- Không đề cập tới chuyện này vội, Diệp Thiên, đệ mau nói cho ta nghe một chút đi, mấy năm đó sư phụ như thế nào, ông ấy sống có chịu khổ gì không?
Cẩu Tâm Gia lắc lắc đầu, cánh tay trái đã bị chặt đứt gần nửa thế kỷ, thời gian là thuốc tốt nhất phủ lên vết thương, lúc này Cẩu Tâm Gia chỉ quan tâm chính là cuộc sống sư phụ mấy năm trước.
Diệp Thiên nhìn nhìn sắc mặt Đại sư huynh, biết chuyện này khẳng định có rất nhiều uẩn khúc, lập tức cũng không còn truy vấn, mở miệng nói:
- Những năm đầu niên đại tám mươi đệ được sư phụ thu về, thân thể sư phụ khoẻ mạnh, luôn luôn vô bệnh vô tai họa, mấy năm trước đại nạn đến mới mọc cánh thành tiên...
Ngoài chuyện mình có được truyền thừa Ma Y một cách ly kỳ ra, Diệp Thiên không chút giấu diếm Đại sư huynh, đem những chuyện xảy ra giữa mình và lão đạo sĩ kể lại toàn bộ cho Cẩu Tâm Gia.
Nghe nói từng vì Lý Thiện Nguyên mà nghịch yểu cải mệnh, ánh mắt Cẩu Tâm Gia lộ ra ngạc nhiên, chờ Diệp Thiên nói đến chuyện sư phụ mọc cánh thành tiên, Cẩu Tâm Gia cũng không khỏi bi thương.
Tuy rằng đã gần bát tuần (tuổi 80) , nhưng sư ân rất nặng, sau khi Diệp Thiên nói xong chuyện hơn mười năm sau này, Cẩu Tâm Gia vốn luôn biểu hiện không hề bận tâm điều gì, lúc này cũng là nước mắt tung hoành.
Thấy Cẩu Tâm Gia bi thương, cả người đều đang run rẩy, Diệp Thiên khuyên giải an ủi nói :
- Sư huynh, không cần quá thương tâm, sư phụ nếu biết được huynh đệ chúng ta gặp lại, nói vậy cũng rất vui mừng !
Cẩu Tâm Gia lau nước mắt nơi khóe mắt, thở dài nói:
- Năm đó khẩn cầu sư phụ đi Đài Loan cùng huynh, sư phụ không đồng ý, nếu không cũng không đến nỗi năm mươi năm không thể gặp lại!
- Sư huynh, phàm là cuộc sống đều có thiên định, sư phụ nghiên cứu uyên thâm, người ở lại Đại Lục, đương nhiên có lý do của người.
Lời này nói với Đại sư huynh cũng không phải Diệp Thiên dám nói bừa, nếu lão đạo sĩ tới Đài Loan, vậy đâu còn có hắn và Nhị sư huynh?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Cẩu Tâm Gia lặng đi một chút, tiện đà sờ sờ cánh tay trống rỗng của chính mình, gật đầu nói:
- Đệ nói rất đúng, sư phụ nếu thật sự đến đây, nói không chừng còn bị liên luỵ vì ta.
- Đại sư huynh, huynh ... thương thế kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Thiên lại một lần nữa truy vấn, lúc trước đã giết hơn mai mươi người, sát khí trong lòng Diệp Thiên còn chưa tiêu, lúc nói chuyện sát khí cũng lộ ra.
- Không nói chuyện này, không nói chuyện này nữa...
Cẩu Tâm Gia khoát tay áo, nói:
- Theo như như lời đệ nói, Tả Gia Tuấn cũng là sư đệ của ta?
Tuy rằng lánh đời ẩn cư ở Phật Quảng sơn này, nhưng không phải là Cẩu Tâm Gia đều hoàn toàn không biết gì đối với thế sự cả, Á Tả đại sư hàng đầu Đông Nam hắn cũng đã nghe nói qua, nhưng không biết người kia lại là sư đệ - đồng môn của mình.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Vâng, Nhị sư huynh đang ở Hồng Kông, đệ gọi điện thoại cho huynh ấy, để cho huynh ấy tới nhé! Ba huynh đệ chúng ta cũng có thể sum họp !
Lúc này Diệp Thiên vẫn hồn nhiên không biết Tả Gia Tuấn sớm đã chạy đến Đài Loan, lúc này còn đang nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng, nơi nơi ở tìm kiếm mình!
Vài thập niên dốc lòng tĩnh tu, khiến Cẩu Tâm Gia rất nhanh liền từ trong bi thương khi biết được sư phụ không còn tại thế, lấy lại bình tĩnh, nghĩ một chút nói:
- Lâu ngày huynh không liên lạc cùng ngoại giới, nơi này thật sự không có điện thoại, vả lại đệ đừng nóng vội, nghỉ ngơi hai ngày trước đã, huynh mang đệ đi đến chỗ Tinh vân Đại hòa thượng gọi điện thoại.
Bởi vì chất độc mà Diệp Thiên trúng phải quá mãnh liệt, tuy rằng đã rút độc ra cho hắn, nhưng đã bị thương nguyên khí, cần điều dưỡng khôi phục dần .
Hơn nữa Cẩu Tâm Gia cũng biết một chút về chuyện hai ngày trước, đêm đó tiểu sư đệ ra tay quá độc, hắn cũng không muốn để tiết lộ tung tích Diệp Thiên, để tránh mang đến phiền toái không cần thiết cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên chợt nghe bụng truyền đến một tràng "Ùng ục", trên mặt không khỏi đỏ lên, mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, sư huynh, đệ hôn mê bao lâu rồi?
- 3 ngày, dư độc trong cơ thể của đệ chưa hết, huynh sợ ngươi sớm tỉnh dậy khí huyết vận hành nhanh hơn, dùng chút thảo dược an thần cho đệ ngủ thêm một ngày, đói bụng hả? Ta đã nấu cháo rồi, đợi chút sẽ bưng tới cho đệ ...
Khi lau chùi thân thể cho Diệp Thiên, nhìn thấy la bàn và đồng tiền mà sư phụ thường xuyên thưởng thức, Cẩu Tâm Gia cũng đoán Diệp Thiên nhất định có quan hệ sâu xa với mình, cho nên cũng dốc sức giúp Diệp Thiên tiêu độc chữa thương.
- Ba ngày cơ à?
Diệp Thiên nghe vậy kinh hãi, vội vàng một kéo Cẩu Tâm Gia lại, nói:
- Đại sư huynh, đệ ... nếu không đi ra ngoài, bên ngoài chỉ sợ sẽ rối loạn!
Không nói đến Nhị sư huynh Tả Gia Tuấn, chính là Đường Văn Viễn vì bản thân muốn sống lâu vài năm, chỉ sợ lúc này đã liều mạng tìm mình, hơn nữa còn có Cung Tiểu Tiểu, hai đại siêu cấp phú hào tuyệt đối không thể để Diệp Thiên mất tích như vậy.
Diệp Thiên đoán không lầm, Đường Văn Viễn quả thật đang nóng ruột, vốn nghe theo Tả Gia Tuấn, yên lặng chờ đợi hai ngày, nhưng Diệp Thiên vẫn không thấy tung tích, Đường lão gia lúc này cũng đã chạy tới Đài Loan.
Lúc này cả Cao Hùng, bất kể là cảnh sát hay là giới xã hội đen, cơ hồ đều truyền tay nhau tấm bắt ảnh chụp của Diệp Thiên, có thể nói là toàn dân bị khuấy động, đều đang tìm Diệp Thiên, chẳng qua không ai nghĩ tới, ngay từ đầu, trường hoàn toàn không rời khỏi Phật Quảng sơn.
Lúc ấy cũng có cảnh sát tìm đến điện thờ này, chính là Cẩu Tâm Gia sợ những cảnh sát kia muốn bắt Diệp Thiên về quy án, liền nói dối không biết việc này, rồi để đám cảnh sát đi.
Mà mọi người cũng đều nghĩ là Diệp Thiên sớm đã rời Phật Quảng sơn, nên mấy ngày này cũng không về đây tìm kiếm, nhưng phạm vi tìm kiếm Diệp Thiên, lại cũng lan đến khắp cả Đài Loan.
- Không được, đệ muốn đi gọi điện thoại trước!
Tâm tư Diệp Thiên kích động, liền suy đoán cẩn thận và sử dụng cả các đốt ngón tay, không khỏi lòng nóng như lửa đốt, Đường Văn Viễn bọn họ sốt ruột, Diệp Thiên thật ra không để trong lòng, nhưng vạn nhất truyền về nhà, chẳng phải là sẽ khiến cha và mọi người lo lắng sao?
- Diệp Yêu, đệ giết nhiều người như vậy, hiện tại đi ra ngoài không thích hợp, như vậy đi, đệ đợi nửa giờ nữa, huynh đi tìm điện thoại cho đệ!
Cẩu Tâm Gia đưa tay ngăn cản Diệp Thiên, người khác có thể không biết là vụ huyết án kia là do Diệp Thiên làm nhưng Cẩu Tâm Gia cũng rất rõ ràng, viên đạn hõm vai của Diệp Thiên chính tay hắn đã lấy ra.
- Vậy … được rồi, sư huynh, phiền huynh rồi!
Diệp Thiên nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng, hắn hiện tại cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào, một lúc giết hơn mai mươi người, thật đúng là Diệp Thiên có chút chột dạ.
- Trước tiên đệ hãy ăn hết bát cháo này đi! Một lát huynh sẽ trở lại.
Lão đạo sĩ ra khỏi phòng, bưng tới một bát cháo, nhanh nhẹn đặt ở trước mặt Diệp Thiên, lúc này mới xoay người ra khỏi điện thờ.
Lúc này Diệp Thiên cũng thật sự là đói bụng, bất chấp bát cháo nóng hôi hổi, một hơi húp sạch, vừa rồi mải nói chuyện cùng sư huynh, hiện tại mới có thời gian quan sát chỗ điện thờ này.
Diệp Thiên đang ở một gian phòng phía sau điện thờ, nơi này có một sân, trong sân có một cái giếng nước, có cả thảy bốn gian phòng quanh sân, ngoài gian phòng này có thể ở, ba gian phòng khác thì có một gian phòng bếp và hai phòng để tạp vật.
Bởi vì Diệp Thiên ở trong phòng này, Cẩu Tâm Gia tạm thời chuyển sang ở trong một gian tạp vật, nhưng cũng chỉ là dùng mấy khối gạch đặt dưới cái ván cửa, biến nó thành giường.
Xuyên qua hành lang gấp khúc chính là Chủ Điện của điện thờ, bên trong thờ phụng không phải Tam Thanh lão tổ, mà là tổ sư của Ma Y, nếu như trước khi Diệp Thiên ngất mê nhìn thấy nơi này, chắc chắn đã có thể đoán được thân phận Cẩu Tâm Gia.
- Sư huynh sống thật đúng là bần khổ, mẹ nó chứ, mấy lão hòa thượng quả không ra gì!
Sau khi đi lại quanh điện thờ không lớn một vòng, Diệp Thiên quay về phòng, nơi này ngoài một bàn có ghế dựa và một cái giường, không còn vật gì khác, thậm chí cả đèn điện cũng chưa thấy có.
Phải biết rằng, ngay cả điện thờ của Diệp Thiên ở Mao Sơn, mấy năm trước đều được kéo đèn điện, Phật Quảng sơn này ban đêm đèn đuốc sáng trưng, nhưng chỉ có ngôi điện thờ này không có, có thể thấy được sư huynh đã bị những hòa thượng kia coi thường như thế nào.
- Diệp Thiên, điện thoại đây, ồ, cháo đều đã ăn xong rồi hả? Huynh mới kiếm được ít gạo từ chỗ Đại hòa thượng, buổi tối chúng ta có cơm ăn rồi!
Cẩu Tâm Gia không để Diệp Thiên đợi bao lâu, cũng chỉ hơn hai mươi phút, liền chạy trở về, lấy ra một cái điện thoại di động đưa cho Diệp Thiên, cười nói:
- Thứ này ta không biết dùng, Đại hòa thượng dạy ta một hồi cũng không nhớ được, đệ có biết dùng hay không vậy?
- Đệ có, đệ sẽ dùng!
Diệp Thiên không đi nghe điện thoại, mà lập tức phụ giúp Cẩu Tâm Gia hạ mấy túi đeo trên đầu vai xuống, mở ra vừa nhìn, liền phát hiện trong túi có ít cải củ khô cắt miếng, ánh mắt Diệp Thiên nhịn không được liền ươn ướt.
- Sư... Sư huynh, ngươi... bình thường huynh chỉ ăn những thứ này?
Sư huynh tuổi tác đã cao, còn thiếu một cánh tay, bình thường không có người ở bên hầu hạ không nói, mỗi ngày đều ăn mấy thứ này, xem ra thân hình gầy gò kia cũng không phải do luyện công gây ra.
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia cười cười, mở miệng nói:
- Sư đệ, công lực tới cảnh giới như chúng ta, ăn cái gì cũng giống nhau, sơn hào hải vị cố nhiên có thể no bụng, nhưng cơm rau dưa cũng có thể thỏa mãn nhu cầu thân thể.
Nửa đời trước Cẩu Tâm Gia hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng mấy chục năm trước đã trải qua một lần thay đổi lớn, sớm có thể làm được chuyện không vì có của mà vui, không vì mất mà bi thương.
Nếu không hôm nay nghe được tin tức về tiên sư, tâm trạng ông ta đã không biến hóa nhanh như vậy, theo điểm này mà nói, tâm trạng của ông ta tu vi chỉ kém Lý Thiện Nguyên.
- Sư huynh, huynh sống cũng thật khổ !
Diệp Thiên lắc đầu liên tục, bỗng nhiên trong lòng toát ra một nghi vấn, mở miệng nói:
- Sư huynh, Phật Quảng sơn này là Thánh Địa Phật giáo, sao lại ... làm sao có thể nhiều thêm một điện thờ của huynh như vậy?
Trước lúc ngất mê, trong lòng Diệp Thiên đã bắt đầu thầm nghĩ, nhưng cho tới giờ khắc này mới có cơ hội hỏi ra.
- Hắc hắc, đó là Tinh vân Đại hòa thượng chơi cờ bại bởi tay ta!
Nghe được câu hỏi của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia cười đắc ý, vẻ mặt mười phần giống như là một đứa trẻ.
Lúc đầu Cẩu Tâm Gia vốn là ở nhờ một ngôi miếu ở Phật Quảng sơn, nhưng nghĩ đến những gì được sư môn truyền thừa, hắn cùng với Tinh vân đại sư đánh cá cược, thắng được một tòa ngôi Miếu nhỏ, biến đổi chỗ này thành điện thờ Ma Y.
Chính là vì ở Phật Quảng sơn, những người tới đều là tín đồ Phật giáo, không người nào tin theo đạo giáo, hơn nữa Cẩu Tâm Gia có ẩn tình khác, cũng không muốn truyền đạo, cho nên điện thờ tồn tại vài thập niên rồi, vẫn không được người đời biết đến.