- Người của giới giải trí? Không có hứng thú!
Liễu Định Định một câu liền cự tuyệt, cô tuy rằng không tính là xuất thân trong gia đình giàu có, nhưng từ nhỏ đi cùng ông ngoại ra vào những nhà giàu có, biết được chuyện xấu xa của các nữ ngôi sao và những ông chủ, đối với giới giải trí cũng không có hảo cảm.
Nhất là Văn Loan Hùng rất đào hoa này tổ chức yến hội, Liễu Định Định một chút hứng thú cũng không có, con người này ngoại trừ ở ngoài kiếm tiền, ham muốn lớn nhất là theo đuổi những người phụ nữ như bình hoa kia.
Sau khi nghe Liễu Định Định nói, Văn Loan Hùng không nhanh không chậm hỏi:
- Thật sự không có hứng thú? Trương Tuyết Hữu có thể cũng tới đó, không chừng còn có thể hát một bài cũng nên?
Vài năm trước Liễu Định Định từng tìm Văn Loan Hùng ký tên lên đĩa nhạc, y biết nha đầu kia thích ngôi sao ca nhạc này, nên mới nói như thế.
Quả nhiên vừa nghe thấy tên Trương Tuyết Hữu, biểu tình trên mặt Liễu Định Định liền thay đổi:
- Trương Tuyết Hữu cũng tới sao? Chú Văn, chú đừng gạt cháu nhé!
Con gái nhà giàu cùng dân chúng bình thường khác nhau chính là tầm mắt của các cô từ nhỏ đã rất cởi mở, hiểu biết khá nhiều, nhưng con gái nhà giàu cũng thích sùng bái các ngôi sao, hơn nữa chuyện con gái nhà giàu được gả cho các ngôi sao nam ở trong giới giải trí cũng không hiếm thấy.
Giống như bố bà Trần - vợ của Chu Nhuận Phát, chính là ông chủ Singapore, số tài sản lên tới mười tỉ, ngoài ra còn một số bà chủ giàu có, đều gả cho ngôi sao nam.
Liễu Định Định từ nhỏ thích anh Trương Tuyết Hữu, đây cũng là người duy nhất trong giới giải trí mà cô để mắt, nhưng cô không giống một số cái tên Hồng Kông thường xuyên ra vào giới giải trí, nên thật sự không có cơ hội quen biết Trương Tuyết Hữu.
- Chú Văn sao dám lừa cháu? Thế nào, Định Định có tới tham gia không?
Văn Loan Hùng cười nói, đừng nói y thật sự mời Trương Tuyết Hữu, mà nhờ người thay mặt y mời, Trương Tuyết Hữu cũng phải nể mặt.
- Được, cháu đi.
Lần này Liễu Định Định một câu đáp ứng, xoay mặt nhìn về phía Diệp Thiên cầu xin:
- Ông chú, ông.... Ông hãy đi cùng cháu....
Liễu Định Định là một cô gái thanh khiết thông minh, biết Văn Loan Hùng bày đủ tài trí mưu lược chỉ là để mời Diệp Thiên, cô cũng không có mặt mũi lớn như vậy.
- Được rồi, mai ta đi....
Nghe Liễu Định Định thỉnh cầu, Diệp Thiên nghĩ ngợi rồi cũng đáp ứng, hắn lớn tuổi như vậy, ảnh hưởng của điện ảnh Hồng Kông tới hắn cũng rất sâu, có thể gặp thần tượng ngày xưa, đối với Diệp Thiên mà nói vẫn rất có lực hấp dẫn.
- Ha ha, Diệp huynh đệ, chúng ta một lời đã định, buổi tối ngày mai tôi kêu xe đi đón cậu.
Thấy Diệp Thiên đáp ứng, Văn Loan Hùng rất vui mừng, sau khi Diệp Thiên giải quẻ cho y hôm nay, y liền quyết định chủ động dốc hết sức quan hệ tốt với vị "Diệp đại sư" trẻ tuổi này.
Sau khi mệt nhọc cả một ngày, ăn cơm xong mọi người ào ào tản đi,vì mang Mao Đầu đến biệt thự Tả Gia Tuấn, nên Diệp Thiên vẫn định ở đó, sau khi ra khỏi khách sạn liền lên xe Tả Gia Tuấn.
- Thưa ngài, Đường gia .... muốn tôi hỏi ngài một chút, mấy ngày này ngài có lúc nào rảnh ạ?
Đang lúc xe nổ máy định rời đi, A Đinh liền tiến lại gần.
Diệp Thiên nghĩ một lát, nói:
- Ngày mai không được, ngày kia đi, ngày kia tới biệt thự của ông Đường.
- Ai, vậy tôi trở về Đường gia đây!
Thấy Diệp Thiên cho tin chính xác, vẻ mặt A Đinh tươi cười tránh đường, lấy điện thoại ra gọi cho Đường Văn Viễn rồi quay về.
Tả Gia Tuấn cũng biết việc này, chờ lái xe ra khỏi khách sạn, hướng về Diệp Thiên nói:
- Diệp Thiên, huynh từng tính toán cho chồng của Cung Tiểu Tiểu, y đã sớm bị hại, bây giờ đã qua bảy tám năm, muốn tìm được thi thể cũng không phải chuyện dễ dàng.
Năm năm trước Tả Gia Tuấn giúp Cung Tiểu Tiểu tính toán, đưa ra kết luận chồng của cô đã mất rồi, nhưng biển khơi mênh mông, thế nên y không có bản lĩnh tìm được thi thể.
Diệp Thiên gật đầu nói:
- Sư huynh, trong lòng đệ nắm chắc, hao hụt tinh lực vẫn có thể tìm được.
Sự truyền thụ và kế thừa trong đầu Diệp Thiên có chút kỳ lạ, chỉ cần biết tin tức liên quan đến chồng của Cung Tiểu Tiểu, là có thể tự tiến hành suy đoán, chẳng qua dựa theo mức khó dễ của sự việc, cần tiêu hao nguyên khí của Diệp Thiên thôi.
- Vậy là tốt rồi, nếu không đủ sức lực, cũng không cần cố quá.
Thấy bộ dáng tràn đầy tin tưởng của Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn không nói gì thêm, hôm nay cùng Diệp Thiên nói chuyện cũng hiểu rõ được.
Lái xe vào trong biệt thự của Tả Gia Tuấn, Diệp Thiên vừa mới xuống xe, một bóng dáng màu trắng từ trong nhà chạy ra, như tia chớp rơi vào vai Diệp Thiên.
- Mao Đầu? Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi!
Nhìn tiểu gia hỏa tinh thần phấn khởi, Diệp Thiên cười lớn, trong khoảng thời gian Mao Đầu ngủ say, thật sự để Diệp Thiên chịu không ít lo lắng.
Mao Đầu cũng thật hưng phấn, không ngừng dùng móng vuốt nhỏ cào lên tóc Diệp Thiên, trong miệng kêu "chít chít", như trách Diệp Thiên để nó ở trong nhà.
- Ờ, cái đầu như nhỏ hơn chút à? Lông trên da cũng thật ngắn.
Diệp Thiên đưa tay ôm Mao Đầu, cẩn thận đánh giá, phát hiện Mao Đầu so với trước kia đã thành một vòng tròn nhỏ, lông trên người cũng ngắn đi nhiều, giống như sa tanh trơn bóng.
- Vậy... Đây là chuyện gì?
Nhìn Mao Đầu bé nhỏ dựa sát vào người mình, trên mặt Diệp Thiên lộ ra thần sắc kinh ngạc vô cùng, vì hắn phát hiện, trong thân thể Mao Đầu, chạy một cỗ nguyên khí cực kỳ giống hắn.
Tuy rằng trong sách đạo sĩ nói cỏ cây vạn vật đều có linh khí, nhưng đó chỉ là một cách nói, ít nhất Diệp Thiên chưa bao giờ nhìn thấy trong cơ thể động vật có nguyên khí tồn tại, nhưng Mao Đầu trước mắt, lại phá vỡ nhận thức của hắn.
- Đừng.... Hay Mao Đầu là linh vật?
Thấy tiểu động vật trước mặt, Diệp Thiên lâm vào trầm tư.
Ở cổ đại rất nhiều kỳ nhân dị sĩ ẩn cư núi rừng có nuôi một số động vật hoang dã, giống như truyền thuyết Viên Hầu trông coi động phủ tinh linh cũng không phải cách nhìn mới, có nhiều động vật hoang dã có khả năng thông thái, được gọi là linh vật.
Truyền thuyết linh vật sẽ mở ra linh trí, trí khôn không dưới người thường, thậm chí có thể thông qua linh khí trời đất tiến hành tu luyện, nhưng những điều này là do truyền thuyết chuyện xưa kể lại, Diệp Thiên cũng không có cách nào suy đoán Mao Đầu có phải như thế không?
- A, tôi.... cá của tôi, cá của tôi đều chết hết rồi!
Đang lúc Diệp Thiên đang tự hỏi, một tiếng thét chói tai truyền đến bên tai, là của Liễu Định Định đang đứng ở bên ao trong vườn hoa, ánh mắt dại ra nhìn tình hình dưới chân.
Bên ao vốn là con đường nhỏ đá cuội sạch sẽ, lúc này chất đầy đầu xương cá, sau một ngày bị mặt trời chiếu vào, phát ra mùi vị tanh tưởi, mà nguyên cá trong ao, lúc này không nhìn thấy cả một cái đuôi.
- Chít chít...chít chít!
Sau khi nghe được tiếng thét của Liễu Định Định, trong miệng Mao Đầu cũng phát ra tiếng kêu chói tai, dùng hai chân trước nhỏ chỉ chỉ bụng mình, sau đó dùng móng vuốt che kín mắt, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì.
- Đây... Đây đều là do tôi từ nhỏ nuôi lớn a.
Nhìn thấy bộ dạng của Mao Đầu, Liễu Định Định khóc không ra nước mắt, cũng không có cách nào trách tiểu gia hỏa này, ai biết nó hôm nay tỉnh lại chứ?
- Khụ khụ, Định Định, lúc nào ông chú tặng cháu một ít cá, đừng chấp nhặt Mao Đầu nhé!
Diệp Thiên ho khan vài tiếng,vội vàng mang theo Mao Đầu trở về phòng, hắn cũng không muốn thấy bộ dang u oán của Liễu Định Định.
Sáng sớm ngày hôm sau, A Đinh lại chờ trước cổng, Diệp Thiên theo thói quen cũng để y bên người, có cái đầu rắn dẫn đường, đi ra ngoài du ngoại cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Do Liễu Định Định cùng A Đinh dẫn đường, Diệp Thiên đi tới miếu đại tiên Cửu Long Hoàng , thấy các tín đồ đông nghịt, tấp nập, Diệp Thiên cuối cùng biết nguyên nhân địa vị của Tả Gia Tuấn ở Hồng Kông cao như vậy.
So sánh với đại lục, Hồng Kông đối với việc kế thừa truyền thống văn hóa Trung Quốc chắc chắn cần hoàn thiện thêm, từ việc Hồng Kông bây giờ vẫn đang sử dụng chữ phồn thể cho thấy tầm nhìn hạn hẹp.
Ở Hồng Kông từ quan lại quyền quý đến dân chúng bình thường, đều rất tin tưởng vào việc xem bói hỏi quẻ ở thầy tướng số, Tả Gia Tuấn vốn là có thực tài, tài năng ở Hồng Kông trổ hết cũng là chuyện tất nhiên.
Nếu không phải gia đình đều ở kinh thành, trong đầu Diệp Thiên thậm chí sinh ra ý niệm đến định cư ở Hồng Kông, thổ nhưỡng nơi này mới là thích hợp nhất cho sự sinh tồn phát triển của thầy tướng.
Sau khi du ngoạn một ngày, lúc đám người Diệp Thiên trở về biệt thự của Tả Gia Tuấn, một chiếc xe đã đợi ở cổng.
- Người này thật đúng giống Trương Dương...
Nhìn thấy xe này, Diệp Thiên lắc đầu, nếu như bị Văn Loan Hùng nghe được nhất định sẽ tức chết, khổ tâm một phen của mình đổi lại hai chữ này trong miệng Diệp Thiên.
Nơi ở của Văn Loan Hùng ở vịnh nước cạn, thật ra cách không xa tòa nhà Đường Văn Viễn, là một trong những khu nhà cao nhất ở Hồng Kông, rất nhiều khu nhà biệt thự cao cấp trải dài trên sườn dốc của vịnh, giống như ông chủ người Hoa giàu có nhất Lý Siêu Nhân và vua thuyền Bao Ngọc bắt đầu đều ở nơi này.
- Ân? Đó là đang làm gì?
Lái xe vừa mới đi qua một chỗ ngoặt, đang lúc định đi vào vịnh nước cạn, một ánh sáng đèn trước xe chiếu đến, Diệp Thiên theo bản năng dùng tay che mặt.
Nhìn qua khe hở, Diệp Thiên phát hiện đứng trước mặt có bảy tám người, có nam có nữ, mỗi người đều mang súng ngắn, chỉ cần có xe qua, là cùng nhau nổ súng.
- Diệp tiên sinh, những người này là đội Cẩu Tử Hồng Kông.
Tài xế lái xe lần này không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, lái xe cho Văn Loan Hùng, ánh sáng tiếng tăm của y thậm chí so với một số ngôi sao nhỏ còn cao hơn.
Diệp Thiên không nói lắc đầu, sự riêng tư mỗi ngày đều phải phơi bày ra ánh sáng trước mặt mọi người, nếu đổi thành hắn, cuộc sống như vậy sợ là không qua được một ngày. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Năm phút đồng hồ sau, chiếc xe chạy vào trong biệt thự, lái xe vừa dùng điện thoại liên lạc với Văn Loan Hùng, lúc này y đang đứng ở cửa đợi Diệp Thiên.
Ngoại trừ Văn Loan Hùng ở ngoài, sân trong biệt thự đã có không ít người, hoặc đứng hoặc ngồi đang trò chuyện.
- Diệp huynh đệ, Liễu tiểu thư, A Đinh, hoan nghênh các vị, mời vào bên trong ngồi, tôi giới thiệu cho các vị quen biết mốt số người bạn!
Thấy đám người Diệp Thiên xuống xe, Văn Loan Hùng vội vàng đón chào, hành động của y làm nhiều người ghé mắt nhìn theo, dường như hôm nay là lần đầu tiên Văn Loan Hùng đứng ở cửa đón khách vậy?
- Làm phiền anh Văn.
Diệp Thiên chắp tay cười với Văn Loan Hùng, cùng với Văn Loan Hùng cười nói đi vào phòng khách biệt thự.