Lúc Thanh Yển Nguyệt Đao rời khỏi tay thì Liễu Định Định phát ra 1 tiếng kêu đau đớn, khi nãy lúc cô buông tay, Liễu Định Định tăng thêm sức mạnh cho cánh tay để giữ thanh đao đó lại khiến cho cánh tay phải của cô bị thương.
Thế nhưng nha đầu này cũng rất kiên cường, mặc kệ mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, cổ tay đau đớn vô cùng, sau khi phát ra 1 tiếng kêu đau đớn lại ngậm miệng lại, cắn răng chịu đựng.
- Hỏng rồi, lão Tả yêu thương đứa cháu ngoại này nhất, nó mà bị thương sợ là Diệp Thiên cũng bị phiền phức đây.
Nhìn thấy Liễu Định Định bị thương, Đường Văn Viễn không khỏi cảm thấy nhức đầu, địa vị sau lưng nó đến mình cũng phải kính nể 3 phần, tai họa lần này của Diệp Thiên không nhỏ đây.
- Ấy, bị thương rồi!
Diệp Thiên cũng cảm nhận được sắc mặt của Liễu Định Định, hơi nhíu mày lại, nghĩ:
- Nha đầu này quả là tính tình mạnh mẽ, nếu như là 1 người đàn ông còn bé bé 1 chút thì mình có thể truyền Y Bát cho rồi.
Thế nhưng chỉ là chuyện đùa mà thôi, vô ý chẳng may khiến cho hậu bối bị thương. Diệp Thiên cảm thấy có chút ân hận, lập tức đến bên Liễu Định Định, cầm lấy cánh tay phải của cô.
- Cậu... cậu làm cái gì thế? Buông tay tôi ra!
Liễu Định Định đang trong lúc đau đớn, mồ hôi lạnh ứa ra không đề phòng bị Diệp Thiên nắm lấy cánh tay, không khỏi vừa xấu hổ vừa giận dữ, giơ chân trái lên đá vào Diệp Thiên.
- Đừng cử động, con gái mà tính tình thế này, sau này không biết có ai thèm lấy không nữa?
Tay Diệp Thiên hơi dùng sức, 1 luồng khí xâm nhập vào kinh mạch trong cổ tay của Liễu Định Định, ngay lập tức làm cô ta cảm thấy tê liệt cả nửa người, chân nhấc lên cũng không còn lực mà lại rơi xuống.
Nghe thấy Diệp Thiên dùng giọng bề trên nói với mình, trong lòng Liễu Định Định không khỏi cảm thấy uất ức, cô lớn bằng này rồi đã bao giờ chịu thua thiệt như thế nào đâu. Nước mắt đã trào ra tận khóe mắt.
- Đừng nhúc nhích, để tôi trị thương cho cô, không khéo lát nữa gặp người nhà cô lại bảo tôi bắt nạt người trẻ con.
Diệp Thiên cảnh cáo Liễu Định Định 1 câu, quay đầu nói:
- A Đinh, mang 1 chậu nước đến đây, mang thêm 1 cốc nước sôi nữa.
- Thiếu gia, nước đây!
A Đinh vào trong bếp xách ra 1 chậu nước, nhìn Liễu Định Định với nụ cười trên nỗi đau khổ của người khác.
- Thiếu gia?
Sau khi nghe rõ ràng cách A Đinh xưng hô với Diệp Thiên, Liễu Định Định không khỏi sửng sốt 1 chút, cô cũng biết A Đinh, biết người này lòng dạ nham hiểm, ngoài Đường Văn Viễn ra thì chắc chẳng có ai mướn đâu.
- Chẳng lẽ thân phận hắn thực sự rất cao?
Liễu Định Định trong đầu hiện lên cái ý nghĩ này, thế nhưng lập tức đã bị cô bác bỏ đi, bởi vì cô từng nghe ông nội nói, trên thế giới này ngới sư phụ và sư huynh của ông ra, sợ là không có ai có thể so sánh với thân phận cao như mình.
- Đừng có nhúc nhích!
Diệp Thiên buông cổ tay Liễu Định Định ra, móc trong túi ra 1 cái lọ sứ, trong đó toàn là những viên thuốc to nhỏ màu đen như hột nhãn, rồi dùng sức chia viên thuốc ra làm 1 nửa.
Mang 1 nửa viên thuốc đó vào trong chậu. Diệp Thiên cầm nửa viên còn lại, đưa lên miệng Liễu Định Định, nói:
- Ăn đi. Trong vòng mời phút có thể khiến cho tay cô hồi phục như lúc trước ngay.
Nhìn thấy viên thuốc của Diệp Thiên, A Đinh và Đường Văn Viễn 2 mắt nhìn nhau, hai người họ đã từng gặp qua thứ này, thế nhưng lúc Diệp Thiên đưa thuốc cho Đỗ Phi không phải đã nói là hết mất rồi sao?
- Không ăn, ngươi chạm tay vào rồi, bẩn chết, chẳng có vệ sinh gì cả!
Liễu Định Định nói xong liền ngậm chặt miệng lại, mà hình dạng của nó thì chẳng ra làm sao cả, nhìn đã thấy buồn nôn, nên làm sao mà cô dám ăn chứ?
- Cô nghĩ là tôi muốn cho cô lắm sao? Nếu không phải nể mặt gia thế nhà cô, thì đừng có mà mơ.
Diệp Thiên tức giận nắm lấy cổ tay bị thương của Liễu Định Định, cô ta đau quá lập tức mở miệng ra.
Diệp Thiên tay phải bắn ra, sau đó nhanh như chớp vỗ nhẹ vào lưng Liễu Định Định, nửa viên thuốc đó trôi thẳng xuống bụng của Liễu Định Đinh.
- Ngươi... ngươi, ta... ta liều mạng với ngươi!
Sau khi đợi cho Liễu Định Định phản ứng lại, viên thuốc đã xuống bụng, không biết làm thế nào nữa, bèn vun cánh tay trái không bị thương lên liều mạng với Diệp Thiên.
- Được rồi, hiền lành 1 chút, đặt tay phải vào trong cái chậu này 10 phút nào!
Tay Diệp Thiên dùng sức, cầm tay phải Liễu Định Định đặt trong chậu, sau đó chân lui ra sau 2 bước, cậu cũng không muốn dây dưa với cái tên nha đầu này.
Sau khi tay phải đặt trong chậu nước, Liễu Định Định cảm thấy chỗ đau nhức ở cổ cổ tay bây giờ mát rượi, không cảm thấy đau nhức nhiều nữa. Tuy rằng trong lòng vẫn rất bực bội, thế nhưng cũng không xuất thủ nữa.
- Khụ... khụ...
Sau khi đối phó với Liễu Định Định, Diệp Thiên nhìn thấy mọi người trong phòng đang há hốc mồm nhìn mình, không khỏi ho khan 1 tiếng, nói với Cung Tiểu Tiểu:
- Thật là không phải, bà Cung, tôi dạy dỗ hậu bối 1 chút, khiến cho mọi người chê cười rồi!
- Tên họ Diệp, ngươi... ngươi không phải là đàn ông!
Liễu Định Định vừa mới yên ổn 1 chút, sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, suýt chút nữa tức nổ cả phổi.
- Này, tôi nói... Cô lại làm sao vậy? Thanh đao đó cô không vung lên nổi, ván cược này, cô thua còn gì!
Diệp Thiên quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười nhìn Liễu Định Định, cậu không ngờ nhị sư huynh lại có cô cháu gái dở hơi thế này.
Kỳ thực vào thời điểm bước vào nhà Liễu Định Định, Diệp Thiên cảm thấy có 1 khí quen thuộc trên người của cô ta, tuy rằng lão Đạo sĩ trước kia từng nói là không có truyền công phu dưỡng thân cho 2 vị sư huynh kia.
Nhưng công phu Ma Y Nhất Mạch thì Lý Thiện Nguyên đã truyền lại, loại khí quen thuộc thế này, Diệp Thiên nhất định không thể nhận nhầm được.
Mà sau đó Đường Văn Viễn nói ông ngoại của Liễu Định Định họ Tả, đông thời cũng là người xem phong thủy cho căn biệt thự này, Diệp Thiên ngay lập tức nhận ra, bởi vì tên của nhị sư huynh chính là Tả Gia Tuấn.
Theo như lời của Lý Thiện Nguyên, 10 năm trước Tả Gia Tuấn 50 tuổi, thì bây giờ cũng xấp xỉ 64, 65 tuổi rồi, cũng vừa vặn có cháu ngoại lớn thế này.
Vị thầy phong thủy này họ Tả, công pháp Nhất Mạch tương tự như của mình, ngoài vị nhị sư huynh chưa từng gặp mặt bao giờ kia, thì Diệp Thiên không tin là có sự trùng hợp khác nữa.
- Ta không nhấc được, thì ngươi cũng không nhấc lên nổi, sao mà có thể chứng minh được ngươi không phải là kẻ lừa đảo chứ?
Liễu Định Định giờ phút này giận thâm tím cả mặt mày, vẫn cố cãi ngang.
Thế nhưng thanh đao này nặng như vậy, đánh chết Liễu Định Định cũng không tin cái tên Diệp Thiên nhìn chẳng mấy vạm vỡ ở trước mặt này có thể nhấc lên nổi, nếu như Diệp Thiên cũng không nhâc lên được thì xem như cô cũng không mất mặt lắm.
- Cô nói tôi không nhấc lên được?
Diệp Thiên nghe thấy thể nở nụ cười, nói:
- Như vậy đi, nếu như tôi nhấc lên được thì cô gọi tôi là Chú, thế nào?
- Chỉ riêng nhấc lên được thôi vẫn chưa tính, ngươi còn phải múa kiếm nữa, thế mới có thể khiến cho ta gọi bằng chú được, không làm được ngươi vẫn là 1 tên lừa đảo thôi!
Liễu Định Định cũng không ngốc, Diệp Thiên nói là nhấc lên, thanh đao này tuy rằng rất nặng nhưng thanh niên thì vẫn có thể di chuyển nó được.
Liễu Định Định cũng không biết vì lẽ gì mà Diệp Thiên bắt mình gọi là chú, nhưng cô cho rằng Diệp Thiên không thể vung thanh đao này lên múa máy được, trọng lượng thanh đao này cũng đến 70, 80 cân, muốn múa được thanh đao này, không có cánh tay có lực nhấc đến trăm cần thì đừng có mà mơ.
- Được, thế chúng ta nói rõ rồi nhé, lát nữa không được trở mặt đấy.
Diệp Thiên cười ha ha, đi đến bên cạnh thanh Yển Nguyệt Đao nằm trên sàn nhà, cũng không cần xoay người lại cầm đao, mà là dùng chân để dưới cán đao, hất mạnh lên 1 cái.
Thanh Yển Nguyệt ĐAo nặng đến 70, 80 cân thế nhưng bị Diệp Thiên đá lên, thì bay lên trên, đợi đến Thanh Yển Nguyệt đao lên đến chỗ bụng, Diệp Thiên giơ tay phải ra, cầm vào giữa cán đao.
Sau khi cầm lấy đao, Diệp Thiên đi mấy bước sang bên cạnh, tiện tay giơ mũi đao về phía trước.
Yển Nguyệt Đao trong tay của Diệp Thiên nhìn chẳng có gì khác thường cả, hướng về phía trước rồi lại vòng ra sau lưng, rồi mũi đao lại hướng về phía trước, rồi lại vòng ra đằng sau người, chỉ nhìn thấy 1 ánh sáng chớp nhoáng hiện lên, hai đóa hoa đào xinh xắn bị Diệp Thiên làm cho rơi xuống.
Sau khi Yển Nguyệt Đao rơi xuống tay Diệp Thiên, không còn được chơi đùa thoải mái như lúc nãy nữa, thân đao như pháp ra 1 tiếng kêu khẽ, tựa như nói lên sự vui sướng của mình. Nguồn truyện:
Đao theo người đi, Diệp Thiên cũng cảm nhận được ý của thanh đao, trong lúc nhất thời, cao hứng quát:
- A Đinh, đem cốc nước đó lại đây!
- Vâng!
A Đinh cũng hoa mắt nhìn, sau khi nghe thấy Diệp Thiên gọi cũng không suy nghĩ, đem cốc nước trong tay về phía Diệp Thiên, bị Diệp Thiên vung đao lên lạnh lùng chém vỡ.
- Ha ha!
Diệp Thiên phát ra tiếng cười sảng khoái, động tác tay cũng nhanh hơn vài phần, vào đúng lúc mà những người xung quanh còn không kịp nhìn thất bóng đao đâu, Diệp Thiên lại đổi 1 cái đao hoa, thanh Yển Nguyệt Đao nặng nề lại nằm trên mặt đất.
"Thịch" vang lên 1 tiếng, ở chỗ sàn nhà bằng đá cẩm thạch kia lại xuất hiện 1 chỗ nứt như mạng nhện, mà Yển Nguyệt Đao thì cắm sâu vào bên trong đá.
- Haiz, không tập trung, lão Đường, xin lỗi, hỏng mất sàn nhà nhà ông rồi.
Diệp Thiên nhất thời cao hứng, cũng quên luôn cách xưng hô với Đường Văn Viễn, thế nhưng may quá, người xung quanh cũng không để ý đến lời nói của Diệp Thiên, đều nhìn cậu như 1 quái vật vậy.
Sàn nhà trước mặt Diệp Thiên có thể nhìn thấy rõ ràng vết tích của nước, nhưng trên bộ quần áo luyện công màu trắng của Diệp Thiên lại không có dính 1 giọt nước này, đều bị ánh đao cản lại.
Cho dù Cung Tiểu Tiểu là người không hiểu chút gì về võ thuật cũng biết biết độ khó của màn biểu diễn vừa rồi, không nói đến trọng lượng nặng nề của thanh đao này, chỉ cần cầm thanh kiếm mấy cân thôi sợ là cũng không có ai có thể làm được trình độ như Diệp Thiên.
- Đây... đây… đây là thủy bát bất nhập?
Nhìn thấy thanh Yển Nguyệt Đao khi nãy làm thương cổ tay mình trong tay của Diệp Thiên thì lại như 1 món đồ chơi bình thường. Liễu Định Định cảm thấy choáng váng, cô cũng là người biết võ, cũng hiểu hơn độ khó của đao pháp khi nãy của Diệp Thiên hơn mấy người còn lại.
Đừng nói Liễu Định Định sùng bái ông ngoại, cũng chưa từng thấy ông vung thanh đao Yển Nguyệt bao giờ, lại càng không nói đến có thể dùng như Diệp Thiên nhấc nhẹ nhàng, nước hất vào nhưng không thể xâm nhập được.
Kỳ thực Diệp Thiên vốn không tinh thông đao pháp, cậu chỉ có thể bảo bệ cái quầy trước mặt này, nếu như luyện tập như thời ngày xưa, hất nước từ tứ phương tám hướng về phía cậu, Diệp Thiên chắc cũng bị ướt như chuột lột.
- Ấy, Sao lại ngốc thế này?
Sau khi thu đao về, Diệp Thiên nhìn về phía Liễu Định Định, cười nói:
- Múa đao cũng thể hiện rồi, thế nào, gọi chú đi chứ?
Diệp Thiên hồi nhỏ dù là ở nhà hay là ở bên ngoài vẫn luôn luôn lẻ loi 1 mình, nay mới đến Hong Kong đã gặp hậu bối của sư huynh, nổi tính trẻ con lên, đùa Liễu Định Định 1 chút.