ Cường từ trên mặt rơi xuống, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
Vu Thanh Nhã mềm lòng, kéo Diệp Thiên, nói:
- Diệp Thiên, anh hãy nghe anh ấy nói xem…
- Cám ơn, cám ơn cô, Vu tiểu thư!
Nghe được Vu Thanh Nhã nói đỡ cho, Đỗ Cường liền cảm tạ Vu Thanh Nhã.
- Anh không có việc gì làm nên tìm việc à?
Nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Em qua bên kia tiếp tục nướng thịt cùng các cô ấy đi, anh cùng anh ta nói chuyện...
Chuyện xảy ra với Đỗ Cường, Diệp Thiên biết không rõ lắm, nếu không phải Vu Thanh Nhã mở miệng xin cho, Diệp Thiên là tuyệt đối sẽ không đáp ứng, lòng hiếu kỳ thường thường sẽ mang đến phiền toái cho chính mình.
- Nói đi!
Năm phút sau, Diệp Thiên và Đỗ Cường ngồi ở một góc nông trang, chỉ có hai người bọn họ.
Đỗ Cường cũng thực biết điều, trực tiếp hành văn gãy gọn nói:
- Diệp tiên sinh, tôi biết anh là một người đặc biệt, không biết anh có nghe nói qua hắc ma pháp không ?
Lông mày Diệp Thiên nhíu lại, hắn không ngờ Đỗ Cường lại nhắc tới cái danh từ này, hỏi ngược lại:
- Hắc ma pháp? Hắc ma pháp thời Trung Cổ ở Âu Châu? Không phải đã sớm biến mất sao?
Là áo truyền nhân của phái Ma Y, tuy rằng Diệp Thiên không tin các truyền thuyết ma quỷ, vu thuật cùng với ma pháp ở Châu Âu, nhưng cái này cũng không có nghĩa Diệp Thiên không hiểu biết về nó.
Hắc ma pháp ở Âu Châu được xưng là Hắc Vu thuật, mục đích chủ yếu là làm tổn thương người khác, thông qua các phương thức như lời nguyền rủa, nghi thức bí mật, lá bùa … để mưu sát, dồn bệnh, mê hoặc, sai khiến, vu oan giá họa … khiến người bị hại cũng không hiểu.
Thi triển Hắc ma pháp trong truyền thuyết, là nhờ trợ giúp của một đoàn tà linh hoặc ác ma, ma quỷ có thể tiến hành công việc tà ác, còn người trợ giúp ma quỷ, thì có thể thi triển năng lực ma pháp.
Diệp Thiên sở dĩ có chút hiểu biết đối với Hắc ma pháp, cũng là bởi vì những phương pháp như nguyền rủa và bùa chú, có chút giống một số vu thuật trong nước, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa tiếp xúc qua loại vu thuật này, cũng không biết Hắc ma pháp thật sự tồn tại hay không?
Trên mặt Đỗ Cường lộ ra một tia hoảng sợ, mở miệng nói:
- Diệp tiên sinh, tôi ... Tôi nghĩ, tôi đã bị Hắc ma pháp nguyền rủa, không riêng gì tôi, người thương của tôi và hai con trước, cũng đều trúng sự nguyền rủa của tà ác này!
- Nguyền rủa? Đỗ tiên sinh, anh nói tiếp đi...
Diệp Thiên nhíu mày nhìn Đỗ Cường vài lần, khoát tay ý bảo hắn nói tiếp.
Đỗ Đỗ Cường hít vào một hơi thật sâu, nói:
- Vào năm năm trước, tôi ở Wall Street đã có chút danh tiếng, Diệp tiên sinh, anh cũng biết, những người làm công việc như chúng tôi chịu áp lực rất lớn, khi hoàn thành một số việc, đều sẽ ra ngoài du lịch một thời gian ...
- Nói điểm chính!
Diệp Thiên cắt đứt lời nói của Đỗ Cường, hắn cũng không có thời gian ở chỗ này nghe chuyện dài dòng.
- Vâng, lúc ấy tôi đi sang nước Anh, quen một cô gái...
Đỗ Cường đắm chìm trong hồi ức, sắc mặt khi thì trở nên dịu dàng, khi thì trở nên dữ tợn, nói ra chuyện xưa của hắn.
Thì ra, khi Đỗ Cường nghỉ phép ở Anh, quen một cô gái tự xưng là con gái một vị bá tước, lúc ấy rất nhanh rơi vào bể tình cùng với cô bé kia, cơ hồ chỉ có một tháng, hai người đã như hình với bóng.
Nhưng bản tính Đỗ Cường vốn là Đào Hoa, hơn nữa hắn cũng không thích con gái Tây Phương, sở dĩ kết giao cùng cô gái Anh quốc kia, cũng chính là tìm người tình thoáng qua, một tháng sau, Đỗ Cường liền về lại Wall Street.
Nhưng khiến Đỗ Cường không ngờ chính là, nửa năm sau, cô bé kia tìm được hắn, hơn nữa lúc ấy cô đã mang thai, cái thai là con của Đỗ Cường.
Lúc ấy sự nghiệp của Đỗ Cường đang bay lên, hơn nữa hắn cũng không có cảm tình đối với cô bé này, liền thề thốt phủ nhận mình là tác giả cái thai, liền cho cô gái Anh quốc một ít tiền, đuổi cô ta đi.
Nhưng Đỗ Cường không nghĩ tới, ngày hôm ấy, khi cô gái rời đi, liền xảy ra tai nạn xe cộ, đến khi Đỗ Cường tới bệnh viện, cô gái đã niệm một câu thần chú thực cổ quái đối với hắn, sau đó qua đời, hơn nữa là hai mạng, bé gái trong bụng cũng không thể sống sót.
Trời sinh tính đã bạc tình, Đỗ Cường cũng chỉ thương tâm một lát, nhưng rất nhanh cũng quên ở sau ót, lại lần nữa kết giao một cô gái người Hoa.
Một năm sau, cô gái này sinh cho hắn một người con trai, đối với quan niệm nối dõi tông đường người Trung Quốc vẫn rất chú ý, lúc ấy Đỗ Cường cũng rất vui mừng, chuẩn bị cùng với bạn gái về nước kết hôn.
Nhưng ngay khi con vừa được tám tháng, đột nhiên bị một căn bệnh quái ác, trên người đứa bé đầy vết lở loét, đã đi khám rất nhiều y bác sỹ ở Mĩ, đều không thể trị được, qua một tuổi liền chết yểu .
Sau này từng có người nói qua với Đỗ Cường, con hắn chết do trúng lời nguyền rủa Hắc ma pháp, lúc ấy Đỗ Cường cũng không tin, mang theo người yêu lại đã mang thai về Trung Quốc.
Chuyện tiếp theo, cũng khiến Đỗ Cườnggần như suy sụp, người yêu của hắn đã chết khi sinh người con thứ hai.
Còn đứa con được Đỗ Cường chăm sóc cẩn thận, từ tháng trước, đột nhiên xuất hiện bệnh trạng hoàn toàn giống người con trai thứ nhất, trên người đầy vết loét và mụn nhọt.
Cùng lúc đó, Đỗ Cường cũng bắt đầu gặp ác mộng hàng đêm, hắn luôn mơ thấy người con gái Anh quốc đã chết kia và con gái của mình, ngay cả ban ngày cũng không được một khắc an bình.
Nhưng trong một lần yến tiệc, Đỗ Cường quen biết Vệ Dung Dung, phát hiện chỉ cần hắn tới gần Vệ Dung Dung, bóng ma bao phủ trong lòng hắn liền mất đi, buổi tối về đến nhà cũng không gặp ác mộng, đây cũng là nguyên nhân Đỗ Cường điên cuồng theo đuổi Vệ Dung Dung .
- Diệp... Diệp tiên sinh, tôi... Tôi biết anh là người kỳ lạ, anh có thể cứu mạng tôi, đúng không?
Nói xong những chuyện đã xảy ra, Đỗ Cường liền quỳ gối trước mặt Diệp Thiên, bởi vì từ trên người Diệp Thiên, hắn cũng cảm nhận được sự yên ổn trong lòng.
Đỗ Cường là một người rất thông minh, nghe thấy Diệp Thiên nói ra bí mật trong lòng hắn, nhất thời hiểu cả, người khiến hắn có thể có được cảm giác này, khẳng định không phải người thường, người thanh niên trước mặt này, có lẽ có biện pháp cứu mình.
- Chẳng lẽ Hắc ma pháp thật sự tồn tại?
Diệp Thiên chưa trả lời Đỗ Cường, cũng không để cho hắn đứng dậy, mà nhắm mắt lại yên lặng dò xét sự biến hóa của nguyên khí xung quanh.
Qua bảy tám phút sau, Diệp Thiên mở mắt ra nhìn về phía Đỗ Cường, nói:
- Là chính mình gây ra nghiệp chướng, vì sao tôi phải cứu anh đây?
Từ trên người Đỗ Cường, Diệp Thiên cảm nhận được một hơi thở thực kỳ lạ, hắn có thể tiêu trừ hết, nhưng lại không muốn giúp người bội bạc này.