Văn Loan Hùng vừa ra giá, hoàn toàn làm cho mọi người ở đây im lặng, Phỉ Thúy Đế vương lục dù là hiếm thấy, nhưng hôm nay giá của Ngọc Phỉ Thúy cũng không phải là cao lắm, cũng không đạt được giá cao như thế....xưng là giá trên trời cũng không quá đáng.
- Tám mươi triệu? Văn huynh,ngài không phải nói đùa chứ?
Nghe thấy giá đó, tâm can Diệp Thiên cũng "phốc phốc" nhảy dựng lên.
Phải biết rằng tám chín năm nay giá của đô la Hồng Kông đổi sang nhân dân tệ nếu so với nhân dân tệ còn cao hơn một chút, tám mươi triệu đô la Hồng Kông có thế xấp xỉ tám mươi triệu nhân dân tệ đi?
Diệp Thiên không phải thánh nhân, hắn cũng cần ăn uống và quan hệ nam nữ, tiền tài đối với hắn không thể không hấp dẫn, hơn nữa vì nguyên nhân tu luyện mà Diệp Thiên so với người bình thường còn khao khát đối với tiền tài hơn nhiều.
Nhìn Phỉ Thúy sáng bóng tản ra khí lạnh như băng trong tay, Diệp Thiên trong lòng cũng do dự, chỉ cần gật đầu một cái, tám mươi triệu có thể chui vào trong túi, hơn nữa Đường Văn Viễn cho số tiền kia có thể đưa chính mình trở thành hàng tỉ phú.
Nhưng nghe lời Tả Gia Tuấn nói xong, Diệp Thiên cũng hiểu được, loại Phỉ Thúy Đế vương lục này tuyệt đối chỉ có thể gặp mà không thể cầu, hôm nay mà bán đi, nay mai muốn tìm được chỉ sợ là vô cùng khó.
Với lại Diệp Thiên thật sự muốn đem khối nguyên liệu này lưu lại tạo hình thành một số đồ vật đặt dưỡng tại Tứ hợp viện, nếu như vận khí tốt thì vài năm sau nói không chừng có thể tạo ra mấy pháp khí.
- Người trẻ tuổi này, tám mươi triệu không thấp, ngoài Văn tiên sinh, không ai ra giá này đâu!
- Đế vương lục tuy rằng hiếm nhưng có bán cũng không được giá cao như thế, Văn tiên sinh thật sự là rất mạnh tay....
Diệp Thiên trong lòng cân nhắc lợi hại, những người bên cạnh tới tấp khuyên bảo, thật ra bọn họ không phải vì giúp Văn Loan Hùng có được khối Phỉ Thúy này, mà có thêm tâm tư khác.
Phải biết rằng Phỉ Thúy muốn sao tác thành một vật phẩm trang sức như kim cương nhất định cần có chút mạnh tay mua bán mới được, mà Văn Loan Hùng này ra giá lại là một tay nghề sao tác tuyệt hảo.
Chỉ cần hôm nay Diệp Thiên mang khối nguyên liệu này bán đi, ngày mai các tờ báo lớn ở Hồng Kông nhất định sẽ lấy tựa đề đưa tin là "Phỉ Thúy có giá trên trời", nói vậy có thể tạo nên một trận sốt Phỉ Thúy ở Hồng Kông, được lợi tự nhiên là nhóm thương nhân châu bảo ở đây.
Đương nhiên, nếu Diệp Thiên không bán, bọn họ cũng có thể tiến hành sao tác, chỉ nghĩ kỹ một chút về tựa đề : "Ông trùm thị trường chứng khoán ra giá tám mươi triệu không mua được khối Phỉ Thúy thượng hạng.", tựa đề này phỏng chừng giống như trên có thể hấp dẫn mắt người đọc.
Trong lòng cân nhắc một lát, cuối cùng Diệp Thiên ngẩng đầu, mở miệng nói:
- Anh Văn, khối nguyên liệu này tôi cũng rất thích, tôi muốn tự tay tạo hình nó, anh xem...
Diệp Thiên còn trẻ, sau này không sợ không kiếm được tiền, nhưng liệu có gặp được loại Phỉ Thúy thượng hạng có thể chế tạo pháp cụ, cho nên cân nhắc mãi, hắn liền cự tuyệt Văn Loan Hùng.
Nghe Diệp Thiên nói xong, Văn Loan Hùng thở dài khoát tay áo,nói:
- Không có việc gì, Văn mỗ xin chịu thua, Diệp huynh đệ, trình độ xem tướng của ngài không kém sư huynh nhỉ!
Lúc đầu Văn Loan Hùng đối với Diệp Thiên tò mò vì hắn là sư đệ của Tả Gia Tuấn, nhưng hiện tại, y tâm phục khẩu phục Diệp Thiên, vừa gặp mặt một lần mà có thể xem ra mình xui xẻo mất của, có thể ngay cả Tả đại sư cũng chưa có bản lĩnh như vậy?
- Anh Văn, khối nguyên thạch này là anh tặng cho tôi, Diệp Thiên cũng lấy làm hổ thẹn, như vậy đi, tạo hình xong các đồ vật, tôi tặng anh một món đồ!
Nhìn thấy Văn Loan Hùng rộng rãi như thế, trong lòng Diệp Thiên đối với hắn có vài phần thiện cảm, dù nói như thế nào, Nguyên thạch vốn thật là của Văn Loan Hùng, Diệp Thiên cũng coi như là nhận tình cảm của y.
Diệp Thiên đánh giá một lát, mấy khối ngọc thạch to nhỏ này có thể tạo ra hai bộ vòng cùng mười mấy đồ trang sức, đến khi đó tặng Văn Loan Hùng một món đồ - coi như là đem trả lại.
- Đừng như vậy Diệp huynh đệ, cậu nói vậy tôi sẽ ngượng ngùng.
Văn Loan Hùng liên tục xua tay, lúc trước Diệp Thiên xem Thạch cũng đã nhắc nhở y, là chính y không tin trong thạch có ngọc, hiện tại tách ra Phỉ Thúy, chỉ có thể chứng minh hắn có mắt không tròng, làm sao còn mặt mũi từ Diệp Thiên đòi lấy trang sức Đế vương lục?
- Anh Văn, chuyện này để sau hãy nói....
Diệp Thiên thấy bốn phía mọi người vẫn vây lại, không khỏi nhíu mày, hướng về Tả Gia Tuấn nói:
- Sư huynh, huynh xem Nguyên thạch bên kia không tách sao?
Tả Gia Tuấn gật đầu nói:
- Cũng gần giống nhau, Liễu Hi Quốc đã xem rồi, nếu không.... Chúng ta tìm một nơi uống trà đêm đi, mọi người đều đói bụng cả rồi!
Lần này đấu giá Thạch kéo dài suốt một ngày, mọi người chỉ có buổi trưa ăn một chút, nghe Tả Gia Tuấn nói như thế, ai cũng cảm giác được bụng đang kêu "ọc ọc".
- Hôm nay vị tiểu huynh đệ này tách ra Phỉ Thúy Đế vương lục, cũng là một chuyện may mắn đối với hội Ngọc Thạch Châu Bảo Hồng Kông chúng ta, do hiệp hội mời, chúng ta cùng đi ăn một chút có được không?
Nghe Tả Gia Tuấ nói xong, lúc này người tổ chức giao dịch đứng dậy, vốn là bọn họ đều chuẩn bị tiệc tối, chỉ là tất cả mọi người bận .... tách Thạch nên chưa tham gia mà thôi.
- Vẫn do Tả mỗ là mời đi, rất hân hạnh được đón tiếp mọi người tham gia!
Đây thật sự là một canh bạc, Diệp Thiên muốn thu tiền mừng, người làm sư huynh Diệp Thiên như Tả Gia Tuấn tất nhiên sẽ không để Châu Bảo Hành làm chủ, lập tức bản thân nhận hết.
- Được, Tả đại sư mời nhất định phải đi rồi!
- Đúng vậy, tất cả mọi người đều đi thôi, chuyện này đáng để chúc mừng!
Khả năng kêu gọi của Tả Gia Tuấn cao hợn của người tổ chức hội giao dịch, thét mời to như vậy, tất cả mọi người đều nhao nhao đáp ứng, có vài người đóng gói lên xe những khối Phỉ Thúy chưa tách lại.
Những thương nhân châu bảo tới tham gia hội giao dịch đều có mang theo thủ hạ thân tín,hơn nữa nhân viên làm việc ở đây trợ giúp, rất nhanh chóng đóng gói xong Phỉ Thúy của mình lên xe, một hàng hơn mười chiếc xe sang trọng chậm rãi đi về nội thành Hồng Kông.
Những thương nhân châu bảo này tuy rằng không phải là những người giàu có nhất Hồng Kông, nhưng lại có thân phận địa vị, ngay sau đó Tả Gia Tuấn bao trọn một phòng yến hội lộng lẫy xa hoa, xem như là giúp Diệp Thiên thu tiền mừng.
Người Hồng Kông thích uống trà, trà có thể uống từ điểm tâm buổi sáng đến đêm khuya, sau khi ngồi xuống, đủ loại món ăn điểm tâm
được bày lên bàn, không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn, Liễu Định Định cùng với Văn Loan Hùng và hai vợ chồng bố mẹ của Liễu Định Định ngồi một bàn, ăn một chút gì đó xong, Tả Gia Tuấn nhìn về phía Văn Loan Hùng, nói:
- A Hùng, trận đấu giá hôm nay tôi thua, một tháng sau cậu đến tìm tôi đi!
Lần này Tả Gia Tuấn chọn lựa được khối nguyên liệu Nguyên thạch chưa tách tốt, không so được với mảnh Đế vương lục của Diệp Thiên, tổng giá trị trị giá cũng không bằng khối Phỉ Thúy đã tách của Văn Loan Hùng, cho nên Tả Gia Tuấn mới nói như thế.
- Cảm ơn Tả đại sư!
Nghe Tả Gia Tuấn nói xong, phiền muộn của Văn Loan Hùng hôm nay lập tức trở thành hư không, y thật ra cả một năm đến cầu Tả Gia Tuấn cũng không có được câu trả lời chắc chắn, không ngờ được hôm nay chiếm được tiện nghi của Tả Gia Tuấn.
- Sư huynh, vết thương của huynh sợ phải dưỡng trong ba năm, trong khoảng thời gian này không nên xem số mạng cho người khác.
Nghe thấy hai người nói chuyện, Diệp Thiên nhíu mày, hắn là người thông minh, hiểu rõ Tả Gia Tuấn đang dùng phương thức này để đền bù lại tổn thất của Văn Loan Hùng.
Tả Gia Tuấn khoát tay, cười nói:
- Không có việc gì, vết thương kia không có gì đáng ngại, không cần chậm trễ.
- Không được, vết thương kia của huynh mà không chú ý, sẽ làm thương tổn đến căn cơ.
Diệp Thiên lắc đầu, quay mặt hướng về Văn Loan Hùng, nói:
- Như vậy đi, anh Văn, để ta bói cho huynh một quẻ được không? Cái khác thì không nói nhưng có thể tính vận mệnh của anh trong hai mươi năm sau!
- Đệ xem bói?
Tả Gia Tuấn cùng Văn Loan Hùng cùng kinh hô, trợn mắt nhìn Diệp Thiên.
Tuy rằng hôm nay Diệp Thiên ở đó xem tướng Văn Loan Hùng, chỉ ra số phận hôm nay của y, nhưng Diệp Thiên còn trẻ tuổi so với Tả Gia Tuấn vài chục năm tích lũy uy danh, y vẫn tin "Tả đại sư" hơn một chút.
Về phần Tả Gia Tuấn, y biết tu vi thuật pháp của Diệp Thiên cực cao, nhưng sử dụng thuật pháp cùng xem bói hỏi quẻ vẫn là khác nhau, y cũng không biết trình độ tướng thuật của Diệp Thiên rốt cuộc là như thế nào.
Nhìn thấy biểu hiện của hai người xong, Diệp Thiên cười nói:
- Sao hả sư huynh, không tin đệ sao? Chúng ta có danh chính là nhờ xem bói, khó mà là ngoại trừ đệ phải không?
- Không....không phải sư đệ, thuật pháp của đệ mạnh hơn sư huynh gấp trăm lần, xem bói hỏi quẻ tất nhiên là tinh thông.
Nghe Diệp Thiên nói xong, Tả Gia Tuấn vội vàng xua tay, hướng về Văn Loan Hùng nói:
- A Hùng, tôi không gạt người, Diệp Thiện là đệ tử đích truyền, thân phận còn cao hơn tôi, đệ ấy chịu xem bói coi quẻ cho cậu, đây là vận may của cậu đấy!
Tuy rằng không biết bản lĩnh của Diệp Thiên rốt cuộc như thế nào, nhưng Tả Gia Tuấn tự nhiên không muốn để sư đệ lên đài, những lời nói của Văn Loan Hùng lộ tâm lý do dự, kỳ thật trong lòng y phần nhiều vẫn thiên về hướng Tả Gia Tuấn giúp y xem bói.
Nhưng nghĩ đến lúc trước Diệp Thiên xem tướng mạo của y đúng, cuối cùng Văn Loan Hùng quyết định nói:
- Vậy làm phiền Diệp huynh đệ, không biết bao giờ Diệp huynh đệ có thời gian rảnh?
Diệp Thiên không có vấn đề gì nói:
- Việc này không cần chay tịnh tắm rửa, bây giờ cũng có thể.
- Bây giờ có thể?
Văn Loan Hùng sửng sốt một chút.
- Đương nhiên, tìm một nơi yên lặng một chút, tôi có thể bói cho anh một quẻ.
Diệp Thiên gật đầu, hôm nay có được khối Phỉ Thúy thượng hạng đáng giá mấy chục triệu, giúp Văn Loan Hùng tính một quẻ, xem như là không lấy không đồ của y.
- Được, để ta bố trí!
Văn Loan Hùng vội vàng đứng dậy, tìm người phục vụ đưa mấy người bọn họ vào một gian phòng kín, mấy người Liễu Định Định tự nhiên cùng đi vào.
Sau khi đi vào ngồi trong phòng, Diệp Thiên quay tay phải, trong lòng bàn tay xuất hiện rõ ràng một đồng tiền vàng chanh, hướng về Văn Loan Hùng nói:
- Văn huynh, nói ngày tháng năm sinh của huynh đi.
- Ta sinh năm 1951...
Nhìn thấy Diệp Thiên mang đồng tiền để xem bói bên người, Văn Loan Hùng không khỏi đối với hắn thêm vài phần tin tưởng.
Nhưng ông chủ Văn không biết, Đại Tề Thông Bảo là Diệp Thiên luôn mang bên mình, số lần dùng để xem bói có thể đếm trên đầu ngón tay.