Vác thanh Yển Nguyệt Đao nặng hơn 80 cân chạy hơn 1 dặm đến chỗ dừng xe của Diệp Thiên, Chu Khiếu Thiên mệt nhọc, mở mồm thở hổn hển.
Thế nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiên mở thùng sau ô tô lên rồi lại nắp xuống, tâm trạng Chu Khiếu Thiên lập tức bình ổn lại. Diệp Thiên không nỡ để túi đồ này ở trong đó, nhất định là rất quý báu.
Mở cửa sau xe ra, sau khi Diệp Thiên đặt hài cốt vào đó, giơ tay nhận lấy thanh Yển Nguyệt Đao.
Lưỡi đao của thanh đao này dài chừng 60 cm, cán đao dài chừng 80 cm, dựng đứng lên thì cao hơn mét tư, đặt ở trong thùng sau hình như là quá khổ.
Trong xe thì có thể đặt được, nhưng phải đặt từ trước ra sau, như vậy thì hơi bắt mắt, thân đao bóng loáng thế kia, kể cả là cách thật xa qua lớp kính thủy tinh kia vẫn có thể nhìn thấy được.
Đi quanh xe 1 hồi, Diệp Thiên tức giận, mở cửa sau xe ra.
- Phá cái xe này đỡ phải suy nghĩ nữa!
Đúng vào lúc Chu Khiếu Thiên cảm thấy khó hiểu với hành động của Diệp Thiên, thì tay phải cậu cầm cán đao, đẩy mạnh về phía trước, lưỡi đao dày rộng sắc bén ngay lập tức đâm xuyên qua lớp kim loại ở nắp thùng phía sau, xuyên thẳng đến đằng sau của ghế ngồi đằng trước.
- Ấy, thế … thế này cũng được à?
Chu Khiếu Thiên lập tức choáng váng, mặc dù cậu cảm thấy thanh đao đó bán cũng được kha khá, ước chừng cũng được ngót ngét 1 vạn, nhưng không biết có đủ tiền sửa xe không nữa.
Diệp Thiên vỗ vỗ tay, đóng lại cái nắp sau xe, liếc Chu Khiếu Thiên 1 cái, tức giận nói:
- Ngẩn tò te làm cái gì kia? Còn không lên xe à?
- Vâng, lên xe ạ!
Chu Khiếu Thiên vội vàng lên chỗ ngồi cạnh lái xe, mắt nhìn vào gương chiếu hậu, nhưng thực chất là nhìn vào cái bọc ở chỗ ngồi đằng sau kia.
Diệp Thiên hiểu được suy nghĩ của Chu Khiếu Thiên, trong lòng cười thầm, nhưng cũng không nói thêm gì cả. Sau hơn 1 tiếng đồng hồ thì xe tiến vào thành Bảo Định.
Nhịn hơn 1 tiếng đồng hồ, rốt cục Chu Khiếu Thiên cũng không thể nhịn được nữa, nhìn Diệp Thiên, mở miệng lắp ba lắp bắp nói:
- Anh… anh Diệp.
- Chuyện gì?
Diệp Thiên đáp lại 1 câu, mắt vẫn nhìn về đường phía trước.
Chu Khiếu Thiên hít 1 hơi vào, lấy đủ dũng khí hỏi:
- Anh Diệp, cái … cái túi này bên trong rốt cuộc là có thứ gì vậy?
Lần này là cậu cầu xin Diệp Thiên nói về chuyện này, dù sao Diệp Thiên cũng đã chữa trị bệnh phổi cho cậu, theo lý thuyết thì Diệp thiên có mang được cái gì lên cũng không phải là chuyện của cậu, vì thế mà Chu Khiếu Thiên cũng không dám mở miệng hỏi, mà phải quanh co lòng vòng dò hỏi Diệp Thiên.
- Thứ gì thì cậu xem thì biết.
Diệp Thiên cười nói, tiểu tử này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
- Hì, thế em có thể xem rồi !
Chu Khiếu Thiên vội vàng lên tiếng, quay người lại vớ lấy cái túi kia.
- Xem đi, xem đi, cầm chắc 1 chút, để dưới chỗ ngồi đấy xem!
- Anh Diệp, em biết rồi, anh yên tâm, nhất định không để người ngoài nhìn thấy đâu!
Chu Khiếu Thiên lùi vào để tạo khoảng trống thật rộng, đặt cái túi vào chỗ trước chân, rồi hứng khởi cởi cái nút mà Diệp Thiên buộc kia ra.
Thò tay vào trong cái ống quần kia, miệng Chu Khiếu Thiên còn hỏi:
- Đây là thứ gì vậy? tròn tròn, sao mà lại còn có cả 2 cái mắt thế này ?
- Mẹ… mẹ ơi, sao lại là cái đầu lâu thế này?
Miệng nói, còn tay thì vừa định lôi đồ ở trong túi ra. Thứ này vừa mới nhìn đã khiến Chu Khiếu Thiên đang ngồi, đứng dậy bỏ chạy, "thịch" 1 tiếng va vào thùng xe.
Chu Khiếu Thiên vốn không sợ người chết, không can đảm như vậy thì cậu làm sao dám đơn thân đi trộm mộ được, nhưng lần này do không chuẩn bị trước, cầm cái đầu lâu trong tay, kể cả là cậu có ăn gan hùm mật gấu cũng bị dọa đến phật thăng thiên xuất thế!
- Mẹ ơi, dám dọa mình à ?
Thế nhưng là người đã được tôi luyện trong bầu không khí của cổ mộ, nỗi sợ hãi ban đầu của Chu Khiếu Thiên cũng nhanh chóng qua đi. Bình tĩnh lại, 1 tay vuốt đầu, 1 tay định mở cửa sổ ra.
Sau khi nhìn thấy hành động của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên dùng tay phải cầm lấy cổ tay cậu nói:
- Không nên bất kính với xương cốt của tổ tiên như vậy. Cậu dám vứt cái đầu lâu ở đây, không sợ cảnh sát sẽ đến tìm cậu sao?
- Nhưng… nhưng mà, anh Diệp, anh… anh mang theo xương cốt người chết làm gì vậy ?
Chu Khiếu Thiên bỏ luôn ý định tìm kiếm trong 2 cái ống quần kia, cuối cùng mặt buồn rười rượi ngẩng lên, cũng không che giấu nỗi thất vọng trong lòng.
- Người này trước kia là tiền bối trong kỳ môn, anh ở dưới đó cũng coi như là nhận được ân huệ của ông ấy, đưa ông ấy lên, tìm cơ hội mang ông ấy xuống mồ an nghỉ.
Diệp Thiên giải thích đơn giản mấy câu cho Chu Khiếu Thiên, sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, mặc dù vẻ mặt Chu Khiếu Thiên vẫn thất vọng nhưng cung kính bộ xương đó hơn nhiều. Sau khí buộc kín miệng thì đặt lại xuống chỗ ghế phía sau.
Nhìn thấy hành động của Chu Khiếu Thiên, Diêp Thiên đúng là hơi hối hận, mình không nên lấy hài cốt của tiền bối để chọc ghẹo cậu ta, không khí trong xe lúc này có vẻ hơi căng thẳng.
Khi đi ngang qua bến xe Bảo Định, Chu Khiếu Thiên đột nhiên mở miệng nói:
- Anh… anh Diệp, em… em không muốn đến Bắc Kinh, để em xuống ở đây đi, em về Đường Sơn!
Diệp Thiên chỉ đem 1 bộ hài cốt từ bên trong cổ mộ ra, chẳng có thứ gì đáng giá, Chu Khiếu Thiên đương nhiên cũng không thể nói đến chuyện chia của cải, đi cùng Diệp thiên nữa cũng không có tương lai gì, vì vậy nghĩ nên quay về nhà.
- Ấy? sao lại về Đường Sơn?
Diệp Thiên hơi sửng sốt, dừng xe táp vào lề đường.
- Em đi nửa tháng rồi, không yên tâm về mẹ !
Chu Khiếu Thiên cũng không nói dối, từ nhỏ hai mẹ con đã nương tựa lẫn nhau mà sống, đây là lần đầu tiên cậu đi lâu như vậy.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, mở miệng hỏi:
- Bệnh của mẹ em thì làm thế nào? Lẽ nào em lại muốn đi trộm mộ tiếp à?
Chu Khiếu Thiên cho dù không có nhiều, 1 chữ " hiếu" thôi cũng có thể lột tả được, hơn nữa cậu ta cũng nhỏ tuổi hơn mình, lại là hậu nhân của Chu Thị Nhất Mạch, Diệp Thiên không muốn cậu bé ngày càng lún sâu hơn.
- Em… em cái gì cũng không biết làm, không đi trộm mộ thì biết làm gì chứ?
2 tay Chu Khiếu Thiên bưng kín mắt, lần đầu tiên lộ sự yếu đuối của mình trước mặt Diệp Thiên, cậu rốt cuộc cũng vẫn là 1 đứa trẻ 10 tuổi.
- Khóc cái gì chứ? Đàn ông, máu có thể đổ, mồ hôi có thể rơi, nhưng thứ duy nhất không được chảy xuống chính là nước mắt đấy!
Diệp Thiên quát lên, cắt ngang tiếng khóc của Chu Khiếu Thiên.
Chu Khiếu Thiên bị Diệp Thiên dọa, mắt lộ vẻ bối rối, cậu cũng không biết tương lai của mình như thế nào nữa, cũng không thấy bất kỳ 1 tia hy vọng nào.
- Cậu á…
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Cậu quay về Đường Sơn đi, sau đó đưa mẹ cậu đến gặp anh, tiền chữa bệnh của mẹ cậu anh lo, thế nhưng cậu phải làm việc cho anh 3 năm, coi như là tiền thuốc men!
- Dạ?
Chu Khiếu thiên mạnh mẽ ngẩng đầu lên:
- Anh… anh Diệp, anh nói có thật không?
Sau khi cha qua đời, Chu Khiếu Thiên ở bên ngoài luôn bị coi thường, chưa từng có ai chủ động giúp đỡ cậu, cho nên mới trở thành 1 cậu bé lầm lì như Diệp Thiên biết trước đó.
Cảm thấy tình người trên nhân gian lạnh nhạt, Chu Khiếu Thiên vốn không nghĩ rằng Diệp Thiên sẽ giúp đỡ mình, nếu không phải thực sự nghe được những lời Diệp Thiên nói, thì Chu Khiếu Thiên cho rằng lỗ tai của mình có vấn đề rồi.
- Phí lời, anh bận rộn 1 đêm, đâu có thời gian đùa giỡn với cậu?
Diệp Thiên tức giận trừng mắt liêc chu Khiếu Thiên 1 cái.
- Chỉ có điều… anh Diệp, em chẳng biết làm cái gì cả!
Những người lớn lên trong hoàn cảnh giống như Chu Khiếu Thiên, lòng tự trọng rất cao, cậu từ nhỏ đã không muốn mắc nợ ân tình ai, cũng không muốn vì Diệp Thiên thương hại mà giúp đỡ mình.
, Diệp Thiên hiểu rõ tâm lý Chu Khiếu Thiên như lòng bàn tay, cười cười nói:
- Cha anh mở 1 tiệm đồ cổ, cậu đến làm giúp trong đấy. Thời gian 3 năm, cậu chỉ phải giúp anh thu gom pháp khí, kể cũng không mắc nợ anh đâu!
Diệp Đông Bình luôn nói muốn tuyển người làm trong tiệm, thế nhưng cuối cùng cũng không tìm được ai phù hợp cả, sau khi trong đầu có ý định giúp đỡ Chu Khiếu Thiên, Diệp thiên cũng đã quyết định xong rồi.
Chu Khiếu Thiên vốn lăn lội trong cổ mộ, dùng mũi ngửi cũng biết đâu là vật được đào từ trong đất lên, đến tiệm của cha cũng chẳng cần đào tạo gì mà có thể đi làm luôn, người làm phù hợp thế này còn phải đi đâu tìm nữa chứ?
Hơn nữa Chu Khiếu Thiên vì lòng hiếu thảo, tục ngữ có câu "trong trăm đạo, hiếu thảo được đặt ở vị trí đầu tiên", Diệp Thiên cũng cực kỳ coi trọng phẩm chất này của cậu ta, dùng người như vậy mới yên tâm.
Hơn nữa cậu ta lại là truyền nhân của Chu Thị Nhất Mạch kỳ môn, Diệp Thiên không biết thì thôi, bây giờ biết rồi, xuất phát từ đạo nghĩa giang hồ cũng nên ra tay giúp đỡ.
- Anh Diệp, cha… cha anh cần em sao?
Chu Khiếu Thiên vẫn luôn cảm thấy xấu hổ với thân phận trộm mộ của mình, trong lòng cảm thấy có chút tự ti.
- Anh nói tiểu tử nhà em sao mà như đàn bà vậy? Càu nhàu như thế làm gì? Bằng lòng thì đến làm, không bằng lòng thì thôi!
Diệp Thiên tức giận thốt ra 1 câu, giương mắt xem xét xung quanh 1 chút, rồi móc ra tờ 100 đồng nói:
- Đi, đến cửa hàng văn phòng phẩm kia mua bì thư, sau đó đi mua mấy tờ giấy viết thư nữa!
- Đồng ý, em đồng ý làm. Anh Diệp, anh chờ em, em đi mua đây!
Tuy rằng không biết Diệp Thiên mua giấy viết thư làm gì, thế nhưng Chu Khiếu Thiên lúc này ngập tràn trong nỗi vui mừng rạng rỡ, ngay cả tiền của Diệp Thiên cũng không cầm, co cẳng bước xuống xe.
Nhận lấy giấy, bút, bao thư từ tay của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên tiện tay viết địa chỉ nhà mình lên 1 tờ giấy rồi đưa cho Chu Khiếu thiên. Sau đó đổi sang tay trái viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo lên 1 tờ giấy khác.
- Tôi là 1 kẻ trộm mộ có lương tâm, trình báp với chính phủ 1 ngôi cổ mộ đã nhiều lần bị trộm, địa điểm ở chỗ 500 mét đầu thôn Điền Trang ở thị trấn Dương Bình.
Đọc nét chữ méo mó của Diệp Thiên, Chu Khiếu Thiên không khỏi choáng váng:
- Anh Diệp, anh… anh đây là làm gì? Nhà em còn có người già, em không thể đi tự thú!
Diệp Thiên giơ cái bút trong tay gõ vào đầu Chu Khiếu thiên 1 cái, tức giận mắng:
- Cút sang 1 bên đi, tự thú ta còn bắt người đi mua bì thư, giấy sao?
Mấy năm nay đội quân trộm mộ ngày càng hung hăng ngang ngược, Diệp Thiên biết, ngay cả tên trộm mộ gà mờ Chu Khiếu Thiên này còn có thể tìm thấy ngôi cổ mộ đó, như vậy người nào mà chuyên nghiệp hơn 1 chút không lâu nữa sẽ tìm thấy nơi đó thôi.
Thanh Yển Nguyệt Đao đã được Diệp Thiên mang ra ngoài, cậu cũng không muốn giấc an nghỉ ngàn thu của người xưa bị những người ăn trộm đó quấy rầy. vì vậy mới nảy sinh ý định trình báo này trong đầu.