Mặc dù đang kinh ngạc với người tên A Hoa kia, nhưng Diệp Thiên vẫn bị Mao Đầu làm cho thấy vui vẻ, bởi vì ở móng vuốt của nó, rõ ràng đang cầm một miếng thịt của con rắn hổ mang Kim Cương Vương.
- Nó là do ngươi nuôi ?
Thấy Mao Đầu nhào vào lòng Diệp Thiên, thân hình béo mập của Đài Đà run lên vì tức giận, con vật nhỏ này chính là con động vật kỳ quái đã ăn hết những độc trùng mà hắn vất vả nuôi dưỡng nhiều năm đến không còn một con!
- Đúng , là tôi nuôi, thì sao?
Diệp Thiên cười, đặt Mao Đầu ở trên vai, tiểu tử kia lại giơ móng vuốt về phía con rắn hổ mang Kim Cương Vương, hiển nhiên nó đang thèm nhỏ dãi.
- Ta... Ta muốn cho ngươi kêu rên bảy ngày bảy đêm mới có thể chết!
Đài Đà không thể ngờ được, con linh vật này lại là Diệp Thiên nuôi dưỡng, còn chuyện con chồn ăn thịt côn trùng của chính mình, tự nhiên cũng là Diệp Thiên bày mưu đặt kế .
Bị lửa giận đốt váng đầu não, trong miệng Đài Đà đột nhiên đọc lên vài câu thần chú tối nghĩa khó hiểu, ngay sau đó ống tay áo bên tay phải lộ ra, một tầng sương khói màu đen bao phủ trước người hắn.
- Đi!
Đài Đà chỉ về Diệp Thiên, tầng sương khói như là có linh tính, lập tức hướng đến Diệp Thiên, khi cách Đài Đà bảy tám mét, hướng về Diệp Thiên, từ không khí có thể ngửi được một mùi tanh tưởi.
- Diệp sư đệ, cẩn thận, đây là phi hàng trong độc thuật !
Nhìn thấy tầng sương khói này xuất hiện, sắc mặt Tả Gia Tuấn biến đỏi mạnh, năm đó sư phụ của Đài Đà là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đã nương nhờ bóng đêm phóng ra phi hàng đánh lén hắn.
Nếm qua thủ đoạn này, Tả Gia Tuấn trở lại Hồng Kông tìm hiểu về độc thuật, cho nên hiện tại cũng có chút hiểu biết.
Thủ đoạn của độc sư, phần lớn là lấy côn trùng độc do chính mình nuôi dưỡng và thuốc do mình luyện chế để khống chế hoặc là sát thương kẻ địch.
Nhưng côn trùng và thuốc độc nhất định phải tiếp xúc được với người bị hại, nói cách khác người bị hại nhất định phải ăn nhầm mà trúng độc, hoặc là bị côn trùng cắn vào mới được.
Còn phi hàng thì khác, phi hàng có thể ở cự ly xa tiến hành trực tiếp công kích người bị hại.
Trong tay áo Đài Đà bay ra làn khói đen, kỳ thật chính là da thịt người chết kết hợp cùng với các loại độc vật luyện chế ra, đây là tập hợp hàng vạn hàng nghìn độc vật cùng thi thể người chết tụ hợp lại thành một loại tà khí và tử khí, loại tà khí này có thể nói là một loại thuật pháp đáng sợ nhất.
Phi hàng có thể thông qua ý niệm và bùa chú khống chế khiến người bị hại chết dần chết mòn, nhưng cũng có một chút hạn chế, là không thể phát tác ở dưới ánh mặt trời, bình thường chỉ tiến hành khi hoàng hôn và ban đêm.
Đương nhiên, độc thuật còn có Linh Hàng đáng sợ hơn, nhưng loại này cần nuôi ma quỷ, chính là đem oán khí và sát khí kết hợp, vận dụng bí thuật của độc thuật tạo thành biến hóa, khiến cho nó biến thành hung ác vô cùng.
Nhưng Linh Hàng dùng ở người thường thì nhiều tác dụng, còn đối với Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn, lại không có hiệu quả gì, đều là người trong kỳ môn, hiệu quả sát khí ăn mòn đối với bọn họ cũng không khá lắm.
- Phi hàng? Hừ, sư huynh, huynh xem thuật pháp của đệ đây!
Diệp Thiên chỉ kiêng kị với người tên A Hoa kia, còn Đài Đà sử dụng độc thuật để đối phó hắn, cũng chẳng là gì với Diệp Thiên, sở dĩ chưa khởi động Cửu Cung tuyệt sát trận, cũng là bởi Diệp Thiên muốn lĩnh giáo xem tà thuật nổi tiếng Đông Nam Á này thế nào.
Nhìn thấy làn khói đen lập tức bay tới trước mắt mình, hai tay Diệp Thiên nhanh chóng vẽ ra mấy bí quyết kháp chỉ, tay phải làm dương tay trái làm âm, bay nhanh ở trước mặt.
- Lục viêm Tứ Tượng, quân thiên chi dương, đốt cho ta!
Diệp Thiên đột nhiên phát ra một tiếng gào to, theo tiếng quát của hắn, hai dòng khí âm dương trước mặt lần lượt thay đổi, từ không khí trống rỗng xuất hiện một ánh lửa, khiến lớp khói đen kia bị bao vây ở trong đó.
chiêu thức ấy của Diệp Thiên, trong mắt dân chúng ở cổ đại, tuyệt đối là thần tích, Đạo Kinh viết: Viêm Dương khí, Thuần dương v*t, tập tinh, khí , thần tam muội huyền hỏa, luyện hóa chi, có thể đốt vạn vật …
Diệp Thiên khai thông dương khí, lấy âm khí làm chất dẫn, trong không khí dưỡng khí lại là chất dẫn cháy tốt nhất, trong nháy mắt không có lửa mà cháy mạnh, Đài Đà còn không kịp thấy lớp khói bay về phía sau, đã bị ánh lửa bao phủ hoàn toàn.
Diệp Thiên thi triển tuy rằng không phải chân hỏa của Thái Thượng Lão Quân, nhưng dùng thuật pháp ngưng luyện ra được ngọn lửa thế này cũng là cực cao.
Hơn nữa dương hỏa vốn là vật khắc tinh của âm tà, Phi Hàng của Đài Đà cố nhiên là tà khí cùng tử khí kết hợp, nhưng vẫn bị này ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy, thể tích đang không ngừng giảm bớt.
Nhìn thấy Diệp Thiên thi triển ra chiêu thức ấy, mặt Đài Đà vốn đang rất ngạo nghễ, giống như gặp ma, nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Thiên la lớn:
- Thuật pháp, thuật pháp Hoa Hạ, ngươi... ngươi là người trong kỳ môn giang hồ?
- Ông cũng biết kỳ môn giang hồ?
Diệp Thiên nhếch miệng cười, nói:
- Vậy tổ tông của ông có nói với ông rằng, không cho phép đến Trung Quốc giương oai hay không?
Diệp Thiên từng nghe nghe thấy sư phụ nói qua, quốc nội kỳ môn có từ lâu, qua nhiều triều đại thay đổi, từng cùng môn đồ thuật pháp quốc gia khác tranh đấu, có mấy lần thiếu chút nữa tiêu diệt hết người truyền thừa môn phái của họ.
Cho nên bất kể là tu luyện độc thuật Đông Nam Á, hay là hắc ma pháp của Âu Châu, những người đó ít khi dám đến Trung Hoa mà giương oai.
Trong bốn mươi năm chiến tranh tàn khốc, đấu pháp trong kỳ môn cũng được âm thầm tiến hành, tuy rằng kỳ môn người ngoại quốc thua nhiều, nhưng Hoa Hạ kỳ môn cũng bị thương không ít.
Đến sau kiến quốc, quốc gia đem toàn bộ ngành nghiên cứu các hiện tượng không thể giải thích phân loại là phong kiến mê tín và kịch liệt đả kích, người trong kỳ môn sinh tồn càng thêm khó, làm cho rất nhiều truyền thừa mất đi.
Nhưng từ khi súng đạn được sinh ra, kỳ môn thuật pháp nước ngoài cũng đối mặt nguy cơ mất truyền thừa, cho nên vài chục năm nay cũng không có độc sư ra vào biên giới Trung Quốc, trong chốn giang hồ kỳ môn được yên tĩnh một chút.
Hiện tại hành vi của Đài Đà, nếu là trước giải phóng, nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn, giới thuật pháp hai nước nói không chừng sẽ tranh đấu không ngớt.
- Thuật pháp của các ngươi, đều là đồ bỏ đi! Ngươi... Ta, ta muốn giết ngươi!
Đài Đà mắng ra một câu, liền phục hồi tinh thần lại, bởi vì hắn phát hiện phi hàng của mình chỉ trong hơn mười giây lại bị đốt hết tất cả.
- A Hoa, giết hắn, giết cả hai!
Biết Diệp Thiên là người trong kỳ môn, trong lòng Đài Đà hận Tống Hiểu Long tới cực điểm, hắn tuy rằng nói mạnh miệng, nhưng kì thực trong lòng cũng kiêng sợ đối với Diệp Thiên.
Khi Đài Đà còn là đứa trẻ, có một lần thấy người sư phụ hắn kính như thần lại có thể bị trọng thương trốn về Thái Lan, điều dưỡng suốt gần ba năm, thân thể mới hồi phục lại được.
Đài Đà được biết từ chính miệng sư phụ, hắn là bị người Trung Quốc dùng trận pháp kỳ môn gây thương tích, cũng báo cho Đài Đà không được vào Trung Quốc, mấy chục năm qua, Đài Đà thủy chung không dám làm trái lời dạy của sư phụ.
Nhưng mặc dù biết thân phận Diệp Thiên và bị phá phi hàng, nhưng trong lòng Đài Đà cũng không hề e ngại, bởi vì hắn còn có một lá bài tẩy lớn nhất, đó là "A Hoa" !
Người trung niên từ Thái Lan đi sang đây cùng Đài Đà, luôn luôn như hình với bóng, kỳ thật nghiêm khắc mà nói, hắn không phải là người.
Ở trong độc thuật, người như thế được gọi là "Sống vất vưởng", là thuật pháp cao cấp nhất trong độc thuật, đừng nhìn độc sư Đông Nam Á nhiều, những người nghe qua cái tên "Sống vất vưởng" này, tuyệt đối không quá ba người.
Luyện chế "Sống vất vưởng", điều kiện cực kỳ hà khắc, nhất định phải tìm được thể chất phù hợp, khi hắn không phòng bị giết chết hắn trong nháy mắt, không thể dùng súng ống hiện đại, nhưng có thể phá hư trung khu thần kinh não bộ của hắn.
Khi người bị giết chết rồi, độc sư trải dùng bí thuật làm phép, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, có thể luyện chế ra một quái vật không thuộc người cũng không phải quỷ như vậy, bởi vì hắn không phải người cũng không phải xác chết, nên bị gọi là "Sống vất vưởng" !
Phương pháp luyện chế Sống vất vưởng ở Thái Lan kỳ thật sớm thất truyền, cả trăm năm nay đều không có nghe nói có người luyện chế ra được.
Mười năm trước một lần vô tình, Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây có được phương pháp luyện chế ra tà thuật này, trải qua năm năm tỉ mỉ chuẩn bị, người chết ở trên tay hắn đã vượt qua trăm người, rốt cục Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đã luyện chế thành công "Sống vất vưởng" này.
Nhưng nghiêm khắc mà nói, Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây luyện chế "Sống vất vưởng" này còn là một thể thất bại, bởi vì con "sống vất vưởng" chẳng những sức lực lớn vô cùng, mà trí lực cũng hơn hẳn người thường, chứ không phải loại đần độn thế này.
Con sống vất vưởng này tuy rằng thân thể vững như sắt thép, lực lớn vô cùng, nhưng vẫn không phải là thứ Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây muốn, cho nên hắn đem con sống vất vưởng bị hạn chế này truyền cho đệ tử, chính mình lại đi chuẩn bị, muốn luyện chế ra sống vất vưởng đích thực.
Đương nhiên, Đài Đà vẫn nghĩ, trong cơ thể con sống vất vưởng đã tràn ngập sát khí, có thể hoàn toàn không sợ kỳ môn thuật pháp của Diệp Thiên, hơn nữa, dựa vào thân thể cường tráng có thể giết chết hai người . Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Gừ …
Nghe được mệnh lệnh của Đài Đà, trong miệng A Hoa phát ra một tiếng vô nghĩa, hướng về phía Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn.
Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn đang đứng sau ghế sô pha trong phòng khách, A Hoa căn bản không biết cần đi đường vòng, ghế sa lon che ở trước hai người bằng da thật, lại bị hắn bê lên, ném xuống vỡ ra.
- Ôi, con quái vật gì thế này?
Thấy biểu hiện của A Hoa, Diệp Thiên cũng không nhịn được thấy lạnh người, vội vàng lui về phía sau mấy bước, thừa dịp còn có sô pha trước mặt cản đường, hô to:
- Mở cho ta!
Theo tiếng gào của Diệp Thiên, Yển Nguyệt Đao vốn đang nằm yên trong chính giữa phòng khách phát ra một tiếng giòn tan, một dòng âm sát khí cuồng bạo phóng lên cao, Cửu Cung tuyệt sát trận được khởi động mở ra, giống như một tấm lưới lớn nhất thời bao phủ cả biệt thự.
Phòng khách vốn rất nhiều đèn sáng, nháy mắt trở nên âm u, mà Đài Đà đứng ở đại sảnh, trước mắt lại càng u tối, hoàn toàn nhìn không thấy Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn đâu.