- Anh Diệp, chúng ta đến Triệu Trang làm gì?
Nhìn thấy Diệp Thiên khởi động xe, cứ đi thẳng về phía trước, vẻ mặt Chu Khiếu Thiên nghi ngờ hỏi, cậu không biết đươck rằng khi nãy Diệp Thiên hỏi tên thôn trang phía trước đó chỉ là để hỏi đường ông lão mà thôi.
- Cái này gọi là tìm hiểu trước khi hành động, đối với những phương pháp chốn giang hồ này, cậu còn ít kinh nghiệm lắm.
Nét mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, xét về thủ đoạn trộm mộ, thì cậu không bằng Chu Khiếu Thiên nhưng nói về những phương pháp hành tẩu trên giang hồ thì Chu Hiếu Thiên có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp Diệp Thiên.
Ngôi mộ này, ở cạnh chỗ hoa mầu, sớm muộn gì cũng bị chính phủ địa phương phát hiện, mà sự xuất hiện của những đạo động này tất nhiên sẽ làm cho các ngành bộ có liên quan tiến hành điều tra, mà chuyện Diệp Thiên xuất hiện ở nông thôn hẻo lánh này cũng không thể nào trốn được.
Cho nên Diệp Thiên sẽ tạo ra 1 kiểu hiện trường giả như là đi qua đường, trên đường đến đây, cậu đã tiện tay dỡ 2 cái biển số xe địa phương trên chiếc santana bị hỏng. Về cơ bản thì không chê vào đâu được.
Lái xe tròng trành hơn nửa tiếng đồng hồ, sau khi đến Triệu Trang, Diệp Thiên cũng không dừng xe lại, đi qua Triệu Trang rồi vẫn đi tiếp. Cậu biết phía trước còn có 1 thị trấn nhỏ nữa.
Vừa đúng lúc thị trấn hôm nay có họp chợ, mặc dù sắp tan rồi nhưng hàng quán ở đó vẫn rất đông. Diệp Thiên mua 1 con dao, giấy vàng và 1 con gà trống. Sau đó lại đi đến hợp tác xã trên thôn mua 1 cây bút lông nữa.
Ngoài ra Diệp Thiên còn mua 2 bình rượu trắng địa phương cùng 1 ít thức ăn chín, rồi lôi con gà trống lên xe.
Nhìn thấy Diệp Thiên mang cả con gà trống lên xe, Chu Khiếu Thiên không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Anh Diệp, anh mua những thứ này làm gì? Nếu như là xác chết vùng dậy thì phải mua 2 cái móng chân lừa thì mới có hiệu nghiệm.
Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi cườii mắng:
- Xác chết vùng dậy cái đầu ngươi ấy, tiểu tử nhà ngươi vẫn cho rằng trong mộ có cương thi à?
Theo như Diệp Thiên thấy thì cái gọi là cương thi chẳng qua là sau khi những kẻ trộm mộ xuống dưới mô, bị sát khí xâm nhập vào mà gây ra ảo giác. Sau khi may mắn chạy thoát được thì lại tam sao thất bản, từ trăm ngàn năm nay mà dựng nên truyền thuyết như vậy.
Thế nhưng Diệp Thiên cũng không giải thích cho Chu Khiếu Thiên làm gì mà lái xe ra khỏi thị trấn, đến 1 chỗ dưới chân núi không có người qua lại.
Sau khi tắt máy, Diệp Thiên xách con gà trống cùng cái bình sứ mang theo từ nhà khách xuống xe, ngón tay bên phải bắn nhẹ ra 1 tia, Vô Ngân dĩ nhiên là được Diệp Thiên cầm trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xẹt qua đầu con gà.
Dùng Vô Ngân để giết gà, chẳng khác gì dùng dao mổ trâu để giết gà. 1 tia sáng lạnh hiện lên, đầu gà rơi xuống đất, máu gà phun ra, Diệp Thiên vội vàng dùng cái bình sứ hứng bên dưới.
Nhân lúc máu gà chưa đông, Diệp Thiên đem tờ giấy vàng phủ lên trên đầu gà, sau khi lấy bút lông chấm vào máu gà, tay như rồng bay phượng múa vẽ bùa lên trên tờ giấy. Thế nhưng gió trên núi quá to, cả 2 tờ bùa trấn áp sát khí kia đều bị gió to thổi qua mà không thể chế tạo thành.
- Haiz, thật là phiền phức.
Vẽ bùa cũng cần phải vận dụng nguyên khí, Diệp Thiên nhìn thoáng qua Chu Khiếu Thiên ở bên cạnh, nói:
- Giúp anh giữ tờ 2 bên tờ giấy này với.
Chu Khiếu Thiên dụi mắt hỏi:
- Anh… anh đây là vẽ bùa à?
- Đương nhiên rồi. Không phải vẽ bùa thi anh bận rộn làm cái gì chứ?
Diệp Thiên không giữ nổi bình tĩnh nói:
- Nhanh chút, vẽ xong rồi thì nghỉ 1 lát. Chúng ta còn phải đến Điền Trang!
- Vâng, vâng. Em dùng 1 ngón tay đè nó xuống, đảm bảo là không ảnh hưởng đến anh!
Chu Khiếu Thiên vội vàng đáp lại ngay. Tiến lên mở 1 tờ giấy vàng ra, đè 2 bên tờ giấy chỗ hướng gió xuống, trên mặt cực kỳ hưng phấn nhưng vẫn có 1 chút sợ hãi.
Năm Chu Khiếu Thiên lên 6, 7 tuổi, đã từng nghe cha nói qua, tổ tiên của Chu gia bọn họ có thể vẽ bùa trừ ma diệt quỷ. Năm ấy Chu Khiếu Thiên còn quá nhỏ chỉ coi đó như là chuyện cổ tích thôi.
Cho dù là sau này lớn lên, Chu Khiếu Thiên vẫn cho rằng bùa chú quá là mờ ảo. Thế nhưng không ngờ rằng, Diệp Thiên lại có thể vẽ bùa trước mặt mình như thế này, điều này khiến cho cậu lập tức nhớ đến những lời cha nói hồi còn nhỏ kia.
Cha cậu từng nói, những người hiểu cách vẽ bùa nhất định có thể khai thông nguyên khí trời đất, mượn nguyên khí đó để sử dụng, đều là những nhân tài hơn người, ngay cả tổ tiên hơn 10 đời nhà Chu gia cũng chỉ có 2, 3 người là có thể đạt tới độ cao của pháp thuật như vậy.
Mà Diệp Thiên lại có thể chế ra bùa, nói cách khác trình độ lợi hại của cậu trong pháp thuật có thể so sánh ngang ngửa với các vị tiền bối nhà Chu gia. Ở thuật pháp thời bây giờ mà vẫn còn có 1 "quái vật" như Diệp Thiên không khỏi khiến cho Chu Khiếu Thiên cảm thấy khiếp sợ.
Sau khi vẽ xong 1 tấm bùa trấn áp sát khí, Diệp Thiên cầm trong tay xem xét 1 hồi, rồi gật đầu hài lòng:
- Hầy, tấm này cũng được, à, thêm 1 tấm nữa!
- Việc lớn đã thành, đi thôi!
Vẽ tiếp thêm 3 tấm bùa trấn áp sát khí nữa, Diệp Thiên mới ngừng tay, sau khi cẩn thận gấp nó lại thì tiện tay vứt luôn cái bình sứ ra xa vào trong bụi cỏ.
Quay mặt thấy Chu Khiếu Thiên vẫn đứng ở chỗ đó, Diệp Thiên nhíu mày nói:
- Lên xe đi, ở đây gió núi lớn quá, tìm nơi nào nghỉ ngơi rồi ăn uống 1 chút, đợi tối đến hẵng quay lại Điền Trang.
- Sư… sư phụ!
Điều làm Diệp Thiên không ngờ đến chính là lời cậu vừa dứt xong, Chu Khiếu Thiên lại có thể "phù phù" 1 tiếng rồi 2 đầu gối quỳ xuống trước mặt cậu.
- Sư phụ? Cậu gọi ai?
Diệp Thiên đảo mắt xung quanh, hay tên tiểu tử này bị sát khí xâm nhập làm hỏng mất não bộ rồi?
- Sư phụ, xin người hãy thu nhận con!
Chu Khiếu Thiên dập đầu xuống đất. Chỉ có điều trán còn chưa chạm đến mặt đất đã bị mũi chân của Diệp Thiên chặn lại.
- 2 chữ Sư phụ không thể gọi bừa được. Đầu cũng không thể dập bừa được. Chúng ta không có duyên phận thầy trò đâu!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, trực tiếp từ chối Chu Khiếu Thiên.
- Không, anh Diệp, em thấy anh đích thực là 1 cao nhân, anh không thu nhận em làm đệ tử, em sẽ quỳ ở đây không đứng dậy.
Chu Khiếu Thiên vốn cực kỳ có hứng thú với pháp thuật, thế nhưng điều kiện có hạn, cậu cũng không có cách nào bước chính thức vào trong giang hồ kỳ môn được. Lúc này nhìn thấy Diệp Thiên ngay trước mắt như Phật Tổ, lại không biết bái lạy hay sao?
- Mẹ nó. Ta nói này, tiểu tử nhà ngươi xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp phải không? Được rồi, cậu cứ quỳ ở đây hít gió núi đi, ta cũng không có thời gian đôi co với cậu.
Diệp Thiên cũng không thể nhận những lời này của Chu Khiếu Thiên được, quay người lên xe, khởi động xe rồi quay về phía sau.
- A, a, sư phụ, người đợi con với!
Chu Khiếu Thiên có chín chắn, chẳng qua cũng chỉ là 1 cậu bé 18, 19 tuổi. Mắt nhìn thấy Diệp Thiên bỏ đi thật thì lập tức đứng dậy chạy đuổi theo xe.
Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên lên xe, Diệp Thiên đạp phanh lại, nhìn sang Chu Khiếu Thiên, nghiêm nghị nói:
- Cậu vốn là truyền nhân của Chu Thị, mặc dù đã bị thất truyền nhưng thân phận của cậu cũng không thể nào thay đổi được. Những người trong kỳ môn rất coi trọng kế truyền, cậu làm thế này không nghĩ đến liệt tổ liệt tông nhà cậu sẽ nghĩ như thế nào à?
- Nhưng… nhưng truyền thừa của nhà em sớm đã bị thất lạc rồi!
Chu Khiếu Thiên không được nhận làm đồ đệ. Tất cả những thứ học được đều là những thứ cha dạy cho hồi còn nhỏ hoặc là do chính mình tự mày mò ra, vốn không hiểu những chuyện như thế này nên cũng không coi trọng lắm.
- Cậu vẫn còn họ Chu đúng không?
Diệp Thiên tức giận nói:
- Làm 1 đệ tử của Chu Thị Nhất Mạch, cậu nên nghĩ sau này làm cách nào tìm được truyền thừa của Chu Thị chứ không phải học Ma Y Nhất Mạch của ta!
Kỳ thực Chu Khiếu Thiên luyện võ từ nhỏ, có căn cơ tuyệt vời, là mầm mống tốt để luyện tập pháp thuật. Thế nhưng cậu đã lớn rồi, không thể kế thừa Ma Y Nhất Mạch được, Diệp Thiên cũng chỉ có thể dùng những lời đó mà từ chối cậu mà thôi.
- Thế… thế cũng được, anh Diệp, em sẽ làm rạng rỡ Chu Thị Nhất Mạch!
Nghĩ đến mình thay đổi làm môn hạ của bang phái khác, thực sự là hổ thẹn với tổ tông, Chu Khiếu Thiên chỉ có thể bỏ ngay cái ý định này đi. Cậu cũng là hạng người có tâm chí kiên định, đồng thời trong lòng đã hạ quyết tâm, nhất định phải kế thừa pháp thuật của Chu Thị.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Vậy là tốt rồi, sau này anh có thời gian, cùng cậu đến gia tộc Chu Thị ở Giang Tây, Hồ Nam 1 chuyến.
Sau khi thuyết phục Chu Khiếu Thiên, nhìn thấy trời cũng đang tối dần rồi, 2 người ngồi trong xe ăn uống chút rượu thịt rồi Diệp Thiên lái xe tới chỗ mục tiêu.
Nông thôn ở Hà Bắc vào tháng 2, tháng 3, gió vẫn còn lạnh đến thấu xương. Đến buổi tối khi nhà nào nhà nấy đã tắt điện, không có ai phát hiện ra trên 1 con đường đất ở trong thôn của họ có 1 chiếc xe đang đậu ở đó.
- Anh Diệp, khi nào thì chúng ta xuống xe?
Lúc này đã 9 giờ rồi, Diệp Thiên cùng Chu Khiếu Thiên đã đợi ở đây 3, 4 tiếng đồng hồ rồi, cũng có vài người đi qua đường, Diệp Thiên đều lấy lý do duy nhất là xe hỏng để đối phó.
- Đợi thêm 1 lát nữa đi!
Diệp Thiên nhìn Chu Khiếu Thiên 1 cái, nhấn mạnh nói:
- Là anh xuống thôi, không phải là chúng ta xuống. Anh cũng không có nhiều thuốc như vậy để cho em uống đâu. Em ngồi trên trên xe xem xét tình hình, có gì không ổn thì khởi động xe lên, anh có thể nghe được!
Chu Khiếu Thiên đã từng trộm 3 ngôi mộ mà vẫn chưa bị tóm, Diệp Thiên cũng chỉ có thể thầm than rằng vận khí tên tiểu tử này tốt. Làm việc như cậu như thế này mà không có người canh chừng rất dễ xảy ra chuyện.
Nhìn thấy bộ dạng Chu Khiếu Thiên có vài phần ấm ức, Diệp Thiên không khỏi vui vẻ:
- May mà tiểu tử nhà ngươi cùng hiểu 1 chút học thuyết phong thủy, lúc này đang là lúc âm, là thời điểm sát khí nặng nhất trong ngày, đi xuống để tìm chết à?
Những người trộm mộ bình thường để phải đợi sau giờ tý mới có thể vào trong mộ, nhìn thấy bộ dạng Chu Khiếu Thiên lúc này, Diệp Thiên liền hiểu ra, thấy người anh em này bị thương cũng là tự làm tự chịu cả.
- Hôm nay đúng là thời tiết đẹp để ăn trộm.
Đợi đến khi kim đồng hồ chỉ đến 12 giờ, Diệp Thiên đẩy cửa xe ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh trăng cùng những vì sao lấp lánh đang bị 1 đám mây đen che khuất.
- Nhớ kỹ, nếu thấy người thì đừng có hoang mang, nói là xe hỏng rồi, rồi đốt 3 lần lửa lên thì anh sẽ biết!
Diệp Thiên 1 mặt căn dặn Chu Khiếu Thiên, 1 mặt cởi bỏ quần áo trên người xuống.
Những người trộm mộ chuyên nghiệp đều có những bộ quần áo chuyên dụng, thế nhưng Diệp Thiên đến vội vàng nên chỉ có thể mượn đồ của Chu Khiếu Thiên dùng tạm.
- Mẹ nó, sao ta lại có thể tham gia vào chuyện phiền phức của ngươi được nhỉ? Anh nói cậu nhanh lên, đưa quần áo qua đây cho anh!
Sau khi cởi bỏ hết chỉ còn lại cái quần đùi, kể cả là thân thể cường tráng của Diệp Thiên cũng bị gió lạnh thổi qua làm cho rùng mình, nhanh chóng mặc bộ quần áo nịt của Chu Khiếu Thiên lên người.
- Con bà nó, cũng khá chuyên nghiệp đấy!
Sau khi mặc bộ quần áo hơi nhỏ kia lên người mình, Diệp Thiên nhét Vô Ngân vào trong cánh tay trái, trước ngực có 2 cái túi, vừa khéo để đặt bùa chú và pháp khí vào. Còn về chiếc la bàn thì chỉ có thể cầm trong lòng bàn tay.