Nghĩ đến Lý Thái Hư, Diệp Thiên lại cảm thấy đau lòng, "Thôi bối đồ" ở gần cậu như vậy, đúng là có duyên mà không có phận, ai mà biết được lần sau nghe được tin tức của "thôi bối đồ" là đến tận khi nào cơ chứ?
- Hay là…mình đi tìm mộ của Lý Thuần Phong hay là Viên Thiên Cương nhỉ?
Trong lòng Diệp Thiên nảy ra 1 ý định, thế nhưng nhanh chóng đã bị cậu gạt đi, đùa thế nào chứ, lăng mộ của 2 người ấy cho dù có tìm thấy được nhưng vào đó thì cũng chỉ có kết cục chết mà thôi.
- Diệp Thiên, sao thế? Xảy ra chuyện gì à?
Đang đúng lúc Diệp Thiên miên man suy nghĩ thì thấy tiếng của Diệp Đông Bình vang lên bên tai.
- Dạ, không có gì đâu, không tập trung thôi ạ!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, sau khi đặt tấm tuyệt mệnh kia vào trong cái hộp trên bàn, nhìn về phía Diệp Đông Bình, nói:
- Cha, mấy hôm nữa cha giúp con làm cái giá nha, để đặt thanh đao này ở sương phòng giữ nhà đi!
- Tiểu tử thối, đồ tốt thì giữ cho mình. Lần sau mà gặp được nữa, thì để lại cho cha đấy!
Diệp Đông Bình bất mãn lẩm bẩm nói tiếp:
- Giải quyết chuyện xong rồi, con để ý chút đến chuyện của lão Đường đi, đứa bé Tuyết Tuyết kia cũng thật đáng thương, con xem da bọc xương rồi còn gì.
Đường Tuyết Tuyết tuy rằng xuất thân giàu có, thế nhưng cũng rất có gia giáo, là 1 cô bé rất dễ thương, bình thường đối với người nhà Diệp Đông Bình lúc nào cũng gọi là cô cô, bác bác, khiến cho mấy người nhà Diệp Đông Bình đều rất yêu quý.
- Vâng, ngày mai con sẽ chăm sóc con bé, 1 tháng sau đảm bảo có thể hóa giải cửu âm tuyệt mạch trên người nó. Nguồn truyện:
Diệp Thiên gật gật đầu, cầm tiền của người ta rồi thì phải giúp người ta giải trừ tai họa. 1 mình Đường Văn Viễn đã giúp mình trở nên giàu có như vậy, dù thế nào cũng phải ra tay chữa khỏi bệnh cho Đường Tuyết Tuyết.
- Nhớ rồi thì tốt.
Diệp Đông Bình nhìn thấy con trai đồng ý, đứng dậy nói:
- Không được rồi, cha phải đi đây, ở đây lâu lại cảm thấy đầu óc choáng váng hết cả.
Diệp Đông Bình biết lần này con trai không để ý, cảm thấy có chút không phải, lập tức đứng dậy đến tìm Đường Văn Viễn, mấy ngày này thời gian 2 người ra vào căn nhà này trùng nhau ra phết.
- Cha, không tiễn cha nữa, con ngủ đây, 2 ngày không được ngủ rồi!
Nhìn thấy cha ra ngoài sân, Diệp Thiên vào phòng ngủ leo luôn lên giường. Từ hôm qua mệt nhọc đến bây giờ, tinh thần của cậu cũng đã mệt mỏi đến cực điểm rồi.
Giấc ngủ này của Diệp Thiên cũng không ngắn, mãi cho đến tấn hơn 4 giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy, sau khi đứng dậy tập thể dục buổi sáng, Diệp Thiên đi ngay đến kho thuốc chọn mấy thứ dược liệu.
Kho thuốc này là mới cải tạo làm từ 1 căn phòng. Chẳng có cách nào cả, Đường lão gia đem tặng dược liệu thực sự rất nhiều, để đầy ắp cả 1 gian phòng.
Thế nhưng do chỗ nào trong nhà này cũng tràn đầy linh khí trời đất, đối với nhân sâm ngàn năm hay là cỏ linh chi cũng không cần phải bảo quản, vứt ở đâu trong phòng cũng không sợ mất đi dược tính của nó.
Đương nhiên, trong nhà có 1 tên trộm là con chồn này nên Diệp Thiên cũng không dám để bừa bãi, ít nhất thì cái củ nhân sâm có gía hơn 800 vạn kia đã được cậu cất trong két sắt trong phòng rồi.
- Đợi sau khi chữa khỏi bệnh cho tiểu nha đầu này đã, rảnh rỗi mình cũng làm như sư phụ, thu gom phương thuốc chế ra nguyên đan để cho người nhà ăn.
Ngửi thấy mùi hương bay khắp phòng, trong lòng Diệp Thiên liền cân nhắc.
Bác cả cũng lớn tuổi rồi, bác hai sức khỏe không tốt, đều không thích hợp sống lâu dài ở căn nhà này, thế nhưng chế ra nguyên đan bổ sung nguyên khí cho 2 người họ, rất có lợi trong việc chống lão hóa, tăng cường sinh sực, tăng sức đề kháng.
Thực ra trong đông ý có rất nhiều ngành, đối với 1 số chứng bệnh hiệu quả còn vượt xa tây ý, giống như lục vị địa hoàng hoàn này hay gặp nhất trong đông y, đối với thận âm hư tổn hay là gan hư tổn trị liệu rõ ràng là rất có hiệu quả.
"Lục Vị Địa Hoàng Hoàn" gồm có 6 vị thuốc : Thục địa, Sơn thù, Hoài sơn, Phục linh, Đơn bì, Trạch tả.
Chẳng qua là thời cận đại chiến tranh xảy ra liên miên, rất nhiều phương thuốc bí truyền đều đã bị thiêu đốt trong khói lửa, hơn nữa tây y chữa bệnh hiệu quả nhanh hơn nên đông y cũng dần dần mất đi vị trí.
Lựa chọn mấy thứ dược liệu trừ âm tán hàn, Diệp Thiên đi vào trong phòng bếp bận rộn làm việc, cậu không phải là rang khô thuốc mà là muốn chế ra dược thiện.
Dược thiện có thể vừa làm thuốc lại vừa có thể làm thức ăn, lấy thức ăn làm thuốc, thuốc mượn lực thức ăn, thức ăn trợ giúp cho thuốc, 2 thứ hỗ trợ lẫn nhau, hợp lại càng làm thăng thêm công dụng, vừa có giá trị dinh dưỡng cao, vừa có khả năng phòng trừ bệnh, bảo vệ sức khỏe, tăng cường sinh lực, kéo dài tuổi thọ.
Mặc dù mấy năm nay 1 số nhà hàng lớn có đưa ra mánh khóe cái gì mà dược thiện cung đình, nhưng bài thuốc gia truyền trong tay bọn họ làm sao mà có thể so sánh được với Diệp Thiên, đây chính là phương thuốc do các vị tổ sư hơn 10 đời của Ma Y Nhất Mạch tổng kết ra, chuyên trị những bệnh nan y.
Nước là nước vào lúc binh minh ở khe núi, gạo là gạo " Kinh Tây", cho thêm mấy vị thuốc đông y vào, để lửa tốt, sau hơn 1 tiếng đồng hồ, 1 mùi thơm của thuốc bay ra khắp sân.
- Chít chít…!
Con chồn không biết từ góc nào chui ra, đứng thẳng dùng hai chân trước ôm lấy Diệp Thiên, thế nhưng 2 con mắt tròn tròn kia nhìn chằm chặp vào chỗ thuốc đáng nghi ngút khói kia.
Diệp Thiên tức giận vung tay, cười mắng:
- Cút sang 1 bên, cái gì cũng muốn ăn. Không sợ chết no à?
Cái hôm dược liệu vừa mới được đem đến, cái tên này đã chui vào kho thuốc ăn 1 đống. Nếu như không phải Diệp Thiên sớm phát hiện ra mắng cho nó 1 trận thì chắc là chỗ nhân sâm lâu năm cùng mấy thứ quý hiếm kia đã nằm trong bụng nó hết rồi.
- Anh Diệp, thơm quá, anh làm cái gì đó?
Không chỉ có con chồn mà ngay cả Đường Tuyết Tuyết vừa mới dậy khỏi giường cũng bị mùi thơm hấp dẫn qua đây.
- Chít chít!
Nhìn thấy Đường Tuyết Tuyết qua đây, con khỉ cứ như gặp được người quen, nhanh như chớp lẻn lên ngực cô, móng vuốt không ngừng chỉ vào chỗ thuốc đang trên bếp kia.
Đường Tuyết Tuyết cười nói:
- Không được ăn tham, anh Diệp cho mày ăn, mày mới được ăn!
- Tuyết Tuyết, dậy rồi à?
Nhìn thấy sắc mặt Đường Tuyết Tuyết vốn trắng xanh lúc này cũng hồng hồng lên 1 chút, Diệp Thiên cười nói:
- Cái này gọi là dược thiện, sau này là thức ăn em phải ăn mỗi ngày, ăn trong suốt 1 tháng, anh Diệp Thiên dám đảm bảo bệnh gì em cũng khỏi hết!
Diệp Thiên cảm nhận khí trên cơ thể Đường Tuyết Tuyết, âm khí tích tụ trong kinh mạch trong cơ thể cô bé đã loãng hơn rất nhiều.
Chỉ cần phối hợp dược thiện với linh khí trong Tứ Hợp Viện, trong thời gian 1 tháng, thì có thể ngăn chặn gần như hoàn toàn âm khí trong kinh mạch quanh thân thể cô. Đến lúc đó mình khơi thông dương mạch cho cô bé nữa, khiến cho âm dương tương trợ lẫn nhau, cửu âm tuyệt mạch lúc đó được coi như là được hóa giải xong.
- Thật ạ?
Trong ánh mắt của Đường Tuyết Tuyết lộ ra 1 tia hy vọng, từ khi sinh ra đến giờ chưa có 1 ngày được sống cuộc sống bình thường, đừng nói là được đi chơi cùng bạn bè mà ngay cả đường cái ở Hồng Kông cũng chưa từng được đi.
- Đương nhiên là thật rồi, chúng ta ăn điểm tâm đi!
Diệp Thiên cười ha ha, bê thuốc vào nhà ăn, Đường Tuyết Tuyết hiểu chuyện cũng cầm theo 2 cái bát đi theo cậu.
Con khí giống như cái đuôi, cuối cùng cũng đến lúc được ưu đãi, Đường Tuyết Tuyết tìm 1 cái bát nhỏ, đổ vào 1 ít dược thiện đặt lên trên bàn, con khỉ kia cũng làm như thế bê cái bát lên thổi phù phù.
Nhìn thấy Đường Tuyết Tuyết vừa cho 1 thìa dược thiện vào miệng, Diệp Thiên quan tâm hỏi:
- Thế nào, ngon không?
- Đắng quá!
Sau khi cho 1 ngụm dược thiện vào trong miệng, mặt Đường Tuyết Tuyết nhăn lại, nếu không sợ Diệp Thiên trách mắng sợ là đã phun ngay ra rồi.
- Không thể chứ?
Diệp Thiên bưng bát lên uống 1 ngụm, mở miệng nói:
- Đâu có đắng, thuốc đông ý là vị này mà!
- Chít chít…
Diệp Thiên còn chưa nói xong, con chồn cũng phun luôn ra hớp dược thiện vừa mới cho vào miệng, không ngừng khua móng vuốt cử chỉ kháng nghị về phía Diệp Thiên, cuối cùng còn nằm giả chết trên bàn nữa.
- Đừng có mà phụ họa!
Diệp Thiên nắm cổ con chồn ném nó vào nhà ăn, cầm lấy bát uống thêm 1 ngụm nữa, lần này cũng tìm ra được nguyên nhân.
Nguyên nhân chính là Diệp Thiên quen uống thuốc đông y rồi, từ 5 tuổi lão Đạo thường xuyên cho cậu uống thuốc đông y, tắm trong thuốc, thế nên miễn dịch với vị của thuốc vì thế lúc chế tạo dược thiện, cũng quên cho thêm chút phụ liệu.
- Khụ… khụ.
Diệp Thiên xấu hổ ho khan 1 tiếng, nói:
- Tuyết Tuyết, là do anh sơ sót, chỗ này đổ đi vậy, lát nữa anh đi mua thêm chút phụ liệu, nấu lại 1 lần nữa vậy!
- Không cần đâu anh Diệp Thiên, anh uống được, Tuyết Tuyết cũng uống được!
Tiểu nha đầu cũng thật sự rất tinh tế, cô bé sợ Diệp Thiên giận nên nhíu mày nuốt liền 1 mạch bát dược thiện xuống.
- Hì, anh Diệp, người em cảm thấy ấm lắm!
Sau khi ăn xong bát dược thiện này, sắc mặt Đường Tuyết Tuyết lộ vẻ vui mừng.
Bởi vì cho dù ở trong căn Tứ Hợp Viện này cũng chỉ giảm bớt sự tra tấn của Cửu âm tuyệt mạch trên cơ thể thôi, nhưng cũng không có hiệu quả giống như thứ dược thiện này.
Diệp Thiên vuốt đầu Đường Tuyết Tuyết, cười nói:
- Vậy uống thêm mấy bát đi, lát nữa anh đi mua thêm chút phụ liệu làm cho em, sẽ không khó uống như thế nữa!
Con chồn khi nãy bị Diệp Thiên vứt ra lại lén lút tiến vào, nó vốn ăn được cả dược liệu sống được, làm gì mà sợ đắng? Chẳng qua là khi nãy a dua theo lời của Đường Tuyết Tuyết mà quấy phá.
Mấy ngày sau, Diệp Thiên ở lại trong Tứ Hợp Viện, mỗi ngày sáng tối đều chế thuốc cho Đường Tuyết Tuyết, thời gian 3, 5 ngày, tay nghề cũng lên hẳn, đến cả Đường Văn Viễn là Điệp Đông Bình bình thường cũng thử nếm 1 bữa.
Sau khi Vu Thanh Nhã biết Diệp Thiên trở về, cũng đến Tứ Hợp Viện ở mấy ngày, cô cũng cảm thấy thương hại Đường Tuyết Tuyết từ nhỏ đã bệnh tật này nên cũng không truy cứu chuyện Diệp Thiên giấu vợ lẽ trong phòng nữa.
- Anh này, có người tìm anh kìa!
Buổi trưa hôm nay, đúng vào lúc Diệp Thiên đang ngủ trưa ở sân sau, Đường Tuyết Tuyết chạy vào trong phòng đánh thức cậu, mấy ngày ở chung, tiểu nha đầu đi theo Lưu Lam Lam đến gọi cậu.
- Chu Khiếu Thiên? Anh mới nghĩ đến cậu thì cậu đã đến rồi!
Sau khi đến trước cửa, Diệp Thiên nhìn thấy Chu Khiếu Thiên đang vác túi to túi nhỏ.
Đánh nhẹ lên người Chu Khiếu Thiên 1 cái, Diệp Thiên nhìn vào người phụ nữ hơn 40 tuổi bên cạnh cậu, nói:
- Chào dì! Dì nhanh vào trong phòng ngồi đi!