Cửa đá cẩm thạch trông rất nặng nề, thế nhưng bên dưới dùng bánh xe lăn, rất linh hoạt, tay phải Diệp Thiên đẩy nhẹ nhàng, cửa đá liền chậm rãi mở ra.
- Ông nội sớm đã phòng bị rồi!
Đúng vào lúc Diệp Thiên mượn ánh đèn trên đều để nhìn phía trong ngôi mộ, 1 dòng sát khí lạnh đột nhiên đập vào mặt, như là đao bổ xuống đầu Diệp Thiên vậy.
Lần này Diệp Thiên sớm đã có phòng bị, tay trái cầm Vô Ngân khinh thường, 1 dòng sát khí không hề thua kém đối phướng từ thân kiếm thoát ra, hai dòng sát khí chạm vào nhau, lập tức làm náo loạn nguyên khí bên trong mộ thật.
Hai dòng sát khí vô hình tranh đấu nhau trong không trung, Diệp Thiên nhờ ánh sáng từ chiếc đèn mỏ thoát ra nên có thể quan sát rõ tình hình trong mộ.
Đúng như Diệp Thiên suy nghĩ, phòng sau này lại chia ra làm 4 phòng nhỏ, phòng ở giữa đặt 1 chiếc quan tài to.
2 phòng nhỏ ở hai bên còn có 2 chiếc quan tài nhỏ, Diệp Thiên biết, đây chính quan tài của chủ nhân và thê thiếp của ông. Nhưng tất cả còn lại là 1 chút xương cốt của người chết. Chắc là giả chôn theo người chết.
- Mẹ… mẹ nó, lẽ… lẽ nào nơi này là mộ của Quan Nhị Gia (Quan Vũ)?
Những điều này là rất bình thường, cũng không khác gì những ngôi mộ bình thường cả, nhưng điều làm cho Diệp Thiên kinh ngạc không hiểu chính là, ở trước mặt 3 cái quan tài, rõ ràng là đặt 1 thanh đao Yển Nguyệt .
Yển Nguyệt Đao thuộc loại đao cán dài, vì trọng lượng khá nặng, nó thể trảm, lực chém cũng không phải là nhỏ, Quan Vũ dùng thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao cũng là loại đao nổi tiếng nhất trong dòng Yển Nguyệt Đao.
Xuất hiện trước mặt Diệp Thiên là 1 thanh Yển Nguyệt Đao , thân đao dài chừng 60cm, cán đao dày, tuy rằng trải qua ngàn năm, thân đao vẫn sắc lạnh lóng lánh, giống như vừa mới cho vào lửa rèn ra.
Cán đao Yển Nguyệt này dài chừng 80 cm, toàn thân đen thui sáng bóng. Diệp Thiên ngắm nhìn 1 chút, hẳn là được mài từ loại sắt thép thượng hạng, cách khoảng 3, 4 mét mà Diệp Thiên vẫn có thể nhìn thấy đường nét hoa văn nhỏ xíu trên thân kiếm.
- Cái này, mẹ nó, không đúng rồi, Quan Nhị Gia chết ở Mạch Thành, là khu vực Hồ Bắc, mặc dù Hà Bắc, Hồ Bắc đều có chữ Bắc nhưng 2 nơi cách nhau cũng đến mấy nghìn mét, đây nhất định không phải là đao của Quan Nhị Gia rồi!
Sau khi trải qua sự kinh ngạc đầu tiên, tinh thần Diệp Thiên tỉnh lại. Thanh đao trước mắt này, khẳng định là không có liên quan gì với thanh đao của Quan Nhị Gia cả.
Bởi vì Diệp Thiên biết, Quan Nhị Gia sở trường là dùng thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao, lúc đầu chẳng qua là tiểu thuyết bịa đặt ra mà thôi.
Thế nhưng nhìn thanh đao Yển Nguyệt này, ánh mắt của Diệp Thiên cũng dần dần trở nên âu yếm hơn, mặc dù không phải là vũ khí của Quan Nhị Gia, nhưng tuyệt đối có thể được coi là 1 thanh bảo đao, hơn nữa còn là 1 pháp khí tấn công khó mà có được.
Không phải nói đến việc thanh đao này ở trong cổ mộ đã ngàn năm mà không han rỉ, chỉ riêng thứ sát khí động trời trên mình đao thôi cũng đủ để chứng minh nó là 1 thứ vũ khí hung ác rồi.
Hơn nữa trong đao còn ẩn chứa 1 cỗ sát khí, chứng minh rằng thanh đao này không phải là 1 thứ vật phẩm để trang trí hay là để làm nghi thức, chắc chắn là nó đã uống no máu người, vô địch trên chiến trường, nhưng không biết sao lại bị người ta đặt trong cổ mộ ngàn năm như vậy?
- Keng!
Đúng lúc Diệp Thiên đang hết sức trầm tư suy nghĩ, bên tai lại vọng lại 1 tiếng thanh vang, khiến cho cậu tỉnh lại.
Hai thanh hung binh tranh chấp đã phân thắng bại, sát khí của thanh Yển Nguyệt Đao phóng ra đều thu về hết, mà thanh Vô Ngân trong tay Diệp Thiên thì lại phát ra tiếng kêu giòn tan đắc ý, rõ ràng là đã chiếm thế thượng phong.
Thực ra nếu nhìn thứ góc độ chủ động tấn công mà nói, thanh Yển Nguyệt Đao hơn hắn Vô Ngân, bởi vì nó sớm đã là 1 hung khí giết chết địch thủ trên chiến trường, cơ hội được tẩm bổ bởi máu tươi nhiều hơn hẳn so với Vô Ngân, sát khí cực nặng này khi nãy khiến cho Diệp Thiên phải run sợ.
Nếu không phải là Vô Ngân đã trải qua 2 ngày được dưỡng sát khí trong cổ mộ thì vừa rồi rất có khả năng không phải là đối thủ của Yển Nguyệt Đao.
Điều này cũng là nguyên nhân mà Vô Ngân bị kẻ trộm mộ đoạt được, cuối cùng lại lưu lạc đến tay của Diệp Thiên. Nhưng đối với thanh hung khí này mà nói, cái khả năng này căn bản không thể tồn tại được bởi ngoài Diệp Thiên ra, nó đối với tất cả mọi người đều là ngọn nguồn của tại họa.
- Ha ha, chuyến đi này quả không tệ, thực sự là chuyến đi này quả không tệ!
Diệp Thiên phá lên cười ha ha, tuy rằng thanh Yển Nguyệt Đao này chiếm thể tích quá lớn, không thể mang theo bên mình được, nhưng để làm bảo đao giữ nhà thì là quá phù hợp rồi.
Đem đặt trong căn Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên thì bách tà sẽ không thể xâm nhập, chỉ cần hơi có động tĩnh thì đều khó có thể tránh được, đến lúc đó chắc là ngay cả con mèo muốn bắt chuột coi bộ cũng khó đây.
Pháp khí tấn công trong giang hồ kỳ môn luôn luôn cực kỳ hiếm gặp, lão Đạo sĩ ngang dọc giang hồ hơn trăm năm cũng không gặp được 1 cái, thế mà Diệp Thiên trong trời gian ngắn ngủi 1 năm này lại liên tiếp gặp được 2 cái, không nhịn được phá lên cười, làm chấn động trong mộ thất đến nỗi tro bụi bay tung tóe khắp nơi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thế nhưng muốn đem thanh Yển Nguyệt Đao này ra ngoài, Diệp Thiên cũng cần phải thu phục nó đã mới được, thông linh pháp khí, nhất là loại pháp khí có sát khí hung ác thế này là không hề đơn giản, nếu như không cẩn thận sẽ có thể bị cắn phản lại.
Bộ hài cốt ở cửa kia, chính là do thanh hung khí này xâp nhập vào tinh thần mà gây nên tử vong, mà sau mộ không còn có vết tịch bị trộm cắp nữa, chắc là kẻ trộm vào cổ mộ này thấy đồng bọn chết nên cũng không dám vào trong mộ thất cướp bóc nữa.
Diệp Thiên lấy tay động viên Vô Ngân, rồi quay người đi vào đường mộ, lúc này mới vào trong mộ thất, lập tức đi đến chỗ thanh Yển Nguyệt Đao.
Như là hiểu được ý định của Diệp Thiên, thanh hung đao kia đem sát khí trong thân mình phóng ra, tấn công về phía Diệp Thiên.
Từng có kinh nghiệm thu phục hung khí nên Diệp Thiên cũng không kích dộng, cũng không có hành động chống cự lại, để cho dòng sát khí kia tự nhiên mà nhập vào trong thân thể mình.
Thế nhưng sát khí bên trong thanh hung đao này còn ẩn chứa sát khí dầy đặc hơn, trong đầu Diệp Thiên ngay lập tức xuất hiện những hình ảnh trên chiến trường, không ngừng có những cảnh đao đao kiếm kiếm, hàng núi xác người và cả 1 biển máu.
1 tia sát khí từ trong người của Diệp Thiên chạy ra, rồi nguyên khí mà diệp Thiên tu luyện phát ra cũng dần dần dung hòa với dòng sát khí đó. Chỉ có điều tốc độ thu phục thanh Yển Nguyệt Đao này chậm hơn hẳn so với thu phục thanh Vô Ngân kia.
Thời gian trôi qua hơn 1 tiếng đồng hồ, thanh Yển Nguyệt Đao đặt ngang trước mặt Diệp Thiên này đột nhiên phát ra 1 tiếng kêu giòn tan, thu tất cả sát khí trên người Diệp Thiên về lại trong thân đao.
Mà lúc này, thanh Yển Nguyệt Đao này mới chính thức được coi như là 1 pháp khí thực sự. không có Diệp Thiên ra lệnh, nó sẽ không chủ động phóng ra sát khí tấn công người khác nữa,
- Thật đúng là phiền toái.
Thu phục được thanh hung khí này tất nhiên là hao phí rất nhiên tinh tần của Diệp Thiên, mặt mày tái nhợt, mồ hôi toát ra như mưa, vẻ mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Sau khi đứng ở chỗ thoáng nghỉ ngơi 1 lát, Diệp Thiên đem thanh Vô Ngân cắm vào cánh tay trái trước rồi lúc này mới đi đến trước cái giá đặt thanh Yển Nguyệt Đao.
Diệp Thiên dùng tay phải cầm lấy cán Yển Nguyệt Đao, nhấc lên, hung khí được đặt trên giá đao này đã được Diệp Thiên nâng lên trước ngực.
Diệp Thiên cảm thấy 1 dòng huyết nhục tương đồng, thế nhưng những tiếng kêu vô hình mà thanh đao truyền qua cũng không thể ảnh hướng đến Diệp Thiên nữa.
Lúc này Diệp Thiên mới có thể tỉ mỉ quan sát thanh Yển Nguyệt Đao này, đúng như cậu nghĩ trước đó, cái cán đao là do thép tinh xảo tạo thành, mà ở chỗ đuôi còn được điêu khắc hình 1 đầu hổ hết sức sinh động.
Mà thân đao bóng loáng, lưỡi đao rộng và dài, hình bán nguyệt, sống đao thì chẻ vào, thân đao đục 1 lỗ, chỗ tiếp nối giữa chuôi đao và mình đao có hình đầu rồng, làm cho người ta có cảm giác 1 sự thô kệch trong 1 sự tinh tế.
- Làm người đàn ông đi giết người, giết người không lưu tình, ngàn năm nghề không mất, tận cùng là giết người!
Đem theo thanh đao Yển Nguyệt năng hơn 30, 40 cân này, Diệp Thiên cảm thấy 1 sự hào hùng kích động ở trong lòng, tưởng tượng ngồi trên lưng ngựa, trong tay vung lên thanh Yển Nguyệt Đao xung phong dẫn theo hàng vạn binh mã, không khỏi dâng trào cảm giác lòng người.
Diệp Thiên vung đao chém về phía trước, lập tức 1 luồng gió mạnh như chặt đứt cả không khí, phát ra những tiếng khóc, có thể thấy được thanh đao này nếu như trong tay của người có thể lực thì trên chiến trường tuyệt đối là 1 thanh hung khí vô địch thiên hạ.
- Ngôi cổ mộ này không biết rốt cuộc là lăng mộ của ai nữa? đặt 1 thanh đao vốn để canh giữ cho chủ nhân ngôi mộ, nhưng không ngờ rằng trải qua ngàn năm lại biến thành 1 thanh hung khí, thật là có lợi cho mình quá!
Sau khi thưởng thức 1 hồi thanh Yển Nguyệt Đao, tâm trạng kích động của Diệp Thiên cũng dần dần lắng xuống, nhìn xuống đồng hồ cũng hơn 3 giờ sáng rồi, cậu cũng không phí nhiều thì giờ ở trong này nữa.
- Mở, hay là không mở?
Nhìn thấy 3 cỗ quan tài to nhỏ trong ngôi mộ này, Diệp Thiên cũng khó xử, mở nó ra là chuyện đơn giản, trong tay có thanh Yển Nguyệt đao trợ giúp, nhưng quấy rầy giấc yên nghỉ của cổ nhân chính là bất kính đối với họ, chuyện này trời cũng không dung, đất không tha.
Đối với những món đồ cổ chôn cùng người chết bên trong quan tài, Diệp Thiên thật ra không có nhiều hứng thú, bởi vì cậu thông qua khí có thể cảm nhận được , trong 3 cỗ quan tài này không có món đồ pháp khí nào nữa.
Nhưng nếu muốn biết được thân phận của chủ nhân lăng mộ này thì cần phải mở quan tài tìm kiếm con dấu bên trong đó, nói chung, trong quan tài đều có những thứ có thể chứng minh được thân phận của chủ nhân.
- Bỏ đi, hay là tìm nơi khác xem!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn quyết định là không quấy rầy giấc yên nghỉ của chủ nhân ngôi mộ nữa.
Sau khi bị người ta bày 1 âm huyệt tuyệt địa nham hiểm như vậy, thì chắc là con cháu đã đoạn tử tuyệt tôn rồi, thế nhưng hài cốt của bọn họ có thể bảo toàn ở dưới này, Dệp Thiên không muốn phá vỡ ý trời như vậy nữa.
Đi quanh 3 cái quan tài 1 vòng, Diệp Thiên nhíu mày, nơi này ngàn năm không có người đi vào, trên mặt đất ngoài giá đựng quan tài bằng đá cẩm thạch ra thì trên mặt đất thậm chí ngay cả vật phẩm chôn cùng cũng không có lấy 1 thứ.
ở trong mộ thất không tìm thấy manh mối gì, ánh mắt Diệp Thiên nhìn về căn phòng nhỏ ở 2 bên, có lẽ trên người của những người bị chôn cùng kia có lưu lại đồ vật gì đó cũng nên.
- Đúng là quá tàn nhẫn!
Thân phận người trong hai căn phòng tuẫn táng này cũng không giống nhau, 1 bên thì toàn nữ nhân ăn mặc lụa là, còn 1 bên là nam nhân ăn mặc toàn quần áo bằng vải thô.
- Ấy, người này là ai vậy nhỉ ?
Đúng vào lúc Diệp Thiên nhìn thấy 1 bộ hài cốt, không khỏi sửng sốt 1 chút, bởi vì những thứ mà bộ hài cốt này mặc rõ ràng là 1 bộ quần áo đạo sĩ màu xanh vẫn chưa mục nát hết.