- Anh Lang, lần này giết người nào? Mà cần phải huy động tất cả anh em?
A Lang là nhóm phụ trách nhiệm vụ đánh lén ở cự li xa, thường thì cậu ta vẫn gữ nhiệm vụ ở giữa cũng là nhóm an toàn nhất, cho nên tam thái khá lơ là, hơn nữa bây giờ lại đang mưa to gió lớn không sợ tiếng động sẽ vang ở trên núi.
- Anh Long không dám hành động một mình nên phái chúng ta chứ gì?
A Lang hung hăng quay đầu lại trợn mắt lườm hai tên còn lại:
- Xốc lại tinh thần cho ta, anh Long nói đây là trận ác chiến.
A Lang theo Thiên Long đã hơn năm, đây là lần đầu tiên thấy y suy tính thiệt hơn, kể cả khi ở chiến trường Iraq, cậu ta cũng chưa tùng thấy Thiên Long lại căng thẳng như vậy.
Lúc này A Lang cũng phải đề cao cảnh giác, cuộc sống cận kề cái chết trong những năm qua dường như đã nói cho cậu ta biết nếu hành động sơ suất thì phải đổi lại bằng chính mạng sống của mình.
Chỉ có điều A Lang có phân tâm một chút, hòan toàn không biết cách đó 10m là cây đại thụ đang ẩn nấp một sát thần.
Diệp Thiên cũng không có ý trốn tránh, thậm chí còn khi ẩn nấp còn lộ ra cả nửa người, nhưng giờ phút này đây giống như không có U Linh, dù mắt thường có thấy thì cũng không có cảm giác sự sống đang tồn tại.
Đây cũng là một loại Chướng Nhãn Pháp, Diệp Thiên dồn toàn bộ hơi thở cả người nhập vào đêm mưa, mưa to trên mặt đất sương mù bốc hơi trở thành bức bình phong khá tốt.
- Thiên Long? Thiên Long là ai?
Tuy cách nhau chừng 10m, nghe rõ tiếng mưa rơi nhưng bọn họ nói gì cũng không thể thoát khỏi tai Diệp Thiên, sở dĩ hắn luôn ngấm ngầm chịu đựng là vì muốn biết hành tung của đối phương.
Nhưng Thiên Long cũng không nghe thấy cái tên Diệp Thiên, thực sự y không thể nghĩ được khi nào y mới kết liễu được đối phương? Đột nhiên quân mình lại giết chính mình.
- Mẹ kiếp, trông hắn là ai vậy, muốn lấy mạng ta, trước tiên hãy xem có đủ bản lĩnh không đã?
Mắt Diệp Thiên chảy một dòng lệ, từ khi đến Hồng Kông đến giờ cuộc sống bêm cạnh Tinh Phong Huyết Vũ, cùng những cuộc đấu đá đã tôi luyện trái tim Diệp Thiên phải thêm cứng cỏi.
Mặc Dù bây giờ Diệp Thiên có thể rút lui nhưng hắn tuyệt đối không cho mình làm như vậy, dù là một đội quân được trang bị tinh nhuệ hay là bất cứ ai, Diệp Thiên cũng phải giết chết đối phương thật đau đớn mới được.
Mặt khác Diệp Thiên lại phát hiện ra một đội ngũ chưa đầy 5 phút đã có thể leo đến đỉnh núi, Diệp Thiên không thể tiếp tục chần chừ nữa, hắn phải ra tay không dấu vết nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay của mình.
Đúng lúc đó, tay trái bắt quyết, vẽ vòng vây xung quanh mình, kích động nguyên khí, cũng cần ngưng kết sát khí để tấn công địch.
- Hả…? Đây… đây là chuyện gì vậy?
Đúng lúc Diệp Thiên đang tiến hành ngưng kết sát khí thì hắn đột nhiên phát hiện, sát khí được ngưng kết loãng vô cùng thì đừng nói đến chuyện giết được địch mà ngay cả đến chuyện làm ảnh hưởng đến ý thức của bọn chúng cũng vô ích.
- Phật Quảng Sơn? Mẹ kiếp không phải sát khí đều bị bọn chúng tịnh hóa đấy chứ?
Diệp Thiên chợt nhớ ra cái tên của ngọn núi này, liền choáng váng mặt mày, Diệp Thiên dậm chân mắng chính bản thân mình đã trải qua trăm nghìn cay đắng trên chiến trường mà sao lại không thể khống chế được pháp thuật của chính mình.
Có thể âm sát đã bị Phật Môn siêu độ cho những oan hồn, nên Âm Lệ sát khí này một chút công hiệu cũng rất ít.
Thuật pháp giết người chính là muốn mượn sát khí của dương gian, nhưng ở Phật Quảng Sơn này hoàn toàn không có sát khí, từ trước Diệp Thiên đã không thể ngờ được như vậy, nếu không chắc chắn hắn đã không lựa chọn nơi này.
- Ai, Diệp Thiên chỉ vừa cử động, ngay tức khắc đề phòng.
Bọn A Lang đã lên, nhìn về phía Diệp Thiên.
Đặc biệt trong đầu A Lang rất căng thẳng, tay phải cầm cướp lấy sung AK47 của đồng bọn, nhằm về Diệp Thiên mà bắn.
- Đoàng đoàng…
Tiếng súng xé toang cả màn mưa đêm, cả đồng bọn trên núi quay lại nhìn vè phía A Lang.
- A Lang, sao lại thế này, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thiên Long hỏi to, như muốn bao vây lấy Diệp Thiên, khi A Lang nổ súng rất có thể đã để Diệp Thiên dời khỏi vị trí đó.
- Anh Long, chỗ này của cúng ta ... giống như có...
Tiếng súng của A Lang vừa rứt, y còn chưa nói được câu nào thì đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết xe gió vang lên trong máy bộ đàm.
Nhìn lại trên núi, vị trí của Diệp Thiên hoàn toàn không thay đổi, Yểu Long không kiềm chế được mở máy bộ đàm, quát to:
- Các nhóm lập tức đến chỗ A Lang, phương hướng 9 giờ.
Bất kể là ở sa mạc hay ở vùng nhiệt đới thì chiến đấu trong mưa cũng phải có kinh nghiệm, Yểu Long có nhiều kinh nghiệm, nhưng lại tin theo bí thuật mê tín, sau khi gặp phải chuyện của A Lang, Yểu Long lập tức điều chỉnh cách nghĩ.
- Nhóm 7 nhận được.
- Nhóm 6 nhận được.
- Nhóm 5 nhận được.
- Nhóm 4 nhận được, lập tức đến ngay.
- Nhóm 3 nhận được.
Các nhóm trả lời, chính nhóm của A Lang không thấy tin tức gì, trong lòng Thiên Long hiểu được chỉ e A Lang này đã gặp điều bất trắc gì rồi.
Thiên Long đoán không sai, vừa rồi còn nói chuyện vui vẻ với A Lang, bây giờ thì là 3 thi thể lạnh ngắt, trên mặt đất còn loang lổ máu chảy.
A Lang đứng bên cạnh Diệp Thiên, lúc đó không chịu nổi phải dựa vào thân cây mà vừa rồi đã được Diệp Thiên bày trận.
Diệp Thên thật không ngờ A Lang lại nhanh như vậy, hắn có kêu lêm một tiếng nhỏ.
Lúc A Lang rút súng ra, Diệp Thiên cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, theo bản năng Diệp Thiên né sang trái, nhưng viên đạn lại bay qua mặt Diệp Thiên bắn lên vỏ cây.
Kể từ lúc xuất đạo Diệp Thiên cũng chưa bao giờ lại ở gần khoảng cách của tử thần đến thế sau khi tiếng sứng xuất hiện võ thuật cũng trở nên sa sút, căn bản không thể so sánh hai người với nhau.
Coi như Diệp Thiên đã luyện đến khí Hóa Thần nhưng viên đạn bắn trúng chỗ hiểm thì cũng coi như đem mạng sống ra làm trò đùa.
Nhưng Diệp Thiên từ khi là một đứa trẻ được sinh ra đã cứng rắn, lúc này mà chạy trốn thì kết cục sẽ là bị truy sát đến cùng.
Cả cơ thể Diệp Thiên đang có gắng dùng sức để đạp một cái lội nước giống như cá dính đầy cỏ dại bùn đất giống như con quỷ A Lang đang ở ngay dưới chân mình.
Mặc dù chưa từng qua huấn luyện nhưng 5 tuổi Diệp Thiên đã bắt đầu học phân biệt huyệt đạo trên người gỗ, nên đối với hắn đánh vào những chỗ trọng yếu trên cơ thể là không khó.
Lúc A Lang còn chưa ý thức được, đột nhiên đã bị Diệp Thiên làm cho ngẩn người ra, sững sờ đứng trên mặt đất, hai tay giơ lên như thiểm điện xẹt qua chỗ yết hầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lúc đó Diệp Thiên nảy sinh sát khí tự nhiên ra tay không có chút tình nào, dù có cứng như thép cũng có thể xuyên thủng chứ đừng nói gì chỗ yết hầu.
Vung một đao cắt 2 cổ, máu phum ra ngoài như suối cùng với nước mưa phun cả vào mặt Diệp Thiên.
Máu tươi đầy trên mặt đất, mùi máu tanh làm cho khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thiên cũng trở nên giống như quỷ, mùi máu đầy sát khí.
Lúc A Lang nổ súng trong trời mưa to thời gian rất ngắn ngủi, mưa to như trút nước đã làm giảm tầm nhìn.
Hơn nữa tiếng súng cũng áp luôn cả tiếng phát ra từ yết hầu của 2 đồng bọn,lúc A Lang phát hiện ra thì Diệp Thiên đã ở ngay trước mặt.
- Ngươi… Ngươi!
Thấy trước mặt giống như có một con quỷ, A Lang suýt nữa trợn mắt bỏ chạy, nhưng nhiều năm sống trong Dong Binh, theo bản năng A Lang đã tự động rút súng giơ lên.
Tay phải A Lang bóp cò sau đó lại phát hiện không thấy tiếng súng nổ.
Cúi đầu nhìn xuống y đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, tay phải và súng đều rơi xuống bùn đất đau nhức vô cùng cổ tay đã dời khỏi các dây thần kinh.
Nhiều năm theo Dong Binh cảm giác cận kề cái chết đã không làm cho A Lang sợ hãi nữa y nhìn thẳng về phía Diệp Thiên, tay trái ôm lấy hông.
Nhưng lúc đo A Lang thấy một tia chớp đánh xoẹt qua màn mưa, không kêu la nữa mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ.
- Tất cả đã chết?
Sau khi A Lang ngã trên mặt đất, như một bản năng, Diệp Thiên dừng lại, mũi nồng nặc mùi máu tươi, không nói câu gì, mưa rơi xuống đầu hắn, nước mưa cùng với máu trên đầu chảy cả xuống miệng.
- Ọe.
Dù tinh thần Diệp Thiên có sát đá cũng phải ôm cây đại thụ nôn ra vì không chịu được cái mùi đó.
Chết ở chỗ vắng vẻ không ít lần hắn đã giả đánh giáp lá cà nhưng chiêu thức áp sát địch đối với Diệp Thiên mà nói cũng là một loại tấn công cực kì tàn khốc.
Nói đến đây, vẻ mặt Cẩu Tâm Gia có chút ảm đạm, hơn phân nửa thủ hạ đi theo hắn về đại lục đều là hắn tự huấn luyện ra, tình cảm sâu đậm, cũng không ngờ lại bị tiêu diệt hết tại đây.
Hơn nữa nếu không phải lúc cuối cùng mấy tên thủ hạ xông lên làm bia đỡ đạn, có lẽ Cẩu Tâm Gia cũng khó có thể trốn thoát, tuy rằng sự tình đã qua gần nửa thế kỷ, cũng khiến Cẩu Tâm Gia có chút chấn động.
- Đại sư huynh, là ai làm? Là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây?
Sắc mặt Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn khẽ động, sư môn của hai người vốn là có ân oán sâu đậm với quốc sư của Thái Lan, chẳng lẽ là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây ra tay?
- Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây? Làm sao hai đệ lại nghĩ đến hắn?
Nghe được câu hỏi của Diệp Thiên, trên mặt Cẩu Tâm Gia hiện ra một tia kinh ngạc,
- Huynh có biết Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, sư phụ từng cùng hắn đấu một trận, nhưng việc huynh bị chặn giết, lại không có quan hệ gì đến hắn.
Những năm hai mươi, ba mươi, Cẩu Tâm Gia thường theo Lý Thiện Nguyên học nghệ, hắn hiểu biết tương đối nhiều về những chuyện của Lý Thiện Nguyên năm đó. Khi Lý Thiện Nguyên cùng Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đấu pháp, Cẩu Tâm Gia thậm chí cũng có mặt tại đó.
Diệp Thiên thản nhiên nói:
- Sư huynh, trước đây không lâu đệ từng giết chết Đài Đà, vốn là đồ đệ của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, hơn nữa lần này truy sát đệ là người tinh thông độc thuật, đệ hoài nghi hắn và Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây cũng có chút liên quan!
Tuy rằng ở Đông Nam Á, hiểu được độc thuật có không ít người, nhưng thanh danh lớn nhất vẫn là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, chính mình vừa mới giết đệ tử ruột của hắn đã có người tới cửa đuổi giết, tuyệt đối không thể không quan hệ gì tới hắn.
Nhưng có điều Diệp Thiên không biết, hắn giết chết người tên Thiên Long kia, cùng Đài Đà giống nhau, đều là đồ đệ của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, hắn cùng với độc sư Thái Lan đã là đối thủ không đội trời chung.
- Ồ, đệ trúng độc rất mạnh, nếu không phải ta có đúng thuốc chữa, chỉ sợ cánh tay của đệ giữ không được, hẳn là rắn do người Thái Lan nuôi ra.
Cẩu Tâm Gia gật gật đầu, mày hơi hơi nhíu lại,
- Nếu bàn về bản lĩnh, chúng ta không cần sợ Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, nhưng người này tinh thông tà thuật, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Đối với lời nói của Cẩu Tâm Gia, Diệp Thiên cùng Tả Gia Tuấn đều gật đầu tán thành, lấy Đài Đà mà nói, bản thân hắn cũng không phải quá khó đối phó, nhưng hắn mang theo cái vật thể không phải người chẳng phải quỷ kia, cũng khiến Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn đều có chút cảm giác e ngại.
Hơn nữa Diệp Thiên cảm nhận sâu nhất, mấy ngày hôm trước hắn giết chết Thiên Long, vậy mà sau khi Thiên Long chết còn có thể làm cho chất độc phát tác, thiếu chút nữa khiến cho Diệp Thiên ra đi cùng hắn. Nghĩ đến đây, Diệp Thiên thậm chí còn nghĩ lại mà sợ.
Thấy thần sắc trên mặt hai sư đệ, Cẩu Tâm Gia cho là trong lòng bọn họ kinh sợ, lớn tiếng cười nói:
- Không có việc gì, các đệ không cần sợ hắn, năm đó sư phụ có thể khiến hắn đại bại, hiện tại sư huynh mặc dù đã già nua, vẫn có thể bảo vệ được các đệ!
Nhưng Cẩu Tâm Gia nói ra lời này, lại phát hiện trên mặt Tả Gia Tuấn lộ ra thần sắc quái dị, không khỏi hỏi:
- Tả sư đệ, làm sao vậy? Không tin lời ta sao?
Cẩu Tâm Gia đi theo Lý Thiện Nguyên sớm nhất, hắn học được cũng là nhiều nhất, ngoài công pháp, gần như đã kế thừa được toàn bộ cách bày trận pháp của Lý Thiện Nguyên.
Hơn nữa, đã hơn năm mươi năm tiềm tu, Cẩu Tâm Gia đã tiến một bước hoàn thiện một số sát trận công phạt, hắn tự nghĩ ở trận pháp kỳ môn, đương thời không người nào có thể hơn được.
- Không... Không, Đại sư huynh, huynh hiểu lầm, đệ không có ý kia.
Tả Gia Tuấn liên tục xua tay, nhìn thoáng qua Diệp Thiên, nói tiếp:
- Nhưng lúc tuổi già sư phụ từng hoàn thiện thuật pháp công phạt Ma Y chúng ta, đều truyền cho tiểu sư đệ.
- Cái gì? Tả sư đệ, đệ nói thực không?
Cẩu Tâm Gia nghe vậy lắp bắp kinh hãi, khi nói mặc dù là hỏi Tả Gia Tuấn nhưng ánh mắt lại là nhìn phía Diệp Thiên.
Ở công pháp Cẩu Tâm Gia tu luyện đã rất cao, hắn cũng từng muốn được như Lý Thiện Nguyên, cố gắng hoàn thiện công pháp sư môn, nhưng thuật pháp truyền thừa huyền diệu nan giải, hao phí mấy chục năm, Cẩu Tâm Gia cũng chỉ có thêm chút lĩnh ngộ ở trận pháp mà thôi.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Đại sư huynh, Tả sư huynh nói là thật đó, sư phụ từng tìm khắp nơi trong các điển tịch kỳ môn, tham khảo không ít công pháp trong đó, lúc tuổi già trở nên tinh thông, để lại rất nhiều thuật pháp công phạt.
Nói chuyện cùng Cẩu Tâm Gia, Diệp Thiên cũng lại bịa thêm chút, bởi vì Cẩu Tâm Gia không thể so bì cùng Tả Gia Tuấn, cảnh giới tu luyện của hắn đã không thua sư phụ Lý Thiện Nguyên là bao, hiểu biết đối với công pháp cũng sâu sắc hơn.
Nếu như mình cứ nói thuật pháp công phạt đều là lão đạo sĩ nhắm mắt làm liều mà sáng tạo ra, cho dù ngoài miệng Cẩu Tâm Gia không nói gì, trong lòng chỉ sợ cũng sẽ không tin.
Nhưng lĩnh vực kỳ môn Trung Quốc rất rộng, Diệp Thiên dùng từ tham khảo, cũng đã khiến Cẩu Tâm Gia bỏ qua hoài nghi. Có điều Cẩu Tâm Gia không biết chính là kỳ môn đại lục sớm đã không ra sao. Lúc này công pháp được lưu truyền tới nay, so với Ma Y bọn họ đã không bằng.
Quả nhiên, Diệp Thiên nói như vậy, Cẩu Tâm Gia không còn một tia nghi ngờ, gật đầu thở dài:
- Sư phụ chúng ta học rộng biết nhiều, đệ tử chung quy không bì kịp!
- Cẩu sư huynh, chuyện này không đề cập tới vội, khi nào có thời gian đệ nhất định truyền cho huynh những thuật pháp này.
Diệp Thiên sợ Cẩu Tâm Gia hỏi tình huống cụ thể khi lão đạo sĩ sáng lập thuật pháp, liền tranh thủ chuyển đề tài :
- Sư huynh, năm đó rốt cuộc là ai đả thương huynh, huynh hãy nói cho đệ và Tả sư ca nghe đi.
- Đúng, đúng, Cẩu sư huynh, rốt cuộc là người nào đả thương huynh vậy?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Tả Gia Tuấn cũng liên tục gật đầu, không nói đến mối hận cụt tay của Cẩu Tâm Gia, riêng câu chuyện đó, cũng là một bí ẩn kinh thiên.
- Được, huynh sẽ nói cho các đệ biết!
Cẩu Tâm Gia đứng lên đi đến bên giường, nhấc chăn đơn lên, lại từ phía trên mở ra một cái ván giường, từ bên trong lấy ra một thanh đao Nhật Bản dài chuôi.
- Là người Nhật Bản làm!
Bỏ đao lên trên bàn, lần này Cẩu Tâm Gia không còn do dự, trực tiếp nói ra tướng địch:
- Số vàng kia vốn là Nhật Bản cướp giật từ các quốc gia Đông Nam Á tới, khi Nhật Bản chiến bại, những người chôn vàng người Nhật Bản cũng chưa chết hết.
Chính là lúc ấy thế cục Đông Nam Á không ổn định, Nhật Bản lại là quốc gia thua trận, bọn hắn đợi năm năm sau mới chuẩn bị đem số vàng đó về Nhật Bản, lại không nghĩ rằng bị ta nhanh chân đến trước ...
Bị thiệt thòi lớn như vậy, Cẩu Tâm Gia tự nhiên không chịu từ bỏ ý đồ , sau khi bỏ chạy về Đài Loan, hắn vận dụng một vài mối quan hệ bí ẩn điều tra ra chân tướng chuyện này.
Thì ra là, phía Nhật Bản cùng chung ý tưởng vị Tưởng tiên sinh kia, bọn họ cũng phái ra một lực lượng không cho người ngoài biết, trong đó có ba trường phái võ thuật Nhật Bản.
Cánh tay trái của Cẩu Tâm Gia, chính là bị một đao của một người thanh niên Nhật Bản chặt đứt, nhưng người nọ cũng không được yên, ngực hắn đã trúng một chưởng của Cẩu Tâm Gia không nói, ngay cả vũ khí cũng bị Cẩu Tâm Gia đoạt mất.
- Đao tốt!
Nghe Cẩu Tâm Gia nói xong, Tả Gia Tuấn cầm lên đao trên bàn, chỉ rút ra một nửa, nhất thời liền bị hàn quang đập vào mặt, một cảm giác lặnh tỏa ra bốn phía, khiến hơi thở Tả Gia Tuấn đều có chút căng thẳng.
Lưỡi đao võ sĩ này sắc bén vô cùng, thân đao do Tinh Cương Bách luyện mà thành, mặt trên những đường vân tinh mỹ bao kín, loại bảo đao làm bằng tay này, đến hôm nay đã cực kỳ hiếm thấy.
Đợi đến khi Tả Gia Tuấn thấy hai chữ ở chuôi đao, nhịn không được, hô hấp dồn dập, lớn tiếng hô lên:
- Muramasa? Không ngờ là nó? !
- Yêu đao Muramasa?
Ngồi ở bên cạnh, Diệp Thiên cũng không khỏi sửng sốt, trong chiến tranh kháng Nhật, lão đạo sĩ cùng các trường phái võ thuật Nhật Bản cũng không ít lần giao thủ, nên Diệp Thiên cũng không xa lạ gì đối với mỗi trường phái Nhật Bản.
Lưỡi dao Muramasa dài . cen-ti-mét, là do Muromachi chế tạo ra, khả năng trảm cắt nổi tiếng.
Có điều oan hồn trong đao Muramasa quá nhiều. Khi ông nội của Tokugawa Leyasu là Matsudaira Leyasu chiến đấu với gia tộc Oda, bị thuộc hạ của mình dùng Muramasa một đao chém từ vai phải xuống bụng bên trái.
Sau đó cha của Tokugawa Leyasu cũng bị cận thần dùng đao chém bị thương đùi, cũng là dùng Muramasa. Sau này, con trai của Tokugawa Leyasu bị Oda Nobunaga nghi ngờ cấu kết cùng Takeda mà mổ bụng tự sát, vẫn là dùng Muramasa!
Cho nên, Tokugawa Leyasu cực kỳ thống hận Muramasa, cho là biểu tượng của “Không may mắn”, hạ lệnh hủy Muramasa, không được sử dụng, người cầm đao đều bị coi là coi thường Tướng Quân, bị cực hình, bởi vậy thanh danh “Yêu đao Muramasa” cũng được lưu truyền.
Nhưng “Muramasa” cũng là đao có khả năng chiến đấu nhất Nhật Bản, “Muramasa” đời đầu còn được liệt vào thập đại danh đao của Nhật Bản.
Vài danh đao Nhật Bản khác đều được truyền thừa, nhưng “Yêu đao Muramasa” này cũng thất lạc, Diệp Thiên cùng Tả Gia Tuấn đều không nghĩ tới lại gặp được đao này ở đây.
- Đúng vậy, đây là yêu đao Muramasa của Tokugawa Leyasu, sau đó lại bị gia tộc Kitamiya lấy được, ha ha, chắc là bảo vật trấn phái của phái Nhất đao Kitamiya bị ta chiếm, nhưng không dám công bố ra nhỉ?
Thấy Diệp Thiên cùng Tả Gia Tuấn kinh ngạc, Cẩu Tâm Gia phá lên cười, tuy rằng hắn sớm đã không còn ý muốn tranh đấu, nhưng nghĩ đến gia tộc Kitamiya mấy năm nay mệt mỏi tìm kiếm đao này, trong lòng cũng thấy sung sướng.
Tuy rằng Cẩu Tâm Gia rời xa trần thế, nhưng Lão hòa thượng trên Phật Quảng Sơn này cũng rất nhạy bén với tin tức, ít nhất Cẩu Tâm Gia cũng biết, Kitamiya gia tộc này năm mươi năm từ đến không gián đoạn đối với hắn điều tra.
Diệp Thiên tiếp nhận Muramasa từ tay Tả Gia Tuấn, nói:
- Phái Nhất đao Kitamiya, nếu dám lấn đến Ma Y nhất mạch chúng ta, hai sư huynh, chúng ta có nên giết bọn Nhật Bản hay không?
- Giết người Nhật Bản? Tiểu sư đệ, đệ xem chúng ta có nên làm chuyện này không?
Nghe được Diệp Thiên nói những lời này, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn đều mang vẻ mặt dở khóc dở cười, hai người bọn họ cộng lại cũng đến tuổi, cho dù thù hận lớn hơn nữa, cũng không muốn làm mấy chuyện này.