- Tiểu… Tiểu Thiên, kia… kia chính là Đường lão gia?
Nghe Diệp Thiên nói, Lưu Duy An tròn mắt, có thế nào cũng không thể ngờ Diệp Thiên sẽ nói như vậy, miệng Diệp Thiên nói như thân quen Đường Văn Viễn vậy.
- Duy An, cậu nói Đường lão gia là ai?
Diệp Đông Bình nghe được hai người nói chuyện, liền hỏi.
- Chính là Đường Văn Viễn ư, là đại phú người Hồng Kông, trước kia Tiểu Thiên đã bán ngọc cho ông ta.
Lưu Duy An vội vàng giải thích, cũng không phải thái độ cậu ta có sự nịnh bợ nhưng bất kì người dân nào khi được một siêu đại phú hào tìm đến tận cửa cũng đều như Lưu Duy An.
- Tiểu dượng, cháu không sợ ông ta, mấy ngày nữa ông ta sẽ đến tìm cháu.
Diệp Thiên khoát tay áo ngắt lời Lưu Duy An đứng lên nói:
- Cha, con ăn no rồi, con và Thanh Nhã sẽ về bên kia trước ạ!
- Tiểu Thiên, cháu…
- Duy An, thôi đi, trong lòng nó có quyết định rồi.
Lưu Duy An còn muốn khuyên cháu vài câu, cũng bị Diệp Đông Bình ngăn lại, đối với đứa con trai này, cho tới bây giờ cũng chưa hiểu, ngay cả việc truy hỏi vụ tai nạn của Tống Hiểu Triết cũng nhạt đi vài phần.
Diệp Thiên, những người kia, không phải đang cùng bàn bạc với chúng ta hả?
Lúc Diệp Thiên mở cửa, hai tay cầm chiếc ga phủ giường mới mua cho Thanh Nhã, nhìn lên, những người ở phía xa trỉ trỏ nói xấu hai người họ.
Diệp Thiên cười, mở cửa nách ra, quay đầu lại nói:
- Anh là quỷ, em có sợ không hả?
- Qủy? Anh đừng làm em sợ!
Gan Thanh Nhã không to, mới bị Diệp Thiên giả làm lươn làm rắn đã sợ tới mức chạy khắp nơi nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiên cười, Thanh Nhã đã hiểu,dừng lại một chút nói:
- Anh làm em sợ hơn, ở cùng chỗ với anh, thì quỷ ma cũng không sợ!
- A a ?!!
- Cô kia sao không đi gặp quỷ đi?
- Nhân phẩm của tiểu tử này quả thực có vấn đề rồi, mình không sợ quỷ, mang cô gái đi vào!
- Anh à, sau buổi sáng 29 đó, hình như không còn gặp quỷ nữa
- Em cứ đứng xem sao? Theo anh, cô bé kia lập tức chạy ra, không tin chúng ta hãy cược đi.
Nghe Thanh Nhã hét chói tai, những người đó lại thảo luận sôi nổi, xem ra chỉ không đến 3 phút Thanh Nhã nhất định sẽ chạy ra.
Nhưng làm họ thất vọng lại chính là Diệp Thiên sau cửa nách, âm thanh trong Đại trạch viện không truyền ra nữa, người đứng chờ trong gió đã hơn nửa canh giờ không hề có chút từ bỏ, cũng không thấy cảnh náo nhiệt nữa.
- Diệp thiên, này… ở đây thật sự rất đẹp!
Ngoài cửa tuyết đọng chưa tan, bên trong cánh cửa là mùi thơm của cả vườn hoa, cảm giác này làm cho Thanh Nhã đứng ngơ ngẩn một hồi lâu mới phản ứng lại.
Diệp Thiên, viện này tuy rất rộng lớn, nhưng ngay cả sân cũng không hề có một tia sát khí khiến cho người ta có một cảm giác cực kì am toàn, thoải mái, nhất thời tính trẻ con của Thanh Nhã nổi lên, kéo Diệp Thiên lại nói:
- Diệp Thiên, mình chơi bịp mắt bắt dê được không?
- Em mấy tuổi rồi vậy? Còn chơi bịp mắt bắt dê?
Diệp Thiên cười khổ một tiếng, đi đến một chỗ giữa viện ngồi xuống nói:
- Thanh Nhã, anh có chuyện muốn nói với em…
Thanh Nhã vừa nhìn xung quanh vừa không yên tâm hỏi:
- Chuyện gì ạ? Diệp thiên trong hồ này còn có cá nữa hả?
Diệp Thiên vươn tay ra, cho để Thanh Nhã nhìn xung quanh, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Là chuyện của hai ta!
- Chuyện của hai ta, Diệp Thiên anh làm sao vậy?
Nhìn thấy điệu bộ này của Diệp Thiên, Thanh Nhã cũng nghiêm túc hẳn lên, còn có chút hoảng hốt nữa.
- Thanh Nhã, em có biết vì sao sư phụ cả đời không lập gia đình, cũng không có con cháu gì không?
Diệp Thiên hỏi.
- Sư phụ, ông ấy không phải là Thầy tu sao? Thầy tu sao có thể kết hôn được?
Thanh nhã bỗng kêu lên:
- Diệp Thiên, anh không phải cũng muốn xuất gia đấy chứ? Vậy… em phải làm thế nào bây giờ?
- Thế nào hả? Người này đầu óc như quả dưa mất rồi.
Diệp Thiên tức giận gõ lên đầu Thanh Nhã một cái, nói:
- Thanh Nhã, anh là truyền nhân thứ 51 của Ma Y Nhất Mạch, chúng ta làm nghề này thông thường đều không được phạm ngũ giới, cả đời sư phụ chưa lập gia đình cũng bởi vì nguyên nhân này!
Kỳ thực Diệp Thiên chỉ nói đúng phân nửa, Lý Thiện Nguyên từ thời trẻ đã bái sư theo Ma Y Nhất Mạch, liền lập được chí nguyện lớn, cả một đời dùng tinh lực, đến khi qua đời cũng không làm trọn vẹn được bí thuật.
Cho nên Lão đạo sĩ cả đời không có cưới vợ sinh con, thứ nhất là sợ ngũ tệ tam khuyết của mình sẽ làm liên lụy đến người nhà, mặt khác Lão đạo sĩ vì Sư Môn cũng dể dàng hi sinh hơn.
- Diệp…Diệp Thiên, vậy…anh có biết ngũ cái gì, tam khuyết gì đó không?
Những lời của Diệp Thiên này làm cho Thanh sợ, đôi tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy Diệp Thiên, tựa hồ như nếu buông ra hắn sẽ biến mất ngay lập tức.
- Nha đầu ngốc, thực sự anh muốn như vậy thì còn có thể cùng em đính hôn sao?
Diệp Thiên cười cười nói tiếp:
- Nhưng anh có thể thay đổi vận mệnh cho em, khiến em không gặp phải gặp Thiên Khiển, như vậy sau này chúng ta có thể ở cùng nhau!
Sở dĩ không bằng lòng đi gặp Đường Văn Viễn cũng chủ yếu vì nguyên nhân này.
Diệp Thiên cần thời gian một ngày để bày ra trận pháp, tạm thời cách ly khí trên cơ thể Thanh Nhã, sau đó dùng bí thuật để thay đổi vận mệnh của nàng, khiến lẽ vận trời cuối cùng cũng không gắn vào người Thanh Nhã.
Sau khi nghe Diệp Thiên, Thanh Nhã vội vàng nói:
- Vậy… vậy, nhanh lên đi Diệp Thiên, cần phải sửa soạn như thế nào?
- Không vội, hôm nay chúng ta sẽ đi tản bộ một ngày, rồi ngủ một giấc thật ngon, sáng mai anh sẽ chuẩn bị để thay đổi vận mệnh của em!
Diệp Thiên cười cười, xoa đầu Thanh Nhã, nghĩ đến những chuyện đã qua dựa theo thuyết pháp của sư phụ là có thể phá thân. Trong lòng Diệp Thiên cũng nóng như lửa đốt, dù sao thì cũng đã lên đại học hắn cũng đi theo Từ Chấn Nam học được mấy phương pháp nhỏ qua băng hình.
Nói một hồi cùng Thanh Nhã ở sân, Diệp Thiên liền giục cô đi vào phòng ngủ, nhưng hắn thì bận rộn ở gian ngoài.
- Một lúc không thấy cứng, đúng là có chút ẩm rồi!
Diệp Thiên tay trái cầm một khối lớn nhỏ Ngọc Thạch, tay phải cầm một thanh khắc đao, vẽ, khắc lướt nhanh trên khối Ngọc Thạch đó.
Nếu bị Diệp Đông Bình nhìn thấy, nhấy định ông sẽ cầm đao đuổi khắp nơi để giết đứa con trai của mình, bởi vì chính ông đã phải dùng hơn mười vạn theo Tân Cương tới cùng mới mua được miếng Ngọc hình vuông này.
Mài ngọc chính là Thủy Ma Thạc rất công phu, bận rộn suốt đêm, làm khi nào nghe xa xa có tiếng gà gáy thì Diệp Thiên mới coi như khối ngọc này đã được rồi, đặt nó lên lòng bàn tay và không ngừng đánh giá.
Nguyên bản chỉ là một đồng Ngọc Thạch hình chữ nhật, thế nhưng lúc làm cho Thanh Nhã nó lại biến thành một pho tượng, khuôn mặt và hình dánh giống như đúc, gợn tóc có thể dễ dàng nhìn thấy được, lúc sau công lực của Diệp Thiên tăng lên, độ mạnh yếu trên tay cũng phải kiểm soát thật tinh tế tỉ mỉ.
Tạo được hình cho Thanh Nhã, lúc sau Diệp Thiên không thấy dấu vết của Đại Tề Thông Bảo, còn lại hai món nhạc khí của thầy tu, một xiêm áo Tứ Tượng liền lập tức bày trận pháp.
Loại trận pháp này có thể thu lại hơi thở của con người, cũng phải cần đến một ngày để hoàn thiện trận pháp, thời gian suốt một nửa ngày, Diệp thiên đều để tu sửa trận pháp.
- Diệp Thiên, cái này để làm gì hả?
Nhìn trên khoảng đất trống Thanh Nhã không hiểu chút gì, cô không biết tại sao Diệp Thiên lại mời cô ngồi trên ghế đẩu ở khoảng đất trống?
- Đừng hỏi nhiều như vậy, đợi thêm lát nữa đi, dù thấy cái gì em cũng phải mặc kệ không được nói chuyện, anh bày trận để cải mệnh cho em!
Sắc mặt Diệp Thiên thật nghiêm túc, hắn chưa sử dụng loại bí thuật này bao giờ, nếu cải mệnh thất bại cũng không biết xảy ra chuyện gì với Thanh Nhã, Diệp Thiên cũng không dám thi thố gì.
- Oh, em biết rồi, nhất định em sẽ không nói lời nào!
Nhìn bộ dạng của Diệp Thiên,Thanh Nhã gật đầu ngoan ngoãn ngồi trên nghế, nháy mắt đã không thấy Diệp Thiên đâu.
- Trận pháp này đúng là công hiệu.
Sau khi cho Thanh Nhã tiến vào Tứ Tượng, tuy Diệp Thiên dùng ánh mắt có thể nhìn thấy Thanh Nhã đang tồn tại nhưng cố tình không cho trên người Thanh Nhã có chút khí nào, trước mắt cô bây giờ giống như tất cả đều biến mất.
Lấy ra pho tượng đã chuẩn bị tốt cho Thanh Nhã, sau đó Diệp Thiên lại lấy một sợi tóc của Thanh Nhã dùng thuật bí sinh để vào đầu cô một chút tơ tằm, cho Thanh Nhã một chút hơi thở và nhốt cô vào bên trong Ngọc Thạch.
Tiếp theo chân Diệp Thiên đi theo Bát Qúai, hai tay vẽ bùa Hư Không, ngày sinh tháng để của Thanh Nhã đều đánh vào Ngọc Thạch, khi làm xong Diệp Thiên cũng toát cả mồ hôi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.
Diệp Thiên sử dụng bí thuật này thực ra là một loại bí thuật thời cổ, dùng pho tượng Ngọc Thạch thay thế chủ nhân của nó để diệt trừ tai hoạ, nhưng Diệp Thiên đã được vị sư tổ truyền nghề nếu không loại bí thuật này đã thất truyền.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, hai tay bóp chỉ nổi lên, miệng quát:
- Cửu diệu thuận đi, nguyên thủy bồi hồi, hoa tinh oanh minh, nguyên linh tản ra, được trú phi hà, vọt người Tử Vi, nhân gian mọi sự, ta làm tiên tri!
Theo bài khấn của Diệp Thiên trong Tứ Hợp Viện không có một tiếng gió, nguyên khí đột nhiên trở lên rối loạn, trên Tứ Hợp Viên vô hình như có một tầng bảo vệ, tựa hồ như bị một cỗ xe mạnh va vào làm rách ra, làm cho khí lạnh xông thẳng vào.
Cùng lúc đó ở chỗ Diệp Thiên, Tứ Hợp Viên có một mảng mây đen tụ đến, nhưng ban đầu nó là Hắc Thiên, thật là như thế sẽ dễ làm người ta chú ý.
- Huyền Linh lễ vinh, Vĩnh Bảo Trường Sinh, nhanh!
Diệp Thiên gào một tiếng thật to, theo tiếng hắn kêu la, một tia chớp đột nhiên chém thẳng xuống sinh sinh rơi thẳng vào người Diệp Thiên trước người tượng chừng một thước.
Trước mắt tia chớp bùng nổ bên tai làm Thanh Nhã sợ đến mức thất sắc nhưng trong đầu cô nhớ rõ Diệp thiên dặn phải cắn môi, một tiếng cũng không được nói.
- Tâm thần đan nguyên. Làm ta thông thực, tán!
Thấy pho tượng kia bị tia chớp hóa thành tro bụi, trên mặt Diệp Thiên tỏ rõ sự vui mừng, sau pháp quyết hô lên một tiếng, ở cổ họng phun ra máu tươi ngã trên mặt đất.