Ngôi điện thờ trên Phật Quảng sơn này, đối với tín đồ Phật giáo mà nói cũng không có gì quá đặc biệt, còn với các tăng nhân khắp núi thì không có người nào không biết điện thờ này.
- Đây ... đây không phải là tượng tổ sư sao?
Tiến vào đến đại điện của điện thờ, nhìn thấy bức tượng vị cao nhân, Tả Gia Tuấn hối hận không ngừng, nếu trước đó hắn sớm lên tới nơi này, có lẽ đã sớm đã tìm được Diệp Thiên cùng Đại sư huynh .
Đánh giá một chút điện thờ, Tả Gia Tuấn liền lớn tiếng kêu lên:
- Diệp Thiên, Diệp Thiên, Đại sư huynh? !
- Cậu là … Tả sư đệ?
Một giọng nói có chút già nua từ phía sau đại điện vang lên, Tả Gia Tuấn nhìn lại theo tiếng nói, cả người bỗng nhiên ngây ngẩn.
Sau một lúc lâu, Tả Gia Tuấn không kìm lòng được buột miệng nói ra:
- Sư …sư phụ? À, không, sư huynh!
Lão đạo sĩ trước mặt này thật sự là quá mức giống Lý Thiện Nguyên, ngoài diện mạo hơi khác, dáng người và vẻ xuất trần lẫn khí chất cơ hồ là giống nhau như đúc, đột nhiên nhìn lại, Tả Gia Tuấn thiếu chút nữa nhận sai .
Kỳ thật không chỉ là Tả Gia Tuấn, ngay cả Diệp Thiên khi đối mặt Cẩu Tâm Gia cũng thường có ảo giác này, Đại sư huynh và sư phụ đều đạo sĩ theo quy củ, hai người có rất nhiều điểm tương tự.
- Tả sư đệ, đến phòng phía sau đi, tiểu sư đệ cũng ở đó!
Cẩu Tâm Gia lộ ra nụ cười như trẻ con, trong một ngày nhìn thấy hai vị sư đệ đồng môn, điều này khiến cho hắn vui không tả siết.
Tâm trạng được tu vi tới cảnh giới này, Cẩu Tâm Gia lại không đi khống chế vui buồn của mình, đạo pháp tự nhiên mọi sự tùy tâm, nên khóc cứ khóc, nên cười cứ tự nhiên nở nụ cười.
Một bước nhảy sang phòng sau, Tả Gia Tuấn liền thấy Diệp Thiên đang băng bó nơi bả vai, vội vàng đi lên hai bước, hỏi:
- Diệp Thiên, đệ bị thương?
Tả Gia Tuấn còn tưởng rằng Diệp Thiên muốn trốn tránh trách nhiệm giết người lần này, nhưng từ hiện tại xem ra, sự tình không phải đơn giản như vậy.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
- Lần này đệ hơi khinh thường, bả vai đã trúng đạn, chỗ này cũng bị độc xà cắn một cái, nếu không phải gặp được Đại Sư huynh, tánh mạng của đệ chắc không giữ được!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Cẩu Tâm Gia cười nói:
- Tiểu sư đệ, đệ phúc trạch thâm hậu, không phải người đoản mệnh, cả đời tuy nhiều khó khăn, nhưng lại là hữu kinh vô hiểm !
Diệp Thiên cũng là người trong kỳ môn, Cẩu Tâm Gia dù tu luyện cao, tuy rằng không xem được mạng cho Diệp Thiên, nhưng vẫn có thể từ tướng mạo của Diệp Thiên nhìn ra một ít manh mối.
Giống như là Diệp Thiên năm đó cũng từng suy diễn ra thời gian đại nạn của lão đạo sĩ, chỉ tiếc khi đó công lực của hắn còn thấp, nên bị đả thương hơi nghiêm trọng một chút thôi.
- Môn hạ Ma Y, Tả Gia Tuấn bái kiến Đại sư huynh!
Đến khi Cẩu Tâm Gia nói xong vài câu, Tả Gia Tuấn sửa sang lại quần áo đi đến trước mặt Cẩu Tâm Gia, cung kính bái một cái lạy dài.
Người trong Kỳ môn chú ý nhất là thân phận vai vế, sau khi Lý Thiện Nguyên qua đời, Cẩu Tâm Gia dĩ nhiên là người có vai vế cao nhất Ma Y Nhất Mạch, chỉ cần Diệp Thiên không được lộng quyền môn chủ, lúc này đều cần tôn kính Cẩu Tâm Gia nhất.
Cẩu Tâm Gia đi nhanh về truớc vài bước, dùng một cánh tay kéo Tả Gia Tuấn, cười nói:
- Tả sư đệ ở Đài Loan, thanh danh không kém đâu, chính là vì lúc trước huynh không biết chúng ta cùng một nhà, nên hơn mười năm mới gặp ...
- Ở trước mặt sư huynh, Gia Tuấn có thanh danh gì đáng nói? !
Tả Gia Tuấn nghe Cẩu Tâm Gia nói vậy, đỏ bừng cả khuôn mặt, hắn cũng không phải đang khiêm tốn, mà thật sự cảm thấy xấu hổ.
Trước không đề cập tới khả năng của gần như yêu nghiệt Diệp Thiên, chính là Đại sư huynh trước mặt đã sắp đến tuổi bát tuần, mà chân khí trong cơ thể sâu không lường được, một già một trẻ, mình hoàn toàn không sánh bằng.
Hơn nữa Tả Gia Tuấn từng nghe sư phụ nói qua, Đại sư huynh của hắn thiên phú dị bẩm, công pháp sư môn tu luyện không người nào có thể sánh cùng, hơn nữa rất chăm chỉ nghiên cứu đối với trận pháp kỳ môn, là vị đệ tử được lão đạo sĩ chân truyền nhiều nhất.
Vốn dĩ Tả Gia Tuấn đã tiến vào cảnh giới Kình Lực, chỉ thiếu chút nữa có thể bước vào đến hóa kình, trong lòng vốn là có chút kiêu căng, nhưng trước gặp Diệp Thiên, sau có Cẩu Tâm Gia, cũng khiến tâm trạng của hắn xảy ra biến hóa không nhỏ.
Tu luyện mới bắt đầu là thân thể chịu đựng quyền cước, nhưng tới cảnh giới nhất định, thì tâm tính cũng thoải mái hơn, cả người đều trở nên minh mẫn, những chuyện ngày xưa nghĩ mãi mà không rõ vào thời khắc này đều trở nên thật dễ dàng, trên mặt Tả Gia Tuấn tự nhiên lộ ra một nụ cười từ nội tâm.
- Này sư huynh, sư đệ nhận thức rất cao đấy!
Diệp Thiên và Cẩu Tâm Gia liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười, nhưng không ai muốn đi đánh tỉnh Tả Gia Tuấn, ngộ đạo đối với Đạo gia mà nói, tuyệt đối là chuyện chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu.
- A, Diệp Thiên, Đại sư huynh, là đệ thất lễ !
Ước chừng qua hơn nửa giờ sau, Tả Gia Tuấn mới như ở trong mộng tỉnh lại.
- Chúc mừng Tả sư đệ, tin chắc rằng chỉ nửa năm, đệ cũng có thể đi vào đến cảnh giới luyện khí Hóa Thần.
- Toàn bộ là nhờ sư huynh.
Sắc mặt Tả Gia Tuấn vui mừng, lại lạy dài Cẩu Tâm Gia.
Tả Gia Tuấn vốn cho là đời này không thể tiến vào đến cảnh giới luyện khí Hóa Thần, không ngờ tới một lần ngộ đạo, hắn đã vượt qua cánh cửa này, chăm chỉ tu luyện nửa năm, nhất định có thể đột phá cảnh giới hiện tại.
Cẩu Tâm Gia cất tiếng cười to:
- Ha ha, ba huynh đệ phái Ma Y chúng ta, đều có thể đi vào đến cảnh giới Luyện Khí tối cao, thầy của chúng ta cúng lấy đó mà tự hào!
Đạo gia Luyện Khí, mặc dù đang ở luyện khí Hóa Thần còn cần luyện đến luyện thần Phản Hư, Luyện Hư hợp đạo … nhiều cảnh giới nữa. Nhưng đó đều là truyền thuyết, ít nhất từ xưa đến nay chưa từng nghe thấy có người đạt tới, chính là luyện khí Hóa Thần cũng chỉ có không nhiều người có thể tu luyện thành công.
Nếu đem cảnh giới của ba huynh đệ Diệp Thiên tung ra kỳ môn giang hồ, chỉ sợ cả kỳ môn đều chấn động lên, bởi vì sự suy thoái của kỳ môn đương đại, ngoài mấy lão gia mai danh ẩn tích ra, ngay cả người tiến vào đến Kình Lực đã không nhiều lắm .
- Hôm nay nhất định phải uống một trận lớn!
Cẩu Tâm Gia kéo Tả Gia Tuấn ra, cười nói:
- Đại sư huynh của các đệ thật khốn khó, rượu và thức ăn chẳng phải đều phải do đệ tự chuẩn bị sao?
Nghe được Cẩu Tâm Gia nói vậy, Tả Gia Tuấn vội vàng nói:
- Đại sư huynh, chuyện này … lấy bản lĩnh của huynh, đủ để làm vương đất này, há có thể bị thế tục tục làm ảnh hưởng?
Trong suy nghĩ của Tả Gia Tuấn, Đại sư huynh là ở ẩn tu luyện, nếu không, với năng lực của ông ta, còn không nên được phụng dưỡng như thần tiên sống hay sao?
Cầm những thứ mang tới đặt lên trên bàn, Tả Gia Tuấn đỡ lấy Cẩu Tâm Gia, nói:
- Sư huynh, xin huynh ngồi xuống đã!
Cẩu Tâm Gia khoát tay, cười nói:
- Huynh đệ chúng ta cũng đừng nói quá khách sáo như vậy, cái ghế dựa này không đủ ngồi, tiểu sư đệ ngồi trên giường đi.
- Ồ, Đại sư huynh, huynh... cánh tay của huynh ?
Mãi đến lúc này, Tả Gia Tuấn mới phát hiện cánh tay trái không còn của Cẩu Tâm Gia, không khỏi biến sắc mặt,
- Sư huynh, cánh tay huynh là người phương nào gây nên?
Phản ứng rất giống Diệp Thiên lúc đầu, khuôn mặt tuấn tú của Tả Gia Tuấn cũng lộ ra vẻ khiếp sợ cực độ, với năng lực của lão đạo sĩ, có thể đủ dùng tránh họa, là ai có thể khiến thương thế của ông ta thành như vậy?
- Tả sư huynh, ngồi xuống rồi nói chuyện!
Diệp Thiên lôi Tả Gia Tuấn ngồi xuống, sau đó ra phòng bếp cầm ba cái bát. Sau khi trở lại, Diệp Thiên mở bình rượu đế mà Tả Gia Tuấn mang đến, đổ tràn đầy 3 bát, mở miệng nói:
- Hôm nay có thể được thấy Đại sư huynh, là may mắn cho sư môn chúng ta, tiểu đệ xin kính hai vị sư huynh một chén!
Diệp Thiên lúc trước đã hỏi qua Cẩu Tâm Gia về vấn đề này, nhưng Cẩu Tâm Gia không chịu nhiều lời, nên lúc này Diệp Thiên nghĩ dùng mấy bát rượu, chờ sư huynh cảm giác say, dĩ nhiên là sẽ nói .
- Tiểu sư đệ, còn dám giở thủ đoạn với sư hynh sao?
Cẩu Tâm Gia sống đã tám mươi năm, đối với thủ đoạn nhỏ của Diệp Thiên, tự nhiên không thể qua mắt, lắc lắc đầu cười nói:
- Có thể nhìn thấy hai sư đệ, đời này huynh đã không còn cầu mong gì hơn, chuyện về cánh tay này, huynh liền nói cho các đệ nghe đây!
- Nào, uống cạn bắt này trước!
Đạo sĩ vốn là không kiêng kỵ đồ ăn gì, đừng thấy Cẩu Tâm Gia dáng người thấp bé, tửu lượng cũng không kém so với Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn, một ngụm uống hết rượu trong bát.
- Các đệ cũng biết, từ năm 1949, huynh từ Đại Lục tới Đài Loan, nhưng các đệ không biết, năm 1950 huynh cũng đã trở lại nội địa một chuyến...
Cầm bát không, Cẩu Tâm Gia miên man trong hồi ức, nói ra bí ẩn mà khiến cho cả Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn đều khiếp sợ không thôi.
Thì ra, ngay lúc đó Cẩu Tâm Gia là một người trong chánh phủ Tưởng Giới Thạch, là một người cực kỳ đặc biệt, chuyên xử lý một số chuyện mà Tưởng Giứoi Thạch không thể giao cho người bên ngoài.
Ở năm 1950, khi đại lục đã sắp được giải phóng, Tả Gia Tuấn nhận được một nhiệm vụ, phải về nội địa áp giải một số lượng vàng cực kỳ khổng lồ đến Đài Loan.
Số vàng này thực sự không phải là thuộc về Trung Quốc toàn bộ, mà là Nhật Bản năm đó đoạt được từ các quốc gia Đông Nam Á, bởi vì trong bốn năm năm này, Nhật Bản binh bại như núi đổ, thậm chí cũng không kịp đem vàng về Nhật Bản, chỉ có thể vùi lấp ở biên cảnh Trung Quốc.
Mà tin tức này mãi đến khi binh lính của Tưởng thị ở đại lục đại bại mới lộ ra, lúc này Tưởng thị cũng chẳng quan tâm khoản tiền này, thẳng đến Đài Loan định cư, mới nhớ ra, nhiệm vụ này liền rơi vào tay Cẩu Tâm Gia, cho hắn mang theo hơn hai mươi người, trải qua không ít khó khăn từ Myanmar vòng về Trung Quốc.
Khi đó biên cảnh Vân Nam chưa hoàn toàn giải phóng, Trần đại tướng và người nhà họ Tống còn chưa tiến vào Xuân Thành, hoàn cảnh tương đối hỗn loạn.
Lúc bắt đầu, Cẩu Tâm Gia tiến hành nhiệm vụ phi thường thuận lợi, cần dùng tam ngày, đã tìm ra toàn bộ số vàng, hơn nữa đưa đến biên cảnh Myanmar, chuẩn bị từ một vịnh của Myanmar quay lại Đài Loan.
Nhưng ngay khi vào đến đất Myanmar, trong lòng Cẩu Tâm Gia bỗng nhiên nổi lên một tia báo động, chớp thời cơ để cho thủ hạ một lần nữa giấu hết số vàng đi, dẫn người chuẩn bị lui trở lại biên giới Trung Quốc.
Số vàng đó tuy là được cất giấu rồi, nhưng khi người của Cẩu Tâm Gia phản hồi lại biên cảnh, cũng bị một bang phái thần bí phục kích, thủ hạ toàn bộ chết trận, Cẩu Tâm Gia cũng trả giá bằng một cánh tay trái mới thoát được!