Ngay sau lúc Diệp Thiên hô lên tiếng pháp quyết, bầu trời mây đen đã tản đi, vừa rồi giống như chưa từng đánh chớp, một tầng bảo vệ Tứ Hợp Viên lại được phủ lên.
- May mà nhờ phách không thì cái mạng nhỏ này đã tiêu rồi!
Diệp Thiên ngồi dưới đất sắc mặt trắng bệch, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn lên Thiên Không, sợ lão Thiên Nhất khó chịu lại đánh cho cái nữa.
Phải biết rằng, tuy vừa rồi tia chớp kia không lấy Diệp Thiên làm chất dẫn nhưng do Diệp Thiên đã dẫn xuống công pháp của hắn, quả nhiên đã tu luyện đến giai đoạn hóa thần, còn không có cách nào ngăn cản được uy đang ngụ ở đây.
Ngẩng đầu nhìn, Thanh Nhã đứng ở bên trong trận pháp, dùng tay bịt miệng, Diệp Thiên cười cười nói:
- Thanh Nhã, không sao rồi, em có thể ra được rồi!
- Diệp Thiên, anh…anh không sao chứ?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Thanh Nhã từ trong trận pháp chạy ra ôm lấy Diệp Thiên không cầm được nước mắt khóc òa lên.
Mặc dù biết Diệp Thiên hiểu được một chút kì thuật nhưng bất kể thế nào Thanh Nhã cũng nghĩ không ra, sao Diệp Thiên có thể hạ được Thiên Lôi, đó quả thật giống như trong truyền thuyết vậy, cô thực sự bị sợ hãi.
Diệp Thiên lắc lắc đầu cười, lấy tay vuốt mái tóc Thanh Nhã:
- Không sao, chính là bị thương một chút, nghỉ ngơi một hai ngày là khỏe lại mà…
So với lần cải mệnh cho Lý Thiện Nguyên, cải mệnh bảy ngày bảy đêm không nghỉ, lần này cải mệnh cho Thanh Nhã thực sự khá tốt, bây giờ Diệp Thiên có thể dẫn nguyên khí cho mình, vết thương cũng được chữa khỏi rất nhanh.
- Diệp Thiên, vậy… vậy sao tóc của anh không bị trắng đi?
Thanh Nhã lo lắng hỏi, cô biết nguyên nhân lần trước làm tóc Diệp Thiên bạc đi.
- Đương nhiên là không rồi, Thanh Nhã em dìu anh ngồi xuống kia, anh muốn nghỉ ngơi một chút.
Tuy không phải vết thương nặng nhưng lúc thở Diệp Thiên vẫn cảm thấy đau đớn.
- Em… em đỡ anh vào trong nhà!
Tuy trong đây ấm hơn bên ngoài nhưng bây giờ đang là mùa đông ngồi ở ghế đã vẫn sẽ cảm thấy lạnh.
Diệp Thiên gật đầu nói:
- Được, Thanh Nhã em giúp ta mang Ngọc Thạch của trận pháp kia vào trong phòng…
Cách dùng trận pháp này có làm tiêu hao mấy nhạc cụ của thầy tu, dùng khối Ngọc Thạch kia cũng có vẻ hơi miễn cưỡng, Diệp Thiên sợ để lâu sẽ làm mất hết sinh khí may mắn.
Sau khi trở về phòng, Diệp Thiên khoanh chân ngồi cả ngày trên giường, khí nóng lên hướng về ngực mà bay đi.
Cùng lúc đó, linh khí ở Tứ Hợp Viên dày đặc hơn, giống như có một điểm sáng chiếu vào người Diệp Thiên, đả thông kinh mạch của Diệp Thiên.
Hai giờ đi qua, Diệp Thiên chậm chậm mở mắt nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thanh Nhã, Diệp Thiên cười nói:
- Thanh Nhã, anh không sao!
- Diệp Thiên, làm em lo lắng chết đi được, sớm biết nguy hiểm như vậy, em sẽ không cho anh cải mệnh đâu…
Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Thiên đã hồng hào trở lại, Thanh Nhã đến bên Diệp Thiên dịu dàng ôm và nép vào ngực hắn.
- Ha ha, vì quãng đời còn lại của chúng ta, nguy hiểm anh cũng sẽ làm!
Diệp Thiên cười ha ha, đỡ lấy cơ thể cô, nói:
- Em đứng vững, để anh cảm nhận xem hiệu quả như thế nào.
Khi nói chuyện Diệp Thiên phóng ra khí cơ để tiếp cho cơ thể Thanh Nhã, cũng phát hiện ra hơi thở quen thuộc của Thanh Nhã đã biến mất.
Thay thế loại hơi thở kia cũng cho Diệp Thiên một cảm giác mờ ảo, không chừng đây là lẽ trời, quy luật này hoàn toàn không đáng nói.
- Này… hẳn là thành rồi?
- Thanh Nhã, bây giờ em có cảm giác gì không?
Diệp Thiên chưa bao giờ làm cho người ta để ý sự cải mệnh, cũng không biết từ lúc nào Diệp Thiên cũng không xác định được là có thành công hay không.
Thanh Nhã nhắm mắt nghĩ một lúc rồi nói:
- Cơ thể có nhẹ hơn trước kia một chút, dũng khí trước kia đều không thấy nữa.
- Vậy, hẳn là thành công rồi, tháng này em ở đây mỗi tuần ba ngày.
Dựa theo bí thuật thuyết pháp, dùng Ngọc Thạch để thay cho Thanh Nhã, rồi khí cơ bát tự nhốt đánh vào trong đó, trong một thời gian ngắn có thể giấu kín Thiên Cơ, thật giả không phân biệt được.
Cùng với lúc dùng bí thuật này Diệp Thiên chém mạnh vào Ngọc Thạch bà Thiên Đạo ở giữa, Thiên Đạo có thể dễ dàng thay đổi quỹ đạo vận mệnh cho con người? Cho nên đưa Thiên Khiển tránh ra, đem cái tượng trưng cho Thanh Nhã chém thành tro bụi.
Nhưng Thiên Khiển không phải là thay cho Thanh Nhã mà là Ngọc Thạch kia, cho nên theo ý nào đó mà nói, bản thân Thanh Nhã lúc này đã không ở trong vòng luân hồi của cuộc đời.
Trong lời nói của Thuật Sư Cổ Đại cũng chính là thoát ra ngoài Tam giới, không có trong Ngũ Hành, giúp cho Thanh Nhã không bị ràng buộc bởi thế tục, như vậy là đã nắm thiên đạo trong tay rồi.
- Diệp Thiên, vậy…có thể nói, em… chúng mình có thể kết hôn?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói trên mặt Thanh Nhã đỏ ửng lên.
- Đương nhiên là có thể, em gấp gáp như vậy có phải đã nghĩ muốn gả ngay cho anh không?
Diệp Thiên cười một tay kéo Thanh Nhã ôm cô vào ngực, trêu đùa khiến cho Thanh Nhã hờn dỗi mãi không thôi.
Nhưng cơ thể đang bị thương, Diệp Thiên cũng chưa dám khẳng định việc cải mệnh đã thành công, sau đó hai người thân thiết một lúc cũng không phá bỏ trận tuyến cuối cùng.
Đêm hôm đó Thanh Nhã ngủ ở phòng Diệp Thiên, điều này làm cho Diệp Đại Sư phải tụng một đoạn kinh Tĩnh Tâm rất dài rồi mới ngủ say.
Trong Tứ Hợp Viên có thuốc Đông Trùng Hạ Thảo cùng với linh khí sẽ tạo nên hai tầng công hiệu vì vậy mà vết thương của Diệp Thiên được hồi phục rất nhanh, tới ngày thứ 3 hoàn toàn không có gì phải lo ngại nữa rồi.
Sau vài ngày Thanh Nhã ở cùng Diệp Thiên, vết thương của hắn cũng tốt hơn nhiều, sau đó cô trở về trường Thanh Hoa, đang là nửa kì học cuối nên có rất nhiều việc bận.
- Ta nói, tiểu tửu nhà ngươi bây giờ mới chỉ đính hôn chứ chưa kết hôn đâu nha, đến khi xảy ra chuyện gì lại xấu mặt ta!
Sáng nay, về nhà ăn sáng, Diệp Thiên bị cha nhéo tai, tiểu tử này thật kì cục mang Thanh Nhã chạy đến trong viện, ở trong đó 3 ngày không thèm ló mặt ra.
Diệp Đông Bình nghĩ chắc tuổi trê không kìm chế được, hai đứa nó ở bên trong 3 ngày nhất định là làm gì rồi, là trưởng bối nhưng Diệp Đông Bình khó có thể nói với Thanh Nhã vì thế bắt được con trai, liền giáo huấn một hồi.
Diệp Thiên dở khóc dở cười, gỡ tay cha ra, nói:
- Cha đang đoán gì vậy? Là vì con đang cải mệnh cho Thanh Nhã nên phải nghỉ ngơi vài ngày không phải như cha nghĩ đâu.
- Cải mệnh? Tối hôm kia có sét đánh có phải do con làm không?Ta nói tiểu tử nhà ngươi tại sao lại không nghe lời chứ?
Nghe con nói vậy, Diệp Đông Bình liền nóng ruột lần trước cũng cải mệnh chỉ lúc sau Diệp Thiên đã thê thảm, làm ông đau lòng mãi không thôi.
- Cha, không sao đâu không phải con đang rất ổn sao?
- Không sao là tốt, trong lòng con có phải đã có tính toán trước rồi!
Điệp Đồng Bình nhìn con từ trên xuống dưới lúc sau nói tiếp:
- Đúng rồi, con nên đi gặp Đường Lão đi, hôm qua ông ấy đến nhà rồi lại về, con không được thất lễ.
Diệp gia từ trước tới giờ cũng là nhà cao cửa rộng, đối với lễ tiết sao có thể không coi trọng được.
Tuy Diệp Đông Bình không có việc gì phải cầu đến Đường Văn Viễn, cũng không đi đút lót cho hắn nhưng thấy đối phương đã bảy tám chục tuổi lại ba lần tới tận cửa nếu Diệp Thiên không đi thì đúng là không hiểu lễ nghĩa.
Diệp Thiên hiểu ý tứ của cha, liền lắc đầu nói:
- Ba, không vội, ước hẹn đặt từ nửa năm trước, bản thân ông ta sốt ruột chứ chúng ta không cần gấp gáp.
Diệp Thiên không có ý gì khác chính là muốn làm căng ra với Đường Văn Viễn, để lão ấy tỉnh rồi nói chuyện sau cũng không có việc gì, nếu lão đến tìm Diệp Thiên sẽ hầu chuyện hắn.
- Không nói như vậy được, người khác đến con trốn tránh là không lễ phép.
Diệp Đông Bình thấy con trai có phần không đúng, không chừng tiểu tử này lại làm hỏng chủ ý của ông.
- Cha, không sao đâu, xe mới, tin tức còn ở trên người kia hắn chạy không thoát đâu.
Dệp thiên cười haha, đem suy nghĩ của mình nói ra, chính lão kia cũng không biết trên mình có bao nhiêu tiền, đao này Diệp Thiên giết người tuyệt đối không phải là nhẹ.
Nhìn thấy cha còn muốn nói nữa, Diệp Thiên vội vàng đút cái bánh bao vào miệng, vừa đi ra vừa nói lại:
- Được rồi, cha hôm nay con còn có việc, mai con sẽ đi gặp ông ta.
- Tiểu tử thối này, tiểu phù thủy!
Sau khi mắng Diệp Thiên một câu nhưng ông ngẫm lại trông bộ dạng làm thầy tướng số của Diệp Thiên ông liền cười, Diệp Thiên không kém tiểu phù thủy đâu.
Đúng là hôm nay Diệp Thiên có việc, bởi ngày hôm qua hắn và Trần Hỉ Toàn có hẹn, hôm nay muốn cùng Trần Hỉ Toàn đến làng du lịch, cho nên chuyện của Đường Văn Viễn phải kéo dài ra một ngày.
Sau khi trở về nhà, Diệp Thiên chọn lấy một ít nhạc cụ của thầy tu, hắn cũng chẳng muốn đi mua hòm, hắn tìm một túi vải lụa đỏ bỏ vào trong đó, sau đó hắn nhét đường giả vào trong đó.
Lần này sau lúc may bộ nhà Đường, đúng là Diệp Thiên mặc đã có chút quen, túi cũng rộng, để cả di động cũng tiện.
Đánh xe ra cửa Diệp Thiên đến thẳng đến chỗ Trần Hỉ Toàn rồi tới làng du lịch, Diệp Thiên tìm được người phục vụ báo tên muốn tìm là Trần Hỉ Toàn, đợi một lát Trần Hỉ Toàn liền ra đón.
- Chú Trần, cảnh vật ở đây khá đẹp, so với làng du lịch cũng không thua kém là bao nhiêu!
Tất cả làng du lịch đều giao cho bảo vệ, bên trong còn có cả hạng mục trượt tuyết, phải biết rằng khi vận động ở quốc hội cũng không mấy hứng khởi, người đến chơi cũng không nhiều.