Khi bắp chân của mình sắp sửa đá đến chân Diệp Thiên, chân của Phùng Hằng Vũ bỗng nhiên lệch sang một bên, từ đá chuyển thành gạt, đây cũng là đặc điểm của "Tha Thích ", cực giỏi về sử dụng kỹ xảo.
Lúc này chân phải Diệp Thiên đã sắp bị đá đi, mắt nhìn thấy sẽ bị Phùng Hằng Vũ ôm lấy chân làm mất đi trọng tâm, chân phải Diệp Thiên đột nhiên với tốc độ nhanh hơn, lập tức đá vào bên đùi Phùng Hằng Vũ.
Một cước này tốc độ cực nhanh, hơn nữa biến chiêu biến khiến mọi người bất ngờ, ai cũng không thể nghĩ đến Diệp Thiên sắp bị đá một cước, lại có thể đột nhiên chuyển hướng như vậy.
May mắn là vừa rồi Phùng Hằng Vũ chỉ dùng ba phần lực, chưa mất thế, còn sức thu hồi chân, dùng đùi chặn cú đá của bất thình lình Diệp Thiên.
Phịch!
Một thanh âm vang lên lên, kết quả khiến rất nhiều người tại trận đều kinh ngạc, vỗn đều nghĩ Diệp Thiên sẽ bị Phùng Hằng Vũ đốn ngã xuống đất, cũng không ngờ, sau khi hai chân đánh nhau, Phùng Hằng Vũ lại lui về sau mấy bước mới đứng lại được.
Một người là sớm có dự mưu chủ động công kích, một người là lâm thời bị động, biến chiêu, bất đắc dĩ phòng thủ, ngay cả Phùng Hằng Vũ là một tông sư Bát Cực Quyền, lấy chân trái chống đỡ cũng không thể ổn được, bị Diệp Thiên đá liên tiếp lui về phía sau.
- Đánh hay!
Trong sân, ngoài tiếng hít thở đầy căng thẳng, còn pha lẫn tiếng trầm trồ khen ngợi của Chu Khiếu Thiên.
Chu Khiếu Thiên cũng là người học Bát Cực Quyền, đương nhiên có thể nhìn ra cách thức một cước kia, chiêu thức của Phùng Hằng Vũ tuy rằng đơn giản, nhưng biến chiêu đột ngột, làm cho người ta khó lòng phòng bị, Chu Khiếu Thiên gặp tình huống đó cũng rất khó phá giải.
Nhưng Diệp Thiên lại phản ứng rất nhanh nhẹn, căn bản không để Phùng Hằng Vũ trổ tài, mà còn đảo ngược tình thế, làm cho Phùng Hằng Vũ thu chiêu phòng thủ, hơn nữa còn ăn chút đòn.
Ổn định thân hình lại, sắc mặt Phùng Hằng Vũ trở nên nghiêm túc, vẻ thoải mái vừa rồi sớm đã biến mất không thấy. Miệng hô:
- Kỹ thuật tốt, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Phùng mỗ lại xin lãnh giáo mấy chiêu!
Mấy năm nay Phùng Hằng Vũ lúc tỷ thí cùng vãn bối, phần lớn đều là dùng một chiêu này, cơ hồ là chưa có đối thủ, nhưng vào hôm nay, lại bị Diệp Thiên nhẹ nhàng phá giải.
- Vừa rồi một cước kia, ta chỉ dùng ba phần lực!
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, hơn nữa cười vô cùng sảng khoái, năm đó hắn bị sư phụ của Phùng Hằng Vũ là Ung Như Duệ dùng "Tha Thích" liên tiếp đẩy ngã mấy vòng. Hôm nay xem như lấy lại thể diện.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trong lòng Phùng Hằng Vũ hơi rùng mình, hắn vừa rồi tuy rằng thu chân vội vàng, nhưng dùng tới sáu bảy phần công lực đến phòng ngự, cũng không ngờ Diệp Thiên lại chỉ dùng ba phần lực, đã khiến chính mình lùi năm sáu bước.
- Người trẻ tuổi, chúng ta hãy ra đòn thực đi!
Luyện quyền mấy chục năm, Phùng Hằng Vũ tự nhiên sẽ không bị câu nói của Diệp Thiên làm loạn tâm thần, lần này hắn không dám nói nhường Diệp Thiên ba chiêu, mà là phát ra một tiếng gào to trong miệng. Chủ động tấn công Diệp Thiên.
Phùng Hằng Vũ đánh ra quyền này, khí thế hơn hẳn Chu Khiếu Thiên, sau một tiếng gào to, dốc lực toàn thân, cả người vốn lao đến, mãnh liệt, hai tay quyền đi gió như mưa to hướng tới Diệp Thiên.
Bát Cực Quyền vốn là quyền pháp cương mãnh đến cực điểm, nhất là khi được sử dụng ở trong tay Phùng Hằng Vũ."Áp sát, băng, đẩy, dựa" các chiêu đều xuất hiện, trên dưới quanh thân không một chỗ nào không phải điểm tấn công.
Từ khi sư phụ qua đời, đây vẫn là lần đầu tiên Phùng Hằng Vũ sử dụng toàn lực động thủ cùng người khác, hắn cũng đang tức giận, không cần tiếp tục giữ lại chút công lực, võ công hoàn toàn thể hiện ra.
Phùng Hằng Vũ tin tưởng. Cho dù là giới võ lâm cả nước, người có thể đỡ nổi đợt tấn công này của hắn, chỉ sợ cũng sẽ không quá ba người, đương nhiên, Phùng Hằng Vũ cũng không tính trong ba người này có Diệp Thiên.
- Đúng lúc lắm!
Nhìn thấy tư thế của Phùng Hằng Vũ, Diệp Thiên cũng không nhịn có chút sóng lòng trào dâng, lập tức hai chân bất động, đôi tay giống như bướm vờn hoa, bay thật nhanh, đón đỡ thế tấn công của Phùng Hằng Vũ.
Tay chưởng của Diệp Thiên tiếp xúc quyền cước của Phùng Hằng Vũ, phát ra tiếng "Bốp bốp", trong đó dường như còn pha lẫn tiếng Phùng Hằng Vũ nổi cáu, có vẻ hơi có chút quái dị.
Động tác của hai người đều là cực nhanh, trong sân này, ngoài Khâu Văn Đông và Chu Khiếu Thiên mấy người, những người khác căn bản là không thấy rõ trong bọn họ lúc này rốt cuộc là ai chiếm thượng phong.
Nhưng nhìn thấy Khâu Văn Đông trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc không thôi. Các đệ tử Võ quán cũng đoán được vài phần, có vẻ như người bạn của sư phụ này, cũng không có chiếm được ưu thế.
Sự thật chính như bọn hắn nghĩ, giờ phút này Phùng Hằng Vũ trong sân, trong lòng khiếp sợ đã lên cực điểm, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến trên đời này, lại có người hai chân bất động chỉ dùng đôi tay, đã đỡ được chiêu như vũ bão của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hơn nữa đôi tay Diệp Thiên như còn mang theo sức hút, mỗi lần giao đấu quyền cước cùng mình, luôn có thể khiến động tác của hắn bị kiềm hãm, không thể tiếp tục xuất chiêu, thậm chí có nhiều lần thiếu chút nữa Phùng Hằng Vũ vì phát lực quá mạnh, mà bị Diệp Thiên đẩy ngã xuống đất.
Phùng Hằng Vũ càng đánh càng kinh hãi, bởi vì cho tới bây giờ, đều là hắn tấn công, Diệp Thiên chính là bị động và phòng thủ, lại khiến mình bất lực, hai người đánh nhau quả thực giống như là sư phụ đánh đỡ đồ đệ.
Phùng Hằng Vũ đã bước vào kình lực bên trong quyền pháp tông sư, hắn tin tưởng cho dù là cao thủ kình lực, cũng không thể chống đỡ được thế công của mình lần này, nhưng khi mình tấn công, hai chân Diệp Thiên lại không hề nhúc nhích?
- Hóa kình? !
Danh từ này xuất hiện trong đầu Phùng Hằng Vũ, điều này làm cho hắn kinh hãi dị thường, bởi vì ngay cả sư phụ của hắn, đến cuối đời, cũng chưa đạt đến cánh cửa hóa kình.
Nhưng nếu thiếu niên trước mặt này không phải tiến vào tới cảnh giới hóa kình trong truyền thuyết, căn bản không có thể nhẹ nhàng hóa giải được quyền thế của hắn như vậy.
Nghĩ đến đây, nhất thời mồ hôi lạnh Phùng Hằng Vũ ứa ra, quyền thế vừa thu lại đã nghĩ thu tay lại, lui về phía sau, nhưng hắn không nghĩ tới chính là, trên hai tay Diệp Thiên, sức hít dường như đột nhiên tăng cường, khiến thân thể của mình lảo đảo, không thể tiếp tục khống chế.
Mọi người vây xem lúc này đã mắt choáng váng, vừa rồi quyền qua cước lại tuy rằng thấy không rõ động tác của hai người, nhưng trông rất đẹp mắt, ai ngờ đột nhiên thân thể Phùng Hằng Vũ nhũn ra, giống như là vừa uống rượu rượu.
Tuy rằng võ công của những đệ tử kia còn chưa luyện được bao nhiêu, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, Phùng Hằng Vũ căn bản là không phải đối thủ của Diệp Thiên, chênh lệch giữa hai người giống như là một đứa bé ba tuổi cùng một tráng sĩ ba mươi tuổi.
- Được rồi, không bắt nạt ngươi nữa, kẻo sư phụ ngươi ở dưới đất lại mách sư phụ ta, nói ta bắt nạt vãn bối!
Diệp Thiên bỗng nhiên cười cười, tay trái nhấc cánh tay phải Phùng Hằng Vũ, sau khi vẽ nửa vòng tròn khó hiểu, thân thể nhảy về sau một bước, từ lúc hai người giao thủ tới giừo, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thiên di động chân.
Mà sau cái nhấc tay này của Diệp Thiên, thân thể giữa sân, đột nhiên quay tròn quay vòng lên, giống như con quay, quay vòng bảy tám vòng liền, Phùng Hằng Vũ mới miễn cưỡng khống chế lại được thân thể.
Lúc này trên mặt Phùng Hằng Vũ đỏ như cái đít khỉ, tóc trên đầu được trái ngay ngắn về sau đã hoàn toàn rũ xuống, giống là vừa mới tắm vậy, mồ hôi từ gương mặt chảy xuống như mưa.
Ở trên người Phùng Hằng Vũ, một dòng nhiệt khí bốc hơi, hiển nhiên là vừa rồi đã dùng hết toàn lực, sau khi thấy bộ dạng của Phùng Hằng Vũ, Diệp Thiên nhíu mày, quát:
- Đóng chặt lỗ chân lông, ngậm cơn tức này, sau đó lại xuất ra, ngươi liền có thể đạt đến kình lực!
- Cái gì?
Trong đầu Phùng Hằng Vũ vốn bị quay vòng đến có chút hỗn loạn, nghe được lời của Diệp Thiên, nhất thời xuất hiện một tia sáng tỏ, hắn vốn là một bước bước vào kình lực, lại bị Diệp Thiên gẩy cho thành như vậy, trong lòng nhất thời đã hiểu rõ.
Ý niệm trong đầu xuất hiện, thân thể Phùng Hằng Vũ cũng đi động, hai chân dạng ra hình chữ Bát, hai tay ôm đặt bên hông, ánh mắt nhìn phía trước.
- Thu lại cho ta!
Trong miệng Phùng Hằng Vũ phát ra một tiếng quát, nhiệt khí quanh quẩn ở bên cạnh hắn, từng đợt từng đợt bị hắn thu hồi về trong cơ thể.
Hơi hơi nhắm mắt lại, Phùng Hằng Vũ cảm thụ được nội kình chạy trong thân thể, thể lực vừa rồi đã tiêu hao, giống như chỉ trong nháy mắt liền bổ sung trở lại, mà lại còn nhiều hơn!
Chân trái của Phùng Hằng Vũ giậm trên mặt đất một chút, cánh tay hơi chém ra, không khí trước người thế như nổ tung ra cùng với động tác của hắn, phát ra tiếng "vun vút", giống như bị roi đánh.
- Kình lực, mình thật sự đang tiến vào đến kình lực!
Trên mặt Phùng Hằng Vũ lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên, hắn dừng lại ở dang giới hiện tại đã bốn năm năm, không hiểu tại sao lại đột phá vào lúc này?
- Sư phụ, con... khi nào thì con có thể đi vào cảnh giới kình lực ạ?
Nhìn thấy Phùng Hằng Vũ không quyền xé gió, Chu Khiếu Thiên bên cạnh với vẻ mặt hâm mộ, hắn đến nay còn chưa chạm tới cánh cửa kình lực.
- Ngươi? Ngươi măy mắn hơn so với ông ta, nhiều nhất một năm, ngươi liền có thể đạt đến kình lực...
Diệp Thiên nghe vậy cười rộ lên, nói tiếp:
- Võ công Bát Cực Quyền ngươi đừng luyện nữa, chuyên tu võ công gia truyền đi, lĩnh hội nhiều một chút từng tia chân khí chạy trong cơ thể, khi nào có thể thu phát khí lực, cũng đã tiến vào đến kình lực!
Trong mắt Diệp Thiên, thiên phú của Chu Khiếu Thiên so với Phùng Hằng Vũ mạnh hơn ra gấp trăm lần. Phùng hằng vũ hơn 40 tuổi mới tiến vào kình lực, còn Chu Khiếu Thiên chỉ cần tại tu luyện ở Tứ Hợp Viện của mình một năm, chắc chắn có thể đạt tới cảnh giới của đối phương hiện tại.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, hai mắt Chu Khiếu Thiên tỏa sáng, ra sức gật gật đầu, nói:
- Sư phụ, con nhất định sẽ nỗ lực!
Hai người đối thoại đánh thức Phùng Hằng Vũ đang trong trạng thái kinh hỉ, sau khi nhìn Diệp Thiên một cái, Phùng Hằng Vũ hơi chút chần chờ, nhưng vẫn đi tới.
- Diệp Thiên tiền bối, đa tạ ngài chỉ dạy!
Khiến mọi người khiếp sợ chính là Phùng Hằng Vũ đi đến trước mặt Diệp Thiên, lại ôm quyền trước ngực, hạ người chín mươi độ, cung kính hành lễ với hai thầy trò Diệp Thiên!
Tay trái là văn, tay phải là võ, hai tay tương hợp tỏ vẻ khiêm tốn, khát vọng ham học hỏi, xin sư phụ hoặc tiền bối chỉ giáo, hành động của Phùng Hằng Vũ, chứng tỏ hắn đã thừa nhận thân phận Diệp Thiên cao hơn hắn.