Đầu xe đụng vào vách tường sinh ra một lực mạnh mà từ đầu Tống Hiểu Triết lại không cài dây bảo hiểm khiến cả người văng qua kính chắn gió đập vào tường sau đó rơi ngược trở lại xuống đất lăn đi lăn lại một lúc mới dừng lại được.
Rơi trên mặt đất khiến toàn cơ thể co giật một lúc sau đó thì hoàn toàn bất động, va chạm ở tốc độ 100 km/h chỉ sợ may mắn sống sót cũng chưa đến 1% .
- Á …!!
Không biết có phải nguyên nhân là do cô bé kia thần kinh phảm ứng chậm hay không mà tai nạn xảy ra đến vài phút sau mới kêu lên một tiếng chói tai cả người co quắp ngồi trên mặt đất.
Cũng không phải nói là cô bé này bị xe dọa mà điểm mấu chốt là cô ta vừa mới nguyền rủa Tống Hiểu Triết, hắn nói sẽ không xảy ra chuyện bị đâm chết ở đường Hoành Sơn nhưng mà sự thật thì cô đã nói trúng rồi.
- Không phải tôi cố ý, thật sự tôi không cố ý…
Sắc mặt cô gái trắng bệch nhưng trên đường lúc này toàn cảnh hỗn loạn thực ra cũng không có ai để ý đến cô, sau khi từ mặt đất đứng lên cô gái liền chui vào đám người và biến mất không thấy đâu nữa, sau khi về nhà cô toàn gặp ác mộng, đầu óc cô đã đủ căng thẳng rồi.
- Còn có một Lục đệ à?
Cả người Diệp Thiên ẩn vào một góc tường, suy nghĩ nhìn về phía xa như muốn đốt cháy con xe BMW.
Vừa rồi, mặc dù là Tống Hiểu Triết trốn ở trong xe nghe điện thoại nhưng Diệp Thiên đã chạy tới hắn chỗ cách đó chưa đầy mười thước, vô tình đã nghe thấy những lời Hiểu Triết nói.
Cuối cùng Diệp Thiên cũng ra mặt, chính là muốn Tống Hiểu Triết tâm thần phân tán sau đó dùng sát khí đẩy vào đầu hắn, kết quả đây sẽ là vụ tai nạn xe hoàn mỹ không tỳ vết.
Nếu có linh hồn, chỉ sợ Tống Hiểu Triết khóc rống lên bởi hắn sẽ không ngờ sự việc lại xảy đến nhanh như vậy? Phát sinh ra đối tượng khác cũng là do bản thân mình.
- Bỏ đi, người đó không phải người trong nước, bản thân y cũng không có biện pháp gì, nhưng Tống Hiểu Triết đã chết, hẳn Tống Gia sẽ có một thời gian yên tĩnh.
Nghe thấy tiếng xe cứu thương đến, Diệp Thiên lắc đầu, giơ tay ra cản lại một chiếc taxi cho hướng xe chạy tới, ra ngoài đã hơn 2 giờ, đừng để người khác phát hiện ra mình không ở nhà.
- Ai da, Hỉ Tử vừa rồi hình như có người đi vào?
Đang xem TV một bảo vệ trị an bỗng thấy ngoài cử sổ có tiếng động, lúc quay đầu nhìn lại phát hiện ra có một cái bóng.
- Anh Toàn, anh hoa mắt rồi? 2 giờ rồi làm gì có người?
Bảo vệ trị an tên là Hỉ Tử đẩy cửa ra ngoài xem một lúc rồi rụt trở về.
Diệp Thiên tránh được bảo vệ trị an, quay trở về biệt thự số tám, phòng mình ở sau mặt chính của ngôi biệt thự kia, chân giẫm thật nhẹ trên vách tường,
- Ai?
Vừa mới đi vào phòng, Diệp Thiên có chút cảm giác không ổn, tay phải nháy mắt đã rơi vào một lòng bàn tay.
- Tiểu tử thối, nửa đêm con chạy đi đâu vậy?
Tiếng của Diệp Đông Bình để cho Diệp Thiên thu tay phải trở về, đầu ngón tay bắn ra không một dấu vết, lặng yên không một tiếng động.
Diệp Thiên bật đèn bàn, bất mãn nói:
- Cha, nửa đêm vào phòng lại không bật đèn, như vậy là cha muốn dọa chết người đấy!
- Ba không cần, ba hỏi con, vừa rồi con đi làm gì?
Sắc mặt Diệp Đông Bình không được tốt, ông biết con trai mình làm việc to gan lớn mật, ông sợ Diệp Thiên đã làm gì đó không hay.
Diệp Thiên rất có kinh nghiệm ứng phó với cha, hắn lập tức cười đáp:
- Cha, con đi dạo bộ cho tỉnh rượu, sợ ảnh hưởng đến Thanh Nhã nên lúc nãy mới đi qua cửa sổ, cha nửa đêm không ngủ mà đến đây làm gì vậy?
- Bố mày! Không yên tâm về mày nên ba mới qua đây xem!
Đối với con trai, Diệp Đông Bình quá hiểu nó, một chút rượu lúc tối cơ bản không đủ làm nó say, tiểu tử này giả say thôi, chắc chắn là đã gây lên chuyện gì rồi.
Quả nhiên, ngay sau khi Diệp Thiên ra ngoài được 10 phút, Diệp Đông Bình mở phòng con trai ra và phát hiện không có bóng người, nên đã ở suốt trong này 2 tiếng đồng hồ chờ Diệp Thiên trở về.
- Ba nói này, Diệp Thiên, chuyện người lớn này con đừng có tham dự vào, mẹ con có cách nghĩ riêng, đừng có làm hỏng kế hoạch của bà ấy!
Đối với đứa con trai này thật sự Diệp Đông Bình đành chịu, từ lúc còn nhỏ Diệp Thiên đã kiên định vô cùng, hắn đều tự quyết việc phải làm, có vẻ như từ trước tới giờ cha hắn đều không ngăn cản được.
- Cha, con chỉ là đi dạo bộ thôi mà không làm chuyện gì cả, sáng mai còn có chuyến bay, con muốn đi ngủ!
Diệp Thiên ngáp một cái, giơ tay lên vặn lưng mỏi, điệu bộ không muốn bàn nữa, bất đắc dĩ Diệp Đông Bình phải nhẫn nại đi ra ngoài, đây chính là chỗ dễ ồn trong nhà, Diệp Đông Bình cũng không muốn vì con trai mà đánh thức mọi người.
- Ba, có một số việc không phải mẹ muốn làm là làm được.
Nhìn bóng lưng cha, Diệp Thiên thở dài, Diệp Đông Bình bỗng nhiên khoát khoát tay áo, Diệp Thiên mang cho ông một chiếc áo khoác tới cửa phòng, lúc đó Diệp Đông Bình thật sự cảm thấy mình đã già rồi.
Tuy đêm hôm qua ngủ muộn, nhưng sáng nay khi mặt trời chiếu khắp nơi, Diệp Thiên vẫn ra vườn hoa đứng bên cái cọc để luyện quyền, lúc đó mây tím lúc ẩn lúc hiện, trong lòng hắn có vẻ như đã gạt đi chuyện đêm qua.
Về phần tử khí giết Tống Hiểu Triết căn bản cũng không thể dính vào người Diệp Thiên, phải biết rằng sở dĩ thuật sĩ phong thủy có thể chạy qua núi, xuyên vào bên trong mồ mả cũng bởi vì thuật pháp còn làm cho hơi thở ngăn cách với cơ thể, khiến cho mọi việc không liên quan đến bản thân.
Nhưng trên thế gian, trừ Diệp Thiên ra, có thể làm được điều này thì chỉ sợ những người khác đều phải dựa vào ngoại lực để tránh bị sát khí dính vào người giống như công hiệu nhạc cụ của thầy tu.
Sau lúc thu công, đã là hơn bảy giờ sáng, sau khi ăn sáng, mấy người chuẩn bị đồ cho Diệp Thiên ra sân bay.
- Ba, mẹ hai nơi này cách nhau không xa, lúc nào con cũng có thể về thăm hai người, hay là … Mẹ đến Bắc Kinh ở cùng con một thời gian đi?
Trong nhà, nhìn thấy đôi mắt mẹ đỏ, Thanh Nhã có chút không muốn, tuy mới chỉ là đính hôn, nhưng trên danh nghĩa cũng đã coi như được gả đi. Sau khi vào nhà này, mẹ Vu Thanh Nhã cũng biến thành mẹ Diệp Thiên.
- Hạo Nhiên?
Sau khi nghe lời con gái nói, mắt mẹ liền nhìn về phía cha.
- Được, được, đợi 10 năm nữa chúng ta sẽ tới Bắc Kinh, nghe nói Diệp Thiên có Tứ Hợp Viện lớn, chúng ta sẽ ở chỗ đó!
Nhìn thấy ánh mắt như cầu khẩn của vợ, Vu Hạo Nhiên gật đầu liên tục. Đang nghĩ tới là cha vợ, cần giáo huấn Diệp Thiên, tay để trong túi bỗng nhiên bỏ ra.
- Dạ, chủ nhiệm Tôn ạ? Diệp Thiên đã đính hôn, sau đó nhất định sẽ đến xin người, đến lúc đó phải đón tiếp hân hạnh nha!
Vu Hạo Nhiên nghe điện thoại, sau khi tào lao mấy câu, sắc mặt ông bỗng nhiên thay đổi, miệng ừ ừ nha nha vài tiếng rồi cúp điện thoại.
Nhìn thấy sắc mặt Vu Hạo Nhiên không được tốt, Diệp Đông Bình hỏi:
- Ông làm sao vậy?Bên đó nảy sinh phiền toái sao? Nếu không các con về trước đi, chúng ta không phải là lần đầu tiên đi máy bay!
- Tống Hiểu Triết đã chết, đêm qua, vì tai nạn xe cộ! Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Sắc mặt Vu Hạo Nhiên có phần kì lạ, không kìm được lòng nhìn hướng về phái Diệp Thiên, dù biết tối qua Diệp Thiên ở trong nhà mình nhưng không khỏi có chút nghi ngờ.
- Cái gì?
Phản ứng của Diệp Đông Bình so với Vu Hạo Nhiên mạnh lơn nhiều, sau khi nghe tin này, ông sững sờ, ngẩn người ra nhìn hướng về con trai, không mang theo cả một chút che giấu.
Nhìn thấy hai người, mẹ Vu Thanh Nhã và Thanh Nhã đều chú ý đến mình, Diệp Thiên giơ tay vẻ mặt như vô tội nói:
- Ai da, ba, hai người nhìn ta làm gì vậy? Tai nạn xe cộ thì có liên quan gì đến con?
Vu Hạo Nhiên gật đầu nói:
- Đúng, cậu chẳng có liên quan gì cả, kiểm tra thi thể người ta phát hiện ra trước khi chết Tống Hiểu Triết đã uống rất nhiều rượu, hẳn là say rượu đã khiến cho… Nhưng sao ta lại cảm thấy chuyện này có chút khác lạ?
- Được rồi, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Sắp lên máy bay, trước tiên chúng ta cần yên tĩnh cái đã!
Cùng với vẻ mặt hoài nghi của Vu Hạo Nhiên, trong lòng Diệp Đông Bình thấy hết cả hồn, ông khẳng định 100% chuyện này là do con trai mình làm, ông cũng rất tức giận không hiểu Diệp Thiên đã gây ra vụ tai nạn xe cộ này như thế nào.
Bây giờ, Diệp Đông Bình nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi Thượng Hải, dù sao đối với ông, giết người mà nói thật qúa đáng sợ, nhất là do chính con trai mình gây nên.
Sau khi máy bay cất cách, Diệp Đông Bình mới thực sự thở phào, nhưng nhìn về phái Diệp Thiên lại tràn đầy nghiêm khắc, trong lòng cũng không biết phải xử trí tên tiểu tử này thế nào.
Khi xuống máy bay, Diệp Thiên đương nhiên không cho cha bất cứ cơ hội nào. Hắn cùng Thanh Nhã đi mua sắm đồ.
Buổi tối ăn cơm ở Tứ Hợp Viên, Diệp Thiên còn chưa kịp đến đến phòng tân hôn với vợ, Diệp Đông Bình cũng không tiện mở lời, chỉ có thể dấu chuyện này trong lòng.
- Duy An, mấy hôm nay trong nhà không có chuyện gì chứ?
Lưu Duy An đáp:
- Anh, theo như anh nói đã xong thủ tục mua bán, trong cửa hàng cũng không có chuyện gì, nhưng có người đến nhà tìm Tiểu Thiên.
- Dượng Tiểu, ai tìm ạ?
Diệp Thiên nhìn về phía Lưu Duy An.
- Là… Là Đường lão tiên sinh, ông ấy đến Tứ Hợp Viên tìm cậu rồi, có để lại số điện thoại và địa chỉ, nói là khi cậu về thì bảo rằng ông đã từng ghé qua!
Lưu Duy An đã gặp qua Đường Văn Viễn, sáng sớm hôm kia thấy Đường Văn Viễn trong nhà, phải biết rằng địa vị thân phận của hai người cách nhau quá xa.
Diệp Thiên nhận lấy mẩu giấy, nhìn thoáng qua, có chút không để ý nói:
- Tôi không có mất công đi tìm ông, hai ngày nay đang rất bận, chuyện này mấy hôm nữa rồi nói!
Trở lại quán ăn, bữa tiệc rượu cũng sắp tàn rồi.
Sau khi tiễn thầy trò Vân Dương xong, Trần Hỉ Toàn mời bọn người Diệp Thiên đến phòng trà thưởng thức trà, Đường Văn Viễn vốn muốn tìm một nơi yên tĩnh để bàn chuyện với Diệp Thiên, nhưng thấy Diệp Thiên đồng ý rồi, ông ta cũng chỉ có thể đi theo thôi.
-Diệp Thiên, chuyện hôm nay thật lòng cảm ơn cháu, nếu không thì không biết con thủy quái kia sẽ còn hại bao nhiêu người nữa!
Sau khi ngồi xuống, Trần Hỉ Toàn cám ơn Diệp Thiên trước, đồng thời lấy tấm thẻ ngân hàng ra, nói:
-Diệp Thiên, tiền không nhiều, chỉ có hai vạn, nhưng đây là chút tâm ý của chú, cháu nhất định phải nhận đấy!
Vốn dĩ Vương Gia Huân muốn đưa tiền cho Diệp Thiên, nhưng bị Trần Hỉ Toàn ngăn lại, ông ta biết Diệp Thiên là người rất có nghĩa khí, trực tiếp đưa tiền chưa chắc sẽ nhận, nên khi ăn cơm đã cho người đi làm tấm thẻ ngân hàng có giá trị hai vạn.
-Chú Trần, chú làm gì thế ạ?
Diệp Thiên nghe xong ngây người ra, vẻ mặt nghiêm nghị, nói:
-Khi cháu gặp khó khăn ở Đại Tuyết Sơn, chú giúp cháu lẽ nào cũng là vì tiền hay sao?
Diệp Thiên nghiêm mặt lại như vậy, không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng, người ngồi trong phòng cảm thấy có áp lực trong lòng, tay của người châm trà không biết vì sao cũng có chút run rẩy.
Trần Hỉ Toàn lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của Diệp Thiên, liền vội vàng giải thích:
-Diệp Thiên, cháu biết mà, chú không có ý đó.
-Không phải ý đó là được rồi, chú Trần, lấy lại thẻ đi, giữa chú cháu ta không nhắc đến chuyện tiền bạc!
Diệp Thiên nở nụ cười, cùng với nụ cười của hắn ta, cảm giác áp lực của mọi người cũng đột nhiên tan biến, người ruột để ngoài da như A Đinh, thậm chí không hề biết cảm giác áp lực đó là có liên quan đến Diệp Thiên.
Trải qua sự việc hôm nay, Trần Hỉ Toàn cũng nhận ra được sự khác biệt trên người của Diệp Thiên, thứ khác thì không nói, chỉ dựa vào việc Diệp Thiên nhảy xuống hồ nước lạnh buốt trong tháng hai để bắt sống con thủy quái lên, đó không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.
Hơn nữa Trần Hỉ Toàn cũng để ý thấy, cổ tay phải của con thủy quái kia đã bị gãy, nhưng ông ta lại không thấy bất kì vũ khí sắc bén gì trên người của Diệp Thiên, rất nhiều dấu hiệu đều cho thấy, Diệp Thiên tuyệt đối không phải là người bình thường.
Kết bạn với người như vậy, vẫn nên thuận theo tự nhiên là hơn, thế nên sau khi nghe xong lời của Diệp Thiên, Trần Hỉ Toàn cũng không nhiều lời nữa, lấy lại thẻ rồi nói:
-Được, Diệp Thiên, chú nhận tấm lòng này của cháu!
Sau khi tán gẫu vài câu với Trần Hỉ Toàn, Diệp Thiên nhìn về phía Đường Văn Viễn, hỏi:
-Lão…Đường Lão, vị này là?
Đỗ Phi biết rất rõ về Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại chưa từng gặp qua ông ta, bản thân Đỗ Phi không cao, lúc trước khi ở câu lạc bộ Anh Lan lại luôn đứng ở phía sau, nên Diệp Thiên hoàn toàn không biết ông ta.
Nhưng với sự cảm ứng nhạy cảm của Diệp Thiên với người khác, không khó để phát hiện ra ông già gầy gò này từ lúc ăn cơm đến giờ, luôn dòm ngó hắn ta, hơn nữa còn dòm ngó một cách rất tự nhiên, không kiêng kị, điều này khiến trong lòng Diệp Thiên có chút bất mãn.
-Diệp Thiên, cậu ta là người bên Bắc Mỹ, haha, tính ra cũng là vãn bối của cậu đấy!
Có người ngoài ở đây, Đường Văn Viễn không tiện nói trắng ra, chỉ có thể mơ hồ chỉ ra thân phận của Đỗ Phi, hơn nữa lúc nói chuyện còn cố ý liếc nhìn Trần Hỉ Toàn một cái.
-Diệp Thiên, mọi người nói chuyện trước đi, chú ra ngoài dặn dò một chút, mấy ngày nay nhiều việc quá!
Trần Hỉ Toàn cũng là người làm ăn buôn bán nhiều năm, vừa nghe câu nói của Đường Văn Viễn liền hiểu ý, mặc dù ông ta cũng rất tò mò là tại sao ông già này lại là vãn bối của Diệp Thiên, nhưng vẫn đứng dậy lên tiếng cáo từ.
-Được, chú Trần, vậy cháu mượn chỗ này của chú nói vài câu nhé…
Diệp Thiên gật đầu, có một số chuyện để Trần Hỉ Toàn nghe được quả thật cũng không tốt, đừng tưởng hắn thật sự là xã hội đen gì đó chứ.
Sau khi tiễn Trần Hỉ Toàn đi, Diệp Thiên có chút không vui, nói:
-Này, Lão Đường, rốt cuộc là có chuyện gì mà ông lại đuổi đến tận đây chứ?
Diệp Thiên nghĩ rằng, Trần Hỉ Toàn nhất định đã nói với người đó thân phận của mình ở Hồng Môn, vì thế cũng không tiếp tục che giấu nữa, trực tiếp gọi ông ta là “Lão Đường”, nói thật lòng, với vai vế của hắn, gọi một tiếng “cụ” hắn cũng chịu không nổi.
Đường Văn Viễn đối với cách gọi đó của Diệp Thiên cũng không cảm thấy gì, đang định mở lời thì Đỗ Phi lại vội đứng lên, vẻ mặt khó chịu, nói:
-Diệp Thiên, tuổi cậu không lớn, cả việc tôn trọng người lớn tuổi cậu cũng không biết hay sao?
Trong lòng Đỗ Phi vốn đã có ý nghĩ là Diệp Thiên dùng thủ đoạn lừa gạt Đường Văn Viễn, bây giờ thấy Diệp Thiên ăn nói xấc xược, liền nhịn không được.
Hơn nữa Đỗ Phi có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Tống, cũng biết bốn năm hộ, trong thâm tâm của ông ta, Diệp Thiên là con trai của Tống Vi Lan, cũng xem như là vãn bối của mình rồi, kẻ làm trưởng bối giáo huấn vãn bối, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Sau khi nghe xong lời của Đỗ Phi, Diệp Thiên liền nghiêm mặt, cũng không đoái hoài gì đến Đỗ Phi, mà nhìn về phía Đường Văn Viễn, hỏi gằn từng tiếng:
-Lão Đường, hiện nay người trong Hồng Môn ở nước ngoài, đều không có phép tắc như thế này sao?
-Oắt con, để ta thay người nhà cậu dạy dỗ cậu thế nào là phép tắc quy củ!
Thân phận của Đỗ Phi trong Hồng Môn vốn không thấp, ông ta là con trai của môn chủ tiền nhiệm Hồng Môn, mặc dù cha ông ta đã qua đời, nhưng người trong Hồng Môn đều rất tôn sùng ông ta.
Dù mấy năm nay đi theo Tống Anh Lan, Đỗ Phi ở bên ngoài vẫn được người ta gọi một tiếng Tứ gia, chưa từng chịu qua sự xỉ nhục như của Diệp Thiên, lúc này tay phải nắm thành trảo, năm ngón co lại, nắm lấy vai của Diệp Thiên.
Thông qua băng ghi hình xem hôm đó và điều tra của đám thủ hạ về Diệp Thiên, Đỗ Phi biết rằng trên người Diệp Thiên có võ công, nhưng Ưng Trảo Công của ông ta đã có hơn mười năm công lực, bẻ xương cốt của người khác chưa từng thất bại.
Đừng nói là vai của Diệp Thiên, dù là một cây đại thụ, Đỗ Phi cũng có thể nắm cho nó tróc hết vỏ, lần này ra tay, Đỗ Phi tin chắc có thể khiến cho Diệp Thiên tê liệt cả người , mở miệng cầu cứu.
-Ưng Trảo Công của Trường Bạch Sơn ?
Nhìn thấy tay phải của Đỗ Phi nhanh như chớp túm lấy vai của mình, Diệp Thiên cũng không né tránh, chờ khi Ưng Trảo của Đỗ Phi sắp túm lấy mình, cả người đột nhiên ngửa ra sau, trong giây phút nguy hiểm, thoát được Ưng Trảo kia.
Cùng lúc đó, tay phải của Diệp Thiên đột nhiên giơ lên, ngón cái kẹp lấy ngón giữa, đột nhiên búng vào cổ tay chưa kịp rút lại của Đỗ Phi.
Diệp Thiên biết Đỗ Phi từng tìm hiểu về mình, còn tưởng ông ta có tính khí thích ra tay hại người, thế nên cái búng tay này xem thì đơn giản, trên thực tế nếu như Diệp Thiên búng trúng, thì cánh tay luyện hơn mười năm công phu của Đỗ Phi coi như tàn phế rồi.
Nói thật, Đỗ Phi lăn lộn trên giang hồ hơn mười năm, kinh nghiệm đối phó kẻ địch phong phú hơn Diệp Thiên nhiều.
Thấy chiêu thức của mình bị Diệp Thiên tránh được, ngón tay búng ra của Diệp Thiên chưa chạm vào cổ tay, mà tay đã có cảm giác đau âm ỉ, Đỗ Phi đột nhiên nghiêng cổ tay một cái, năm ngón tay giơ thành trảo, chộp xuống dưới, muốn nắm gãy ngón tay búng ra của Diệp Thiên.
Diệp Thiên cười nhạt, hắn nhìn ra công phu của đối phương đã luyện đến kình lực, là người có công phu cao nhất trong số những người hắn gặp qua, nhưng vậy thì đã sao? Trước sức mạnh tuyệt đối, chiêu thức đã trở thành thứ yếu rồi.
Mọi thứ xảy ra nhanh như chớp, Đường Văn Viễn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì ngón giữa của Diệp Thiên và Ưng Trảo của Đỗ Phi đã đụng vào nhau rồi.
-Ôi…
Đường Văn Viễn cũng không cho rằng ngón giữa của Diệp Thiên có thể chống trả được với năm ngón tay của Đỗ Phi, đau khổ nhắm nghiền mắt lại, nếu ngón tay của Diệp Thiên bị gãy, thì lần này ông ta ắt sẽ đắc tội với Diệp Thiên rồi.
-Ơ…ơ?
Nhưng sau khi Đường Văn Viễn mở mắt ra, liền sững cả người, bởi vì Diệp Thiên vẫn lành lặn ngồi ở đó, còn Đỗ Phi thì đã rời khỏi bàn trà, lùi ra ngoài bốn, năm mét.
-Ưng Trảo Công phối hợp với Diều Hâu xoay người, ông biết không ít công phu nhỉ?
Diệp Thiên vươn người đứng dậy, sầm mặt lại, nói:
-Ông già, tính khí ông nóng nảy như vậy, sống tới chừng tuổi này rồi không biết đã giết bao nhiêu người, hôm nay để tôi phế đi công phu của ông!
Diệp Thiên nổi nóng thật rồi, hắn ta có thể cảm nhận được sức ra đòn Ưng Trảo mà Đỗ Phi dùng lúc nãy, nếu đổi lại là người bình thường, ngón giữa của hắn tuyệt đối sẽ bị bẻ gẫy ngay, hơn nữa mu bàn tay cũng sẽ bị tróc mất một lớp da.
Diệp Thiên và ông ta không thù không oán, ra tay thâm độc như vậy, có thể thấy được thái độ đối nhân xử thế thường ngày của ông ta, người luyện võ, đều rất nóng nảy, chỉ có điều trước đây Diệp Thiên cố kìm nén mà thôi, nhưng lúc này đã tức nước vỡ bờ, không kìm lại được.
Chỉ là Diệp Thiên không biết rằng, Đỗ Phi vốn chỉ dùng đến hai, ba phần công lực, nhưng cú búng tay của hắn, khí thế mạnh mẽ, giống như viên đạn bắn ra khỏi nòng súng, khiến Đỗ Phi hoảng sợ, cũng theo bản năng mà dốc hết toàn sức.
Dù là như vậy, Đỗ Phi cũng bị ảnh hưởng phải dùng chiêu Diều Hâu xoay người để lùi ra sau, hoàn toàn không có ý muốn phế đi công lực của Diệp Thiên.
Có điều người trong giang hồ xảy ra xung đột, bất kể là ai đúng ai sai, đều phải đánh với nhau một trận xong mới phân định đúng sai, hơn nữa Diệp Thiên mở miệng là muốn phế đi công lực của Đỗ Phi, ông ta cũng không nhịn được, liều quát:
-Ôn con, ngươi muốn phế công phu của ta à? Vậy thì phải coi thử nhà ngươi có bản lãnh đó không?!
Dù cảm nhận được sức mạnh trong cú búng đó của Diệp Thiên, nhưng Đỗ Phi cũng không sợ, mười mấy năm nay ông ta không biết đã gặp phải bao nhiêu lần nguy hiểm, công phu cũng đã luyện được đến kình lực, bao nhiêu người bỏ mạng dưới tay ông ta, sao có thể sợ Diệp Thiên được chứ?
-Với người bình thường mà ông dám ra tay thâm độc như vậy, tôi phế xong võ công của ông rồi đến tìm người của Hồng Môn nói chuyện!
Diệp Thiên cũng không nói nhiều, hai chân đạp xuống đất một cái, cả người như mãnh hổ lao xuống núi, nhào lên đầu của Đỗ Phi.
Diệp Thiên chưa từng học qua Ngoại Gia Quyền[] thực chiến, quyền pháp duy nhất mà hắn học được chính là Ngũ Cầm Hí []được dùng phối hợp với đứng cọc mà lão đạo sĩ dạy cho hắn.
Nhưng sau khi Diệp Thiên đột phá chướng ngại tiến vào cảnh giới luyện khí hóa thần thì hắn cảm thấy, Ngũ Cầm Hí cũng có thể dùng trong thực chiến.
Giống như cú nhào người này của Diệp Thiên, đầu tiên là ngẩng đầu lên trên, tiếp đó là cuối đầu xuống đất, giống như hổ đói vồ mồi, cả người phát ra kình lực, chặn hết mọi lối thoát của Đỗ Phi, đối phương chỉ có nước phải nghênh chiến.
Đỗ Phi đứng ở đó thấy thế vồ người của Diệp Thiên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ông ta cảm thấy như có một con mãnh hổ đang nhắm lấy mình, cả người bị khí thế của đối phương áp đảo.
Vào lúc này, trong lòng Đỗ Phi lại có cảm giác của một con dã thú phải đối mặt với vua của muôn loài, hoàn toàn không vực dậy nổi ý chí kháng cự.
[] Ngoại Gia Quyền: Võ thuật Trung Hoa được chia làm hai loại lớn là Nội Gia Quyền và Ngoại Gia Quyền. Ngoại Gia Quyền chủ yếu là luyện gân, cốt, nhục cho rắn chắc, có sức mạnh là chủ yếu, tiêu biểu như Thiếu Lâm Quyền, Nga Mi, Vĩnh Xuân,…
[] Ngũ Cầm Hí: là một trong những bài luyện khí công tiêu biểu của Đạo gia, dựa trên cơ sở vận động của loại vật: Hùng (Gấu), Hạc (chim Hạc), Hổ (Cọp), Viên (Khỉ) và Lộc ( Nai).