Lần trước, khi nhìn thấy Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên có thể nhìn ra được, trên người hắn có công pháp, khí huyết vận hành vô cùng thịnh vượng, tuy rằng vẫn chưa đạt tới trình độ cao, nhưng với tuổi của hắn, cũng cũng coi là một cao thủ.
Người như vậy, tiếng nói cho dù không lớn, cũng sẽ làm cho người ta cảm giác nghe rất rõ ràng, nhưng giờ phút này, Diệp Thiên nghe được giọng của Chu Khiếu Thiên, một câu chia làm hai hơi, sức lực không thể nói là tốt, có vẻ rất yếu.
- Bị thương rồi, thực phiền toái!
Chu Khiếu Thiên vẫn là người tính khí lạnh nhạt, từng chữ từng chữ bật nói ra.
- Nhưng vì sao tôi phải giúp anh? Làm sao anh biết tôi có thể giúp anh?
Diệp Thiên cũng có chút khó chịu, xin người khác giúp đỡ, hỗ trợ phải tỏ ra cầu xin chứ, nói thêm mấy câu sẽ chết hay sao?
Nói đi nói lại, Đường Tuyết Tuyết đã vào Tứ Hợp Viện, hắn là chủ nhân cũng không thể mặc kệ được? Vì một trăm vạn tiền thuê nhà kia, Diệp Thiên cũng nên phục vụ tốt chứ.
- Cậu có thể giúp tôi, tôi biết!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trong giọng nói của Chu Khiếu Thiên có thêm vài phần kích động, hơn nữa lần này hắn nói câu dài hơn.
Diệp Thiên không chút khách khí nói:
- Cho dù tôi có thể giúp anh, nhưng vì sao tôi phải giúp anh nhỉ? Ngươi dùng thuật pháp tổ tông truyền lại đi đào mồ trộm, chúng ta đã không phải là người cùng đường...
Cổ nhân cực kỳ coi trọng âm trạch phong thuỷ, cao có Đế Vương, thấp có dân chúng bình dân, đều muốn có thể tìm được một chỗ âm huyệt phúc lợi để an táng. Nhờ đó, phù hộ hậu nhân được bình an hưng thịnh, cho nên ở thời cổ, nghề phong thuỷ thuật sư là cực kỳ nổi tiếng.
Nhưng cũng có những thuật sư phong thuỷ tâm thuật bất chính, cũng đem những thứ học được dùng vào đường ngang ngõ tắt, cùng bọn đạo tặc làm liều, đào trộm mồ mả tổ tiên.
Phong thuỷ thuật sư hiểu được phong thủy ở những nơi khác nhau, trộm mộ đương nhiên chuẩn xác và tiện lợi hơn so với người bình thường, hơn nữa bọn họ có thể tránh được sát khí trong huyệt mộ, do đó khiến cho họa không dính thân.
Nhưng những người này, vẫn rất ít người có thể được chết già, nguyên nhân chính là lên núi nhiều có ngày gặp hổ, tự cho là bản lĩnh cao cường, nhưng không biết trên đời này còn có những điều bọn họ không thể động tới.
Trong mắt Diệp Thiên, Chu Khiếu Thiên chính là như thế, có những mồ mả là cực kỳ hung hiểm, đừng nói hắn chỉ có một cái la bàn là nhạc cụ của thầy tu hộ thân, cho dù là những thuật sư công pháp cao thời cổ đại, thường thường cũng sẽ không dám động đến những nơi đó.
Lời nói của Diệp Thiên khiến cho Chu Khiếu Thiên trầm mặc một hồi, ngay khi Diệp Thiên chuẩn bị cúp điện thoại, giọng của hắn đột nhiên truyền ra:
- Bên trong này có thứ cậu muốn, tôi không lấy được, ngược lại bị trúng sát khí, cậu không đến, nơi này sẽ gặp đại họa!
- Trời, rốt cuộc là anh làm gì?
Nghe được lời này của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên nhất thời nóng vội, mở miệng mắng:
- Anh ... con mẹ anh, có bản lĩnh không ra sao, lá gan lại lớn nhỉ?
Diệp Thiên sở dĩ nóng lòng là bởi vì hắn biết, ở một vài phần mộ hoặc là nơi cực âm, đều tụ tập cực kỳ nhiều sát khí.
Nhưng do điều kiện địa lý hạn chế, những sát khí này cũng sẽ không thoát ra ngoài, chỉ cần không tới gần nơi đó, cũng sẽ không có gì thương tổn đối với con người và súc vật.
Nhưng nếu động thổ thi công hoặc là đào mồ mả mà vô ý, phá hủy phong thuỷ vốn có nơi đó, liền khiến cho sát khí thoát ra ngoài, nhẹ thì có thể làm cho phạm vi vài trăm thước không có một ngọn cỏ, nặng thì sẽ làm bị thương hoặc vô hình lấy mạng người.
Giống như là khi Diệp Thiên mua Tứ Hợp Viện này, hành vi mở rộng Quỷ Môn, kỳ thật chính là cố ý làm thoát ra sát khí trong Cố Cung tích tụ mấy trăm năm, nhưng hắn có thể khống chế được, đối với chung quanh thật là không có gì ảnh hưởng.
Ở cuối những năm tám mươi, Diệp Thiên từng cùng sư phụ du lịch đến một sơn thôn nhỏ, phát hiện trẻ con sinh ra ở nơi này, đều mắc chứng lùn bẩm sinh, ngay cả con gái trong thôn được gả đi, sinh ra trẻ con cũng là như thế.
Hiện tượng này đã xảy ra được bảy tám năm, chính quyền địa phương cũng xin giúp đỡ từ các ban nghành, lúc đó, rất nhiều chuyên gia y học từ trong ngoài nước đến điều tra, chứng minh, nhưng lại không phát hiện đất đai và môi trường nơi này có bất kỳ dị thường, cuối cùng cũng không nghiên cứu và thảo luận ra kết luận gì.
Nhưng lão đạo sĩ đi quanh sơn thôn vài vòng, cũng nói hết với Diệp Thiên, tại nơi giáp danh hai ngọn núi, có một cổ mộ bị người ta đào ra, khiến cho sát khí thoát ra ngoài, thông qua đèo truyền vào thôn này.
Lúc ấy Lý Thiện Nguyên dẫn Diệp Thiên thăm hỏi một vài người trong thôn, quả nhiên, cuối những năm bảy mươi, có mấy người thanh niên trong thôn rảnh rỗi, đi vào trong núi đào trộm một cổ mộ, trộm được một ít đồ vật ra.
Nhưng mấy người đó sau khi trở về thì cũng trúng bạo bệnh mà chết không lâu sau, từ đó về sau, cũng không ai dám đi vào trong núi đào cổ mộ.
Sau đó hai thầy trò lại đi vào trong núi xem xét, quả nhiên, chỗ mồ mả đó là Tử Môn, đã bị đào ra, sát khí tích tụ ngàn năm thoát ra hết, chung quanh mồ mả sớm đã không có một ngọn cỏ.
Cuối cùng lão đạo sĩ thi triển vài thuật pháp, một lần nữa đắp lại mồ mả, ngăn chặn sát khí, nhưng tai hoạ đã xảy ra, đối với những người đã bị sát khí ăn nhập, lão đạo sĩ cũng không có cách nào.
Cũng là bởi vì có trực quan nhận thức với chuyện sát khí thoát ra ngoài, cho nên Diệp Thiên mới tức giận như thế, học nghề không ra đâu, liền dám tùy tiện đi đào mộ có nhiều sát khí mở, quả thực chính là tự tìm đường chết.
- Anh đào từ khi nào? Hiện đang ở đâu?
Nghe được là loại chuyện này, Diệp Thiên cũng không thể thờ ơ, hơn nữa hành vi này chính là tích đức làm việc thiện, lần đó trợ giúp sơn thôn hóa giải sát khí, lão đạo sĩ cũng có được một món đồ nhạc cụ của thầy tu, cũng không nhận một xu tiền công.
- Tôi ở Khúc Dương, Hà Bắc, nơi đó bị tôi dùng la bàn trấn trụ, trong vòng 3 ngày không sẽ xảy ra chuyện, nhưng nhiều nhất chỉ có thể bảo đảm ba ngày, chung quanh có thôn trang, cậu không đến, tôi cũng không có cách nào!
Chu Khiếu Thiên hạ thấp giọng, lần này ra tay không thu hoạch được gì không nói, bản thân cũng bị thương, còn có la bàn tổ truyền cũng mất đi, hơn nữa sát khí thoát ra ngoài gây ra hậu quả, hắn cũng không đảm đương nổi.
Tục ngữ nói thiên đạo vô thường, không phụ người lương thiện, ngược lại chính là thiên đạo vô thường, trừng trị kẻ ác. Do vậy sát khí thoát ra ngoài tạo thành hậu quả, đều báo ứng trên người hắn.
Chu Hiếu Thiên mặc dù bản lĩnh chẳng ra gì, nhưng rất chăm chỉ học tập kiến thức tổ truyền, hiểu biết đối với việc này cũng rất rõ, hắn biết, nếu sát khí thoát ra ngoài, như vậy hắn cũng sống không nổi một tháng.
Trong nhà Chu Khiếu Thiên chỉ còn lại một người mẹ già mắt đã mù, hơn nữa bản thân hắn là kẻ buôn nước bọt, căn bản không biết đến cái gọi là đồng nghiệp, rơi vào đường cùng, nên mới tìm đến Diệp Thiên.
- Nói địa chỉ cụ thể, ngày mai tôi đi!
Diệp Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, nếu hắn không biết chuyện này thì thôi, nhưng đã biết mà mặc kệ, nói không chừng cũng sẽ bị liên luỵ.
- Tôi ở phòng 208, nhà khách XX, thị trấn Khúc Dương!
Chu Khiếu Thiên nói ra địa chỉ, liền cúp điện thoại.
- Mẹ nó, thật sự là xui xẻo!
Vô duyên vô cớ dính vào chuyện phiền toái này, Diệp Thiên thiếu chút nữa đã đập vỡ điện thoại, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng.
- Diệp Thiên, làm sao vậy?
Đang ở trong sân cùng Diệp Đông Bình nói chuyện phiếm, Đường Văn Viễn thấy vẻ mặt mất hứng của Diệp Thiên, không khỏi lặng đi một chút, hôm nay mình không đắc tội hắn đấy chứ?
- Không liên quan tới ông!
Diệp Thiên khoát tay, nói:
- Gặp phải chút chuyện, ngày mai tôi phải đi ra ngoài, phỏng chừng cần năm ba ngày mới có thể trở về.
- Cậu muốn đi ra ngoài? Vậy ... vậy Tuyết Tuyết thì làm sao?
Đường Văn Viễn vừa nghe Diệp Thiên nói xong, nhất thời nóng nảy, cháu gái bảo bối không biết nấu cơm, nếu không có người trông nom, phỏng chừng có thể đói chết.
Hơn nữa Diệp Thiên cũng nói qua, cần dùng thuốc Đông y điều dưỡng sức khỏe cho Đường Tuyết Tuyết, Diệp Thiên đi lần này, ai trị liệu cho cháu gái hắn?
- Ông nghĩ rằng tôi muốn đi à?
Diệp Thiên tức giận nói:
- Vài ngày không sao đâu, ông ở đây hai ngày, sau đó để cho bác tôi lại đây nấu cơm cho Tuyết Tuyết, tôi sẽ mau chóng trở về.
- Diệp Thiên, rốt cuộc là chuyện gì mà con nhất định phải đi?
Diệp Đông Bình cũng cảm giác con trai làm việc có chút không khuôn phép, người đời thường nói nhận tiền người ta, tiêu trừ tai họa cho người ta, cho dù có chuyện gì, cũng phải được hai bên sắp xếp thoả đáng.
- Ba, chuyện này nói mọi người cũng không hiểu, con phải đi xem sao ...
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói tiếp:
- Chuyện Tuyết Tuyết không cần lo lắng, vốn phải điều dưỡng một tháng, không phải chuyện dăm ba ngày.
- Được rồi, vậy cậu phải trở về nhanh một chút nhé!
Có việc cầu người chính là như thế, Đường Văn Viễn không có cách nào với Diệp Thiên, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Diệp Thiên thật cũng không phải nói đi là đi, hơn hai giờ sau, hắn đem thuốc sắc bưng cho Đường Tuyết Tuyết, uống xong thuốc, sắc mặt Đường Tuyết Tuyết rõ ràng hồng hào hơn nhiều, cũng khiến cho Đường Văn Viễn thêm tin tưởng phương pháp trị liệu của Diệp Thiên.
Tới trưa, lục tục có người đem các loại nhu yếu phẩm tới, cả một xe gì đó, khiến Diệp Thiên lại trở thành người khuân vác hơn một giờ.
Còn năm trăm cân cá, đem thả xuống ao ở hậu viện, điều này khiến Mao Đầu cao hứng nhất, căn bản là không cần xuống nước, nhấc móng vuốt có thể bắt lên một con, ở bên hồ ăn ngấu nghiến.
Sự tình liên quan đến tính mạng cháu gái, Đường Văn Viễn hành sự có thể nói là dốc hết sức, bốn năm giờ chiều, một xe dược liệu từ An Quốc, Hà Bắc đưa tới, cũng được đưa vào Tứ Hợp Viện.
- Đúng là có tiền tốt hơn!
Xem xét xe thảo dược này, Diệp Thiên cũng âm thầm chắc lưỡi, hắn cũng chỉ thuận miệng nói vài câu, nhưng không ngờ Đường Văn Viễn thật sự mua về được mấy kg sâm núi trên 50 năm tuổi.
Hơn nữa Diệp Thiên chú ý thấy có một con sâm Trường Bạch dã sơn, có thể được tới hơn hai trăm năm, lúc trước hắn ở An quốc từng nhìn thấy qua, là bảo bối của một cửa hàng dược liệu lớn, ngay lúc đó giá niêm yết là tám trăm tám mươi tám vạn, không ngờ cũng được Đường Văn Viễn mua lại đây.
Đánh giá một chút giá cả những dược liệu này, Diệp Thiên cuối cùng cho ra nhận định, không có ba ngàn vạn, tuyệt đối không mua nổi, so với mình lần đó đi đến An Quốc thật túng quẫn, Diệp Thiên mới thực sự hiểu cái gì gọi là sức mạnh của tiền.
Tuy rằng Diệp Thiên đã có bước đột phá, nhưng những dược liệu này vẫn là vô cùng trân quý, những thứ không nói đâu xa, những nguyên liệu cần để chế ra những viên thuốc sư phụ lưu lại đều có, thì chỉ cần hắn rảnh rỗi là có thể luyện chế .