Người lớn đang uống rượu nói chuyện, tâm tư Diệp Thiên đã sớm không ở trong này, thừa dịp bọn họ thảo luận chuyện cổ phần linh tinh, nó lặng lẽ nháy mắt với Vu Thanh Nhã, hai đứa chạy ra khỏi cửa.
- Diệp Thiên, cậu thật sự làm thầy bói à?
Vốn dĩ quan hệ của Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã rất tốt, nhưng lớn lên lại không thân. Ngày mai đã phải rời khỏi nơi này, Vu Thanh Nhã không biết vì cái gì cũng chạy theo Diệp Thiên.
Nghe thấy Vu Thanh Nhã nói vậy, Diệp Thiên bĩu môi, bất mãn nói:
- Cái gì tiểu thầy bói chứ? Sư phụ nói, đó là truyền thống văn hóa Trung Quốc, là khoa học tự nhiên...
- Lừa ai vậy?
Vu Thanh Nhã cau cái mũi nhỏ xinh xắn, vẻ mặt bỗng nhiên trùng xuống.
- Diệp Thiên, ngày mai tớ phải đi, cậu sẽ nhớ tớ chứ?
Tâm tư con gái luôn luôn rất tinh tế, Vu Thanh Nhã biết, Diệp Thiên thường xuyên chọc ghẹo mình, kỳ thật cũng là để gây sự chú ý của mình, bây giờ phải rời khỏi Diệp Thiên, trong lòng cô bé có chút luyến tiếc.
- Mình đương nhiên sẽ nhớ cậu, ha ha, Thanh Nhã mình còn biết hôm nay bạn mặc quần nhỏ màu gì!
Diệp Thiên cười ha hả, lời nói còn chưa dứt, đã bị bàn tay nhỏ bé của Vu Thanh Nhã chặn lại, hai đắ trẻ đùa loạn lên ở đầu thôn, giống như thời năm sáu tuổi.
Vui đùa ầm ĩ một hồi, hai người ngồi trên bờ ruộng, Diệp Thiên theo trong bao móc ra ngoài tờ 10 tệ, nói:
- Bạn Thanh Nhã, vốn là mình muốn mua cho bạn một bộ quần áo, nhưng ngày mai bạn đã đi, số tiền này bạn hãy cầm đi, rồi tự mình đi mua nhé!
Vu Thanh Nhã lắc lắc đầu, nói:
- Không... Tớ không muốn cầm tiền của cậu!
- Cho bạn thì bạn cầm đi, bằng không sau này mình sẽ không nhớ bạn nữa.
Diệp Thiên cầm tiền nhét vào trong túi áo của Vu Thanh Nhã, đứng lên nói:
- Thanh Nhã à, sau này mình sẽ thi trường Thanh Hoa, nói không chừng chúng ta còn có thể là bạn học đấy ...
Tuy rằng Diệp Thiên cũng chưa có ý niệm gì về trường Đại HọcThanh Hoa, nhưng khi biết cha từng ngồi học trường này, trong lòng nó đã có niềm tin, sau này mình cũng muốn học trường đại học này.
- Đại học Thanh Hoa?
Vu Thanh Nhã không nói gì, yên lặng ghi tạc cái tên này vào trong lòng.
- Diệp Thiên, Thanh Nhã, các con ở đâu?
Tiếng của Vu Hạo Nhiên từ xa truyền lại.
- Diệp Thiên, nói phải giữ lời nhé, hẹn gặp cậu ở trường Thanh Hoa!
Vu Thanh Nhã nắm chặt tiền trong túi, cười chạy đi, thân thể nho nhỏ như là một ngôi sao, nhấp nhô trên mặt đất như đom đóm ngoài đồng nhảy múa, nhìn cảnh tượng này, Diệp Thiên khắc sâu trong lòng.
- Tương lai của ta, ở ngọn núi lớn này sao?
Nhìn núi non sừng sững chập chùng phía xa, cậu bé Diệp Thiên mới10 tuổi, ngồi ở bờ ruộng thật lâu không thay đổi vị trí, lần đầu tiên tự hỏi chính mình về cuộc sống.
Về đến nhà, cha con Vu Hạo Nhiên và Liêu Hạo Đức muốn về, trong nhà vang lên tiếng lẩm bẩm của lão đạo sĩ, nhưng đêm nay Diệp Thiên chắc chắn không thế nào ngủ được, trong đầu luôn hiện ra hình ảnh Vu Thanh Nhã.
Bạn nối khố sắp đi xa, nhưng cuộc sống... vẫn phải tiếp tục. Trẻ con hay quên, hơn một tháng sau, cả ngày bắt cá tôm, lên núi tìm trứng chim, Diệp Thiên có lẽ đã quên chuyện này.
Điện thờ trên núi bị sấm đánh xiêu vẹo không ra dáng hình gì, lúc này cũng được tu sửa rực rỡ hẳn lên.
Có Miêu lão ứng ra hơn bốn nghìn tệ, lại dùng một ít tiền mà Liêu Hạo Đức đưa cho Diệp Thiên, điện thờ vốn chỉ có một gian chính điện, hai phòng nhỏ, được xây dựng thêm thành bốn gian phòng.
Theo như lời Miêu lão, nếu rảnh anh ta muốn đến ở mấy ngày, cho lây một ít tiên khí trên người lão thần tiên.
Còn từ điện thờ đến chân núi, Miêu lão cũng gọi người làm một con đường lát đá.
Men theo con đường lát đá xanh mà lên núi, khe núi nước chảy xuống nghe róc rách, từng trận gió núi xuyên qua rừng trúc phát ra tiếng vi vu, tiếng gió, tiếng nước chảy hòa hợp lại, phảng phất như vang lên âm thanh của tự nhiên.
Trước khi Liêu Hạo Đức quay về Mĩ, mời Diệp Đông Bình cùng đi lên điện thờ một chuyến, khen không dứt miệng trước cảnh đẹp nơi này, nói thẳng đến khi tuổi cao hơn chút nữa, cũng muốn tới nơi này dưỡng già.
Cũng không biết Liêu Hạo Đức và lão đạo sĩ đã nói những gì, ông ta đi rồi, lão đạo sĩ liền quản Diệp Thiên nghiêm hơn, dạy cho Diệp Thiên rất nhiều kiến thức về giám định và thưởng thức đồ cổ, sắp đến ngày khai giảng, mới buông tha cho nó xuống núi.
Cả người đổ mồ hôi quần áo bẩn thỉu như con khỉ tắm bùn, Diệp Thiên đẩy cửa, ném một con chim trĩ mà nó bắt được khi xuống núi tới bên giếng nước, lớn tiếng hô:
- Cha, con bắt được chim trĩ, buổi tối cha nấu nhé!
- Cơm đã làm xong, gà núi này con hãy đem cho lão đạo sĩ đi!
Trong nhà truyền ra tiếng của Diệp Đông Bình thanh âm của từ trong nhà truyền ra.
- Sư phụ cũng không ăn mấy thứ này, hắc, giếng này nước mát thật, thoải mái quá!
Diệp Thiên cũng không cởi quần áo, múc nước giếng, trực tiếp dội xuống đầu, miệng kêu lên sảng khoái, cầm khăn mặt vắt bên cạnh giếng lau một hồi, cũng không để ý người vẫn đầy nước, đứng dậy đi vào trong nhà.
- Ấyi? Cha, cha làm cái gì vậy?
Đẩy cửa gian nhà giữa, Diệp Thiên nhất thời ngây ngẩn cả người, bởi vì bình thường đập vào mắt là những cái bình hay chai lọ, giờ không thấy đâu, mà ở một góc phòng, có thêm hai cái rương.
- Tiểu Thiên, chúng ta cần chuyển nhà ...
Diệp Đông Bình nói xong, Diệp Thiên há hốc mồm:
- Chuyển nhà? Dọn đi đâu ạ? Chúng ta không phải chỉ có cái nhà này sao?
- Nơi này, kỳ thật cũng không phải nhà chúng ta...
- Cha, ý cha là nói chúng ta đi Bắc Kinh? Chúng ta sẽ quay về Bắc Kinh?
Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Diệp Thiên hưng phấn lên, thật ra từ nhỏ nó thường hát to bài hát " Tôi yêu Bắc Kinh, nơi mặt trời mọc", khi nó còn nhỏ, vẫn luôn ao ước được tới Bắc Kinh.
- Bắc Kinh?
Diệp Đông Bình nghe được cái từ này từ miệng con trẻ, ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới lên tiếng:
- Chúng ta không quay về Bắc Kinh, có lẽ... sau này con có thể trở về đó...
Nghĩ lại bởi vì hôn nhân của mình, ông cùng hai người em gái còn cãi cọ nhiều lần, ngay cả cha mất cũng chưa trở về nhà chịu tang, Diệp Đông Bình cũng cảm giác đau xót trong lòng, ông còn mặt mũi nào mà trở lại Bắc Kinh đây?
Huống hồ, ở Bắc Kinh còn có một người mà ông không muốn đối mặt, tuy rằng trong mơ thường xuyên gặp lại, nhưng Diệp Đông Bình vĩnh viễn sẽ không quên, bởi vì mẹ của Diệp Thiên, năm đó ông đã phải chịu nhục nhã.
Diệp Thiên nhìn thấy sắc mặt cha lộ ra thần sắc thống khổ, chắp tay đấm nhẹ vào Diệp Đông Bình, nói:
- Cha, cha làm sao vậy? Chúng ta không trở về Bắc Kinh cũng không được sao?
- Cha, không sao đâu, có thể có một số việc, là cha làm sai ...
Diệp Đông Bình có chút uể oải lắc lắc đầu, giờ phút này hồi tưởng chuyện cũ, ông cảm giác trước kia mình hành sự quá cảm tính, có lẽ còn rất nhiều hiểu lầm bên trong chưa được cởi bỏ.
- Cha, vậy chúng ta đi đâu?
Diệp Thiên cũng hiểu không nên tiếp tục hỏi chuyện cũ, nhưng nếu không trở lại Bắc Kinh, nó không biết mình còn có một cái nhà ở nơi nào?
Diệp Đông Bình nhìn con một cái, đáp:
- Lên huyện, con không cần học năm cuối cấp 1 nữa, lên cấp 2 được rồi!
- Cha, vậy trên huyện thì cha làm cái gì?
Diệp Thiên bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này, tuy rằng ở trong thôn hai cha con không có đất canh tác, nhưng hàng năm khi ngày mùa giúp việc cho người ta, đổi được lương thực cũng đủ hai người ăn, nhưng ... đến huyện, sau này bọn họ ăn cái gì?