Trên thị trường chứng khoán mất đi một giá là mất đi một nhà xưởng, một người trung niên thân hình cao lớn cúp điện thoại, mỉm cười, sau khi nhìn mọi người một lượt nói:
- Mục tiêu đã xuất hiện, kiểm tra thiết bị, chuẩn bị xuất phát!
- Vâng.
Lời người trung niên nói chưa rứt, xung quanh đều nhất tề trả lời, hơn 20 thanh niên vẻ mặt dũng mãnh từ nhà xưởng chui ra, liên tục hô hết đợt này đến đợt khác.
Nếu như Diệp Thiên ở trong này thì có thể phát hiện ra những người đó đều có sát khí quấn thân, nói vậy là hai tay bọn họ dính đầy máu tươi của người.
- Anh Long, đối phó với một người thôi, các anh em có cần đi hết không?
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi không thèm để ý gì chỉ vuốt vuốt thanh đao bên áo.
Thiên Long, nhìn người kia liếc mắt thản nhiên nói:
- A Lang, ta muốn một mình chống lại nó, ta chết không phải nghi ngờ gì, ngươi còn muốn nhiều người đi sao?
Sau khi nghe Thiên Long nói, con ngươi của A Lang co rút lên, miệng hô:
- Cái gì? Anh Long so với nó anh lợi hại hơn mà!
Thiên Long đang ở biên giới Dong Binh của Đông Nam Á, như truyền thuyết vậy y đã từng là sát thủ của cùng Tam Gíac Vàng, cũng từng một thân một mình ở Myanma, Lào thoát được sự bao vây của chính phủ đổi lại còn làm cho đối phương bị trọng thương.
Mà từ 20 năm trước Thiên Long đã thành lập Dong Binh Đoàn 10 năm này đều hoành thành những nhiệm vụ lớn nhỏ, thậm chí tham ra cả chiến tranh Irắc mỗi trận đều hoành thành nhiệm vụ một cách tuyệt vời, thanh danh Đông Binh vang dội đến cả phương Tây.
Không nói khoa trương chút nào, Thiên Long chính là linh hồn của binh đoàn Chi Dong , hiện tại Thiên Long dám nói mình không phải là địch thủ của đối phương làm cho mọi người cảm thấy kinh ngạc.
- Sao cơ, sợ?
Thiên Long đứng trước 2 đội viên, trên mặt lộ vẻ đoán không ra tươi cười.
ở Thái Lan, Thiên Long gần như là ngoại tộc hàng đầu, cấp một cũng là học sinh giỏi nhất nhưng đến thời thanh niên thì lại vùi đầu vào trong quân đội, mấy lần tham gia hành động, bao vây truy quét vùng Tam Gíac Vàng.
Vốn dĩ Thiên Long có thể làm tướng quân trong quân đội nhưng lại thoát khỏi quân đội thành lập Đông Binh, hoành hoành cả Đông Nam Á, cho nên xuất thân cao nhưng y lại càng ủng hộ vũ khí hiện đại.
Thiên Long nhỏ hơn vài tuổi so với Đài Đà, lúc y mới nhập môn, cuộc sống theo chân sư phụ cho nên đã có tình cảm sậu đậm với Đà Đà, sau khi nhìn thấy thi thể Đà Đà ở Thái Lan trong lòng y luôn nung nấu ý nghĩ báo thù cho sư huynh.
Tuy Thiên Long từ nhỏ đã tập tu nhưng biết vũ khí hiện đại gây sát thương hơn, y không tin Dong Binh Đoàn của mình lại không giết được Diệp Thiên.
Cho nên sau khi nghe thấy có người muốn ra ám sát Diệp Thiên trước, Thiên Long liền đoạt lấy nhiệm vụ này đương nhiên tất cả những chuyện này đều dấu vị Quốc sư kia.
- Sợ? Sợ hãi thì về đi!
Thiên Long hừ một tiếng lạnh lùng, giống như trong lòng muốn đánh luôn các thành viên trong Dong Binh Đoàn.
Dường như bị lời nói của Thiên Long kích động, A Lang tiến lên từng bước hô to:
- Anh Long, Thiên Long Dong Binh Đoàn chưa từng nói sợ, Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật.
- Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật!
Hơn 20 nam nhân cũng đồng thanh hô to, dù bên ngoài mưa rất lớn cũng không thể nào cản được tiếng hô này.
- Được, lên xe!
Thấy binh sĩ hô, Thiên Long vung tay lên, người hai đội đi lên 3 xe nhỏ, mạo hiểm trong mưa gió hướng thẳng về phía làng chài cát.
Cầm la bàn đứng trên sườn núi khoảng 100m2 Diệp Thiên quay đầu về phía Cung Tiểu Tiểu nói:
- Mấy năm nay cô đều buôn bán thuận lợi, không thể bỏ qua công lao của phong thủy ở đây đâu nha!
Tuy đây chỉ là một bãi tha ma nhưng núi tọa nước, Phong thủy rất đẹp, cũng là một chỗ tốt của Âm trạch huyệt, chính vì những người dân ở thôn này không biết về phong thủy, nếu không đem mộ của tổ tiên chôn ở đây thì hậu thế cũng sẽ được nhiều lợi lộc. Nguồn truyện:
- Diệp đại sư, không biết kết quả nghiên cứu rốt cục là được chôn ở chỗ nào?
Căn bản là Cung Tiểu Tiểu không hiểu ý Diệp Thiên cô nhìn thấy những nấm mồ trên sườn núi thì trong lòng chỉ cảm thấy bi thương, trên mặt đầy nước không biết là mưa hay nước mắt nữa.
Dẫn đám Diệp Thiên lên núi, người trung niên kia đào bới lung tung, Cung Tiểu Tiểu còn chưa nói xong anh ta đã ngắt lời:
- Ở đây, chôn đến cả hàng trăm người làm sao có thể tìm được? Vị tiên sinh này không phải muốn những nấm mồ này thức dậy hết đấy chứ.
Phải biết rằng, bãi tha ma này cách làng chài của họ không phải rất xa, nếu đào hết những nấm mồ này nên chỉ sợ buổi tối những người dân trong làng cũng không thể ngủ yên.
Hơn nữa người trung niên kia cũng không tin tưởng vào Diệp Thiên, trong đầu anh ta nghĩ thường những thầy địa lý đều có cốt cách như một người trung niên hoặc một ông lão, ở đâu ra một thầy phong thủy trẻ tuổi như vậy?
- Yên tâm đi!
Diệp Thiên khoát tay, cầm lấy la bàn thổi vào một luồng nguyên khí, sau khi la bàn quay một vòng, hi vọng về một phương hướng kim la bàn lại không ngừng rung lên.
- Bên kia…
Diệp Thiên bưng la bàn ra, dẫm đầy lên những vũng lội trên sườn núi đi về hướng Nam, Cung Tiểu Tiểu thấy thế cũng vội vàng đi theo.
- Oạc oạc…
Trên chỗ bằng phẳng không có bất kì nấm mộ nào, chỉ có một con ếch ở trên đó, nhìn thấy người đến nó cũng không sợ hãi, phồng má lên kêu với Cung Tiểu Tiểu :
- Oạc oạc…
Diệp Thiên dừng lại, thản nhiên nói:
- Nấm mồ ở chỗ chú ếch này, họ ắt có quan hệ thân thích, không sao, chính là trong chỗ này!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, người dẫn đường rõ ràng ngay cả từ tiên sinh cũng không gọi:
- Tiểu huynh đệ, cậu có nhìn nhầm không, mỗi năm ta đều chôn hằng trăm người, chỗ này không giống có người chôn đâu.
Nhìn thấy mấy người như thế, Cung Tiểu Tiểu cũng tỏ cẻ chần chừ đang cầm xẻng muốn đào nhưng lại dừng tay.
Diệp Thiên lắc đầu:
- Đúng vậy, chỗ này chính là thi hài của Phó Nghi, lúc các cậu đào hãy cẩn thận một chút.
Khi nói chuyện, Diệp Thiên bắt đầu xem khí thuật, cảnh sắc xung quanh cũng trở nên mờ ảo, những thông tin chui vào đầu hắn, khoảng đất bằng phẳng trước mặt còn cho thấy còn có 3, 4 chữ trên linh cữu Phó Nghi.
Loại thật này là để xem mồ mả, lúc Diệp Thiên nắm giữ nhưng lại không sử dụng lại vì trước mắt chưa đến nỗi phải dùng, Diệp Thiên lại đi ra.
- Cô Cung?
Hiểu nhiên Diệp Thiên nói không để mấy người bảo hộ nghi ngờ, mấy người đều nhìn về phía Cung Tiểu Tiểu.
Cung Tiểu Tiểu vẫn lộ vẻ kiên định, nói:
- Nghe Diệp đại sư, đào ở chỗ này.
Nghe Cung Tiểu Tiểu sắp xếp, mấy người không chần chừ, rẽ ra 2 bên chỉ sợ làm con ếch chết, cầm xẻng đào đất lên, chính vì trận mưa to này đã làm cho đất ướt nhèm, phải cố hết sức.
Khoảng chừng hơn 1 giờ, mấy người mới đào được cái hố rộng chừng 2 thước, dù bọn họ sức khỏe cường tráng cũng mệt đổ mồ hôi.
Vì trời còn mưa to, tràn đầy nước vào hố, đứng bên hố nước đào sâu thêm chút nữa là khó khăn thêm 10 phần, bất đắc dĩ mấy người phải dừng lại.
- Diệp đại sư, chỗ đất này có đồ vật gì đó.
Một người dính đầy đất có chút bất mãn nhìn Diệp Thiên, hét lên:
- Đây không phải là ép người sao? Ngài đứng ở ngoài lưng cũng không bị đau, còn chúng tôi phải làm việc vất vả.
Tuy việc tìm giúp mồ mả đã làm được 10 năm, nhưng nếu đất tốt thì anh ta cũng không tỏ vẻ như thế, sau khi nghĩ một lúc, nói:
- Lấy cái múc nước đem đến chỗ này đi.
- Diệp đại sư, đào đất sâu như vậy rõ ràng là cũng không thấy thi hài… đây không phải là đã ép người sao?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, mấy người nhân viên đều không vui, bọn họ cũng nói với Cung Tiểu Tiểu rằng mình không phải là nhân viên bảo hộ.
- Nhanh lên một chút, nghe Diệp đại sư đào ra đi.
Cung Tiểu Tiểu thấy họ không nghe lời, vội vàng nói:
- Năm nay, ngoài phí mà công ty trả tôi sẽ cho thêm các anh mỗi người 100 vạn.
Giờ phút này, Cung Tiểu Tiểu chỉ còn biết tin tưởng hoàn toàn vào Diệp Thiên, nếu Diệp Thiên không kéo cô lại thì cô đã đi xuống hố rồi.
- Vậy được rồi…
Mỗi năm những người này cùng lắm cũng chỉ được 30, 40 vạn, chỉ một chuyến hôm nay có thể thu về 50 vạn đào tiếp được 100 vạn, công làm cũng đáng.
Việc múc nước từ hố ra cũng đươn giản hơn chỉ sau hơn nửa canh giờ nước được lấy ra,đáy hố dần dần hiện lên.
- Các anh đến đây đi.
Diệp Thiên lắc đầu để hai nhân viên đi lên, lúc Phó Nghi còn sống thích làm việc thiện, Diệp Thiên không muốn làm hỏng hài cốt của anh ta.
Tuy mưa đã nhỏ hơn, nhưng trong hố vẫn lầy lội trơn ướt, không cẩn thận sẽ làm hỏng thi hài bên trong, Diệp Thiên chuẩn bị đích thân làm.
- Mang quan tài chuẩn bị đi.
Diệp Thiên nhìn về phía Cung Tiểu Tiểu, dưới chân những nhân viên của công ty Đài Loan lúc này lộ rõ một quan tài bằng gốm sứ mạ vàng.
Sau khi thấy có người mở nắp quan tài gốm sứ ra, Diệp Thiên thu la bàn lại, tay nắm lấy móng, đi xuống chính là ném vào chỗ đất bùn lầy kia.
- Tìm thấy rồi.
Diệp Thiên khống chế lực đạo cực kì chuẩn xác, lúc chạm vào vật thể dưới bùn đất, lập tức thu lại khí lực, đào xung quanh vật thể kia.
Đợi Diệp Thiên lấy vật thể kia ra, mọi người phát hiện rõ ràng là một khúc xương dài chừng 1 thước, bùn đất bám vào đã bị nước mưa rửa sạnh lộ ra màu trắng.
- Không đề cập tới chuyện này vội, Diệp Thiên, đệ mau nói cho ta nghe một chút đi, mấy năm đó sư phụ như thế nào, ông ấy sống có chịu khổ gì không?
Cẩu Tâm Gia lắc lắc đầu, cánh tay trái đã bị chặt đứt gần nửa thế kỷ, thời gian là thuốc tốt nhất phủ lên vết thương, lúc này Cẩu Tâm Gia chỉ quan tâm chính là cuộc sống sư phụ mấy năm trước.
Diệp Thiên nhìn nhìn sắc mặt Đại sư huynh, biết chuyện này khẳng định có rất nhiều uẩn khúc, lập tức cũng không còn truy vấn, mở miệng nói:
- Những năm đầu niên đại tám mươi đệ được sư phụ thu về, thân thể sư phụ khoẻ mạnh, luôn luôn vô bệnh vô tai họa, mấy năm trước đại nạn đến mới mọc cánh thành tiên...
Ngoài chuyện mình có được truyền thừa Ma Y một cách ly kỳ ra, Diệp Thiên không chút giấu diếm Đại sư huynh, đem những chuyện xảy ra giữa mình và lão đạo sĩ kể lại toàn bộ cho Cẩu Tâm Gia.
Nghe nói từng vì Lý Thiện Nguyên mà nghịch yểu cải mệnh, ánh mắt Cẩu Tâm Gia lộ ra ngạc nhiên, chờ Diệp Thiên nói đến chuyện sư phụ mọc cánh thành tiên, Cẩu Tâm Gia cũng không khỏi bi thương.
Tuy rằng đã gần bát tuần ( tuổi ) , nhưng sư ân rất nặng, sau khi Diệp Thiên nói xong chuyện hơn mười năm sau này, Cẩu Tâm Gia vốn luôn biểu hiện không hề bận tâm điều gì, lúc này cũng là nước mắt tung hoành.
Thấy Cẩu Tâm Gia bi thương, cả người đều đang run rẩy, Diệp Thiên khuyên giải an ủi nói :
- Sư huynh, không cần quá thương tâm, sư phụ nếu biết được huynh đệ chúng ta gặp lại, nói vậy cũng rất vui mừng !
Cẩu Tâm Gia lau nước mắt nơi khóe mắt, thở dài nói:
- Năm đó khẩn cầu sư phụ đi Đài Loan cùng huynh, sư phụ không đồng ý, nếu không cũng không đến nỗi năm mươi năm không thể gặp lại!
- Sư huynh, phàm là cuộc sống đều có thiên định, sư phụ nghiên cứu uyên thâm, người ở lại Đại Lục, đương nhiên có lý do của người.
Lời này nói với Đại sư huynh cũng không phải Diệp Thiên dám nói bừa, nếu lão đạo sĩ tới Đài Loan, vậy đâu còn có hắn và Nhị sư huynh?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Cẩu Tâm Gia lặng đi một chút, tiện đà sờ sờ cánh tay trống rỗng của chính mình, gật đầu nói:
- Đệ nói rất đúng, sư phụ nếu thật sự đến đây, nói không chừng còn bị liên luỵ vì ta.
- Đại sư huynh, huynh ... thương thế kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Thiên lại một lần nữa truy vấn, lúc trước đã giết hơn mai mươi người, sát khí trong lòng Diệp Thiên còn chưa tiêu, lúc nói chuyện sát khí cũng lộ ra.
- Không nói chuyện này, không nói chuyện này nữa...
Cẩu Tâm Gia khoát tay áo, nói:
- Theo như như lời đệ nói, Tả Gia Tuấn cũng là sư đệ của ta?
Tuy rằng lánh đời ẩn cư ở Phật Quảng sơn này, nhưng không phải là Cẩu Tâm Gia đều hoàn toàn không biết gì đối với thế sự cả, Á Tả đại sư hàng đầu Đông Nam hắn cũng đã nghe nói qua, nhưng không biết người kia lại là sư đệ - đồng môn của mình.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Vâng, Nhị sư huynh đang ở Hồng Kông, đệ gọi điện thoại cho huynh ấy, để cho huynh ấy tới nhé! Ba huynh đệ chúng ta cũng có thể sum họp !
Lúc này Diệp Thiên vẫn hồn nhiên không biết Tả Gia Tuấn sớm đã chạy đến Đài Loan, lúc này còn đang nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng, nơi nơi ở tìm kiếm mình!
Vài thập niên dốc lòng tĩnh tu, khiến Cẩu Tâm Gia rất nhanh liền từ trong bi thương khi biết được sư phụ không còn tại thế, lấy lại bình tĩnh, nghĩ một chút nói:
- Lâu ngày huynh không liên lạc cùng ngoại giới, nơi này thật sự không có điện thoại, vả lại đệ đừng nóng vội, nghỉ ngơi hai ngày trước đã, huynh mang đệ đi đến chỗ Tinh vân Đại hòa thượng gọi điện thoại.
Bởi vì chất độc mà Diệp Thiên trúng phải quá mãnh liệt, tuy rằng đã rút độc ra cho hắn, nhưng đã bị thương nguyên khí, cần điều dưỡng khôi phục dần .
Hơn nữa Cẩu Tâm Gia cũng biết một chút về chuyện hai ngày trước, đêm đó tiểu sư đệ ra tay quá độc, hắn cũng không muốn để tiết lộ tung tích Diệp Thiên, để tránh mang đến phiền toái không cần thiết cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên chợt nghe bụng truyền đến một tràng “Ùng ục”, trên mặt không khỏi đỏ lên, mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, sư huynh, đệ hôn mê bao lâu rồi?
- ngày, dư độc trong cơ thể của đệ chưa hết, huynh sợ ngươi sớm tỉnh dậy khí huyết vận hành nhanh hơn, dùng chút thảo dược an thần cho đệ ngủ thêm một ngày, đói bụng hả? Ta đã nấu cháo rồi, đợi chút sẽ bưng tới cho đệ ...
Khi lau chùi thân thể cho Diệp Thiên, nhìn thấy la bàn và đồng tiền mà sư phụ thường xuyên thưởng thức, Cẩu Tâm Gia cũng đoán Diệp Thiên nhất định có quan hệ sâu xa với mình, cho nên cũng dốc sức giúp Diệp Thiên tiêu độc chữa thương.
- Ba ngày cơ à?
Diệp Thiên nghe vậy kinh hãi, vội vàng một kéo Cẩu Tâm Gia lại, nói:
- Đại sư huynh, đệ ... nếu không đi ra ngoài, bên ngoài chỉ sợ sẽ rối loạn!
Không nói đến Nhị sư huynh Tả Gia Tuấn, chính là Đường Văn Viễn vì bản thân muốn sống lâu vài năm, chỉ sợ lúc này đã liều mạng tìm mình, hơn nữa còn có Cung Tiểu Tiểu, hai đại siêu cấp phú hào tuyệt đối không thể để Diệp Thiên mất tích như vậy.
Diệp Thiên đoán không lầm, Đường Văn Viễn quả thật đang nóng ruột, vốn nghe theo Tả Gia Tuấn, yên lặng chờ đợi hai ngày, nhưng Diệp Thiên vẫn không thấy tung tích, Đường lão gia lúc này cũng đã chạy tới Đài Loan.
Lúc này cả Cao Hùng, bất kể là cảnh sát hay là giới xã hội đen, cơ hồ đều truyền tay nhau tấm bắt ảnh chụp của Diệp Thiên, có thể nói là toàn dân bị khuấy động, đều đang tìm Diệp Thiên, chẳng qua không ai nghĩ tới, ngay từ đầu, trường hoàn toàn không rời khỏi Phật Quảng sơn.
Lúc ấy cũng có cảnh sát tìm đến điện thờ này, chính là Cẩu Tâm Gia sợ những cảnh sát kia muốn bắt Diệp Thiên về quy án, liền nói dối không biết việc này, rồi để đám cảnh sát đi.
Mà mọi người cũng đều nghĩ là Diệp Thiên sớm đã rời Phật Quảng sơn, nên mấy ngày này cũng không về đây tìm kiếm, nhưng phạm vi tìm kiếm Diệp Thiên, lại cũng lan đến khắp cả Đài Loan.
- Không được, đệ muốn đi gọi điện thoại trước!
Tâm tư Diệp Thiên kích động, liền suy đoán cẩn thận và sử dụng cả các đốt ngón tay, không khỏi lòng nóng như lửa đốt, Đường Văn Viễn bọn họ sốt ruột, Diệp Thiên thật ra không để trong lòng, nhưng vạn nhất truyền về nhà, chẳng phải là sẽ khiến cha và mọi người lo lắng sao?
- Diệp Yêu, đệ giết nhiều người như vậy, hiện tại đi ra ngoài không thích hợp, như vậy đi, đệ đợi nửa giờ nữa, huynh đi tìm điện thoại cho đệ!
Cẩu Tâm Gia đưa tay ngăn cản Diệp Thiên, người khác có thể không biết là vụ huyết án kia là do Diệp Thiên làm nhưng Cẩu Tâm Gia cũng rất rõ ràng, viên đạn hõm vai của Diệp Thiên chính tay hắn đã lấy ra.
- Vậy … được rồi, sư huynh, phiền huynh rồi!
Diệp Thiên nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng, hắn hiện tại cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào, một lúc giết hơn mai mươi người, thật đúng là Diệp Thiên có chút chột dạ.
- Trước tiên đệ hãy ăn hết bát cháo này đi! Một lát huynh sẽ trở lại.
Lão đạo sĩ ra khỏi phòng, bưng tới một bát cháo, nhanh nhẹn đặt ở trước mặt Diệp Thiên, lúc này mới xoay người ra khỏi điện thờ.
Lúc này Diệp Thiên cũng thật sự là đói bụng, bất chấp bát cháo nóng hôi hổi, một hơi húp sạch, vừa rồi mải nói chuyện cùng sư huynh, hiện tại mới có thời gian quan sát chỗ điện thờ này.
Diệp Thiên đang ở một gian phòng phía sau điện thờ, nơi này có một sân, trong sân có một cái giếng nước, có cả thảy bốn gian phòng quanh sân, ngoài gian phòng này có thể ở, ba gian phòng khác thì có một gian phòng bếp và hai phòng để tạp vật.
Bởi vì Diệp Thiên ở trong phòng này, Cẩu Tâm Gia tạm thời chuyển sang ở trong một gian tạp vật, nhưng cũng chỉ là dùng mấy khối gạch đặt dưới cái ván cửa, biến nó thành giường.
Xuyên qua hành lang gấp khúc chính là Chủ Điện của điện thờ, bên trong thờ phụng không phải Tam Thanh lão tổ, mà là tổ sư của Ma Y, nếu như trước khi Diệp Thiên ngất mê nhìn thấy nơi này, chắc chắn đã có thể đoán được thân phận Cẩu Tâm Gia.
- Sư huynh sống thật đúng là bần khổ, mẹ nó chứ, mấy lão hòa thượng quả không ra gì!
Sau khi đi lại quanh điện thờ không lớn một vòng, Diệp Thiên quay về phòng, nơi này ngoài một bàn có ghế dựa và một cái giường, không còn vật gì khác, thậm chí cả đèn điện cũng chưa thấy có.
Phải biết rằng, ngay cả điện thờ của Diệp Thiên ở Mao Sơn, mấy năm trước đều được kéo đèn điện, Phật Quảng sơn này ban đêm đèn đuốc sáng trưng, nhưng chỉ có ngôi điện thờ này không có, có thể thấy được sư huynh đã bị những hòa thượng kia coi thường như thế nào.
- Diệp Thiên, điện thoại đây, ồ, cháo đều đã ăn xong rồi hả? Huynh mới kiếm được ít gạo từ chỗ Đại hòa thượng, buổi tối chúng ta có cơm ăn rồi!
Cẩu Tâm Gia không để Diệp Thiên đợi bao lâu, cũng chỉ hơn hai mươi phút, liền chạy trở về, lấy ra một cái điện thoại di động đưa cho Diệp Thiên, cười nói:
- Thứ này ta không biết dùng, Đại hòa thượng dạy ta một hồi cũng không nhớ được, đệ có biết dùng hay không vậy?
- Đệ có, đệ sẽ dùng!
Diệp Thiên không đi nghe điện thoại, mà lập tức phụ giúp Cẩu Tâm Gia hạ mấy túi đeo trên đầu vai xuống, mở ra vừa nhìn, liền phát hiện trong túi có ít cải củ khô cắt miếng, ánh mắt Diệp Thiên nhịn không được liền ươn ướt.
- Sư... Sư huynh, ngươi... bình thường huynh chỉ ăn những thứ này?
Sư huynh tuổi tác đã cao, còn thiếu một cánh tay, bình thường không có người ở bên hầu hạ không nói, mỗi ngày đều ăn mấy thứ này, xem ra thân hình gầy gò kia cũng không phải do luyện công gây ra.
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia cười cười, mở miệng nói:
- Sư đệ, công lực tới cảnh giới như chúng ta, ăn cái gì cũng giống nhau, sơn hào hải vị cố nhiên có thể no bụng, nhưng cơm rau dưa cũng có thể thỏa mãn nhu cầu thân thể.
Nửa đời trước Cẩu Tâm Gia hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng mấy chục năm trước đã trải qua một lần thay đổi lớn, sớm có thể làm được chuyện không vì có của mà vui, không vì mất mà bi thương.
Nếu không hôm nay nghe được tin tức về tiên sư, tâm trạng ông ta đã không biến hóa nhanh như vậy, theo điểm này mà nói, tâm trạng của ông ta tu vi chỉ kém Lý Thiện Nguyên.
- Sư huynh, huynh sống cũng thật khổ !
Diệp Thiên lắc đầu liên tục, bỗng nhiên trong lòng toát ra một nghi vấn, mở miệng nói:
- Sư huynh, Phật Quảng sơn này là Thánh Địa Phật giáo, sao lại ... làm sao có thể nhiều thêm một điện thờ của huynh như vậy?
Trước lúc ngất mê, trong lòng Diệp Thiên đã bắt đầu thầm nghĩ, nhưng cho tới giờ khắc này mới có cơ hội hỏi ra.
- Hắc hắc, đó là Tinh vân Đại hòa thượng chơi cờ bại bởi tay ta!
Nghe được câu hỏi của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia cười đắc ý, vẻ mặt mười phần giống như là một đứa trẻ.
Lúc đầu Cẩu Tâm Gia vốn là ở nhờ một ngôi miếu ở Phật Quảng sơn, nhưng nghĩ đến những gì được sư môn truyền thừa, hắn cùng với Tinh vân đại sư đánh cá cược, thắng được một tòa ngôi Miếu nhỏ, biến đổi chỗ này thành điện thờ Ma Y.
Chính là vì ở Phật Quảng sơn, những người tới đều là tín đồ Phật giáo, không người nào tin theo đạo giáo, hơn nữa Cẩu Tâm Gia có ẩn tình khác, cũng không muốn truyền đạo, cho nên điện thờ tồn tại vài thập niên rồi, vẫn không được người đời biết đến.