Tay trái cầm la bàn, tay phải mang theo cái xẻng Công Binh, Diệp Thiên đến trước cái đạo động Chu Khiếu Thiên chỉ kia. Do sợ bị người khác phát hiện nên cái đạo động này nằm ở đằng sau 1 sườn núi nhỏ, mặt trên vờ được che đậy bởi 1 lớp bùn đất và cành cây khô.
Đem chiếc la bàn ở chỗ cổ tay nhét vào trong quần áo, Diệp Thiên dùng chiếc xẻng Công Binh vạch lớp bùn đất che cái đạo động kia ra, đợi khoảng 5, 6 phút, sau khi cảm thấy không khí đã bắt đầu lưu thông vào bên trong được kha khá rồi thì đầu Diệp Thiên chui vào trong động trước rồi chân mới bước vào theo sau.
Nhìn từ bên ngoài thì đạo động này không lớn lắm, Diệp Thiên phải khó khăn lách bả vai mới vào được bên trong, thế nhưng không gian bên trong, 2 vách tường trong đạo động dùng bùn đất để đắp lên là để đề phòng chuyện bất trắc xảy ra.
- Chẳng có nghề nào dễ dàng cả, xem ra trước kia mình có cái nhìn phiến diện với nghề trộm mộ rồi!
Bò vào 1 lối nhỏ trong đạo động, đầu Diệp Thiên miên man suy nghĩ.
Thế nhưng bây giờ tự mình kiểm nghiệm, Diệp Thiên cũng cảm thấy cái nghề trộm mộ này quả thực cũng không dễ dàng gì. Chẳng những phải dùng đầu óc mà còn phải dùng cả khí lực nữa. Những cái khác không nói, riêng cái con đường trong động dài gần đến mười lăm mét này thì đã là 1 công trình to lớn rồi.
Sau khi chân tay bò hơn mười mét, Diệp Thiên đi đến chỗ cuối đường trong động, bị chặn lại bởi 1 bức tường bằng đá xanh, lớp bùn đất trên bức tường sớm đã được làm sạch rồi, 1 khối đá được sắp xếp chỉnh tề bây giờ hiện ra trước mắt Diệp Thiên.
Chỉnh cho cái đèn mỏ trên đầu sáng hơn 1 chút, Diệp Thiên cẩn thận quan sát chỗ mái vòm trong ngôi mộ.
Không gian trong này nếu như lớn hơn 1 chút thì có thể đủ để 2 người ngồi xổm ở bên trong. Trong 1 góc tường có rải rác 1 ít xương cốt của người chết, cũng không biết người chết đã bao lâu rồi, xương cốt đều bị bùn đất ăn mòn hết cả, có phần chuyển sang màu vàng rồi.
- Đúng là người chết vì tài, chim chết vì ăn!
Diệp Thiên không biết trước đó hàng trăm năm hoặc là lâu hơn đó trước nữa, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đó, mới có thể lưu lại 1 bộ hài cốt trơ trọi như thế này được.
Trên bức tường rõ ràng là vừa mới di chuyển đó thiếu mất 1 viên gạch. Để chiếc la bàn của Chu Khiếu Thiên vào chỗ trống kia, chiếc la bàn vốn bóng loáng, lúc này thì độ bóng loáng của chiếc la bàn đã giảm xuống ảm đạm dần.
Diệp Thiên không vội rút la bàn ra mà ngồi khoanh chân trên mặt đất, lẳng lặng dùng khí để cảm ứng dòng sát khí chảy không ngừng đằng sau bức tường kia.
- Trận pháp di chuyển sát khí này là do cao nhân chỉ điểm, hơn nữa sát khí rất nặng, trong mộ này, nhất định là có chôn theo người sống.
Diệp Thiên ngồi dưới đất, thân thể chấn động mạnh 1 cái rồi mở cả 2 mắt, đúng lúc dòng khí khi nãy của cậu tiếp xúc với luồng sát khí ngay sau bức tường kia, luồng sát khí hùng hậu đó đã ùa lên muốn nuốt chửng dòng khí đó của Diệp Thiên.
Sát khí cũng như không khí, đều không có hình dạng, màu sắc và ý thức. Loại khí có mang theo tính chủ động tấn công nhất định là bị người khác dùng trận pháp chỉ dẫn, hơn nữa phương pháp lại vô cùng cao siêu, khiến cho những dòng sát khí đó gần như biến thành sự tồn tại có ý thức.
Như vậy, những dòng sát khí đó không những có thể dễ dàng dung hòa với khí huyệt mà còn có thể chống lại sự xâm nhập của những người trộm mộ. Đối với những người trộm mộ bình thường không hiểu pháp thuật mà nói thì những dòng sát khí đó chính là mà quỷ đòi mạng.
- Sát khí nặng như vậy nếu như hóa giải toàn bộ đúng là có hơi đáng tiếc, sớm biết thế này đã mang theo chiếc đèn Chu Tước đến rồi!
Ngôi mộ này ít nhất cũng đã bị khai quật trên mười lần, bố cục phong thủy đã không còn được nguyên vẹn như trước, cho dù là Diệp Thiên có chặn lại chỗ bị Chu Khiếu Thiên làm hỏng kia thì những dòng sát khí đó sớm muộn gì cũng lọt ra ngoài.
Cho nên Diệp Thiên chuẩn bị thay đổi bố cục phong thủy của ngôi mộ này, khiến cho sát khí cùng sinh khí trong mộ trào hết ra ngoài. Như thế có thể hạn chế, trung hòa được sát khí nguy hại, khiến cho nó không thể trở thành mối nguy hại được nữa.
Thế nhưng những dòng sát khí này mà để lãng phí như thế , Diệp Thiên cảm thấy hơi tiếc. Nếu như có đèn Chu Tước ở đây để tẩm bổ 1 thời gian, nói không chừng có thể hấp thu những dòng sát khí tàn nhẫn đó trở thành 1 món đồ pháp khí cũng nên.
Ý tưởng này làm cho tim Diệp Thiên đập thình thịch lên, cậu thậm chí có nảy ra ý định quay về Bắc Kinh manh theo chiếc đèn Chu Tước đó. Phải biết rằng, những món đồ pháp khí tấn công như món pháp khí Vô Ngân, cùng với Đại Tề Thông Bảo đều rất giá trị.
- Ý, ở đây thật là nguy hiểm, đừng có mà làm cho xôi hỏng bỏng không.
Sau khi cân nhắc 1 hồi, Diệp Thiên lại bỏ ý định này đi, nếu như trong khỏang thời gian này, ngôi mộ mà bị người khác phát hiện, thì cái đèn Chu Tước của cậu kia cũng khó mà lấy lại được.
- Dưỡng cho Vô Ngân cũng được!
Mặc dù đèn Chu Tước không ở bên mình, nhưng trên người Vô Ngân cũng có sát khí của mộ. Như vậy thu nạp thêm 1 chút sát khí, thì càng có lợi cho Vô Ngân.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên lấy tấm bùa trong túi ra, sau khi lấy ra, thì dính lên trên tường, sau đó tiện tay rút chiếc la bàn gắn ở trên tường ra.
- Hay thật, sát khí nặng như vậy, tấm bùa này nhiều nhất chỉ dính được 2 giờ!
Còn chưa kịp nhìn chiếc la bàn của Chu Khiếu Thiên kia, Diệp Thiên đã cảm thấy 1 dòng hàn khí từ trong tường phát ra, bị sát khí trên tấm bùa chặn đứng lại. Thế nhưng sắc đỏ của máu gà trên tấm bùa trấn áp sát khí đó thì dù mắt thường cũng có thể nhìn thấy được là nó đang mờ nhạt dần.
Diệp Thiên nhặt viên gạch rơi dưới đất lên, đem nhét vào chỗ cũ, sau đó rút thanh Vô Ngân ở cánh tay trái ra, căắm vào kẽ hở trên bức tường, rồi đưa tay dỡ tấm bùa kia xuống.
Mất đi tấm bùa ngăn cản, Diệp Thiên ngay lập tức cảm nhận được 1 dòng sát khí cực lạnh từ trong tường thoát ra, giống như thủy triều ở đại dương như muốn nhấn chìm cả người mình.
Thế nhưng vào lúc này, thanh Vô Ngân cắm trên tường đó, không hề có dấu hiệu báo trước, phát ra 1 tiếng vang lên như là hát vang reo hò. Dòng sát khí trào ra như thủy triều kia đã bị thanh Vô Ngân nhỏ bé kia hấp thụ.
Thế nhưng sát khí ẩn chứa trong ngôi mộ hàng ngàn năm này, Vô Ngân không thể trong 1 khoảng thơi gian ngắn mà có thể hấp thụ hết được. Dòng sát khí xuyên qua tường vẫn nồng hậu như vậy, tràn ra nhập vào Vô Ngân, 2 bên rõ ràng là đang tạo thành tình thế cân bằng.
- Quả nhiên là có thể!
Sau khi nhìn thấy tình hình của Vô Ngân, nét mặt Diệp Thiên lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Để Vô Ngân dưỡng ở đây 1 thời gian nhất định phẩm chất của nó sẽ tăng cao thêm 1 bậc, nói không chừng có thể đạt đến mức độ "thời gian qua đi".
Cái gọi là "thời gian qua đi" không phải là chỉ thời gian trôi đi mà là 1 cách gọi khác của pháp khí tấn công kỳ môn trong kỳ môn. Tương truyền pháp khí được dưỡng đến giới hạn rồi thì có thể sản sinh ra tác dụng làm thời gian trôi đi.
Thế nhưng đối với loại pháp khí chỉ xuất hiện trong truyền thuyết này, Diệp Thiên chỉ mới nghe nói chứ chưa bao giờ gặp qua cả. Pháp khí tấn công ở trên thế thế giới này cực hiếm. Còn thanh Vô Ngân này chẳng qua là Diệp Thiên tình cờ mà gặp được.
- Được, thành công hay không thì đến rạng sáng cũng đành phải mang đi!
Mặc dù không nỡ để Vô Ngân ở trong này mấy ngày nhưng còn 5,6 giờ nữa mới đến rạng sáng. Diệp Thiên vẫn có thể để cho Vô Ngân hấp thu thêm 1 chút sát khí, sau khi suy nghĩ 1 lát, Diệp Thiên quay người, theo đường cũ rồi bò ra.
Sau khi nhô đầu ra ngoài quan sát 1 hồi, Diệp Thiên chui ra khỏi đạo động, nhờ bóng đêm yểm trợ, nhẹ nhàng mở cửa xe ô tô ra.
- Anh… anh Diệp?
Chu Khiếu Thiên ngồi ở ghế trước bị hành động của Diệp Thiên làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa thì đập chiếc đèn pin trong tay vào Diệp Thiên.
Nói thật ra thì nhiệm vụ canh gác của Chu Khiếu Thiên ở đây còn gian nan hơn công việc dưới lòng đất của Diệp Thiên nhiều.
Diệp Thiên bận việc ở dưới kia cũng không có nhiều thời gian lo lắng vớ vẩn gì, thế nhưng Chu Khiếu Thiên ở trên này thì không được như vậy,vừa sợ Diệp Thiên gặp chuyện không may, lại sợ nhỡ đâu có người trong thôn đi qua, nên tâm lý cực kỳ căng thẳng.
- Ầy, cái la bàn này của cậu, may mắn anh đến sớm nên vẫn chưa bị hỏng hết, để dưỡng 1 thời gian thì lại có thể dùng được.
Sau khi Diệp Thiên lên xe thì ném cho Chu Khiếu Thiên chiếc la bàn, chiếc la bàn làm bằng gỗ cứng này mới để đó vỏn vẹn có 2 ngày thế mà trên lưng của nó đã xuất hiện 1 vết rạn nứt rồi có thể thấy được là sát khí trong mộ đó nặng đến cỡ nào.
- Em không biết dưỡng pháp khí .
Chu Khiếu Thiên đau lòng vuốt ve di vật duy nhất mà cha để lại, sau 1 hồi lâu mới nhớ tới việc chính, quay sang hỏi Diệp Thiên:
- Anh Diệp, ở dưới đó thế nào? Âm sát khí có phải là bị thoát ra ngoài không?
Diệp Thiên lắc lắc đầu nói:
- Không sao cả, đợi đến 3 giờ thì anh lại xuống dưới đó, thay đổi 1 chút bố cục phong thủy trong ngôi mộ này.
Đến 3 giờ thì còn mấy tiếng nữa, Diệp Thiên nói xong thì nằm xuống chỗ ghế ngồi sau, Chu Khiếu Thiên thì không được may mắn như vậy, vẫn còn phải mở to mắt để quan sát tình hình xung quanh.
Đến 3 giờ, Diệp Thiên mở mắt đúng chuẩn giờ, đứng dậy mở cửa xe rồi xuống huyệt mộ.
- Anh Diệp, không đem theo cái bình dưỡng khí ô xy này à, không khí trong đó không thở được đâu!
Nhìn thấy Diệp Thiên không mang theo cái bình dưỡng khí, Chu Khiếu Thiên ở phía sau không khỏi cố nhỏ giọng gọi lại 1 tiếng.
Ngôi mộ này đã đóng kín hàng ngàn năm, bên trong không chỉ có mỗi âm, sát khí tồn tại, trong không khí còn có rất nhiều nấm mốc có hại cho cơ thể vì thế những nhà khảo cổ khi mới khảo sát mồ mả đều phải thông gió 1 thời gian rồi mới đi vào.
Còn về những người trộm mộ thì không để ý nhiều thứ như vậy, nhiệm vụ hành nghề của bọn họ thời gian rất gấp nên rất nhiều người mang chỉ theo cái bình dưỡng khí vào trong mộ. Thế này cũng được coi như là khoa học kỹ thuật hiện đại, là tin vui của người trộm mộ rồi.
- Anh không cần thứ đó đâu!
Diệp Thiên phẩy phẩy tay, cũng không quay đầu lại rồi đi đến chỗ mặt đất trên huyệt mộ đó.
Thế nhưng lần này Diệp Thiên lại không đi vào cái đạo động khi nãy nữa mà đi thẳng đến sườn phía nam, sau khi đi qua 1 ngọn đồi nhỏ, cẩm cải xẻng công binh đào ở 1 chỗ có bề mặt không giống với xung quanh.
Chu Khiếu Thiên đi theo sau lưng Diệp Thiên, nhìn thấy hành động của Diệp Thiên, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Anh Diệp, anh đang làm gì thế? Bây giờ là 4 giờ rồi mà còn đào đường thông à, sợ là không kịp nữa đâu.
Đào đường thông cũng không phải là 1 việc đơn giản, nếu như gặp phải ngôi mộ lớn được chôn sâu thường thường phải tốn thời gian là 5, 3 ngày mới có thể đào đến được.
Chu Khiếu Thiên tự mình đã từng vào cái đạo động kia có thể tính ra, nếu như là 1 người đào, hơn nữa, với thời tiết đông lạnh giá rét như bây giờ, ít nhất cũng phải mất 1 tuần mới có thể đào thông đến nó được.
- Ai nói là anh đào đường thông?
Diệp Thiên tức giận liếc Chu Khiếu Thiên 1 cái, nhưng vẫn không dừng tay. Ngay lúc lời cậu vừa dứt thì bên dưới cái xẻng đó xuất hiện 1 cái cửa động đen ngòm.