- Đỗ Phi, ông ta đến có việc gì?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, tiện đà khoát tay, nói:
- Ta đi tắm rửa một cái trước đã, để cho ông ta về nhà cũ chờ ta đi!
Tứ Hợp Viện này của Diệp Thiên nguyên khí sung túc, hắn cũng không muốn khiến cho mọi người đều biết, ngay cả Đường Văn Viễn cũng bị hắn cảnh cáo vài lần, không được truyền bá về môi trường trong Tứ Hợp Viện ra ngoài.
Trở lại phòng rồi đi sang phòng tắm một phen, lúc sau, Diệp Thiên thay lại một bộ quần áo mới, tuy rằng chân khí trong cơ thể vẫn chưa khôi phục lại, nhưng tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
- Tuyết Tuyết, tỉnh rồi?
Đi vào trung viện, Diệp Thiên thấy Đường Tuyết Tuyết đang đứng ở trước mặt ông lão, trông rất hưng phấn.
Nhìn thấy Diệp Thiên đi ra, Đường Tuyết Tuyết lập tức ôm lấy một cánh tay Diệp Thiên, nói:
- Anh Diệp Thiên, cám ơn anh!
- Được lắm, anh Diệp Thiên mất sức lớn như vậy, chỉ cần đổi lấy một tiếng cám ơn sao?
Diệp Thiên sa sầm nét mặt, làm ra vẻ tức giận.
- Vậy ... hay là, em hôn anh một cái nhé!?
Đường Tuyết Tuyết nói xong liền kiễng chân hướng lên mặt Diệp Thiên.
- Thôi, cám ơn là được rồi!
Diệp Thiên quẫn trí, vội vàng đẩy Đường Tuyết Tuyết ra, nha đầu kia cũng không phải là bộ dáng như trước kia, nếu như bị Vu Thanh Nhã chứng kiến, mình có thể thành người có tội.
Buông cánh tay Diệp Thiên ra, trên mặt Đường Tuyết Tuyết lộ ra một tia tươi cười giảo hoạt, đầy sức sống chạy đuổi Mao Đầu, cô cũng biết mình ở lại Tứ Hợp Viện này không bao lâu nữa.
- Lão Đường, ông làm gì thế mà cười vui đến như vậy?
Diệp Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác, tức giận nói:
- Tuyết Tuyết đều là bị ông dạy hư.
- Khụ... Khụ khụ...
Đang mang vẻ mặt hiền lành nhìn cháu gái, Đường Văn Viễn bị những lời này của Diệp Thiên làm nghẹn họng, liên tục ho khan.
- Sao cậu như ăn phải thuốc súng thế? Sao cơn tức lớn như vậy?
- Nói nhảm! Tôi trị bệnh cho cháu ông xong còn chưa được đặt mông dính ghế đây, Đỗ Phi kia chạy đến đây, tôi đang nghĩ ... có phải ông ta tới tìm ông hay không?
Diệp Thiên luôn không có thiện cảm gì đối với Tống gia, nên ngay cả người hay đi bên Tống Anh Lan là Đỗ Phi, hắn cũng chẳng có bao nhiêu ấn tượng tốt, hơn nữa Diệp Thiên cũng không cho rằng Đỗ Phi tìm mình là có chuyện gì?
Đường Văn Viễn lắc lắc đầu, nói:
- Không phải tìm tôi, vừa rồi tôi đa thấy Đỗ Phi, ông ta tới tìm cậu, nói là chuyện này rất gấp, có muốn tôi đi với cậu hay không?
Dù Đường lão gia vừa rồi có đi gặp Đỗ Phi, cũng đã ra khỏi Tứ Hợp Viện, ông ta cũng không dám tự mình làm chủ, cho Đỗ Phi vào nhà này.
- Chuyện này rất cấp bách ?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, chợt nhớ ra hắn từng dặn Đỗ Phi chú ý chuyện Tống gia ỏw nước ngoài, lập tức hiểu được gì đó.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên khoát tay với Đường Văn Viễn, nói:
- Lão Đường, ông không cần đi, khi nào nhân sâm mà ông nói được đưa tới, ông bảo Chu Khiếu Thiên giúp đỡ thu lại, tôi qua bên kia xem sao ...
Đường Văn Viễn mặc dù biết một chút về quan hệ Tống gia và mình, nhưng hắn dù sao cũng là người ngoài, việc này Diệp Thiên cũng không muốn cho hắn tham dự vào.
- Bác, bác muốn đi ra ngoài?
Vừa bước vào nhà cũ, Diệp Thiên liền gặp bác cả, người trong nhà cũng không cần khách khí quá, Tứ Hợp Viện mới lại cách đây không xa, qua lại nhiều thấy thần sắc bác cả của hắn tốt hơn so với trước kia nhiều.
- Nhà lão Lý lại cãi nhau, bác qua khuyên nhủ, ôi, Tiểu Thiên, sắc mặt của cháu sao lại kém như vậy?
Liếc mắt thấy mặt Diệp Thiên tái nhợt, Diệp Đông Lan có chút ngạc nhiên kêu lên, lão Diệp gia cũng chỉ có mỗi một người nối dõi, nên chuyện của Diệp Thiên, người cả nhà đều vô cùng quan tâm.
- Không so đâu ạ. Bác, bác cứ đi đi, buổi tối đến Tứ Hợp Viện của cháu ăn cơm nhé.
Diệp Thiên cười khổ vài tiếng, chân bước mau vài bước, đi vào trong Tứ Hợp Viện cũ.
Đỗ Phi đang chờ trong phòng khách ở Tiền viện nhìn thấy Diệp Thiên tiến vào, vội vàng đứng dậy, cung kính hô:
- Ông nhỏ!
Lần trước, sau khi uống được viên thuốc mà Diệp Thiên đưa cho, Đỗ Phi phun ra nửa đĩa máu tụ, lại điều dưỡng hơn nửa tháng, mới chữa khỏi nội thương, cho nên đối với võ công của Diệp Thiên, Đỗ Phi hiện tại đã tâm phục khẩu phục .
Diệp Thiên khoát tay áo, nói:
- Lão Đỗ, ngồi đi!
Đỗ Phi cũng là người hơn sáu mươi tuổi, Diệp Thiên không biết gọi hắn thế nào, cũng như Đường Văn Viễn, trước họ của hắn cho thêm chữ "Lão".
Cũng không phải Diệp Thiên không hiểu kính già yêu trẻ, thật sự là hắn vai vế rất cao, trên giang hồ cũng không kể ngươi tuổi lớn nhỏ, ngoài so bì võ công, chính là chú ý vai vế, Diệp Thiên xưng hô khác đi, Đỗ Phi cũng chịu không nổi.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Thiên nói:
- Tổn thương đã tốt rồi nhỉ? Lần trước cũng là ta ra tay nặng một chút, trong khoảng thời gian này lão Đường mua về cho ta không ít dược liệu tốt, có thời gian ta sẽ chế vài viên thuốc đưa cho ông!
Diệp Thiên đi theo lão đạo sĩ hành tẩu giang hồ, học được cách đối nhân xử thế, hắn cố nhiên có thể làm được trở mặt vô tình, nhưng lung lạc lòng người cũng là rất dễ.
Hắn bảo Đỗ Phi lưu ý hành động của Tống gia ở hải ngoại, bây giờ lại thấy Đỗ Phi tìm mình, chắc là vì chuyện này, Diệp Thiên từ trước đến nay đối đãi người không bạc, nói không chừng được Đỗ Phi mang đến điều gì có lợi.
- Tôi, lần trước là tôi không đúng, ngài nên giáo huấn !
Diệp Thiên nói những lời này khiến Đỗ Phi mang vẻ mặt cảm động, hận không thể làm cho thương thế của mình lần trước nghiêm trọng hơn.
Diệp Thiên khoát tay áo, nói:
- Chuyện này không nói nữa, lão Đỗ, hôm nay tìm tôi có chuyện gì?
Đỗ Phi ở cân nhắc trong lòng một phen, mở miệng nói:
- Tôi … tôi có đồ đệ theo chân Tống Hiểu Long, hôm qua hắn nói cho tôi biết một chuyện, tôi nghĩ... Có thể việc này ngài nên biết ...
- Chuyện gì?
Diệp Thiên nhíu lông mày lại. Bạn đang đọc truyện tại - truyenfull.vn
- Tên đồ đệ của tôi cùng Tống Hiểu Long đã đi Thailand một chuyến một thời gian trước, tìm được vị sư phụ nổi danh nhất nơi đó, nhưng cụ thể bọn họ thương lượng chuyện gì, đệ tử của tôi không nghe được, chính là mơ hồ nghe thấy có người nhắc tới tên của ngài.
Đỗ Phi vốn là con cháu môn chủ Hồng môn, giao thiệp trong Hồng Môn ở hải ngoại khá rộng, đồ tử đồ tôn lại càng không kể xiết, hơn hai mươi năm trước hắn nhận một người đệ tử, hiện tại đang là cận vệ của Tống Hiểu Long.
Hồng môn và Tống gia có rất nhiều mảng kinh doanh có liên quan, nhưng quan hệ song phương cũng không thực sự hòa hợp như mặt ngoài. Người như Đỗ Phi, bên cạnh Tống Anh Lan, ngoài vai trò bảo hộ bà, cũng có một ý khác.
Diệp Thiên nghe vậy trong lòng hơi ớn lạnh, nói:
- Đại sư hàng đầu à? Người nọ tên gọi là gì?
Diệp Thiên từng nghe sư phụ nói qua, thuật sư hằng đầu Thailand, kỳ thật cũng là xuất thân từ vu thuật Trung Quốc mà ra.
Nhưng trải qua trăm ngàn năm, thuật sư đã thành một ngành, trong đó một số ít đại sư tu luyện cao thâm đạt đến hàng đầu, có khả năng không kém gì thuật sư hàng đầu quốc nội.
Lý Thiện Nguyên từng cảnh cáo Diệp Thiên, sau này đi đến những chỗ đó, cố gắng không làm nảy sinh xung đột với những đại sư hàng đầu này, bởi vì ngoài một vài thuật sư hàng đầu có tâm, rất nhiều thuật sư hàng đầu tu hành theo phương pháp tà môn, tâm tính cũng cũng không được tử tế.
- Đại sư đó tên là Đài Đà, ở Indonesia, Philippines, Ấn Độ, Myanmar và những quốc gia Đông Nam Á đều có danh khí rất lớn, sư phụ của ông ta từng là một vị Đại pháp sư nổi tiếng Xiêm La trước kia!
Sau khi tin được đồ đệ đưa đến, Đỗ Phi cũng cố ý đi thăm dò tìm hiểu một chút về đại sư hàng đầu kia, nghe thấy Diệp Thiên hỏi mới có thể đáp được.
Diệp Thiên cũng chưa từng nghe qua tên Đài Đà (Xương Thái Đà) này, nghĩ một chút, mở miệng hỏi:
- Ông có biết sư phụ ông ta tên gọi là gì không?
Đỗ Phi gật gật đầu, nói:
- Biết, sư phụ ông ta là Nãi Tha Tín. Cát Vượng Tố Tây đại sư, nghe nói còn sống, đã hơn chín mươi tuổi !
- Nãi Tha Tín, Cát Vượng Tố Tây, không ngờ là ông ta?
Nghe được tên này, trên mặt Diệp Thiên lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ở Thailand, người tên Tha Tín quá nhiều, trong mười người đàn ông thì phỏng chừng có đến bốn năm người đều mang tên liến quan đến tên Tha Tín và Ba Tụng này.
Nhưng sau chữ Tha Tín còn có thêm danh đại sư, vậy chỉ có Nãi Tha Tín, Cát Vượng Tố Tây, ở Thailand người này là một nhân vật truyền kỳ.
Là quốc gia duy nhất Đông Nam Á không bị trở thành thuộc địa ở thế chiến II, ngoài nguyên nhân vì Thailand nằm ở vị trí hai đại quốc thực dân Anh Pháp hoà hoãn xung đột, truyền thuyết về Nãi Tha Tín, Cát Vượng Tố Tây đại sư cũng có tác dụng rất lớn.
Bất kể truyền thuyết này là thật hay giả, nhưng ở Thailand, cho dù quốc vương Thailand gặp hắn, cũng phải hành lễ cũng là chuyện thật.
Lý Thiện Nguyên từng nói qua với Diệp Thiên, Nãi Tha Tín ở Thailand, là người ngoại quốc duy nhất ông ta gặp hiểu được thuật pháp, tuy rằng hai nước khác nhau, thuật pháp hơi khác quốc nội, nhưng trình độ thuật pháp của ông ta cũng rất đáng kính nể.
Cho nên nghe nói Đài Đà là đệ tử của Nãi Tha Tín, sắc mặt Diệp Thiên cũng trở nên nghiêm túc, thuật pháp giang hồ nhiều trường phái, không phải chỉ có Ma Y có thể giết người!
Nhìn thấy Diệp Thiên thay đổi sắc mặt, Đỗ Phi mở miệng nói:
- Ngài … ngài quen người này sao? Nghe nói ông ta có danh tiếng rất cao ở Thailand.
- Tôi biết ông ta, sư phụ từng nhắc tới.
Diệp Thiên gật gật đầu, lập tức nói:
- Lão Đỗ, chuyện này cám ơn ông, bảo đệ tử của ông chú ý an toàn một chút, đại sư hàng đầu cũng là người một môn phái.
So sánh với thuật pháp quốc nội dẫn đường cho nguyên khí thiên địa tấn công, phương pháp tu luyện ở nước ngoài cũng có chút tà ác, đặc biệt có một vài người, khi luyện còn dùng da thịt và một số bộ phận của người chết.
Hơn nữa thuật sư nước ngoài đa nghi gian xảo, thường xuyên giám sát hành động của người bên cạnh, cho nên Diệp Thiên mới nhắc nhở Đỗ Phi, bảo đồ đệ của hắn đừng bất cẩn.
Nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Diệp Thiên, Đỗ Phi nói:
- Tôi hiểu rồi, trở về tôi sẽ nghĩ cách thông báo cho cậu ta!
- Được rồi, vậy ông đi trước đi, chuyện đó để tôi xử lý, ông không cần liên lụy vào.
Diệp Thiên gật gật đầu, nếu Đài Đà thật sự nhận lời Tống Hiểu Long, thì phải là đấu kỳ môn, Đỗ Phi hoàn toàn không có chút tác dụng.