Trở về Tứ hợp viện cũng đã hơn 10 giờ, Chu Khiếu Thiên và Đường Tuyết Tuyết đã về phòng ngủ từ sớm, mừng Diệp Thiên về chỉ có con Mao Đầu đang chạy quanh sân.
- Đi, chúng ta đi chơi thôi, ngày mai ta sẽ mua cho ngươi 200 cân cá.
Diệp Thiên đặt Mao Đầu đang đứng trên vai mình xuống đất, con chồn này tuy cả ngày chỉ trực ăn trộm chó gà nhưng cũng có tác dụng không nhỏ.
Trước đó chuột ở đầy trên nóc nhà, nhưng từ khi có con Mao Đầu, không một con chuột nào dám bén mảng đến nữa. Chỉ khổ những nhà xung quanh lại gặp tai họa từ những con chuột chạy khỏi nhà của Diệp Thiên.
- Chít chít.
Thấy Diệp Thiên không để ý gì đến mình, Mao Đầu lấy móng vuốt ở chân khều khều vào tóc, làm tóc Diệp Thiên trông như cái tổ quạ mới vừa ý rồi nhảy phắt xuống, chui vào hiên nhà trong trung viện để ngủ.
Từ khi Diệp Thiên đem Yến Nguyệt Đao bày ở đó, con Mao Đầu ngày nào cũng ngủ dưới cây đao.Nếu không phải có vài lần ôm cây đao ngủ rồi cả 2 cùng rơi xuống, nó nhất định sẽ ngủ luôn bên trên cây đao.
Đuổi Mao Đầu đi rồi, Diệp Thiên trở về phòng của mình, vứt túi báo đựng mấy sợi tóc vừa lấy được lên bàn rồi tìm kiếm khắp căn phòng.
Diệp Thiên tay lấy 1 khối ngọc dưới giường, miệng nói nhỏ:
- Thật quá lãi cho ngươi, còn làm ta phí thêm 1 viên đá quý nữa chứ.
Từ khi đầu óc được mở mang, Diệp Thiên lúc nào cũng thích dạo vòng quanh khu Phan Gia Viên. Tuy nhiên, không phải vì Diệp Thiên có hứng thú gì với mấy thứ cổ vật đó, mục tiêu của anh chính là ngọc quý nguyên thạch chưa qua rèn rũa.
Phần lớn ngọc ở khu Phan Gia Viên này đều là thành phẩm, rất hiếm có đá nguyên thạch. Mấy viên đá trong phòng là do Diệp Thiên mua được từ một tiệm ngọc quý với giá không hề rẻ.
- Viên ngọc đẹp như vậy, sao không chuyển kiếp lên làm người đi nhỉ?
Sau khi tìm được đá quý, Diệp Thiên lại lấy ra 1 gọng kính nhỏ đặt lên bàn, cái lược chải đầu của nam giới đích thị là của Phí Hạ Vỹ. Thứ này là do Diệp Thiên tiện tay cầm về từ trên bàn làm việc của Phí Hạ Vỹ.
Tướng mạo của Phí Hạ Vỹ không tồi, nhưng hai hàng lông mày thẳng đứng lại phá hỏng hết gương mặt hắn. Theo "Đại Thống Phú", lông mày thẳng lại nhiều chỉ có giết chủ; tính tình nóng vội hung hãn, hiếu chiến tham chém giết, không biết tính toán, rất tàn nhẫn.
Hơn nữa, hai mắt Phí Hạ Vỹ nổi tia sáng như hai bánh xe xẹt ra lửa. Theo sách tướng số, đôi mắt như vậy là người rất ung ác, gian giảo tham lam, tâm địa trộm cắp.
Người như vậy đường hoan lộ rất thành công khi 30 đến 35 tuổi, nhưng từ 37 đến 40 tuổi sẽ gặp 1 kiếp nạn, nếu có thể vượt qua được thì nửa đời sau sống yên ổn, nếu không qua được, đây sẽ là lúc mất mạng.
Nhìn chằm chằm vào tấm ảnh Phí Hạ Vỹ một hồi, Diệp Thiên lại lắc lắc đầu, tay trái với lên bàn cầm viên đá lớn hơn bàn tay một chút, cổ tay phải quay một vòng làm nó rơi vào trong lòng bàn tay.
Trong phòng Diệp Thiên có hơn 10 con dao chuyên dùng để điêu khắc ngọc, khi sử dụng rất thuận tay, nhưng khi dùng cũng khó có cách nào đem một luồng sát khí đưa vào trong vật đang điêu khắc.
Từng lớp từng lớp bụi phấn theo từng động tác của Diệp Thiên rơi xuống bàn, hơn 10 phút sau, 1 viên ngọc điêu khắc hình người hiện dần lên trong tay Diệp Thiên.
Viên ngọc hình người này có điểm khác với viên ngọc trước đây dùng để cải mệnh cho Thanh Nhã. Trong quá trình khắc nó, từng luồng từng luồng sát khí đã bị Diệp Thiên cố ý đưa vào bên trong. Viên ngọc nhìn có vẻ trong sáng nhưng dường như bên trong chứa đựng một luồng hắc khí.
Sau khi khắc xong hình người, Diệp Thiên lấy ra giấy dáp vàng, nghiền nát thành 1 khối, dùng bút lông chấm thành tấm bùa. Khác với tấm bùa trước đây từng làm, điểm đầu tiên bên trên của tấm bùa là dùng chữ triện viết 3 chữ: Phí Hạ Vỹ.
Làm xong tấm bùa, Diệp Thiên lấy mấy sợi tóc bọc trong báo rắc lên tấm bùa. Sau đó, để viên ngọc khắc hình người có khuôn mặt giống với Phí Hạ Vỹ bao lấy tấm bùa. Đến đây, công đoạn chuẩn bị đã hoàn tất.
Cầm bức tượng người xoay xoay nghịch trên tay, trong lòng Diệp Thiên bỗng cân nhắc:
- Không biết Vu thuật đầu thai bên trong Kỳ môn bí thuật công hiệu được bao nhiêu phần trăm.
Phép thuật Diệp Thiên sắp dùng gần giống như thuật đánh tiểu nhân, tuy nhiên thuật đánh tiểu nhân của người đời chỉ là một loại giúp họ phát tiết bực dọc về tiểu nhân đó. Còn bí thuật này có thể cướp đi tính mạng con người ở cách xa mình đến hàng nghìn dặm.
- Thiên địa đồng sinh, vạn khí bản căn, động tuệ giao triệt, ngũ khí đằng đằng...
Sau khi đặt bức tượng người hình Phí Hạ Vỹ lên bàn, Diệp Thiên lẳng lặng đọc thần chú ma thuật, một luồng khí dương hàn theo lời đọc của Diệp Thiên ngập tràn trong phòng.
- Thái thượng thai tinh, ứng biến vô đình, hợp cho ta.
Diệp Thiên thét to một tiếng, hai ngón tay cái chắp lại vào nhau, hướng về phía bức tượng, hai luồng khí âm dương giao nhau, giống như đá trong lửa, bất giác làm tấm bùa trên người bức tượng tự bốc cháy phừng phực.
Cách này của Diệp Thiên khác với cách của Vân Dương lão đạo ở Bạch Vân Quan. Bùa của Vân Dương lão đạo là dùng hóa học điều chế ra, gặp gió là cháy. Còn bùa của Diệp Thiên mới chính là dùng pháp thuật đốt cháy.
Theo tấm bùa đang cháy, một luồng khí kỳ lạ từ trong tấm bùa bay ra, chui vào trong viên ngọc, ánh sáng của viên ngọc bất giác cũng mờ đi vài phần.
- Không biết loại đồ chơi này rồi có dùng được không?
Khuôn mặt mệt mỏi của Diệp Thiên cảm nhận được luồng khí từ trong viên ngọc hình người truyền đến nên lập tức hưng phấn lại ngay.
Pháp thuật đầu thai mà Diệp Thiên dùng là Vu thuật đầu thai sớm nhất của Trung Quốc. Thực ra nói một cách nghiêm túc, Pháp thuật trong Kỳ môn đã bao gồm pháp thuật cổ Miêu Cương, cũng là một loại chuyển biến của Vu thuật.
Vu đã xuất hiện rất sớm ở Trung Quốc.
Ở xã hội nguyên thủy, vì nhận thức của con người còn hạn chế, coi các hiện tượng tự nhiên như sét đánh, phát lửa là do một vị thần tiên nào đó phẫn nộ gây ra, vì vậy suốt ngày cầu khẩn các vị thần đừng phẫn nộ mà giáng họa xuống nhân gian.
Vì thế người nguyên thủy đã đem những thứ đó đi thờ. Bởi họ cho rằng những thứ đó là hóa thân của các vị thần, thần là do những thứ đó biến thành, do vậy mà sinh ra "Đồ Đằng sùng bái".
Trong quá trình sùng bái này, có rất ít người vô tình có được sức mạnh tín ngưỡng, bản thân có thể sản sinh ra một ít năng lực kỳ quái. Vì thế, những người này đã trở thành trưởng lão hoặc người lãnh đạo của một bộ tộc.
Trải qua nhiều năm nghiên cứu và thực nghiệm, các năng lực này dần dần được quy phạm hóa trở thành Vu thuật, Vu thuật thời kỳ chớm phát sinh là dùng để trị bệnh.
Mãi đến thời kỳ Chu Hán, Vu thuật và y thuật mới được tách ra. Cho đến ngày nay, một số dân ở vùng ven xa xôi vẫn tin rằng Vu thuật có thể trị khỏi bệnh cho họ.
Trong 6 thuật đoán trước điều hung xuất hiện sớm nhất như: bói thẻ, phong thủy, mạng lý, tướng thuật, giải mộng, chọn ngày; không phải cũng bắt đầu từ Vu thuật sao. Tuy nhiên, đến thời kỳ Tần Hán, đã được đổi tên gọi là Pháp thuật.
Bí thuật mà Diệp Thiên vừa làm cũng được bắt nguồn từ Vu thuật. Đầu tiên là tìm được sợi tóc của Phí Hạ Vỹ, sau đó dùng pháp thuật tách luồng khí trong đó ra, đưa vào trong bức tượng người.
Bức tượng người này bỗng trở thành "tiểu nhân" trong tay của Diệp Thiên. Tính chất của nó cũng giống với thuật hóa vàng mã ở Miêu Cương hay trát tiểu nhân của những oan hồn trong cung cấm ngày xưa, đều là thông qua nguyền rủa, đem đến vận hạn cho người bị nguyền rủa.
Trong một gian phòng giam tạm giam, giam giữ hơn 20 người, những người này đều bị tạm giam hành chính, sau 15 ngày sẽ được thả ra nên quản lý khá lỏng lẻo.
Lúc này, ngồi sát cạnh cửa sổ chính là Phí Hạ Vỹ. Bên cạnh bọn chúng có 5-6 bình rượu trắng cùng một ít đồ nhắm, vài người ngồi uống một cách bất đắc dĩ.
Vì thời gian tạm giam ngắn, chỉ cần có tiền; muốn ăn, muốn uống gì trong trại tạm giam này đều được. Đương nhiên, giá cả phải đắt cắt cổ rồi. Một bao thuốc Trung Nam Hải cũng bán được bán với giá 100 tệ.
- Mẹ nó chứ, tên Hoàng Mao thật đáng chết, mới sáng sớm đã hút chích, làm cho mấy đại ca ta phải bị giam giữ chỗ này.
Đại Long - tên thuộc hạ của Phí Hạ Vỹ sau khi ngẩng cổ tu hết nửa chai rượu, thuận tay ném ngay bình rượu ra cho bọn người ngồi trong góc phòng giam, lầm bầm:
- Nhìn gì mà nhìn, đến đây liếm chân cho ta, ta thưởng cho 1 hớp rượu.
Những người bị tạm giam ở đây, không nhất thiết là thành phần phạm pháp. Nếu vi phạm trị an cũng có thể bị giam giữ ở đây, vì vậy, những nhóm bị tạm giam khác chỉ có thể giận giữ mà không dám nói gì với đám người hung hãn bị giam cạnh mình.
- Đại Long, đừng gây chuyện nữa, yên lặng ở đây vài ngày, khi nào được thả ra thì tha hồ lấy lại oai phong cho ta.
Suốt ngày buồn bực chỉ biết uống rượu, Phí Hạ Vỹ phải chế áp Đại Long. Từ khi bị cảnh sát bắt, hắn đã cảm thấy chuyện này có gì không ổn nhưng không nghĩ ra đó là vấn đề cụ thể gì, trong lòng luôn ám ảnh điều gì đó.
- Anh Vỹ, nếu không tìm được gì vui vui, thì hơn chục ngày trong này làm sao mà qua nổi đây.
Đại Long lắc đầu một cách bất mãn, đây cũng không phải lần đầu tiên vào trại tạm giam, dạy bảo bọn người thật thà kia chút thì có sao? Chỉ cần không đánh cho chết hoặc tàn phế, thì đến người quản giáo của trại tạm giam này cũng không muốn quản lý.
- Ngươi hãy yên lặng cho ta.
Sau khi dùng hết những luồng khí ám ảnh trong người, quát Đại Long một tiếng, hắn nhìn sang vài người xung quanh nói:
- Mấy hôm nay, mấy con nghiện các ngươi, nếu không phải do đã làm việc từ trước, mấy người các ngươi đã bị đưa đến trại cai nghiện lâu rồi…
Trừ Phí Hạ Vỹ và Đại Long, bọn đàn em của hắn ở đây đều là bọn nghiện, nếu ở bên ngoài còn dễ làm việc, nhưng ở trong trại tạm giam này, nếu làm ầm lên, nhất định sẽ bị cảnh sát hỏi tới.
- Đại ca, không việc gì đâu, em có thể nhịn được, hay là đại ca dùng cái chăn đơn trói chặt em lại.
Một tên đàn em nói chắc như đinh mà quên mất khi cơn nghiện đã lên, đến họ hàng thân thích bọn chúng cũng không nhận.
- Anh em tốt, đợi khi nào ra ngoài anh Vỹ sẽ dẵn các người đến đảo Hải Nam chơi. Mẹ nó, ta nghe nói nơi đó, buổi đêm có đầy gái ngoài đường.
Phí Hạ Vỹ vỗ vào vai tên đàn em, lập tức khiến cơ thể tên đàn em đó nhẹ đi vài phần.
- Ai da!
Phí Hạ Vỹ chưa dứt lời thì cánh tay phải đột nhiên vung mạnh ra ngoài, đánh thật mạnh vào mặt tên đệ tử kia.
- Anh Diệp Thiên, hôm nay em có thể không ngủ được không?
Ngồi ở trên giường lớn đặc chế cho cô bé, Đường Tuyết Tuyết mang vẻ mặt khẩn cầu nhìn Diệp Thiên, tuy rằng sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều, cũng bắt đầu giống các cô gái bình thường đang dậy thì, nhưng tính cách Đường Tuyết Tuyết vẫn ngây thơ như trước kia.
- Không được, Tuyết Tuyết ngoan, ngủ một giấc là xong thôi!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói đùa gì vậy chứ, hôm nay cần đả thông huyệt Phong Trì, thông toàn bộ dương mạch, cửu âm tuyệt mạch của Tuyết Tuyết có thể trị dứt hay không, tất cả trông vào điều này, Diệp Thiên không chấp nhận được một chút phân tâm.
Không đợi tiểu nha đầu tiếp tục đấu tranh, tay phải Diệp Thiên liền từ sau đầu cô bé ấn một cái, chiêu thức ấy Diệp Thiên đã rất thuần thục.
Sau khi để thân thể Đường Tuyết Tuyết nằm nghiêng, Diệp Thiên cầm lấy chín khối Ngọc Thạch sớm chuẩn bị xong từ trên bàn, những khối Ngọc này đều là hình tròn, hoa văn mặt trên thì không như Ngọc bình thường, được tạo hình một số đồ án bát quái.
Đây chính là Ôn Ngọc mà Diệp Thiên mất sáu trăm vạn mua được, trải qua hắn nuôi bằng dưỡng khí mới được sử dụng để bày trận.
Kỳ thật vô luận là giới châu báu hay là giới cổ vật, đều không có cái thuyết pháp về Ôn Ngọc này. Nếu có cũng chỉ là thương gia dùng để lừa dối người, nhưng trong kỳ môn, lại có nhắc đến Ôn Ngọc
Cái gọi là Ôn Ngọc, kỳ thật chính là một loại nephrite, bởi vì nephrite ánh sáng màu, có khuynh hướng ôn hòa, dịu nhẹ, cho nên làm cho người ta cảm giác còn có một chút ấm áp.
Kim Dung từng viết trong tác phẩm “Thư Kiếm Ân Cừu Lục” một đoạn như vậy: “Xanh ngọc trong suốt, ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng nhu hòa, chạm vào như thấy ấm áp”, là nói về Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc tốt nhất chính là Dương Chi Bạch Ngọc, giá cả cũng đắt nhất, bằng không Diệp Thiên cũng không cần tiêu phí sáu trăm vạn để mua khối ngọc còn chưa tạo hình.
Diệp Thiên đem khối Ngọc đặt phân biệt theo Cửu Cung phương vị, bày tại bên người Đường Tuyết Tuyết, hắn đang bố trí một loại trận pháp tên là Cửu Cung khóa âm trận.
Trong thời gian nhất định, loại trận pháp này có thể ngăn chặn cửu âm tuyệt mạch trong người Đường Tuyết Tuyết, để giúp Diệp Thiên trong việc đả thông dương mạch của cô bé. Kinh mạch âm sát trong người quá nhiều tạo thành âm dương mất cân đối.
Sau khi bày xong trận pháp, Diệp Thiên đứng ở đầu giường, đưa ra một ngón tay. Khai thông nguyên khí trong phòng, chỉ vào khối ngọc tại vị trí được làm mắt trận, đồng thời miệng hô lớn:
- Cửu Cung khóa âm trận, mở!
Theo tiếng hô của Diệp Thiên, linh khí được dẫn qua khối ngọc trong trận pháp, đột nhiên phát ra một ánh sáng chói lòa, bao phủ toàn thân Đường Tuyết Tuyết.
Nhưng những khối ngọc này dù sao cũng không phải nhạc cụ của thầy tu, có hạn chế trong việc hàm chứa linh khí về số lượng và thời gian, nhìn thấy trận pháp vận động, Diệp Thiên không dám thờ ơ, lấy ra một cây châm, tiêu độc, cắm vào huyệt Phong Trì sau tai Đường Tuyết Tuyết.
Trải qua hơn nửa tháng trị liệu các huyệt bằng châm, không chỉ trị liệu được hơn phân nửa bệnh của Đường Tuyết Tuyết, ngay cả với bản thân Diệp Thiên cũng có được ích lợi không nhỏ, hiện tại Diệp Thiên nắm trong tay chân khí trong cơ thể, có thể nói là vô cùng thành thạo.
Hơn nữa thông qua phương thức không ngừng tiêu hao chân khí trong cơ thể này, chất lượng chân khí bù đắp cũng trở nên tinh khiết hơn, khi Diệp Thiên chế tạo bùa hay chạm khắc những khối ngọc này, đều thể hiện rất rõ ràng.
Dùng ngón cái cùng ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vê vê cây châm, Diệp Thiên đem một luồng chân khí nhỏ hơn cả sợi tóc, đẩy vào trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết, giống như giọt nước mưa rơi xuống đá, trải lên kinh mạch.
Sau khi đạt đến cảnh giới tuyệt hảo, số lượng chân khí trong cơ thể Diệp Thiên vô cùng khổng lồ. Cứ như vậy, mỗi lần một tia một luồng chân khí thẩm thấu, đều có thể khiến chân khí của hắn tiêu hao hết. Có thể thấy được thông mạch khó khăn như thế nào.
Hơn một giờ sau, cái trán Diệp Thiên đã tràn đầy mồ hôi. Nhưng bình thường thời gian này, cây châm vào huyệt trị liệu cũng sắp đã xong nhiệm vụ.
- Hả? Kinh mạch chỗ này sao không thấy chút dấu hiệu khơi thông nào nhỉ?
Diệp Thiên đang đưa chân khí vào, chân mày bỗng nhiên nhíu lại, bởi vì hắn phát hiện, ngay tại huyệt Phong Trì, cho dù hắn dùng chân khí đẩy vào như thế nào cũng không thấy lớn hơn.
- Chẳng lẽ là chân khí không đủ?
Diệp Thiên chần chờ một chút, đẩy chân khí ngưng tụ vào châm, tăng thêm một chút.
- Ai ya!
Đường Tuyết Tuyết vốn đang ngủ say, đột nhiên trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ, chân mày cũng nhíu lại, trên mặt lộ ra một tia đau đớn.
- Không đúng!
Diệp Thiên thấy thế liền tranh giảm bớt chân khí, thần kinh não bộ phát triển mạnh, vạn nhất xảy ra sai lầm, chính là biến Đường Tuyết Tuyết thành kẻ ngớ ngẩn cũng nên.
Diệp Thiên cũng là kẻ bướng bỉnh, trong lòng thầm nghĩ:
- Hai mươi ba cái huyệt đạo đều đả thông, mình không tin chỉ còn lại huyệt cuối cùng một mà không thông?
Trước kia Diệp Thiên trị liệu một giờ là hao hết chân khí trong cơ thể, nhưng bây giờ hắn nắm giữ chân khí càng thêm thuần thục và cẩn thận, cho dù là liên tục hai giờ, Diệp Thiên vẫn còn thừa dùng.
Hơn hai giờ sau, mồ hôi trên người Diệp Thiên đã như bùn tương, quần áo toàn thân đều sũng nước .
Tuy rằng hai ngón tay bên tay phải vẫn vững như cũ, nhưng hơi thở Diệp Thiên giống như là con bò già đang sắp không chịu nổi sức nặng, đứng ngoài cửa cũng có thể nghe rõ ràng.
Hàng ngày, Đường Văn Viễn đều bê đến một cái ghế nằm chờ ở ngoài cửa, lúc này cũng ngồi không yên, bởi vì Chu Khiếu Thiên canh giữ ở cửa chính, hắn chỉ có thể một mình sốt ruột, đi tới đi lui.
- Không được, những Ôn Ngọc này phẩm chất có hạn, trận pháp sắp duy trì không nổi nữa!
Diệp Thiên thật ra còn có thể tiếp tục kiên trì thêm, nhưng hắn phát giác Cửu Cung khóa âm trận pháp này đã có chút lỏng lẻo, dương khí thông qua trận pháp dẫn vào, sắp áp chế không nổi âm mạch trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết.
Lần này không đả thông được huyệt đạo của Đường Tuyết Tuyết cũng không phải quan trọng lắm, nhưng muốn mua tiếp những khối ngọc đó về tạo thành trận pháp, ít nhất cũng cần hơn một tháng.
Mà bệnh của Đường Tuyết Tuyết là cửu âm tuyệt mạch, khi dương mạch chưa đả thông hết, âm sát khí mà cửu âm tuyệt mạch sinh ra, sẽ đều phủ kín những kinh mạch mà Diệp Thiên đả thông từ trước, hơn nửa tháng vừa rồi coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, cố cũng không thể được!
Trong đầu Diệp Thiên bỗng nhiên vang lên một câu mà Gia Cát Lượng từng nói qua.
- Thôi được, đành thuận theo ý trời vậy!
Tốc độ vê châm của hai ngón tay Diệp Thiên rõ ràng nhanh hơn một ít, tăng lượng chân khí, đẩy khí vào châm, thông qua độ sâu của châm vào đến huyệt Phong Trì.
- Mở cho ta!
Khi Diệp Thiên hô lên tiếng lo lắng này, tắt huyệt Phong Trì đột nhiên bị đẩy mạnh, dương mạch trên người Đường Tuyết Tuyết, coi như hoàn toàn được đả thông.
Ngay khi huyệt Phong Trì được đả thông, ở trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết, một luồng dương khí cuồn cuộn dâng lên, xuất phát từ ngoài mắt cá chân, lên thẳng tới cổ, lại từ con ngươi chạy lên tận chân tóc.
Dương mạch tuần hành lưu chuyển, khiến cửu âm tuyệt mạch trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết cảm nhận được nguy cơ, âm sát khí vốn bị trận pháp áp chế, lại mạnh mẽ bạo phát lên.
Diệp Thiên lúc này đã muốn rút châm ra, nhưng hắn cảm nhận đối với nguyên khí trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết rõ như lòng bàn tay.
Mắt thấy âm sát khí muốn nuốt sạch dương khí vừa mới vận hành một vòng, trong miệng Diệp Thiên phát ra một tiếng gào to:
- Hợp cho ta!
Cùng lúc đó, Diệp Thiên cố lấy chút nguyên khí cuối cùng trong cơ thể đẩy vào trong mắt trận Cửu Cung khóa âm trận, nháy mắt trận pháp đầy ánh sáng vàng, áp chế sát khí đang rối loạn lại.
Âm sát khí còn lại một chút trong kinh mạch, rốt cuộc ngăn trở không được dương mạch vận chuyển, từng bước được đồng hoá, sau ba tuần, hai dòng khí âm dương trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết đã được cân bằng.
Tục ngữ nói “độc dương bất sinh, độc âm bất trường”, giữa âm và dương, cũng không phải đơn độc và cố định không thay đổi, mà tồn tại tương đồng, sống dựa vào nhau, giảm và tăng, có quan hệ chuyển hóa.
Lúc này cửu âm tuyệt mạch trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết, sau khi được dương khí đồng hoá và làm dịu, chậm rãi phát sinh chuyển biến nhỏ không thể nhìn thấy, âm hàn sát khí không ngừng bị suy yếu.
- Thành công rồi! ! !
Khi cảm giác được dương mạch trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết sẽ không bị âm mạch áp chế nữa, Diệp Thiên biết, cửu âm tuyệt mạch của Đường Tuyết Tuyết xem như được chữa khỏi triệt để.
Nhưng đối với phương pháp trị liệu cửu âm tuyệt mạch được truyền thừa trong đầu của vị tiền bối kia, Diệp Thiên cũng được lĩnh hội một phen, bởi vì khó khăn của phương pháp trị liệu cửu âm tuyệt mạch vượt xa vị tiền bối kia miêu tả.
Đưa tay sờ một khối ngọc gần người, Diệp Thiên phát hiện, khối ngọc đồng vẫn hình dạng như trước, nhưng hoàn toàn chỉ còn là bụi ngọc vụn, sáu trăm vạn cứ như vậy mà tan biến.
- Lão Đường, xong rồi, cửu âm tuyệt mạch của Tuyết Tuyết đã khỏi rồi, sức khỏe của cô bé đã hoàn toàn tốt!
Ngồi trong phòng lẳng lặng điều hòa khí một lúc, Diệp Thiên đứng dậy, bởi vì hắn có thể nghe được tiếng bước chân đi tới đi lui của Đường Văn Viễn, nếu mình tiếp tục không đi ra nói, ông lão kia không chừng thật sự nhịn không được mà đẩy cửa vào .
- Thật sao? Diệp Thiên, vất vả cho cậu quá...
Đường Văn Viễn lập tức đẩy cửa đi vào trong nhà, bệnh của cháu gái đã khiến ông ta lo lắng rất nhiều, hiện giờ nghe nói đã hoàn toàn chữa khỏi, vui sướng trong lòng Đường Văn Viễn quả thực không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
- Mẹ kiếp, đây không phải qua cầu rút ván đấy chú?
Chân khí toàn thân cũng đã như căn nhà trống, Diệp Thiên bị Đường Văn Viễn vỗ một cái mà lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
- Khụ khụ, Diệp Thiên, là tôi quá kích động, quá kích động, xin lỗi, thật sự là xin lỗi ...
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, ông lão đỏ mặt lên, vừa rồi đích thật là ông ta có chút kích động, vội vàng nói:
- Tôi bảo người đi lên núi Trường Bạch tìm mua một ít nhân sâm, xem chừng hôm nay có thể đưa tới, đến lúc đó có thể bồi bổ lại sức khỏe cho cậu rồi!
- Vậy còn không tệ…
Diệp Thiên bất mãn trừng mắt nhìn Đường Văn Viễn một cái, nói:
- Ông gọi Chu Khiếu Thiên vào đi, Tuyết Tuyết còn nửa giờ nữa mới có thể tỉnh.
- Ha ha, sư phụ, hôm nay lại mệt đứt hơi rồi!
Chu Khiếu Thiên đã miễn dịch đối với bộ dạng của Diệp Thiên sau mỗi lần chữa bệnh, đi vào hậu viện, mở miệng nói:
- Sư phụ, ngoài cửa có một người tìm sư phụ, tên là Đỗ Phi, ông ta nói có chuyện gấp, đã đợi hơn hai giờ.
Chu Khiếu Thiên đi theo Diệp Thiên thời gian tương đối ngắn, cũng chưa từng gặp qua Đỗ Phi, cho nên cũng chặn luôn vị Hồng môn đại lão này ở ngoài cửa.