Tả Gia Tuấn biết người huynh đệ của mình là dốt đặc cán mai với món đổ thạch này, nhẫn nại giải thích cho Diệp Thiên, cũng may con gái với con trai của mình đều hiểu biết về nguyên thạch, cũng không khiến hắn làm công tác đi xem xét và vẽ ra đường nét.
- Phức tạp như thế cơ á?
Nghe Tả Gia Tuấn nói xong, miệng Diệp Thiên kéo dài, cảm thấy nếu đao này cắt xuống mà cắt trật, món đồ với giá ban đầu một trăm vạn có lẽ sẽ biến thành mười vạn, khó trách những người này lại cẩn thận như vậy.
- Bọn họ không giải, đệ đi giải cho!
Diệp Thiên hôm nay là người đến đánh xì dầu, dù sao khối đá hai vạn tiền này cũng là sư huynh mua tặng cho chơi, một chút áp lực nào cũng không có, cầm khối đá trong tay đi về phía chiếc máy giải thạch gần nhất.
- A, có người giải thạch rồi…
- Đi thôi, đi xem nào, khối thạch đầu tiên của ngày hôm nay không biết có thể đổ tăng không nữa.
- Người trẻ tuổi kia là ai thế? Hình như chưa qua?
- Đi cùng Tả đại sư, chắc là hậu bối của ông ta.
Diệp Thiên vừa có động tĩnh, Tả Gia Tuấn liền tự nhiên đi theo, còn Tả Gia Tuấn vừa có động tĩnh thì sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Những thương gia châu báu vốn dĩ đang quan sát khối nguyên thạch của mình, nhất thời ồn ào xông tới.
- Sư huynh, cứ như này cắt xuống là được rồi à?
Diệp Thiên đặt khối nguyên thạch bé bằng lòng bàn tay vào máy giải thạch, những nhân viên làm việc bên cạnh thuần thục thao tác máy móc, dùng hai khối thép giữ chặt khối nguyên thạch ở giữa.
- Đệ … khối nguyên thạch của đệ nhỏ như vậy, muốn cắt ở chỗ nào đây?
Tả Gia Tuấn bị những lời nói của Diệp Thiên làm cho dở khóc dở cười, khối mà cậu mua là khối đá Hắc Ô Sa, sinh ra từ một cái hang Mông lão ở Myanmar. Là loại có sản lượng cược thạch cho ra Phỉ Thúy cao nhất, khối đá biến đổi số lượng lớn nhất.
Thông thường Phỉ Thúy nguyên thạch, từ lớp vỏ ngoài đều có thể nhìn ra được một ít đặc thù, nhưng khối đá Hắc Ô Sa này thì hoàn toàn bị lớp vỏ đen tuyền kia che dấu đi, vì vậy nó cũng được gọi là khối đá có tính cược mạnh nhất, khối đá cược mười thua chín được nói đến.
Có điều khối đá Hắc Ô Sa nếu có thể giải ra Phỉ Thúy, thường thì là rất tốt, hơn nữa còn mang theo màu xanh.
Khối đá này của Diệp Thiên mặc dù mua với giá rất rẻ, nhưng cũng không thể tùy tiện cắt được, nếu Diệp Thiên làm như vậy, nhất định là sẽ bị mọi người ở đây cười nhạo.
- Người trẻ tuổi kia không biết giải thạch à?
- Đúng vậy, khối đá nhỏ như vậy mà cũng muốn cắt, không phải là lãng phí đồ vật sao?
- Đi thôi, giải tán, một khối đá Hắc Ô Sa, không có gì đáng xem cả…
Mặc dù Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn nói chuyện không to, nhưng vẫn bị nhiều người khác nghe thấy, một là khối đá này quá nhỏ, biểu hiện cũng không có gì đặc biệt, hai là Diệp Thiên lại là người mới, người vây xem xung quanh nhất thời giải tán phân nửa.
- Diệp huynh đệ, khối đá này không cần phải cắt, cậu dùng đồ vật này mài lớp ngoài của nó đi, có Phỉ Thúy hay không về cơ bản là có thể nhìn thấy.
Văn Loan Hùng nhìn thấy sự kinh ngạc của Diệp Thiên, cười cười rồi đưa qua một chiếc mài đá, giải thích một chút cho DIệp Thiên.
- Cám ơn anh Văn, em đã biết rồi!
Nguyên lí giải thạch rất đơn giản, nhưng muốn nắm chắc độ điêu luyện thì khó khăn là khá lớn, nghe Văn Loan Hùng giải thích, Diệp Thiên đã hiểu ra.
Mài chút lớp vỏ bên ngoài các anh em cũng biết được bên trong có gì, đây mới thực sự là cược…
Diệp Thiên lắc lắc đầu, cũng không còn do dự, trực tiếp mở công tắc đá mài, mài nhanh lên vỏ khối đá màu đen.
- Két…két…
Cùng với tiếng động khó nghe vang lên, bột phấn của khối thạch đen tiết ra tung bay lên.
- Tả đại sư, tay nghề của Diệp Thiên rất ổn đấy chứ!
Bởi vì khối nguyên thạch này được mua với giá khá thấp, rất khó có thể khiến người khác cảm giác căng thẳng hơn, cùng lúc Diệp Thiên giải thạch thì Văn Loan Hùng đứng nói chuyện với Tả Gia Tuấn.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên giải thạch, nhưng hai tay Diệp Thiên nắm lấy đá mài khá ổn, một người thường xuyên tự mình giải thạch như Văn Loan Hùng chỉ nhìn là có thể nhận ra ngay.
- Haha, cậu ta còn giỏi hơn tôi nhiều đấy…
Thấy Văn Loan Hùng khích lệ Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn không khỏi nở nụ cười, nhưng nghe Văn Loan Hùng nói mà thấy kinh ngạc, ông ta có thể nghe ra, Tả Gia Tuấn không phải là lời khách sáo.
- A, sư huynh, bên trong hình như có màu xanh.
Tả Gia Tuấn đang nói chuyện cùng Văn Loan Hùng, thì tiếng của Diệp Thiên vang lên.
- Cái gì? Giải ra màu xanh á?
Tả Gia Tuấn vội vàng đi đến, dán mắt vào nhìn, ngây cả người.
Nguyên nhân khiến Tả Gia Tuấn sững sờ, cũng không phải là thấy được màu xanh kia hiện ra rõ ràng như thế nào, mà là giật mình vì tốc độ giải thạch của Diệp Thiên.
Chỉ trong có hai phút ngắn ngủi mà Diệp Thiên có thể mài gần 1/3 thể tích khối đá. Mà bánh đá mài trên máy mài cũng bị mất hình dạng rồi.
Tay Diệp Thiên đã dùng bao nhiêu sức thế chứ, nếu như không phải đá mài này bị mài mòn không được, Diệp Thiên phỏng chừng có thể đem khối nguyên thạch một mạch mài nát thành bụi phấn.
- Sư huynh, đây được tính là đổ tăng không?
Nhìn thấy Tả Gia Tuấn im lặng, Diệp Thiên huých ông ta một cái.
- Hả? Hiện ra màu xanh đương nhiên là tăng rồi.
Tả Gia Thấn chấn tĩnh lại, vội vàng lấy nước lau sạch mặt mài, sau đó lấy ra một cái đèn pin huỳnh quang, sau khi mở ra thì nhìn kĩ vào mặt đã mài.
Vốn chỉ có màu lục thoáng hiện trên mặt cắt, sau khi được ánh sáng chiếu vào, một vòng ánh sáng từ đèn pin tức khắc đã tràn ngập màu xanh ngọc, trông rất đẹp mắt.
- Không thấy được chủng loại, lại nhìn thấy màu xanh, khối đá này cũng đổ tăng mạnh rồi à!
- Mau giải ra đi, xem xem Phỉ Thúy bên trong to như thế nào, rốt cuộc là tính chất ra sao?
Một tiếng đổ tăng của Tả Gia Tuấn lại thu hút mọi người xung quanh, bình thường dưới tình huống này, giống như loại Hắc Ô Sa có giá không cao như loại này chỉ cần ra màu xanh là tăng mạnh rồi.
- Diệp huynh đệ, không tồi đâu, vận may của cậu thật là không thể chê vào đâu được, Tả đại sư, ông giải tiếp đi.
Văn Loan Hùng chúc Diệp Thiên, ông ta chơi cược thạch không phải là để kiếm tiền, chỉ như là cảm nhận được cái cảm giác trong thời khắc mài ra được Phỉ Thúy mà thôi.
- Diệp Thiên, đệ làm tiếp đi, chú ý một chút, tuyệt đối không được mài vào màu xanh của Phỉ Thúy, chỉ cần mài hết lớp màu sương cát kết tinh xung quanh đi là được rồi.
Tả Gia Tuấn gọi người đổi một bánh đá mài khác, đem máy mài đưa lại cho Diệp Thiên, tay trái của ông bị thương không thể dùng lực, hôm nay đừng có nghĩ đến việc giải thạch nữa.
- Đây cũng coi là đổ tăng sao?
Diệp Thiên vẫn chưa hiểu, cậu cũng không rõ có thể tăng được bao nhiêu tiền, sau khi cầm lấy máy mài từ Tả Gia Tuấn, tiếng mài răng rắc lại vang lên.
Khi Diệp Thiên mài tảng đá tựa hồ như dùng rất nhiều sức, nhưng mỗi khi gần tiếp xúc với Phỉ Thúy, cậu đều có thể ngay lập tức thu sức lại, không làm tổn hại đến chút ngọc nào.
Lúc này người tụ tập lại ngày càng đông, nhìn động tác của Diệp Thiên, một số người trong nghề đều âm thầm gật đầu, nếu như không phải là biết đây là lần đầu tiên Diệp Thiên giải thạch, nhất định sẽ hiểu lầm rằng cậu là một người giải thạch có kinh nghiệm lâu năm.
Người giải thạch đều cẩn thận từng li từng tí một, sợ phá hủy mất Phỉ Thúy trong khối nguyên thạch khiến cho mất giá mạnh.
Nhưng Diệp Thiên thì ngược lại, máy mài đá trong tay chưa hề dừng chuyển động, người xem bên cạnh đều kinh hồn bạt vía, sợ tay cậu run lên một cái là mài vào mặt ngọc Phỉ Thúy.
Nhưng từ đầu đến cuối tay Diệp Thiên đều vững như núi Thái Sơn, tiếp xúc cái là chuyển mặt đá mài luôn. Sau khi trên mặt đất phủ đầy lớp vụn đá, một viên Phỉ Thúy nhỏ hơn một chút so với trứng chim hiện ra trong lòng bàn tay Diệp Thiên.
- Linh khí của vật này cũng được, nhưng lại hơi nhỏ để làm ngọc bội, ngược lại có thể làm thành mấy vật trang sức.
Văn Loan Hùng tổ chức những buổi tiệc kiểu như vậy, nói thẳng ra cũng chỉ là cái cớ cho những buổi tụ tập, cung cấp hàng cho những đại gia thôi.
Chỉ cần đôi bên tình nguyện là có thể phát triển hơn tình bạn. Đây cũng đã là bí mật được công khai trong giới, những ngôi sao đến các bữa tiệc này, trong lòng cũng đã hiểu rõ.
Nói gì thì nói, các đại gia phú hộ và những ngôi sao đó đều là người của công chúng, việc tình nguyện giữa hai bên cũng chỉ là họ biết với nhau, chắc chắn không bên nào bị ép buộc cả.
Nhưng hành động của A Huy hôm nay đã phạm vào điều kiêng kị trong giới.
Đương nhiên, trước đây không phải chưa xảy ra những việc như vậy, sau khi uống say cũng đã xảy ra. Điều này là do thân phận của hai bên khác xa nhau, những vị minh tinh kia cũng đành tự nhận là xui xẻo.
Chuyện A Huy hôm nay đúng là gặp phải vận hạn, Văn Loan Hùng cũng không ngờ rằng Diệp Thiên lại quen biết cô gái đó, mà còn có vẻ thân thiết. Vì cô gái này mà chặt đứt một tay của A Huy, còn phẫn nộ lây sang cả ông.
Văn Loan Hùng vừa nhìn Diệp Thiên đoán ý vừa nói:
- Diệp Thiên, tôi cũng không biết cô Sầm lại là bạn gái của cậu, nếu không đã bảo cái thằng A Huy hỗn xược kia rồi.
Nghe được những lời của Văn Loan Hùng, Diệp Thiên quắc mắt lên nói:
- Những cô gái tôi quen chẳng nhẽ đều là bạn gái của tôi? Nếu cô gái đó không phải là bạn gái của tôi thì bị làm nhục sao cũng được ư?
Mặc dù đã quen biết Sầm Tĩnh Lan hơn chục năm, nhưng cả hai tuyệt nhiên không có liên hệ gì, thậm chí còn không biết cách gì để liên lạc với nhau. Nhưng đối với người con gái thanh khiết này, Diệp Thiên rất có cảm tình.
Hơn nữa, Diệp Thiên cũng rất không thuận mắt với những trò này của đám đại gia phú hộ. Bọn chúng có thể lấy tiền đè người, nhưng những người phụ nữ kia tình nguyện thì lại là một chuyện, còn nếu là bắt buộc thì quá là bỉ ổi rồi.
- Cậu Diệp, sự việc không như cậu nghĩ đâu. Lúc đó A Huy uống quá nhiều, với lại thời gian này tâm trạng không tốt nên mới hành động như vậy.
Gương mặt Văn Loan Hùng lộ rõ vẻ gượng gạo, thực tế A Huy là loại người gì, ông biết rõ nhất. Nếu như hắn không bị táng gia bại sản, hiện giờ còn ngang tàng hơn.
- Tâm trạng không tốt là có thể lấy phụ nữ ra trút giận ư?
Diệp Thiên hừ một tiếng.
Văn Loan Hùng vừa cười khổ sở vừa than:
- Diệp Thiên à, nếu đổi lại là em, đang là tỷ phú có hai chục tỷ trong tay, bỗng dưng xu cũng không có, thử hỏi trong lòng có thoải mái được không? Thôi, hãy nể mặt tôi, đừng so đo chuyện này nữa.
- Hai chục tỷ của gia đình cũng phá hết được? Đây gọi là có bản lĩnh ư?
Gương mặt Diệp Thiên lộ vẻ kỳ lạ, có thể phá gia, mà phá đến tận mức này chắc cũng không phải người thường nữa rồi.
Văn Loan Hùng lắc lắc đầu giải thích:
- Diệp Thiên, thực ra không phải A Huy phá, mà do khoảng thời gian năm trước khủng khoảng kinh tế Châu Á, toàn bộ tiền của A Huy đều phải đền vào thị trường chứng khoán. Sau đó hắn mới mất hết ý chí chứ thực ra cũng là người tài giỏi.
A Huy tên đầy đủ là La Giai Huy, năm tuổi bắt đầu làm đại lý bất động sản, lương tháng chỉ đồng tiền Hồng Kong, dựa vào năng lực và khả năng phán đoán của mình, cộng với thị trường thuận lợi, trong phút chốc kiếm bộn tiền trong tay, từ kẻ vô danh trở thành đại gia lớn có hàng chục tỷ trong tay.
Vào thập niên , cùng chung chí hướng trong lĩnh vực cổ phiếu, Văn Loan Hùng đã kết giao với La Giai Huy. Văn Loan Hùng vốn là người phóng khoáng, quan hệ cực rộng ở đất Hồng Kong đã giới thiệu La Giai Huy quen biết rất nhiều đại gia ở đây, lúc đó La Giai Huy đã gọi Văn Loan Hùng là Lão đại.
Văn Loan Hùng và La Giai Huy đều là người có tính cách khoe khoang khắp nơi, đặc biệt là việc theo đuổi nữ minh tinh. Chuyện tình phong lưu của hai người tại Hông Kong rất được báo giới quan tâm, quan hệ tốt như vậy với báo giới nên bản thân họ cũng là người rất nổi tiếng.
Nhưng La Giai Huy còn trẻ đắc ý, chưa đến tuổi mà vận may đã ầm ầm kéo đến, lúc gặp phải ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế, tài sản hàng chục tỷ cũng trôi đi như nước.
Hơn nữa, La Giai Huy phát triển kinh doanh cổ phiếu, gặp lúc giá cả ở Hồng Kong tụt dốc, thua lỗ nặng. Hắn nợ bọn cho vay lãi cao hàng chục tỷ, tài sản hiện nay quả không đủ để gán nợ,
Gần đây, phía ngân hàng còn đang yêu cầu La Giai Huy làm thủ tục tuyên bố phá sản, điều này làm cho La Giai Huy đang đắc ý bỗng trở nên buồn phiền thiểu não. Văn Loan Hùng có ý mời hắn đến để giúp hắn giải khuây, ai ngờ lại sảy ra cớ sợ này.
- Thôi được rồi, tôi phải đi xem chị Tĩnh Lan thế nào đã.
Sau khi nghe Văn Loan Hùng giải thích, Diệp Thiên chỉ còn biết lắc đầu. Thực ra, nếu Diệp Thiên không phải thông qua tướng mạo nhìn ra số đoản mệnh, sống không quá tuổi của La Giai Huy, thì cũng không chỉ chặt đứt một cánh tay để cảnh cáo như vậy.
- Được, tôi đi cùng cậu, đến xin lỗi cô Sầm.
Thấy Diệp Thiên không có ý định truy cứu việc này nữa, Văn Loan Hùng mới thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng đi phía trước dẫn đường cho Diệp Thiên.
Văn Loan Hùng tung hoành trong với thương nhân Hồng Kong hơn năm nay, cho dù có trước mặt Lý Siêu Nhân thì cũng nói chuyện tự do ung dung, từ trước đến giờ chưa có cảm giác bị khắc chế khi đối diện với người khác như vậy.
- Chị Tĩnh Lan, chị không sao chứ?
Bước vào một căn phòng khác trong biệt thự, Diệp Thiên nhìn thấy Liễu Định Định đang ngồi nói chuyện với Sầm Tĩnh Lan, xem ra cô đã lấy lại bình tĩnh.
- Diệp Thiên, chị, chị … làm sao em lại ở đây thế?
Gặp lại Diệp Thiên lúc này, Sầm Tĩnh Lan còn tưởng như đang trong mơ. Nơi này cách Bắc Kinh hàng vạn dặm, lại là giới thượng lưu của Hồng Kong nữa chứ.
Mỗi lần gặp Diệp Thiên, Sầm Tĩnh Lan đều có được sự đồng cảm. Từ lần đầu gặp cậu sinh viên đại học còn nhiều bỡ ngỡ cho đến hiện nay là một thanh niên có tướng mạo rất thu hút phụ nữ của Diệp Thiên, Tĩnh Lan cảm giác như đây là con người có nhiều điểm khác nhau.
Nhưng đến giờ này, hình ảnh của Diệp Thiên trong mắt Sầm Tĩnh Lan đã có sự thay đổi lớn. Cô không thể tin được con người đang đứng trước mặt mình lại là Diệp Thiên.
Để có thể tham gia bữa tiệc tối nay, nếu không phải là đại minh tinh thì cũng là đại gia phú hộ, Diệp Thiên là thân phận gì mà có thể tham gia đây. Hơn nữa cậu ta lại còn làm cho chủ nhân bữa tiệc hết mực tôn kính, ăn nói cũng phải giữ ý với cậu ta nữa chứ.
- Em với anh Văn là chỗ bạn bè, chỉ đến đây chơi thôi. Chị Tĩnh Lan, không việc gì là tốt rồi.
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn Văn Loan Hùng rồi nói tiếp:
- Sau này ở Hồng Kong, chị gặp phải phiền phức gì, cứ nói với anh Văn, anh ấy rất thích giúp đỡ người khác.
- Diệp Thiên cậu quá lời rồi, sau này ở Hồng Kong có việc gì, cô Sầm cứ tìm tôi là được.
Lời nói của Diệp Thiên làm Văn Loan Hùng đỏ bừng mặt, ông ta đúng là người thích giúp người khác thật, nhưng phải là phụ nữ, mà còn là có giúp có báo đáp nữa. Thế nhưng, với cô gái đang ở trước mặt, có đánh chết Văn Loan Hùng cũng không dám có ý nghĩ đó.
- Tiểu … Tiểu Sầm, cô không sao chứ?
Đúng lúc Văn Loan Hùng đang vỗ ngực đảm bảo thì có người bước tới gõ cửa, một cái đầu từ bên ngoài thò vào.
- Đạo diễn Trương, tôi không sao. May mà gặp một người bạn, tôi, tôi nghĩ là nên về nhà trước.
Vừa nhìn thấy người này bước vào, gương mặt Sầm Tĩnh Lan biểu lộ vẻ không vui, cô vốn không muốn tham gia những bữa tiệc kiểu như vây, nếu không phải đạo diễn Trương năm lần bảy lượt mời thì cô đã không đến.
Nghe Sầm Tĩnh Lan nói không sao, đạo diễn Trương quay qua nhìn Văn Loan Hùng, đang đứng thẳng bỗng khom lưng, vừa cười vừa nói:
- Ông Văn, thật ngại quá, gây phiền phức cho ông rồi.
Đạo diễn Trương tên đầy đủ là Trương Chi Hiên, là vị đạo diễn nổi tiếng của công ty Hoa Thịnh, ông là đạo diễn của rất nhiều bộ phim.
Điều quan trọng hơn, Trương Chi Hiên có mối quan hệ thân thiết như anh em với nhiều nghệ sỹ thành danh từ sớm. Đối với những người mới vào nghề, được quen biết ông là một điều vinh hạnh. Ông là một người có mối quan hệ rất rộng trong giới giải trí.
Chính vì vậy, Trương Chi Hiên thường là khách mời của những vị đại gia thích theo đuổi minh tinh. Bởi chuyện tế nhị này không cần đến giới thiệu, mà cũng không thể để họ tự cầm tiền đến mời minh tinh đi ăn tối.
Tuy vậy, Trương Chi Hiên cũng biết thân phận của mình không thể so bì với mấy tay đại gia này. Vì vậy, trước mặt Văn Loan Hùng ông mới khiêm tốn đến vậy. Đây cũng là một trong những bí quyết giúp ông tồn tại trong giới giải trí hơn hai chục năm.
Văn Loan Hùng biết Sầm Tĩnh Lan là do ông ta dẫn đến, xua xua tay nói:
- Không sao, đạo diễn Trương, chuyện này…
Văn Loan Hùng chưa kịp nói hết, Trương Chi Hiên vội nói ngay:
- Ông Văn, tôi sẽ bảo cô Sầm đi xin lỗi ông La, đảm bảo ông La vừa ý.
Khi sự việc trong hoa viên xảy ra, Trương Chi Hiên không có mặt ở đó. Lúc đó, ông đã ra ngoài để đón một cô minh tinh khác cũng do mình mời đến, nên ông không biết gì về những việc xảy ra.
Khi quay về biệt thư, Trương Chi Hiên mới nghe được chuyện giữa Sầm Tĩnh Lan và La Giai Huy, lại còn chuyện bạn của Sầm Tĩnh Lan chặt đứt tay La Giai Huy nữa.
Nghe đến đó, đạo diễn Trương đã lòng như lửa đốt, cũng không thể nghe tiếp được nữa, bèn vội vàng chạy vào bên trong biệt thự tìm Tĩnh Lan.
Dù sao La Giai Huy cũng là chỗ anh em với Văn Loan Hùng, dù hiện giờ đang thất thế nhưng cũng không phải là người mà Trương Chi Hiên có thể đắc tội được. Chỉ cần Văn Loan Hùng than phiền vài câu thôi, ông cũng đừng hòng tiếp tục kiếm ăn ở đất Hồng Kong này nữa.
Vì vậy, vừa bước vào phòng, Trương Chi Hiên đã nghĩ cách chuộc tội với Văn Loan Hùng, ông còn nghĩ sẽ sai người bắt Sầm Tĩnh Lan tới tận chân giường của La Giai Huy.
- Cô Sầm, đi vào bệnh viện với tôi, nếu ông La không bỏ qua cho cô, bộ phim này cô đừng hòng diễn tiếp nữa.
Đừng thấy Trương Chi Hiên khúm núm trước mặt Văn Loan Hùng như vậy, nhưng với các minh tinh bây giờ, trước mặt bọn họ, tiếng nói của ông rất có quyền uy.
Trong giới giải trí của Hồng Kong, ngoài ông chủ và người giám sát, đạo diễn là nhất. Rất nhiều minh tinh thành danh hơn chục năm nay cũng không dám đắc tội với Trương Chi Hiên.
Cho nên Trương Chi Hiên đinh ninh Sầm Tĩnh Lan sẽ nghe và răm rắp làm theo lời mình nói, hắn không để ý đến chàng thanh niên bên cạnh đang lộ ra thái độ ngạc nhiên pha chút tức giận.
Diệp Thiên nhíu mày, với những việc xảy ra lúc nãy, lẽ nào tên đạo diễn này lại có thái độ như vậy. Diệp Thiên thật sự nghi ngờ trí thông minh của hắn ta liệu có bằng người mới trưởng thành không đây.