Cuộc đối thoại giữa Diệp Thiên và Tinh Vân đại sư làm Cung Tiểu Tiểu và Đường Văn Viễn kinh ngạc vô cùng. Lời nói của Diệp Thiên lại có thể làm Tinh Vân đại sư phải công khai xin lỗi trước mặt bao nhiêu người. Chuyện này mà đồn ra ngoài chắc chắn sẽ làm náo động đây.
- Lão hòa thượng, nhớ giữ gìn sức khỏe. Hai năm sau gặp lại, chúng ta sẽ tiếp tục tranh luận.
Cẩu Tâm Gia là người không câu nệ, ông vốn không muốn Tinh Vân đại sư xuống núi tiễn mình nhưng đại sư vẫn kiên quyết nên mới có cảnh tượng này.
Tinh Vân đại sư chắp hai tay vào nhau, hơi cúi người, nói nhẹ nhàng:
- Được, anh Nguyên Dương, lão hòa thượng sẽ chờ ngày gặp lại.
Tinh Vân đại sư quả thật không muốn rời xa người bạn đã quen hơn 60 năm nay. Nhưng ông biết Cẩu Tâm Gia xưa nay xem quẻ rất chuẩn, nói 2 năm sau gặp lại thì nhất định chuyện đó sẽ xảy ra.
Cẩu Tâm Gia quay lại nhìn một lượt ngọn núi hoang vu năm nào giờ đã trở thành thánh địa phật môn, trong lòng bỗng cảm thấy bồi hồi. Ông vừa đi ra phía ngoài vừa hát:
- Bạch vân tại thiên, khâu lăng tự xuất, đạo lý du viễn, sơn xuyên gian chi, tương tử vô tử, thượng năng phục lai...
Bóng dáng thong thả bước đi cùng bài hát "Bạch Vân Dao" của Cẩu Tâm Gia đã làm Diệp Thiên bất giác nhớ lại cảnh tượng sư phụ mọc cánh thành tiên. Cảnh tượng lúc đó không khác gì lúc này.
Lắc lắc đầu xua đi ký ức đó, Diệp Thiên giơ tay chào Tinh Vân đại sư rồi bước lên ngồi phía trước, nhường đại sư huynh ngồi vị trí trang trọng trong chiếc xe do A Đinh lái.
Sau khi xe của Diệp Thiên rời đi khoảng 10 mét, một chiếc xe nhỏ từ từ bám theo. Đây chính là đoàn người Maracay được Tống Vy Lan thuê để bảo vệ Diệp Thiên.
- Quả là thay đổi thật sự quá nhanh!
Nhìn cảnh vật qua ô cửa sổ, Cẩu Tâm Gia chợt cảm thấy xao động. Hơn chục năm nay, ông không hề rời khỏi Phật Quảng Sơn. Ngoài việc được nghe Tinh Vân đại sư kể lại, ông không biết gì về thế giới bên ngoài.
Khi xe về đến khách sạn, tâm trạng của Cẩu Tâm Gia đã trở lại bình thường. Lúc trẻ ông đã được hưởng hết vinh hoa phú quý trên đời, khi vào tuổi trung niên gặp bất trắc, phải sống thanh đạm hơn chục năm trời, nên ông có cái nhìn thoáng hơn đối với mọi thứ trong cuộc sống.
- Nguyên Dương chân nhân, không biết ngài có yêu cầu gì trong việc ăn uống không?
Ngồi trên xe, Đường Văn Viễn đã biết được thân phận của Cẩu Tâm Gia. Về đến khách sạn cũng gần trưa, ông phải tranh thủ xin ý kiến của Cẩu Tâm Gia trước khi chuẩn bị tiệc rượu.
Cẩu Tâm Gia phẩy phẩy tay ra hiệu:
- Tôi sống ở vùng núi hoang dã lâu rồi, ăn gì cũng vậy thôi, ăn thanh đạm một chút càng tốt.
- Được, tôi sẽ kêu người chuẩn bị.
Đường Văn Viễn gật đầu đồng ý. Trên thế giới này chắc chỉ còn 3 sư huynh đệ này mới có thể làm Đường Văn Viễn đích thân hỏi xem muốn ăn uống thế nào để chuẩn bị.
Bữa trưa được dọn ra với những thực đơn tuy không phong phú nhưng được làm rất kỳ công. Đường Văn Viễn đã đưa Diệp Thiên và mọi người tới phòng tổng thống. Họ ở đây nghỉ ngơi khoảng 1 tiếng rồi ra sân bay để về Hồng Kong.
- Diệp Thiên, Trương Chi Hiên đã bị Hoa Thắng bắt giam ở Hồng Kong, ngài định xử lý hắn thế nào?
Đường Văn Viễn rất tức giận trước sự việc xảy ra với Diệp Thiên nên đã sử dụng hầu hết các mối quan hệ của mình. Hôm qua ông vừa nhận được điện thoại của Hoa Thắng nói đã bắt được Trương Chi Hiên và đang giữ hắn ở Hồng Kong.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Tôi không có hận thù gì với người này, chỉ là những sự oán trách tạm thời thôi. Hắn đã mướn sát thủ giết người, vậy cứ để Hoa Thắng xử lý hắn theo quy tắc giang hồ.
Rời khỏi Đại Lục lần này, có thể nói Diệp Thiên đã thoát khỏi bao nhiêu tai kiếp. Mặc dù các vết thương trên người không nặng, không để lại sẹo gì nhưng trong lòng Diệp Thiên đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
- Được, trước đây tên Trương Chi Hiên này cũng là người trong bang hội, vậy tôi sẽ nói Hoa Thắng dùng quy tắc bang hội xử lý hắn.
Đường Văn Viễn gật đầu đồng ý. Dù sao thì ông cũng không muốn nhìn thấy Diệp Thiên ra tay. Bởi cảnh tượng những tử thi lần trước bị Diệp Thiên giết đã khiến cho nhiều người không chịu được.
- Đúng rồi, ông Đường, sư huynh của tôi đã xuất gia nhiều năm về trước, hơn chục năm nay không quan hệ gì với bên ngoài, ông có thể làm giấy tờ tùy thân cho anh ấy không? Nếu làm được thân phận quy y đạo sỹ thì tốt quá.
- Được, không biết tên thật của ngài Nguyên Dương là gì?
Đường Văn Viễn lập tức đồng ý. Việc nhỏ này đối với Đường Văn Viễn cũng chỉ là tiện thể thôi.
Diệp Thiên quay ra hỏi Cẩu Tâm Gia còn đang mải miết xem tivi:
- Sư huynh, tên thật của huynh là gì?
Mặc dù những người biết về sự việc kho báu vàng đã chết rất lâu nhưng thân phận thật của Cẩu Tâm Gia cũng chết vào lúc đó, nên càng không thể xuất hiện được nữa.
- Xem ra ngài Nguyên Dương cũng là người cần kiệm.
Không nghe thấy Cẩu Tâm Gia trả lời mà chỉ nghe những lời Diệp Thiên nói, Đường Văn Viễn đã đoán được ra sự việc.
- Họ Lý, tên Gia Hâm. Làm phiền ông Đường rồi.
Cẩu Tâm Gia nói đại một cái tên cho Đường Văn Viễn nhưng mắt vẫn không rời khỏi chiếc tivi đang chiếu bộ phim " Chuột và mèo".
Diệp Thiên cười nói tiếp:
- Sư huynh tôi vẫn tính trẻ con lắm. Ông Đường, phiền ông giúp chuyện này rồi.
- Không có gì, việc nhỏ mà.
Đường Văn Viễn khoát khoát tay kêu A Đinh lấy ra 1 chiếc máy ảnh, chụp 2 bức ảnh Cẩu Tâm Gia. Sau đó, ông nói với A Đinh vài câu, căn dặn về việc liên hệ với cơ quan phụ trách vấn đề này của Hồng Kong.
A Đinh vừa bước ra khỏi xe thì Cung Tiểu Tiểu đã đi tới, gương mặt nhìn Diệp Thiên đấy cảm kích nói:
- Diệp đại sư, đáng lẽ tôi phải đưa ngài về Hồng Kong, nhưng việc của chồng tôi ở Đài Loan phải mất 7 ngày mới có thể di dời linh cốt đi nơi khác. Thành thật xin lỗi.
Vì chuyện tìm kiếm hài cốt của chồng, Cung Tiểu Tiểu đã mời rất nhiều pháp sư nổi tiếng nhưng đều không thể tìm được. Đến khi gặp được Diệp Thiên, sự việc này đã đi đến hồi kết thúc.
- Không có vấn đề gì đâu, cô Cung, cô cũng đừng đau buồn quá.
Diệp Thiên rất kính trọng người phụ nữ này. Sau khi chồng qua đời, bà một mình gánh các chuyện kinh doanh, tạo dựng ra cả một đế chế sản nghiệp. Việc này không phải người thường có thể làm được.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Cung Tiểu Tiểu đưa cho Diệp Thiên túi đang cầm trên tay rồi nói:
- Diệp đại sư, đây là chút tâm ý của tôi, ngài chỉ việc ký tên lên trên là được.
- Đây là gì vậy?
Diệp Thiên hơi ngạc nhiên, mở túi tài liệu, bên trong chỉ toàn là tiếng anh, dầy tới 4-50 trang.
Cung Tiểu Tiểu cầm lấy tập tài liệu ngay trên cùng nói tiếp:
- Diệp đại sư, vài năm trước tôi có mua một căn biệt thự ở Vịnh Nước Cạn, chưa đến ở bao giờ. Ngài hiện giờ vẫn chưa có chỗ ở Hồng Kong, vậy tôi xin chuyển nhượng căn biệt thự này cho ngài.
- Đây là tài liệu sang tên nhà đất?
Hiện giờ, Diệp Thiên đã hiểu. Hài cốt của Phó Nghị đã tìm được, đây chính là lúc Cung Tiểu Tiểu trả công cho mình.
Diệp Thiên còn tưởng Cung Tiểu Tiểu sẽ viết cho mình một tấm chi phiếu, ai ngờ lại tặng cả căn biệt thự.
Để tìm kiếm hài cốt của Phó Nghị, Diệp Thiên đã bỏ rất nhiều công sức nên cảm thấy mình xứng đáng nhận được căn biệt thự này nên không khách sáo gì, anh cầm lại tấm tài liệu, quay sang nói với Cung Tiểu Tiểu:
- Cô Cung, căn biệt thự này bao nhiêu mét vuông thế?
- Diện tích mặt sàn 620 mét vuông. Tổng cộng có 3 tầng, nếu tính cả vườn tược thì khoảng 3000 mét vuông, chắc đủ cho ngài ở chứ ạ?
Cung Tiểu Tiểu vừa giải thích vừa rút ra 1 tờ giấy:
- Đây là sơ đồ căn biệt thự, Diệp đại sư có thể xem. Nếu ngài không thích, tôi còn 1 căn ở núi Thái Bình.
- Hơn 3000 mét vuông?
Diệp Thiên bị con số này làm kinh ngạc. Đã ở Hồng Kong vài ngày, Diệp Thiên cũng đã hiểu chút ít về giới đại gia ở đây. Một căn biệt thự 3000 mét vuông thì phải mất bao nhiêu tiền chứ?
Nghe Cung Tiểu Tiểu tặng nhà cho Diệp Thiên, Đường Văn Viễn ngồi bên cạnh nói:
- Tôi đã tới căn biệt thự đó rồi, rất đẹp, còn hơn cả căn tôi đang ở nữa cơ. Lúc đó, Tiểu Tiểu mua căn hộ đó cũng vào khoảng 120 ngàn vạn đó.
Nghe thấy vậy, Diệp Thiên lại càng ú ớ không biết nói gì. Không phải anh chưa từng gặp người giàu, nhưng có thể tặng nhà trị giá ngàn vạn thế này thì mới nhìn thấy lần đầu.
Đến ông chủ thích theo đuổi minh tinh như Đường Văn Viễn cũng chỉ tặng biệt thự chị giá 2-30 nghìn vạn thôi.
- Diệp đại sư còn chê chật ư?
Thấy Diệp Thiên không nói gì, Cung Tiểu Tiểu nhíu mày hỏi tiếp:
- Tôi và chồng có một căn biệt thự trên núi rộng hơn 1 chút, nhưng thủ tục hơi rắc rối.
- Không, không phải, cô Cung. Cô hiểu nhầm rồi, không phải biệt thự chật mà là to quá, trước đây tôi chưa từng được biết qua.
Diệp Thiên xua xua tay. Diệp Thiên vốn dĩ tưởng căn biệt thự này chỉ 10-20 nghìn vạn, ai ngờ người đàn bà này lại có thể ra tay hào phóng đến như vậy.
Cung Tiểu Tiểu lắc đầu nói rất thật:
- Diệp đại sư, nếu có dùng cả gia tài để đổi lấy hài cốt của chồng thì tôi cũng đồng ý. Vì vậy, dù thế nào ngài cũng phải lấy căn biệt thự này.
Đường Văn Viễn ngồi bên cạnh cũng nói vào:
- Diệp Thiên, Cung Tiểu Tiểu cũng làm về bất động sản, nếu người ta có lòng vậy thì ngài cứ nhận đi.
Sau khi tiếp nhận công ty của chồng, Cung Tiểu Tiểu đã điều chỉnh lại chiến lược, dốc toàn lực làm bất động sản. Hiện nay, đã trở thành một trong 4 công ty bất động sản lớn nhất Hồng Kong.
Bản thân Cung Tiểu Tiểu cũng là một tỷ phú giàu có ở Hồng Kong, tặng 1 căn biệt thự thì có xá gì chứ.
- Vậy được, cung kính chi bằng tuân lệnh.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Thiên nhận lại túi tài liệu. Trong lòng so sánh người dân Hồng Kong đúng là phóng khoáng hơn người Đài Loan. Trước đây giúp Liêu Hạo Đức tìm mộ mẹ cũng chỉ lấy có 1-2 vạn.
Thấy Diệp Thiên đã đồng ý, Cung Tiểu Tiểu lại lấy tiếp một túi tài liệu nữa:
- Diệp đại sư, đây là tài liệu chuyển nhượng cổ phần. Tôi muốn chuyển nhượng 1% số cổ phần của tôi ở công ty cho ngài.
- Cái gi, Tiểu Tiểu, cô muốn chuyển nhượng số cổ phần ở Hoa Mậu.
Vốn chỉ ngồi bên cạnh, nhưng khi nghe đến những lời Cung Tiểu Tiểu vừa nói, Đường Văn Viễn không nhịn nổi giật mình, trên gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên tột cùng.