- Muốn sống sót trở về, trước hết hãy vứt mạng mình đi đã.
Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư vốn rất tin tưởng Thiên Long. Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây không cho hắn đi tìm Diệp Thiên để gây phiền toái nếu không ông sẽ không đồng ý.
Bây giờ hắn đã biết Dong Binh Đoàn đang trên chiến trường, trong mắt Diệp Thiên ọn hắn chẳng là gì, một sự va chạm bình thường cũng không thể chịu nổi, thậm chí cũng không thể ngăn cản được Diệp Thiên.
Nhưng Thiên Long cũng không biết, nếu như không phải ở trên núi Phật Quảng, thì Diệp Thiên còn có thể thực hiện được pháp thuật làm cho đồng bọn của y chết nhanh hơn.
Tuy biết được sự đáng sợ của Diệp Thiên nhưng trên đời này không có bán thuốc hối hận. Diệp Thiên có thể cảm nhận được sát khí vì từ nhỏ hắn đã được tu luyện đồng nghĩa với việc hắn có thể cảm nhận được cả sâu trong rừng rậm có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào chính mình.
Trở tay rất nhanh, Thiên Long lè lưỡi, dùng dao găm cắt ra một vết rách, vị trí đó ngay lập tức đã được kích thích, làm cho tinh thần Thiên Long phấn trấn lên rất nhiều.
Dường như hành động của Thiên Long cũng kích thích những tên còn lại của Dong Binh Đoàn chúng cũng bớt sợ hãi hơn, chúng càng thêm tin tưởng vào súng ống, giống như Thiên Long, không chịu từ bỏ ý định nữa.
Suýt vung đao ra, hai tay Thiên Long nắm lấy thanh Đại Mã Sĩ Đao, Thiên Long giơ về rừng rậm phía trước, quát to:
- Ra đi, tao biết mày đang nghe thấy tao nói, nếu là nam tử hán thì hãy ra quyết đấu với tao.
Không ai phát hiện ra điều gì, chỗ ống quần của Thiên Long có một cái gì đó màu xanh biếc to bằng ngón tay cái chui ra, rồi chui vào bụi cỏ nhanh chóng biến mất.
- Mẹ kiếp, 19 cái súng, bố mày đường hoàng quyết đấu, tại sao mày không chết đi.
Sau khi náu trong rừng rậm nghe thấy Thiên Long nói, suýt nữa Diệp Thiên buột miệng mắng:
- Có bản lĩnh thì mày đem vứt hết súng đi, tao sẽ cho mày thỏa mãn nguyện vọng.
- Để xem ai nhẫn nại hơn?
Lấy ít địch nhiều, ngoài việc dùng trí ra, Diệp Thiên không thể đánh bừa đối phương được, trên núi này hắn không phát huy được hết pháp thuật nhưng cũng có hiệu quả, Mật Lâm Tập không thể ngờ lại không thể chiếm thế thượng phong tuyệt đối với Diệp Thiên.
Nhưng Diệp Thiên cũng hơi khó chịu vì bị trúng đạn ở bả vai.
Hơn nữa vừa rồi mới giết 12 người tuy chỉ trong thời gian ngắn nhưng Diệp Thiên cũng phải sử dụng toàn bộ võ lực nên bây giờ cũng có chút mệt mỏi.
Đương nhiên, bây giờ toàn bộ tinh thần phải tập trung đề phòng, chúng cũng không quẳng súng lên, Diệp Thiên cũng biết võ công của mình không giúp hắn tránh được viên đạn, vết súng trên vai là chứng cứ rõ nhất.
Diệp Thiên đang chờ… chờ đối phương hành động, nhất định lúc đó sẽ để lộ sơ hở rồi hắn có thể áp sát giết được đối phương ngay lập tức.
- Anh Long, chúng ta không thể hao tổn thêm nữa, ngộ nhỡ quân đội thường trú tới thì chúng ra không đi nổi đâu!
Ở chỗ đất trống 5 phút sau cơn mưa, rốt cục hai bên cũng không chịu được nữa rồi.
Dong Binh Đoàn của Thiên Long là một trong những con gấu của Tứ Đại Kim Cương, đã từng xé tươi đối thủ trên chiến trường Đông Nam Á nhưng 3 người từng là hổ báo kia đã chết mất rồi.
- Được, xuống núi.
Sau khi nghe A Hùng nói lòng Thiên Long cũng có chút lay động, càng giằng co lâu với hắn thì càng bất lợi, hơn nữa Phật Quảng Sơn này đa phần địa thế không cao lắm, thực sự muốn bao vây nơi đây như khoanh tay chịu trói.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Thiên Long sắp xếp: Bạn đang đọc truyện tại - truyenfull.vn
- A Hùng, tôi sẽ đi trước mở đường cậu cùng 5 người khác theo sau, không được tách ra, thấy gió thổi hay cỏ lay thì lập tức nổ súng!
Hiện tại trong Dong Binh Đoàn còn lại 10 người, nếu họ đoàn kết xuống núi thì đối phương cũng không có cách nào, bọn chúng cầm súng tự động không phải là thiêu hỏa côn.
- Hả, có động tĩnh rồi sao?
Diệp Thiên ngồi trong rừng rậm, mắt mở to, hắn không cần dùng mắt qua trời mưa to cũng có thể cảm nhận được những hành động của đối phương.
Còn Thiên Long cũng giống như người mù vậy cho dù cầm đèn pin soi cũng rất khó nhìn thấy tình hình xung quanh. Đây cũng là điều Diệp Thiên nắm chắc để đưa toàn bộ bọn chúng vào một chỗ.
Đứng lên nhè nhẹ, Diệp Thiên như quỷ vậy biến mất trong rừng rậm, im lặng biến mất sau Thiên Long.
Chỗ Diệp Thiên đứng dậy chưa đầy 2 phút có một con rắn xanh bò đến, đang tiến đến chỗ Diệp Thiên, một lúc sau nó bò đi và chui vào bụi cỏ.
Tục ngữ có câu: Lên núi thì dễ xuống núi mới khó, Phật Quảng Sơn có 5 ngọn núi tuy không cao lắm nhưng cây cối rất rậm rạp, mưa làm cho núi càng trơn ướt, không thể đi nhanh được.
Hơn nữa lại còn có Diệp Thiên đang âm thầm ẩn náu khiến cho Dong Binh Đoàn càng lo lắng đề phòng, chỉ cần xung quanh có chút gió thổi hay cảm thấy có hơi người là lập tức nổ súng.
- Rầm!
Lúc vừa đi được khoảng 30m A Hùng bỗng phát hiện ra phía bên trái có một bóng người, A Hùng bắn súng tự động về phía đó, tiếng súng cũng bị át bởi tiếng mưa.
- A Ngư, Tiểu Kim Tư, ông Lục các người bị làm sao vậy?
Tiếng súng vừa dứt, A Hùng phát hiện rõ ràng là có 3 người ở phía sau tắt thở rồi ngã lăn trên mặt đất.
Diệp Thiên dùng thủ đoạn, hai tay dính đầy máu tươi, các thành viên Dong Binh cảm thấy dựng hết cả lông tóc giống như bọn hắn không phải đối mặt với một người mà là một U Linh.
Thiên Long quay lại nhìn vết thương lớn trên yết hầu, rồi nói to:
- Đi, đừng dừng lại đuổi đến chỗ đất trống hắn sẽ không làm gì được nữa đâu.
Mặc dù đối phương đều là những cao thủ tùng lâm nhưng đối với Diệp Thiên mà nói nó chỉ giống như làm thịt con dê thôi, có khi ẩn sau cây có lúc lại áp sát bên đường mà bọn chúng đi.
Từ lưng núi xuống đến chân núi độ cao khoảng 100 đến 200 thước cuối cùng bên cạnh Thiên Long cũng chỉ còn có A Hùng và một vài người nữa.
- Ra đây, ra đây cho tao, có bản lĩnh thì ra đấu đi.
Cả đám huynh đệ đã chết A Hùng không thể thoát khỏi sự giày vò, đau khổ, xuống đến chân núi, đầu óc A Hùng muốn điên rồ lên.
- Tao sẽ giúp mày đạt được mục đích.
Lúc A Hùng vừa mới đánh xong còn chưa kịp đổi băng đạn thì lại mưa to giống như những viên đạn bắn vào mặt của cậu ta.
Theo bản năng A Hùng nhắm mắt lại, một cảm giác mát lạnh truyền từ trán xuống dưới bụng, cả cơ thể thấy rất thoải mái.
A Hùng mở mắt ra thì phát hiện thấy những người phía trước như một vật gì đó đỏ đỏ, xanh xanh, một lúc lâu sau A Hùng mới phản ứng trở lại, những điều đó đều do máu cậu ta.
Diệp Thiên dùng một đao rạch từ mi mắt xuống đến bụng, cái đó mất đi không một dấu vết, nếu là Yển Nguyệt đao, thì chỉ sợ chuyện chết toàn thây của A Hùng cũng đừng mong nghĩ đến.
- Ra đi, chết trong tay súng hãy giống nam tử chiến đấu một trận.
Những người bên cạnh đều đã chết, bây giờ Thiên Long cũng không còn màng đến tính mạng mình nữa, những thứ trên đời đều có thể vứt bỏ.
Xé mảnh vải ở gấu quần, Thiên Long quấn vào vết thương cho Đại Mã Sĩ, lạnh lùng nhìn về phía A Hùng chết.
Diệp Thiên có thể cảm nhận được đúng là trên người đối phương không có súng nhưng không hiểu sao trong lòng hắn luôn thấy có sự nguy hiểm không phải từ đối phương, điều này làm hắn đau đầu mà vẫn không hiểu.
- Ngươi là ai, vì sao lại phải truy sát ta?
Diệp Thiên đi ra, chỉ vào Thiên Long, việc ám sát bây giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
- Ta là Thiên Long, là sư huynh ta bảo làm!
Ánh mắt Thiên Long giống như sắp chết nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên.
Nếu không phải rất nhiều lần xem ảnh của Diệp Thiên thì Thiên Long cũng không thể tin thầy Tướng Pháp này lại có một gương mặt tuấn tú và còn trẻ như vậy, dường như tất cả những khổ tâm của hai mươi mấy năm theo Dong Binh Đoàn đi tàn sát dường như cũng không còn.
- Thái Lan? độc sư?
Mắt Diệp Thiên nhỏ lệ, nếu như là sư phụ của Đài Đà thì thực ra chuyện này cũng có lý, vốn dĩ hắn nghĩ vị sư phụ hàng đầu Thái Lan này đã chết rồi.
- Năm đó sư phụ ta là Lý Thiện Nguyên đã đấu với ông Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, sư phụ ngươi bị trục xuất khỏi Trung Quốc. Còn Diệp Thiên ta đã truy sát Đài Đà ở khắp Hồng Kông… ta sẽ tiễn ngươi đi gặp sư huynh của ngươi.
Diệp Thiên cũng không nói to nhưng cũng như cơn cuồng phong dội vào tai Thiên Long, y nghe xong sắc mặt liền biến đổi.
- Bớt nói nhảm đi, hôm nay chính là lúc để ta sẽ báo thù cho sư huynh.
Thiên Long hét to cắt lời Diệp Thiên, giơ đao trong tay lên đi về phía trước 1 bước, chém thẳng xuống Diệp Thiên.
Quyền thuật quan trọng của Thái Lan là binh khí, chiêu thức dùng đao của Thiên Long lại là học được từ Nhật Bản, y muốn đạt được đến ngũ giới thì phải dốc hết sức.
- Đao là đao sắc nhưng đao pháp là thường rồi.
Đối mặt với một đao dũng mãnh của Thiên Long, Diệp Thiên lắc đầu, cổ tay không một dấu vết giơ lên trước ngực rồi bỗng quát:
- Giết!
Phật Quảng Sơn không sát khí nhưng cũng không có dấu vết của hung binh, sau tiếng gào to của Diệp Thiên là một sát khí sắc bén lập tức đâm thẳng xuống ấn đường của Thiên Long.
Vốn là Diệp Thiên cũng chưa dự đoán được là sẽ có một trận tử chiến như thế với Thiên Long, dùng những thuật pháp đó cũng như đối phó với chính mình, sát khí xâm nhập vào trong đầu, trong nháy mắt người trở nên đờ đẫn.
- Chết!
Diệp Thiên hơi nghiêng người, Thiên Long cao lớn hơn vọt tới chắn trước hắn, cả người bay qua tám phần đầu dựng lên.
Trong nháy mắt dường như Thiên Long cũng tỉnh lại, trên mặt cười vẻ kì lạ.
- Ồ, không đúng!
Cùng lúc chém sạch bọn Thiên Long, trong lòng Diệp Thiên cũng có một cảm giác gợn lông tóc.
Ngày hôm nay, huynh đệ ba người đều uống say mèm, không ai cố gắng tiêu giảm cảm giác say, hai già một trẻ liền chen chúc trong phòng nhỏ hẹp của Cẩu Tâm Gia.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, những con gà được nuôi trong Tự Miếu bắt đầu gáy lên, Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn ba người đồng thời nhìn nhau cười, tình đồng môn giữa ba người thật khiến trái tim ấm áp.
Mặc dù không có quan hệ huyết thống, ba người tuổi tác lại chếnh lệch rất nhiều, nhưng cùng được truyền thừa một môn phái, cũng khiến cho bọn họ còn thân hơn so với anh em ruột.
- Trong núi thanh tịnh, lão đạo ta lại phải từ bỏ rồi!
Sau khi thức dậy, Cẩu Tâm Gia đi vào trong viện tập thể dục, quay mắt về phía điện thờ đã ở mấy chục năm, trong lòng có chút không muốn.
- Sư huynh, nhập thế hay xuất thế đối với huynh mà nói, còn không phải đều là giống nhau sao?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, tuy rằng thân trúng đạn và độc, nhưng hắn tuổi trẻ sức khỏe tốt, trải qua mấy ngày nay dưỡng thương, ngoài việc thân thể còn có chút suy yếu, tinh thần đã không khác trước kia.
- Đại sư huynh, nơi này huynh còn có thứ gì muốn mang đi hay không? Khi trở về đệ bảo người tới thu dọn một chút cho huynh!
Tả Gia Tuấn cũng từ trong nhà đi ra, trên tay cầm lấy cái điện thoại, vẻ mặt cười khổ.
Từ đêm hôm qua đến hiện tại, điện thoại di động của Tả Gia Tuấn có thể có hơn chục cuộc điện thoại, hắn và Diệp Thiên nếu tiếp tục không quay về, chỉ sợ Đường Văn Viễn sẽ tìm tới tận Phật Quảng sơn này.
Cẩu Tâm Gia vốn phóng túng, trong lòng có một chút không lỡ rời đi nhưng cũng rất mau tan thành mây khói , liếc mắt nhìn quanh một cái, nói:
- Ngoài thanh Muramasa, ở đây cũng không có gì đáng giá .
Tả Gia Tuấn gật gật đầu, nói:
- Vậy chúng ta đi thôi, đệ gọi xe lại đây đón.
Diệp Thiên mất tích liên lụy thật sự quá lớn, mà lúc trước hắn đánh gục quân của Thiên Long cũng khiến cho sóng gió nổi lên, Tả Gia Tuấn nghĩ nên mau chóng phản hồi Hồng Kông, đến lúc đó cho dù có người nào đó muốn bất lợi cho Diệp Thiên, cũng không thể trắng trợn mang súng truy sát giống mấy ngày hôm trước như vậy.
Cẩu Tâm Gia trầm ngâm một chút, cầm trong tay mang thanh “Muramasa” ném cho Diệp Thiên, nói:
- Các đệ xuống dưới chân núi chờ ta một hồi, ta muốn đi đến chỗ Tinh vân Đại hòa thượng cáo biệt, ở trên đất của người khác vài thập niên, cũng cần nể mặt người ta.
Tuy rằng Cẩu Tâm Gia lớn hơn so với Tinh Vân gần mười tuổi, nhưng hắn tu luyện thâm hậu, chuyện sống xác định là lâu hơn so với Tinh Vân.
Tinh Vân và Cẩu Tâm Gia cố nhiên là một tăng một đạo, nhưng hai người cũng có giao tình hơn nửa đời người, nhắc tới luyến tiếc với Phật Quảng sơn này của Cẩu Tâm Gia, cũng chỉ có Tinh vân Đại pháp sư mà thôi.
- Vâng, Đại sư huynh, bọn đệ ở dưới chân núi chờ huynh!
Tả Gia Tuấn gật gật đầu, từ khi biết những chuyện giữa Cẩu Tâm Gia và Tinh Vân, trong lòng hắn cũng rất bội phục đối với Tinh Vân hòa thượng.
Phải biết rằng, vị họ Tưởng kia ở Đài Loan chính là người quyền thế ngập trời, Tinh Vân dám mạo hiểm thu nhận và giúp đỡ Cẩu Tâm Gia, điều này là người thường không thể làm được.
Ra khỏi điện thờ, Cẩu Tâm Gia đi lên núi còn Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn thì hướng xuống dưới chân núi, nhưng ngay khi đi xuống đường vào núi, chân mày Tả Gia Tuấn bỗng nhiên nhíu lại.
- Sư huynh, bọn họ là ai?
Nhìn thấy chỗ đường lên núi đang đứng bốn người da trắng hình thể dũng mãnh, Diệp Thiên nắm “Muramasa” trong tay, hơi bước nhanh một chút, đứng trước người Tả Gia Tuấn.
Tuy rằng Tả Gia Tuấn công phu không tồi, nhưng năng lực cảm ứng đối với nguy hiểm so với Diệp Thiên vẫn là kém rất nhiều, khoảng cách gần như vậy, nếu như đối phương dùng súng bắn, Tả Gia Tuấn nhất định tránh không nổi.
- Sát khí thật mạnh? !
Diệp Thiên vừa đứng lên trước, bốn người da trắng nhất thời cảm giác hơi thở đều dồn dập, giống như đứng ở trước mặt bọn họ là một con Cự Long trong thần thoại Tây Phương, tỏa ra bên ngoài áp lực vô cùng mạnh.
Nhất là thanh đao Nhật Bản trong tay Diệp Thiên, giờ phút này không gió mà vang, phát ra tiếng ong ong, tựa hồ muốn thoát khỏi vỏ đao, uống máu địch.
Khi Diệp Thiên nhìn về phía bọn hắn, mấy người da trắng này nhịn không được cả người phát lạnh, trên người nổi da gà, trong đầu kìm lòng không được lại liên tưởng đến mấy ngày trước đây chứng kiến những người của Dong Binh chết như thế nào.
- Diệp tiên sinh, nhĩ hảo, ta gọi là Maracay Damodi, mấy vị này là đồng đội của tôi, chúng tôi nhận một lời uỷ thác, cần tiến hành bảo vệ ngài.
Đội bảo kê này đã nhận uỷ thác của Tống Vi Lan, sau mấy ngày tìm kiếm Diệp Thiên không có kết quả, bọn hắn đã bị Tả Gia Tuấn đuổi đi, nhưng cũng luôn luôn lưu ý nhất cử nhất động của Tả Gia Tuấn.
Hôm qua Tả Gia Tuấn đến Phật Quảng sơn, những người này cũng đi theo, chính là vì Phật Quảng sơn có quá nhiều miếu thờ, bọn hắn căn bản là không có cách nào tìm kiếm, chỉ có thể ở dưới chân núi chờ đợi .
Là đội trưởng đội bảo kê này, Maracay không thể không đứng ra, hắn sớm đã khắc ghi tướng mạo Diệp Thiên vào đầu, biết được chàng thanh niên trước mặt đầy sát khí này, chính là đối tượng bọn họ cần bảo hộ.
Nhưng lúc này Maracay có thể kết luận, hai mươi hai người Dong Binh kia tuyệt đối là chết trong tay Diệp Thiên, trong lòng nhịn không được không ngừng kêu khổ, nhân vật sát thần như vậy, đâu cần bọn họ bảo hộ?
- Bảo vệ tôi?
Diệp Thiên nghe cũng hiểu được Anh ngữ của đối phương, nghe vậy lặng đi một chút, hỏi:
- Các anh là nhận uỷ thác của ai?
- Diệp tiên sinh, người ủy thác chúng tôi chính là Tống nữ sĩ đang ở Mỹ, kỳ hạn là một năm, hi vọng... Hi vọng cậu không làm khó chúng tôi.
Lúc trước, khi đối mặt Tả Gia Tuấn, Maracay còn có chút ưu thế, nhưng hiện tại đứng ở trước mặt Diệp Thiên, chút kiêu căng trong lòng hắn đã sớm tan thành mây khói .
Mặc dù có lòng tin tuyệt đối đối với thương pháp của mình, nhưng Maracay cũng dám khẳng định, sợ là mình không rút nổi súng, cây đao trong tay đối phương kia liền cắt đứt cổ họng của mình.
Cho nên Maracay hoàn toàn không dám nói sẽ phụ trách được sự an toàn cho Diệp Thiên, hắn chỉ cầu Diệp Thiên có thể cho bọn họ đi theo, hoàn thành hợp đồng một năm này mà thôi.
- Diệp Thiên, là người mà mẹ của đệ phái tới, ta đã xác minh rồi.
Tả Gia Tuấn tiến lên vài bước, nhỏ giọng nói bên tai Diệp Thiên.
- Bọn họ thì có ích lợi gì? Còn thêm phiền ý chứ.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, không cho là việc làm của mẹ hắn là đúng, muốn an toàn cho mình, sớm một chút xử lý sạch tên Tống Hiểu Long đi chẳng phải xong sao?
- Dù sao số đông cũng khiến người khác kinh sợ, hiện tại đệ đang đứng ở thời buổi rối loạn, cứ giữ ở bên người đi.
Tuy rằng Tả Gia Tuấn cũng cảm giác mấy người bửo kê cao cấp này không có tác dụng gì, nhưng có bọn hắn theo bên người, có lẽ sẽ làm rất nhiều người phải dè chừng.
- Được rồi.
Diệp Thiên thở dài, nhìn về phía Maracay nói:
- Đi theo tôi thì được, nhưng tôi không hi vọng bị các anh quấy rầy đến cuộc sống của tôi, từ hôm nay trở đi, trừ phi xảy ra sự cố, nếu không các anh chỉ có thể đi cách tôi hai mươi mét trở lên.
Bảo tiêu, cái từ này ai cũng biết, nhưng ở Trung Quốc, không phải ai cũng có thể dùng, nhất là bảo tiêu người ngoại quốc, Diệp Thiên cũng không muốn về nước lại bị nhìn như gấu trúc.
Diệp Thiên mở miệng nói chuyện vài câu, sát khí trên người nháy mắt tiêu mất hết, điều này cũng làm cho mấy bảo tiêu kia nhẹ nhàng thở ra, Maracay vội vàng nói:
- Được, Diệp tiên sinh, chúng tôi nhất định làm theo ngài nói!
Từ khi nhìn thấy Diệp Thiên lần đầu tiên, trong lòng Maracay đã rõ ràng, đây là một người vô luận nội tâm hay ngoại lực cũng rất mạnh, những chuyện nếu như ngay cả Diệp Thiên đều ứng phó không nổi, vài người bọn hắn càng không thể.
Cho nên Diệp Thiên đưa ra yêu cầu tuy rằng có chút không hợp với quy tắc bảo vệ của bọn hắn, nhưng Maracay vẫn phải đồng ý. Phải biết rằng, chỉ cần làm xong một năm này, ba trăm ngàn Đô-la cũng đủ cho bọn hắn sống dư giả nửa đời sau.
- Được rồi, vậy các anh có thể cách tôi xa một chút ngay đi.
Diệp Thiên khoát tay áo, hắn một thân một mình đã quen, bị những người này đi theo, cả người đều cảm giác không thoải mái, nếu không phải vì thể diện của mẹ hắn, Diệp Thiên đã sớm đuổi hết mấy người này đi.
Maracay gật gật đầu, từ trong túi quần móc ra cái di động, nói:
- Diệp tiên sinh, bộ điện thoại này hi vọng ngài có thể mang theo, nó có công năng xác định vị trí vệ tinh, gặp phải chuyện khẩn cấp cũng tiện cho chúng tôi tìm kiếm ngài.
- Được, tôi lấy, các anh có thể đi.
Diệp Thiên đưa tay tiếp nhận điện thoại, điện thoại di động của hắn đã không biết tung tích từ đêm mưa gió đó, nhìn thấy Maracay lấy ra điện thoại còn nhỏ và hiện đại hơn so với thứ của mình, Diệp Thiên sẽ không chối từ.
Đám người Maracay hơi hơi cúi mình vái chào Diệp Thiên, trở về tới xe đỗ cách đó mấy chục mét, mới phát giác quần áo sau lưng đã hoàn toàn ướt đẫm, có thể thấy được vừa rồi Diệp Thiên đã tạo cho bọn hắn bao nhiêu áp lực.
- Muramasa này thật đúng là yêu đao, sát khí quá lớn, chỉ kém so với Vô Ngân một chút.
Maracay rời đi rồi, Diệp Thiên có chút kinh ngạc đánh giá thanh đao Muramasa.
Nhìn thấy Diệp Thiên muốn rút đao ra quan sát, Tả Gia Tuấn vội vàng ngăn hắn lại, nói:
- Diệp sư đệ, đao này đệ đem về đặt ở trong nhà, không có việc gì đừng đem ra, nếu không sẽ gây ra tai hoạ.
Cái đao Muramasa này, là võ sĩ rèn đao nổi tiếng Nhật Bản – Muromachi rèn ra, lại là Muramasa đời thứ nhất, ở Nhật Bản xếp hàng rất cao trong danh sách các danh đao.
Hơn nữa Nhật Bản lại là tộc người rất sĩ diện, nhất là võ sĩ Nhật Bản, lại còn được tôn nghiêm như sinh mạng, năm đó vị anh hùng Kitamiya mất đi thanh Muramasa này, về đến gia tộc thiếu chút nữa phải mổ bụng tự sát.
Cho nên nếu bị bọn họ biết được cây đao này ở trên tay Diệp Thiên, chỉ sợ sau này Diệp Thiên vĩnh viễn không có một ngày yên ổn, từ điểm đó nhìn lại, Muramasa này thật đúng là vật không thể dùng.
- Sư huynh, đệ biết.
Nghe xong Tả Gia Tuấn giải thích, Diệp Thiên gật gật đầu, nếu đổi là mấy ngày hôm trước, nói không chừng hắn còn thích cố ý khoe khoang, hấp dẫn phải Nhất đao Kitamiya đến báo thù rửa hận cho Đại sư huynh.
Nhưng đã trải qua lần tập sát đếm mưa đó, Diệp Thiên cũng cẩn thận hơn không ít, càng thêm khắc sâu đối với lời cổ nhân: không cần tỏ ra quân tử trong nguy cấp.
- Ồ? Lão Đường cùng Cung nữ sĩ đích thân đến sao?
Diệp Thiên cùng Tả Gia Tuấn nói chuyện, một chiếc xe thương vụ đi nhanh tới đường rẽ, Đường Văn Viễn cùng Cung Tiểu Tiểu, một trước một sau xuống xe.