Diệp Thiên từ trong hôn mê từ từ tỉnh lại, hắn không biết mình ngủ bao lâu, hiện tại thân ở phương nào, nhưng cảm giác giấc ngủ vô cùng ngọt ngào, chất độc trong người giống như đều tiêu mất hết.
Tục ngữ nói người trong giang hồ thân không thuộc về bản thân, Diệp Thiên không muốn bước vào kỳ môn giang hồ, nhưng từ khi hắn ra tay giết mấy tên trộm mộ, kỳ thật đã là xâm nhập vào trong đó, rồi đến đấu pháp với đệ, càng không cách nào tự kiềm chế.
Trong khoảng thời gian này, thần kinh Diệp Thiên luôn luôn rất căng thẳng, nhưng tựa hồ trải qua giấc ngủ này, mọi cảm xúc đều giảm bớt không ít, khiến tâm trí Diệp Thiên trở nên vô cùng minh mẫn.
- Đây ... Đây là đâu?
Còn chưa mở được to mắt, mũi của Diệp Thiên liền ngửi được một mùi đàn hương, mùi rất nhẹ nhàng, vào trong mũi làm cho lòng người không còn một chút tạp niệm.
- Đàn Hương của Ấn Độ?
Diệp Thiên buột miệng nói, sau khi mở mắt ra, thấy bên giường một mùi thơm ngát, hương thơm quanh quẩn.
Lý Thiện Nguyên – sư phụ của Diệp Thiên vốn không thích gì những thứ nhập từ nước ngoài, nhưng chỉ riêng lá trà và đàn hương thì rất thích, sở dĩ lựa chọn sống ở Mao Sơn, bởi vì nơi đó có mọc một loại lá trà mà Lý Thiện Nguyên yêu thích nhất.
Mà mỗi khi Diệp Thiên luyện công, Lý Thiện Nguyên luôn châm một cây đàn hương, mùi hương này quả là độc nhất vô nhị, nhưng lúc Diệp Thiên mười tuổi, lão đạo sĩ đã dùng hết số đàn hương đó.
Tuy rằng thời gian đã qua hơn mười năm, nhưng Diệp Thiên vẫn nhớ ra mùi hương của loại đàn hương này, liền thốt lên.
- Người bạn nhỏ kiến thức thật rộng rãi, không sai, đúng là đàn hương của Ấn Độ!
Một thanh âm già nua vang lên bên tai Diệp Thiên, quay đầu nhìn lại, Diệp Thiên thấy tại trước giường chính mình đang nằm, một đạo sĩ dáng người gầy yếu đang ngồi.
Đạo sĩ này mặc một bộ áo bào thanh lan, trên đầu đội một cái mũ bẹp Hỗn Nguyên, dùng một cây trâm ngọc cài tóc, tóc nhìn rất chỉnh tề.
Đạo sĩ tuy rằng dáng người cực kỳ gầy yếu, nhưng sắc mặt cũng rất hồng hào, trên mặt không có một nếp nhăn, nhưng từ mát người nọ, Diệp Thiên lại có thể nhìn ra, người đạo sĩ này tuổi thọ ít nhất cũng phải bảy mươi có hơn.
Diệp Thiên dùng lực thắt lưng, ngồi dậy từ ván giường, chắp tay với lão đạo sĩ trước mặt, mở miệng hỏi:
- Xin hỏi chân nhân, là ngài cứu tiểu tử?
Tuy rằng không biết mình ngất mê trong bao lâu, nhưng chuyện trước khi bị ngất mê, Diệp Thiên vẫn nhớ rõ, hắn nhớ rõ mình té xỉu ở trước cửa một điện thờ, hiện tại chính mình hẳn là đang ở trong điện thờ.
Cúi đầu nhìn xuống cánh tay phải của mình, miệng vết thuơng kia được thoa một tầng thảo dược, chỉ cảm thấy một chút man mát, mà miệng vết thương chữ thập do hắn dùng Vô Ngân vẽ ra, dĩ nhiên đã đóng vảy.
- Cơ duyên trùng hợp thôi, thấy người xa tới mà có thể thấy chết mà không cứu được sao?
Đạo sĩ kia cười, đứng lên rót chén nước cho Diệp Thiên, nói:
- Cậu trúng độc rắn, độc tính cực kỳ mãnh liệt, nhưng may mắn trước đó cậu đã hút được độc ra, hơn nữa chân khí trong cơ thể cậu rất mạnh, bảo vệ tâm mạch, nếu không lão đạo sĩ ta dù luôn luôn có thuốc giải độc, cũng không cứu được tính mệnh của cậu.
Nghe thấy đạo sĩ nói vậy, Diệp Thiên nhớ tới chân khí trong cơ thể, nhất thời phát hiện chân khí chạy tự nhiên, không có chút đình trệ, cũng chính như lão đạo sĩ nói, chất độc dĩ nhiên đã bị diệt hết .
Nhận thấy thân thể không còn đáng ngại, Diệp Thiên lập tức từ trên giường đi xuống mặt đất, bái một cái thật sậu đối với lão đạo sĩ này, mở miệng nói:
- Đa tạ chân nhân, xin hỏi chân nhân đạo hiệu gì, tiểu tử Diệp Thiên ngày sau dâng hương khói, tạ ơn chân nhân cứu mạng!
Tính mạng của Diệp Thiên nầy tánh mạng đối với lão đạo sĩ mà nói có lẽ không đáng giá chút tiền, nhưng Diệp Thiên cũng rất quý trọng, hắn biết, chính mình thiếu nợ ơn người ta, ơn cứu mạng giống như sinh ra lần nữa, làm như thế nào cũng đều không đủ. Bạn đang đọc truyện tại - truyenfull.vn
- Đạo hiệu? Ha ha, nơi này mấy kẻ ngốc cũng gọi ta là Nguyên Dương Tử, cậu bạn nhỏ kêu ta Nguyên Dương đi!
Lão đạo sĩ cười đưa chén trà trong tay cho Diệp Thiên.
- Nguyên Dương Tử?
Diệp Thiên nghe vậy trong lòng khẽ động, trên mặt lộ ra kinh hỉ.
Trước đây, không phải bậc thánh nhân không được có chữ "Tử" sau tên.
Giống Khổng Tử, Mạnh Tử, Trang Tử cùng Ba Phác Tử - Cát Hồng, Tam Phong Tử - Trương Tam Phong của Đạo gia … đều là người khai sơn lập phái, người trước mặt này có thể được người đời gọi là Nguyên Dương Tử, nói vậy cũng là một cao nhân đạo pháp tinh thâm.
- Ồ, Nguyên Dương chân nhân, ngài... cánh tay của ngài?
Khi tiếp nhận chén trà từ Nguyên Dương Tử truyền cho, Diệp Thiên mới phát hiện, cảm thấy lão đạo sĩ này có vẻ gầy yếu như thế, là do thiếu một cánh tay trái.
- Ha ha, không có gì.
Nhìn thấy Diệp Thiên tỏ ra kinh ngạc, lão đạo sĩ trái lại rất thoải mái, cười cười nói:
- Năm đó tranh đấu cùng người ta, tài nghệ không bằng người ta, liền trở thành như thế .
Phóng xuất ra chân khí điều tra người khác là một hành vi cực kỳ bất lịch sự, nên Diệp Thiên vừa rồi cũng không đi cảm ứng khí cơ trong cơ thể đối phương, nhưng nghe thấy lão đạo sĩ nói vậy, Diệp Thiên cũng nổi lòng hiếu kỳ, nhịn không được phóng ra chân khí của mình.
Thử một lần cũng khiến Diệp Thiên kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện chân khí trong cơ thể đối phương mạnh không lường được, giống như một cái động tối, chính mình không thể thăm dò được!
Người này tu luyện có phần tương đồng với hắn, Diệp Thiên lúc này kinh ngạc không ít, từ khi hắn vào đời tới nay, ngoài Lý Thiện Nguyên mọc cánh thành tiên thành tiên ra, Diệp Thiên chưa gặp qua bất kỳ một người nào có thể đạt tới cảnh giới luyện khí Hóa Thần.
Nhưng ở một điện thờ trong núi này, lại có thể xuất hiện một người như vậy, khiến tâm trí Diệp Thiên nhất thời khuấy động, cũng quên mất việc thu hồi nguyên khí của mình.
- Ý, người bạn nhỏ, cậu ... cậu tuổi còn trẻ, làm thế nào cũng đạt tới cảnh giới như vậy?
Lão đạo sĩ tự chữa thương cho Diệp Thiên, mặc dù biết nguyên khí của hắn rất mạnh, nhưng thật không nghĩ tới Diệp Thiên đạt tới cảnh giới cao như thế.
- Tôi … chỉ là cơ duyên trùng hợp thôi.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nhìn về phía Nguyên Dương Tử, hỏi:
- Thực ra ngài đã đạt tới cảnh giới luyện khí Hóa Thần, trên đời này còn có ai có thể làm gì được ngài?
Công phu tới được cảnh giới luyện khí Hóa Thần, tâm trí sẽ xuất hiện dự cảm, biết trước tương lai, chỉ cần bạn muốn, đại khái là có thể tránh được nguy hiểm tiến đến.
Giống như là Diệp Thiên lần này gặp nạn, cũng là hắn có ý định muốn biết người nào muốn tiêu diệt đuổi giết hắn. Bằng không, từ lúc ở làng chài, Diệp Thiên đã có thể chạy trốn. Người của Thiên Long hoàn toàn không có cơ hội bao vây được hắn.
Cho nên Diệp Thiên dám khẳng định, cánh tay lão đạo sĩ kia, nhất định là bị mất vì trúng độc.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thiên hơi có chút mất tinh thần, hắn vốn cho là trên đời này chỉ có mình một người đạt được đến cảnh giới luyện khí Hóa Thần, không nghĩ rằng là bản thân chỉ là Ếch ngồi đáy giếng.
- Người bạn nhỏ, khi đó ta mới chỉ vào đến cảnh giới Kình Lực, còn chưa đạt tới cảnh giứoi hịên tại đâu.
Lão đạo sĩ nghe vậy cười khổ một tiếng, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm lại, mở miệng nói:
- Người bạn nhỏ, Tiểu hữu, Phật gia nói đến nhân quả, Đạo gia nói đến duyên phận, hôm nay ta và cậu có duyên, lão đạo sĩ ta có một chuyện muốn hỏi, hi vọng cậu có thể thành thật trả lời!
Thấy Nguyên Dương Tử nghiêm túc như thế, Diệp Thiên cũng thu lại vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói:
- Nguyên Dương chân nhân xin cứ hỏi, phàm là Diệp Thiên biết, tuyệt đối không dám có bất kỳ giấu diếm!
- Được, vậy lão đạo ta sẽ hỏi!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, từ cánh tay không bị cụt của Nguyên Dương Tử kia, đột nhiên xuất hiện hai thứ đồ, bỏ ra bàn.
- Xin hỏi, người bạn nhỏ này, hai đồ vật này là từ đâu mà đến ? !
Lấy ra hai thứ này, Nguyên Dương Tử nhanh chóng nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, tựa hồ đang xác nhận hắn có nói dối hay không.
- Ông ... vì sao ông lấy đồ trên người của tôi?
Nhìn thấy hai món đồ vật đó, Diệp Thiên biến sắc, đưa tay sờ soạng trên người, la bàn và "Đại Tề Thông Bảo" cũng không thấy đâu, chỉ có Vô Ngân nằm ở bên hông của mình.
- Người bạn nhỏ, không phải ta cố ý, mà là khi chữa thương cho cậu thấy từ bên người cậu rơi ra thôi.
Nguyên Dương Tử lắc lắc đầu, nói:
- Hai thứ này có liên quan đến ta, mong rằng người bạn nhỏ nói thật, Nguyên Dương vô cùng cảm kích!
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, gần như là lầu bầu nói:
- Đồ sư môn làm sao lại có liên quan tới ông?
- Sư môn? !
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, hai mắt lão đạo sĩ trợn lên.
- Nguồn gốc? !
Sau khi lão đạo sĩ lập lại một lần lời của Diệp Thiên, trong lòng Diệp Thiên cũng nhận thấy có chút gì.
- Ông ... ông họ Cẩu, tên là Tâm Gia? !
- Cậu ... Sư phụ của cậu chính là họ Lý, tên là Thiện Nguyên? !
Diệp Thiên và Nguyên Dương Tử đồng thời quát lên, trên mặt đều lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Nguyên Dương Tử còn khá hơn, khi nhìn thấy La bàn và đồng Đại Tề Thông Bảo mà sư phụ thường xuyên thưởng thức, trong lòng đã có vài phần suy đoán.
Nhưng Diệp Thiên thì khác, bất kể như thế nào hắn cũng chưa thể nghĩ đến, lại có thể gặp được Đại sư huynh của mình mất tích mấy chục năm ở trên núi Phật Quảng Sơn này, đây quả thực khiến cho hắn cảm thấy giống như đang ở trong mơ.
Diệp Thiên hô lên:
- Đại ... Đại sư huynh?
- Cậu là đệ tử mà sư phụ ta thu nhận?
Lúc này Nguyên Dương Tử đã có thể xác định thân phận Diệp Thiên, tay phải ở bên hông chụp tới, gỡ xuống một khối ngọc bội, nói:
- Đây là pháp khí của sư phụ tăng cho ta khi ly biệt năm 1949, có thể chứng minh thân phận của ta!
- Sư huynh!
Diệp Thiên lui về phía sau hai bước, một cái lạy dài liền bái xuống, hắn biết sư phụ năm đó có mấy khối ngọc là pháp khí, đã tặng cho Đại sư huynh Cẩu Tâm Gia cùng Nhị sư huynh Tả Gia Tuấn.
- Diệp... Đệ kêu Diệp Thiên phải không?
Cẩu Tâm Gia có chút run rẩy, hỏi:
- Sư... Sư phụ, lão nhân gia, ông ấy, còn... còn trên đời không?
Cẩu Tâm Gia từ nhỏ đi theo Lý Thiện Nguyên học nghệ, tình thầy trò không thua gì cha con, mặc dù rời Đại Lục đã gần năm mươi năm, nhưng Cẩu Tâm Gia không có lúc nào là không nhớ tới giọng nói và dáng điệu, vẻ mặt vui cười của lão đạo sĩ.
Cẩu Tâm Gia cũng hiểu được, lão đạo sĩ nếu quả thật sống đến hiện tại trong lời nói, chỉ sợ tuổi đã vượt qua một trăm ba mươi tuổi, nhưng trong lòng hắn luôn còn tồn tại một chút hi vọng, hi vọng từ trong miệng Diệp Thiên biết được tin sư phụ còn tại thế!
Diệp Thiên ảm đạm lắc đầu, ngữ khí bi thương nói:
- Đại sư huynh, sư phụ đã mọc cánh thành tiên ba năm trước đây!
Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Cẩu Tâm Gia vẫn biến sắc mặt, chân lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngã người trên ghế.
- Sư huynh, sư phụ ra đi vô cùng thanh thản!
Diệp Thiên xông về phía trước mấy bước, đỡ Cẩu Tâm Gia, khi nắm lấy tay áo cánh tay trái trống rỗng kia thì trong mắt không khỏi lộ ra một tia tàn khốc, mở miệng hỏi:
- Sư huynh, cánh tay trái của huynh rốt cục là người nào gây nên?