- Còn không cúi lạy sư phụ đi?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Chu mẫu cũng biết, thực ra bà cũng làm hơi quá, Diệp Thiên có thể thu nhận con trai bà làm đệ tử đã là một sự nhượng bộ lớn rồi.
Nhưng Chu mẫu cũng chỉ là bất đắc dĩ, dựa theo quy tắc quan hệ thầy trò, phụ tử xưa, chỉ khi Diệp Thiên công nhận danh phận này bà mới chịu ở lại đây.
- Sư phụ, xin nhận của Khiếu Thiên một lạy!
Thực ra Chu Khiếu Thiên bái Diệp Thiên làm thầy trong lòng chẳng có gì ngại ngùng, từ khi đào trộm mộ của Khúc Dương, cậu ta đã muốn như vậy rồi chẳng qua là Diệp Thiên chưa đồng ý thôi.
- Được, vậy là vai vế đã tăng lên một bậc.
Bất đắc dĩ Diệp Thiên phải lắc đầu, nhưng không nhường cho người khác, ngồi ở chính giữa bị Chu Khiếu Thiên khấu ba lạy, tuy chỉ là ghi danh đệ tử nhưng nghi lễ đó cũng không thể từ bỏ được.
Chu Khiếu Thiên khấu đầu xong, Diệp Thiên cũng chưa bảo cậu ta đứng dậy lên mà nói:
- Khiếu Thiên, quy tắc của Ma Y Nhất Mạch không nhiều lắm, nhưng không được diệt tổ, háo sắc hoang dâm, trước kia đã từng xảy xa rồi, cậu càng không được phạm phải biết chưa?
- Sư phụ, con biết rồi, nếu sau này đệ tử phạm vào những quy tắc đó, thì tùy thầy xử trí!
Chu Khiếu Thiên lớn tiếng đáp.
- Ai da, ta nói tiểu tử Diệp Thiên con vừa hát sao?
Lúc Diệp Thiên đang muốn giảng giải thêm mấy câu, thì tiếng của Diệp Đông Bình từ cửa vọng vào:
- Ơ, sao con lại để người ta quỳ xuống đất làm gì vậy? Chàng thanh niên mau đứng lên đi!
- Sư tổ!
Chu Khiếu Thiên cũng biết lễ độ, xoay người lại vái Diệp Đông Bình, dù sao cũng đều là bậc trưởng bối, không tính toán chuyện bẽ mặt.
- Cái gì… Cái gì? Sư tổ?
Diệp Đông Bình bị Chu Khiếu Thiên Làm cho choáng váng, ông nhìn về phía con trai hỏi:
- Diệp Thiên này…Rốt cục là đã có chuyện gì vậy?
- Cha, con ghi danh Chu Khiếu Thiên làm đệ tử, sau này coi như chúng ta là người một nhà…
Diệp Thiên giải thích cho cha, tiếp đó là nhíu mày, nhìn về phí Chu Khiếu Thiên nói:
- Nhưng Chu Khiếu Thiên này, gọi ta là sư phụ là được rồi, còn cứ gọi là Chú Diệp là được, ba ta chưa già như thế đâu!
Chu Khiếu Thiên lắc đầu nói;
- Sư Phụ, nghi lễ này không thể bỏ được, vai vế và tuổi tác không liên quan đến nhau.
- Nói linh tinh, ta bảo gọi thế nào thì cứ thế mà gọi.
Diệp Thiên bực mình ngắt lời Chu Khiếu Thiên:
- Cậu mới bái sư mà đã không nghe lời sư phụ rồi hả?
Diệp Thiên nói chưa dứt đã bị Chu mẫu ngắt lời:
- Tiểu Diệp, gọi ta là đại tỷ đi, ta biết thu nạp đồ đệ là làm khó cháu, tính như thế cũng tiện cho cháu.
- Đây … cái này đều là gì ạ?
Diệp Thiên nghe vậy cười khổ, để cho hắn gọi người hơn 60 tuổi là đại tỷ, hắn thực sự không mở lời được
- Dì, thế này nhé, chúng ta tính thế này, dù sao mới là ghi danh đệ tử, cháu sẽ vẫn gọi dì là dì, nếu dì không đồng ý thì cháu cũng không thu nạp đồ đệ này nữa đâu!
Diệp Thiên đã nghĩ ra cách.
- Vậy là được rồi, anh Diệp, đã làm phiền anh rồi.
Chu mẫu nghe Diệp Thiên nói xong cũng không cố chấp nữa, sau là để Diệp Đông Bình nói.
- Không phiền toái, không phiền toái…
Diệp Đông Bình vội khoát tay. Nhìn về phía con trai nói tiếp:
- Diệp Thiên hãy để cho họ đi tạm vào hậu viện, ngôi nhà này phải dọn dẹp vài ngày cho tốt đã.
- Được!
Diệp Thiên gật đầu nói với Chu Khiếu Thiên:
- Sau này cậu hãy đi làm cùng cha ta, mánh khóe trộm cắp không được làm, không được biết nữa.
- Sư phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ làn theo lời thầy.
- Đúng, chú Diệp!
Diệp Thiên và Diệp Đông Bình dở khóc dở cười, uốn nắn lời nói của Chu Khiếu Thiên.
Tuy ba hộ ở cùng một nhà nhưng vẫn vắng vẻ vô cùng, mẹ con Chu thị vào ở để trong nhà náo nhiệt thêm, tối Lục Sâm cũng đến ăn cơm.
Nhưng đối với hai cô, Diệp Thiên cũng che dấu việc Chu Khiếu Thiên đã từng dào trộm mộ, dù sao Lục Sâm cũng là cảnh sát. Nếu biết được hẳn trong lòng sẽ có chút vướng mắc.
Sắp xếp cho hai mẹ con Chu Khiếu Thiên xong, ngày hôm sau Diệp Thiên đã đưa Chu mẫu đi bệnh viện kiểm tra mắt, là anh họ của Lục Sâm giới thiệu, viện trưởng và trưởng khoa mắt đều là người quen biết.
Tục ngữ nói, có người quen thì làm việc sẽ dễ hơn, câu này quả không sai. Sau một lúc kiểm tra, chủ nhiệm nói có một lớp màng ở khóe mắt thông báo cho Diệp Thiên bọn họ phải chuẩn bị mổ.
Phải biết cách đối nhân xử thế, trước đó Diệp Thiên đã chu đáo đút 2000 NDT vào phong bì đỏ thẫm đưa cho vị chủ nhiệm, chuyện này coi như là ván đã đóng thuyền.
Vì Chu mẫu u buồn trong một thời gian dài, sức khỏe lại không được tốt lắm, cứ cách hai ngày là Diệp Thiên lại mời bà đến Tứ Hợp Viện một ngày, để tiện cho bà dùng thuốc bồi bổ sức khỏe. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mà Chu Khiếu Thiên chính thức đã theo Diệp Đông Bình đi làm, hằng ngày về đều được Diệp Đông Bình khen ngợi không ngớt.
Chu Khiếu Thiên này một tuần không thấy đâu nảy sinh ý định làm ăn, có một lần Diệp Đông Bình và Lưu Duy An không ở đó, cậu ta ra ngoài mua một cái giá để nến sửng sốt với cái giá 5 vạn đồng.
- Anh Diệp Thiên, chị Thanh Nhã chúng ta có thể đi được chưa?
Đường Tuyết Tuyết đã đứng ở sau cửa viện rồi, gọi to lên phòng Diệp Thiên, vì lúc trước đã hẹn như thế rồi chứ không phải là chuyện gấp chứ bình thường sẽ không đi vào hậu viện của Diệp Thiên.
Nhưng hôm nay, Diệp Thiên nói muốn đi mua xe, nhân tiện đưa cô đi dạo, tiểu nha đầu này đã ở trong viện hơn nửa tháng, cho nên đã ăn mặc đẹp từ sớm để chờ Diệp Thiên.
- Đều tại anh, bộ dạng này của em sao ra ngoài đây.
Thanh Nhã giận dỗi Diệp Thiên soi vào gương kêu lên, sau khi xúc động mặt cô đỏ ửng lên.
- Hì hì, lau bớt một chút phấn đi không được sao, anh nói này Thanh Nhã, buổi tối em đừng đi.
Diệp Thiên không nhịn được ôm eo Thanh Nhã, trong khoảng thời gian này hắn đã xác định được thay đổi vận mệnh cho Thanh Nhã, sau này có lộ Thiên cơ thì cũng sẽ không liên lụy đến cô.
- Muốn đẹp, e muốn quay về trường học!
Thanh Nhã giận tái mặt lườm Diệp Thiên một cái, nhìn vẻ thất vọng của hắn, lại mềm lòng;
- Quả thực, hôm nay em phải về, hay là… cuối tuần em lại đến.
- Được, một lời đã định rồi, cuối tuần anh sẽ đi đón em.
Diệp Thiên vừa nghe Thanh Nhã nói, tinh thần liền tỉnh táo, tiện đà mắng:
- Mẹ kiếp, 5 ngày nữa mới đến cuối tuần.
- Xem đức hạnh của anh kìa, đừng để Tuyết Tuyết chờ lâu, mình ra ngoài đi.
Thanh Nhã mỉm cười nhéo mũi Diệp Thiên trang điểm lại một chút rồi cùng Diệp Thiên đi ra hậu viện.
- Chị Thanh Nhã thật xinh đẹp, so với những minh tinh em đã gặp ở Hồng Kông chị còn xinh đẹp hơn họ nhiều!
Đường Tuyết Tuyết nhìn thấy hai người đi ra kéo tay Thanh Nhã lại hỏi nhỏ.
- Hèm hèm, còn anh Diệp Thiên không đẹp trai sao?
Diệp Thiên ở một bên ho khan một tiếng, nha đầu này rất biết cách gây cảm tình, trước mặt Thanh Nhã xong rồi, Đường Tuyết Tuyết liền nịnh to lên.
- Anh thì đương nhiên là Tứ Đại Thiên Vương cũng không sánh bằng.
Đường Tuyết Tuyết cười khì khì kéo tay Diệp Thiên, nói:
- Anh Diệp, anh cần mua xe gì? Ông nội em có khá nhiều xe, hay là để ông tặng anh một chiếc có được không?
- Xe của ông nội em là của ông nội em, anh có tiền sao để ông nội tặng cho anh được?
Diệp Thiên bĩu môi, nghĩ như vậy cũng chẳng qua là theo Lão Đường kiếm lời, nói có vẻ bé đi, thấy Đường Tuyết Tuyết có vẻ thất vọng, véo mũi cô một cái:
- Đi thôi, mình mua xe tự lái cho thoải mái.
Một tuần Diệp Thiên cùng hai cô ăn cơm, nói chuyện mình muốn học lái xe, hỏi xem anh họ có cách gì không, có thể sắp xếp chuyện học sớm hơn.
Ai mà biết được, lúc ấy Lục Sâm lại chụp lấy, nói không cần đi học sẽ giúp hắn mua bằng lái, 8 năm nay luật quả là không chặt chẽ, vừa qua một tuần, Lục Sâm đã mang bằng lái xe đến cho Diệp Thiên.
Nhưng có bằng lái mà không có xe, Diệp Thiên lại không muốn mở khóa Phổ Tang của cha, dù sao hắn cũng phải đánh xe từ trong ngõ hẻm ra, quả thực không thuận tiện.
- Chít chít… chít chít!
Lúc mọi người vừa đi ra đến cửa Mao Đầu không biết từ đâu chạy đến, trốn vào lòng Đường Tuyết Tuyết, như vậy là cũng muốn ra ngoài với Diệp Thiên một vòng.
- Ở nhà, có việc gì còn giúp chứ!
Diêp Thiên nhéo Mao Đầu bắt nó vào trong viện.
Tên này chính là hay gây tai họa, lần trước Diệp Thiên có linh cảm chạy đi luyện công ở công viên nhỏ gần viện, đã chính mắt chứng kiến tên Mao Đầu này dùng móng vuốt mở lồng sắt, lén lút ăn thịt chim treo ở trên cây.
Nghe mấy cụ già nói gần đây rắn đến ăn thịt chim, Diệp Thiên nóng như lửa đốt, phải đi mua lồng sắt cho Mao Đầu vào đó mấy ngày.
- Anh, Mao Đầu thật đáng thương!
Nhìn thấy Mao Đầu đứng ở trong sân thò đầu ra, Đường Tuyết Tuyết không đành lòng.
- Nó giả vờ đấy, em đừng thương nó.
Diệp Thiên tiện tay đóng cửa lại, nhưng hắn vừa đi ra khỏi Hợp viện thì bị một sức lực hạn chế tay vung lên.
- Chú Vệ, hơn nửa tháng rồi không găp, chú có khỏe không?
Diệp Thiên nhìn vào điện thoại, là Vệ Hồng Quân gọi đến, vội vàng cầm lên, nhưng nghe Vệ Hồng Quân nói, nụ cười của Diệp Thiên mất dần.
- Thanh Nhã, Tuyết Tuyết này… Chuyện mua xe để sau hãy nói vậy, chú Vệ có chuyện tìm anh.
Sau khi tắt điện thoại, Diệp Thiên nhìn Thanh Nhã và Đường Tuyết Tuyết đầy vẻ có lỗi, nếu là người khác thì Diệp Thiên không để ý nhưng Vệ Hồng Quân có chuyện tìm hắn, bất kể Diệp Thiên có thế nào thì cũng phải đến giúp.