Mấy người này đi theo Hoàng Tư Chí, có mộ số người đi theo ông nội, trong chiến tranh chống Nhật, lúc giải phóng cũng đã không biết đến bao nhiêu người đã nhuốm máu tươi của địch.
Tuy các lão tướng quân đã tuổi già sức yếu nhưng ở Hùng Phong những cái thây trong trận huyết hải đã ngưng thành sát khí, có thể dọa cho bọn nhóc này sợ tè dầm ra quần.
Nhưng vừa rồi lúc ánh mắt Diệp Thiên đảo qua bọn họ những người này liền cảm thấy trong lòng phát lạnh, giống như bị cả nhà nhìn vào khiến không được tự nhiên.
Bị Diệp Thiên cho một cái tát làm cho đầu óc choáng váng đến giờ mới tỉnh lại, bò dậy trốn về phía sau mấy người, hô lên:
- Mẹ kiếp, dám đánh tao, các anh em xông lên.
- Tiếp tục kêu la, ta sẽ còn tát nữa, có tin ta sẽ cho ngươi mấy thêm 2 cái răng cửa nữa không hả?
Diệp Thiên trừng mắt tuy âm thanh không lớn nhưng Hoàng Tư Chí cũng sợ tới mức phải câm miệng lại, nói đùa gì vậy, bị gãy răng cửa nếu không còn răng thì chẳng phải khi hít gió sẽ lộ hết ra sao?
Thấy Hoàng Tư Chí bị Diệp Thiên biến thành như vậy, một người bất chấp nói:
- Vị huynh đệ kia giết người cũng cần xem mặt, tất cả mọi người đều trong một hội, mọi chuyện không nên tuyệt tình như thế.
- Ta và các ngươi cùng một giuộc sao, các ngươi cũng không phải trong hội, là hắn động tay trước, ta chỉ tự vệ mà thôi. Các ngươi muốn trả đòn ta sẽ tiếp hết.
Tuy cho Hoàng Tư Chí một cái tát, nhưng cơn tức trong lòng Diệp Thiên vẫn chưa tan, hắn ước những người này đều động thủ khi đó cho mỗi người một các tát, lúc đó đi ăn sẽ thoải mái.
- Được, có khí phách, Diệp Thiên hãy cho mỗi tên một cái tát đi.
Diệp Thiên nói chưa dứt thì phía sau đã vỗ tay tán thưởng, nhìn lại cũng thấy Hồ Tiểu Tiên đang vỗ tay, chỉ e thiên hạ sẽ loạn.
Sau khi nghe Hồ Tiểu Tiên nói, mấy người kia lùi lại phía sau, sợ Diệp Thiên nghe cô bé kia nói xong lại trút ra những cái tát, với tốc độ vừa rồi của Diệp Thiên sợ rằng bọn họ có muốn tránh cũng không được.
Lúc hai bên giằng co, Hoàng Tư Chí bò ra phía sau, bỗng nhiên đứng dậy, nói:
- Chúng ta đi, Diệp Thiên, hôm nay tôi nhận thua trước.
Tục ngữ có câu: vượt qua sợ hãi thì không còn sợ nữa,ở thành Tứ Cửu này Hoàng Tư Chí đều có thể đi ngang qua người khác mà không làm gì được. Nhưng hắn phải để lại bàn ăn cho Diệp Thiên chứ nếu không lại bị cho thêm một cái tát.
Rốt cục Hoàng Tư Chí đã hiểu rõ dùng vũ lực cũng không lại. Bên hắn nhiều hơn vài người cũng không phải là đối thủ của Diệp Thiên, ở lại cũng chỉ rước thêm nhục nhã vào mình.
Nhưng tất cả mọi chuyện trên đời không phải đều dùng vũ lực để giải quyết, chịu thiệt thòi lớn như vậy, Hoàng Tư Chí sớm đã nghĩ cách để trả thù Diệp Thiên.
Ánh mắt đầy thù hận nhìn thoáng qua Diệp Thiên, Hoàng Tư Chí cũng không quay đầu lại, đi ra phía nhà ăn bên ngoài, mấy người lặng đi một lúc sau đó cũng di theo y.
- Xúi quẩy, chúng ta đi ăn cơm!
Thấy Hoàng Tư Chí nói như vậy ngược lại Diệp Thiên không đi chỉ tay vào người quản lý kia nói:
- Bây giờ, có phòng trống chứ? Sắp xếp cho chúng ta ăn cơm đi.
- Diệp Thiên, đổi nơi khác ăn đi?
Thanh Nhã kéo nhẹ cánh tay Diệp Thiên, ai nấy cũng đều thấy trước khi đi ánh mắt Hoàng Tư Chí tràn đầy sự hận thù.
Tuy nhà Thanh Nhã giàu có, nhưng tục ngữ cũng có câu: dân không đấu với quan, cô thường xuyên nghe cha nói người làm quan bụng dạ độc ác, lúc này đây cô lại sợ Diệp Thiên sẽ phải chịu thiệt thòi.
- Sao phải đổi? ăn ở đây đi, mệt cả buổi, anh cũng đói bụng rồi.
Diệp Thiên lắc đầu, nhìn về phía nữ giám đốc nói tiếp:
- Có phải không còn phòng hay không?
- Hả?
Cho tới giờ vị gám đốc tinh thần vị giám đốc kia mới hồi phục lại, nói:
- Không , không… có phòng!
Ban đầu bọn Diệp Thiên muốn vào căn phòng kia nhưng kỳ thực chính là bị Hoàng Tư Chí chiếm mất.
Tuy khách sạn đã kín nhưng Hoàng Tư Chí ở Tứ Cửu thành cũng không phải bình thường, bữa cơm này hắn muốn đặt vị tổng giám đốc khách sạn thấy hắn cũng phải cười. Cho nên sau khi Hoàng Tư Chí gọi điện thoại, thì người quản lý lập tức giữ phòng định cho đám người Diệp Thiên ăn.
Giờ phút này thấy Hoàng Tư Chí bị bọn Diệp Thiên làm cho không còn mặt mũi, cô quản lý này sợ hãi, đây đúng là sự đánh lộn giữa Diêm Vương và quỷ quái bị tai ương đây mà.
Bây giờ người quản lý không dám nói gì, nếu không trước vị này lại bị thêm một cái tát thì khuôn mặt xinh đẹp cũng coi như xong, hai chân cố đứng vững , nữ quản lý nơm lớp lo sợ nhanh chóng nhường đường cho bọn Diệp Thiên.
- Mấy vị, mời… mời vào.
Sau khi đẩy cửa ra, nữ quản lý mời Diệp Thiên và những người khác đi vào, sau đó tránh ra cho người bán hàng đến tiếp đón còn mình chạy ngay đến tolet.
- Ăn cơm ở đây, không phải là ăn cảnh vật sao?
Nhìn bên trong một nửa phòng của sổ và cách bày trí xa hoa, thanh lịch, Diệp Thiên lắc đầu, người Kinh Thành chú ý tới vẻ sang trọng lịch sự, mời khách ăn cơm trong này, đây đúng là nơi tốt để khoe khoang.
- Diệp Thiên, vừa rồi… vậy thực sự là không sao chứ?
Cái tát vừa rồi của Diệp Thiên không chỉ hù người quản lý trong khách sạn mà hù cả bọn Từ Chấn Nam nữa.
Hơn nữa sự việc xảy ra như vậy, ngoài Hồ Tiểu Tiên thì mấy cô cũng đều mất hết hứng thú, các cô không ai xuất thân từ nhà quan nên đối với những người đó trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Diệp Thiên lắc đầu:
- Có chuyện gì được sao? Tôi chính là người thô bạo, mấy người đừng lo cho tôi nữa.
- Không nói anh đâu.
Thanh Nhã giận Diệp Thiên cầm lấy đồ nói:
- Các em, vì chúng ta mà an ủi, đều là đồ ăn đắt tiền.
Diệp Thiên muốn trách, liền để cho không khí trong phòng lắng xuống.
Tuy gia cảnh mấy cô gái này rất khá, tìm được bạn trai cũng không tồi, nhưng đúng là chưa bao giờ đến khách sạn Kinh Thành, sau nghe Thanh Nhã nói, mọi người đều nhìn vào menu.
- Tôi muốn 3 vây cá.
- Còn thêm một cái gạch cua, vây cá..
- Vây cá ở đây là nổi tiếng nhất, thêm chút đi!
- Mỗi người một suất canh tổ yến…
Tuy vừa nói vừa sợ nhưng những cô này đều gọi đồ ăn rất rõ ràng, gọi không phải là vây cá thì cũng là tổ yến, Diệp Thiên nghe thấy vậy liền cười khổ.
- Sau này ra ngoài phải bói một quẻ, nếu có nói là rủi ro thì chi bằng ở nhà.
Tuy trong lòng kêu khổ nhưng Diệp Thiên cũng đã ăn:
- Gì kia…Phật nhảy đến tường , ngoài ra còn có tỏi chưng cá, để 2 đầu nha, đúng rồi, rượu đỏ cũng có mấy bình, có Laffey từ 3 đến 8 năm rồi…
Dù sao hôm nay cũng xui xẻo, dù có thế nào thì Diệp Thiên và các bạn bè cũng không đến mức một bữa cơm cũng không ăn nổi.
Nghe bọn Diệp Thiên gọi đồ ăn, người bán hàng kia cũng líu lưỡi không nói lên lời, hằng ngày ở đây cô gặp không ít những người khách đến đây, thật đúng là không có ai xa xỉ như Diệp Thiên.
Nhưng người bán hàng này cũng không biết, trong thực đơn không ghi giá, nên từ đầu Diệp Thiên cũng không biết tổng cộng mất bao nhiêu tiền.
Đến nỗi cái Laffey kia Diệp Thiên lại càng không biết, hắn chỉ biết ở chỗ villa Lão Đường có rượu Laffey, còn hắn chỉ thích uống duy nhất rượu đỏ, cho nên cũng uống khá tốt.
Chờ người phục vụ mang thực đơn ra ngoài báo cáo cho nữ quản lý, đến người quản lý cũng hoảng sợ, sau khi đi sắp xếp bên nhà bếp liền chạy đến văn phòng của Tổng giám đốc, đem chuyện vừa rồi báo cáo lại từ đầu chí cuối.
- Hây, thực đúng là tiền nào của lấy, ăn cá muối này cũng gần bằng chỗ Lão Đường ha.
Lúc đợi đồ ăn lên, Diệp Thiên cùng mọi người cầm đũa, nâng ly rượu đỏ, mấy người cũng đã quên chuyện vừa rồi, không khí liền náo nhiệt hẳn lên.
- Hồ Tiểu Tiên, nghe nói các cậu bên Đông Bắc kia mời thần có đúng không vậy?
Giữa bữa ăn, bỗng Diệp Thiên hỏi Hồ Tiểu Tiêu, qua mấy tiếng đồng hồ hắn thấy cô bé này tính tình khá thẳng thắn.
Hồ Tiểu tiên đối với Diệp Thiên không hề đề phòng gì, liền nói:
- Đương nhiên là thật, bà ngoại em có thể mời được Hồ Tiên.
- Mời Hồ Tiên? Chẳng trách lại gọi em là Hồ Tiểu Tiên, em có phải hồ ly tinh biến thành không đấy hả?
Sau khi nghe Hồ Tiểu Tiên nói, Vệ Dung Dung cũng không nhịn được liền trêu ghẹo, ở cùng ký túc xá 4, 5 năm liền mà chưa hề nghe Hồ Tiểu Tiên kể qua chuyện này.
- Cũng không thể nói lung tung được, mọi người không cần lo.
Hồ Tiểu Tiên chặn miệng Vệ Dung Dung vẻ mặt e ngại nhìn xung quanh.
- Mời Hồ Tiên, rốt cục là cái gì vậy?
Thấy thần sắc Hồ Tiểu Tiên, Diệp Thiên không khỏi động lòng, tuy hắn tin vạn vật có linh nhưng cũng không tin quỷ thần yêu quái, nhưng mời thần đúng là có thật, Diệp Thiên cũng không hiểu rõ cách thức của bọn họ.
Thấy không khí có phần nặng nề, Diệp Thiên vội vàng nâng chén rượu lên nói:
- Coi như vì phu nhân của tôi - Thanh Nhã, cảm ơn các các quý ông quý bà mấy năm qua đã chiếu cố Thanh Nhã.
- Oa, đã đính hôn rồi hả?
- Vu Thanh Nhã, sao cậu không nó cho chúng tôi biết.
- Được lắm, tôi sẽ liều mạng với cậu!
Diệp Thiên tuôn ra mãnh liệt, làm cho không khí trở nên sôi nổi hơn, mọi người cùng đứng dậy cùng cụm ly.
Bữa cơm kéo dài đến hơn 3 giờ chiều, sau đó Diệp Thiên đi trả tiền, một người trung niên khoảng hơn 40 tuổi đi vào phòng Vip này.
- Vị tiên sinh này, tôi là Tồng giám đốc của khách sạn, bữa trưa của ngài tổng cộng mất 26 vạn 8 nghìn nhưng để bày tỏ sự xin lỗi cúng tôi chỉ lấy 26 vạn thôi.
Tuy người đàn ông này nói chuyện có phần khách sáo, nhưng khi nói ra con số đó Diệp Thiên mới nhìn lại hóa đơn trong tay.
Tống Hạo Thiên chuyển để tài, mở miệng nói:
- Tiểu Tiết, chú theo tôi cũng gần mười năm rồi nhỉ?
- Vâng, lúc tôi còn ở Giang Nam đã đi theo thủ trưởng rồi, đến bây giờ cũng vừa được năm.
Tiết Thanh Thịnh đầu tiên cảm thấy giật mình, tiếp đó hình như đã ý thức được cái gì đó, thế nhưng trên mặt vẫn không có chút biến đổi nào.
Tống Hạo Thiên gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Sau khi xong nhiệm kỳ này, chú đến Giang Nam làm bí thư đi, cứ ở trung ương mặc dù đại cục nhìn thì rất tốt nhưng khiếm khuyết của chú chính là thiếu kinh nghiệm biện pháp chính trị.
Lời nói của Tống Hạo Thiên khiến cho tim trong lồng ngực của Tiết Thanh Thịnh đập loạn hẳn lên, vội vàng đứng thẳng lên, nói to:
- Vâng, thủ trưởng, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, tuyệt đối không làm mất thể diện của ngài đâu.
Thành phố Giang Nam là nơi nào chứ? Từ xưa đến này chính là nơi giàu có nhất của Trung Quốc, hơn nữa lại là thành phố trực thuộc tỉnh, Tiết Thanh Thịnh đi lần này, đã có thể bước gia nhập vào hàng ngũ thứ trưởng rồi.
- Đi theo ta nhiều năm như vậy, cũng vất vả cho chú, sớm sẽ xắp xếp cho chú xuống đó.
Tống Hạo Thiên nhẹ lắc đầu, thân thể tiếp tục đi về phía trước, lơ đãng nói:
- Có khi đưa đứa trẻ đó đến gặp ta đi, ta nợ nó nhiều quá.
Sau khi nói xong câu này, Tống Hạo Thiên khoát tay, ý bảo Tiết Thanh Thịnh không cần theo nữa, Tiết Thanh Thịnh đứng ở phía sau, phát hiện bóng dáng của thủ trưởng lúc này trong nháy mắt chợt già đi rất nhiều.
- Cái gì? Diệp Thiên đi rồi à, đi đâu?
Tiết Thanh Thịnh cũng không biết chỗ ở của Diệp Thiên, ngày hôm sau dò hỏi được địa chỉ của Diệp Thiên lập tức đến xem, chỉ có điều sau khi hỏi bà trước mặt, biết được sáng sớm nay Diệp Thiên đã rời đi rồi.
- Đến thành phố Giang Nam, đai khái là , tuần sau mới về.
Diệp Đông Trúc hơi khó hiểu nhìn người trung niên trước mặt này, bà làm mấy chục năm chủ nhiệm ở ủy ban rồi, mặc dù chức vụ không lớn lắm, nhưng nhìn thoáng qua có thể biết được cơ chế của người trung niên này, hơn nữa làm chức quan cũng không nhỏ.
- Thế thì tốt, bà này, khi nào cậu ấy trở về thì phiền bà báo cho tôi tiếng nhé.
Tiết Thanh Tịnh bất đắc dĩ phải để lại tấm danh thiếp cho bà, ông không thể đuổi đến tận Giang Nam để tìm Diệp Thiên về, hơn nữa thái độ của Diệp Thiên với thủ trưởng, có chịu hay không còn là chuyện khác.
- Anh Phong, lại phiền anh rồi, Ngưu Ngưu có khỏe không?
Vào lúc xe lửa dừng ở ga Giang Nam, thì đã là hơn giờ chiều rồi, Phong Huống nhận được điện thoại của Diệp Thiên, sớm đã đứng chờ ở cửa ga rồi.
Ngưu Ngưu là tên con gái của Phong Huống, nay cũng được , tuổi, năm ngoái vào lúc Vương Doanh mang bé đến Bắc Kinh ở vài ngày, con bé đó cứ thích quấn quít bên Diệp Thiên.
- Khỏe, đều khỏe cả, chị Doanh Doanh của cậu cứ nhắc tới cậu suốt, nói cậu phải nửa năm rồi chưa thấy về.
Phong Huống đón lấy cái ba lô trong tay Diệp Thiên, có chút tò mò nhìn người bên cạnh Diệp Thiên.
Hơn năm qua rồi, Phong Huống cũng từ người thanh nhiên non nớt tràn đầy nhiệt huyết trở thành người đàn ông hơn tuổi, trên người ông có chút điềm tĩnh hơn, ít đi thói kiêu căng của tuổi trẻ nữa.
- Anh Phong, đây là sư huynh của em, người đến từ Đài Loan, người đến từ Hongkong,
Diệp Thiên giới thiệu qua loa chút cho Phong Huống, cậu từ năm tuổi đã lớn lên trong nhà Phong Huống, bình thường cũng giống như người nhà, không có chuyện gì phải giấu diếm cả.
- Hai vị mời lên xe!
Phong Huống gật gật đầu, mở cửa xe, hơn giờ trên xe lửa, Diệp Thiên dẫn Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn đến chân núi Mao Sơn.
Thấy Phong Huống cũng muốn lên núi, Diệp Thiên nói:
- Anh Phong, anh đừng lên, ngày sau bọn em xuống núi sẽ gọi điện thoại cho anh, lúc đó cũng muốn đến thăm chị Doanh Doanh.
- Được, nếu cần gì, anh sẽ đưa lên.
Phong Huống gật gật đầu, sau khi chào Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn, thì lái xe đi.
- Địa điểm tốt, sư phụ thật là có mắt nhìn, có khả năng tinh tường như thế, chắc chắn cũng là tâm nguyện của sư phụ.
Chân đi trên những con đường nhỏ là những tảng đá lớn trên núi, bên tai văng vẳng tiếng chim hót, côn trùng kêu, hai bên thì khắp nơi đều là những rừng trúc, làm cho Cẩu Tâm Gia sống ở trên rừng nhưng vẫn luôn tán thưởng nơi này.
Con đường núi này ở đằng sau thôn nhỏ của Diệp Thiên, trước kia hơi khó đi chút.
Mỗi lần đến nơi này, Diệp Thiên luôn cảm thấy tâm hồn mình rất yên bình, tựa như những lời dạy bảo của sư phụ lại vang lên trong đầu.
- Đại sư huynh, nhị sư huynh, đây chính là điện thờ mà lúc sinh thời sư phụ đã sống ở đây, người nhà của sư phụ ở đây cũng được hơn năm rồi.
Hơn nửa tiếng sau, người đến chỗ điện thờ đó, so với hồi Diệp Thiên rời đi điện thờ cũng không có gì khác biệt lắm, chỉ khác là xung quanh đây có nhiều gà vịt hơn, khiến cho nơi này có thêm nhiều sinh khí hơn.
- A, Diệp Thiên, cậu về rồi à!
người vừa dừng chân trước điện thờ, thì đã thấy vang lên giọng nói của người phụ nữ, vợ Nhị Lăng đuổi mấy con dê từ trên sườn núi xuống.
- Chị Nhị Lăng, anh Nhị Lăng đâu rồi?
Diệp Thiên vội vàng ra đón, nhìn kỹ chị Nhị Lăng, chị cũng già đi chút rồi, năm đó là người đàn bà da dẻ mịn màng, lúc này trên mặt đã xuất hiện dấu vết của thời gian.
Chị Nhị Lăng đuổi đàn dê vào bên trong hàng rào điện thờ rồi cười nói:
- Cháu trai của cậu mới nhập trường, Nhị Lăng thuê phòng trên thị trấn ở cùng nó, Diệp Thiên, vị đây là…?
- Chị Nhị Lăng, đây là đồ đệ khác của sư phụ, bọn họ đến đây là để bái lạy sư phụ, Diệp Thiên giới thiệu Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn cho chị Nhị Lăng.
Mặc dù Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuần biết là Diệp Thiên bỏ tiền ra mời người trông coi điện thờ, nhưng vẫn rất tôn trọng chị Nhị Lăng. Tả Gia Tuấn móc ra phong bì đỏ chót kín đáo đưa cho chị Nhị Lăng.
Chờ chị Nhị Lăng nhận lấy bao lì xì, Diệp Thiên cười nói:
- Nhị tẩu, hôm nay chị xuống núi ở đi, em cùng các vị sư huynh ở lại trên núi, sáng sớm mai sẽ đến bái mộ sư phụ.
- Uh, Diệp Thiên, gạo trong điện thờ không thiếu, mấy thứ gà vịt các cậu muốn ăn thì thịt, không sao đâu.
Sau khi dặn dò Diệp Thiên vài câu, chị Nhị Lăng thu dọn chút đồ đạc của mình rồi xuống núi.
- Sư huynh, tối nay chúng ta sẽ ở đây, căn phòng này đều có thể ở được hết.
Diệp Thiên xem qua chút căn phòng sau điện thờ, chị Nhị Lăng đã dọn dẹp hết sức sạch sẽ, hai căn phòng có đến cái giường, có phòng còn có vài quyển sách giáo khoa cấp , chắc là kỳ nghỉ đông và nghỉ hè con trai của Nhị Lăng ở đây.
Lúc này trời cũng đã tối rồi, Diệp Thiên ở phòng bếp sau vườn đun nước sôi, sau đó ra ngoài bắt con gà cắt tiết vặt lông, hái ít ớt xanh trong vườn, làm bữa ăn không phải là thịnh soạn nhưng là bữa tối mang đậm hương vị của địa phương.
Nghe tiếng nước chảy và tiếng côn trùng trong núi, Diệp Thiên ngủ vô cùng ngon giấc, âm thanh ồn ào của thành phố, sự gò bó của thế gian tại giờ khắc này hình như không còn tồn tại nữa.
Hơn giờ sáng hôm sau, vị huynh đệ cùng nhau thức dậy, sau khi cả người đứng trước điện thờ tu luyện xong, Diệp Thiên nấu nồi cháo làm bữa sáng.
Ánh mặt trời mới lên, ngồi trong sân trước điện thờ, thưởng thức dưa muối tự làm, ăn cháo mùi vị thơm ngon, gió mát thổi bên tai, cảm giác thanh thản dễ chịu không nói nên lời.
- Thật muốn buông xuôi tất cả mọi thứ!
So sánh cảnh sắc thiên nhiên thuần khiết, Tả Gia Tuần cảm thấy căn biệt thự của mình thực không đáng để nhắc đến.
Cẩu Tâm Gia gật gật đầu, bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
- Tiểu sư đệ, hai năm nữa, huynh sẽ về đây với sư phụ!
- Sao lại phải đợi năm nữa?
Diệp Thiên mới đầu sửng sốt, tiếp đó phản ứng lại, cười nói:
- Được, đại sư huynh, đây là huynh nói đấy nhé, hai năm nữa đệ đến HongKong bày trận tụ linh hồn, huynh đừng có mà hối hận đấy!
Diệp Thiên biết, Cẩu Tâm Gia cụt tay từ lâu, kinh mạch nửa người có nhiều thương tổn, cũng muốn giúp tụ linh khí trong Tứ Hợp Viện để trị vết thương cũ, nên mới nói ra kỳ hạn năm.
Cẩu Tâm Gia nghe vậy, nở nụ cười nói:
- Huynh vốn là người vùng núi, nếu không phải là đến bái lạy sư phụ, huynh cũng không ra khỏi Phật Quảng Sơn đâu, núi lại về núi thôi mà.
Phải nói là phong cảnh ở Phật Quảng Sơn so với Mão Sơn thì thua xa. Ở đó vốn là ngọn núi hoang cải tạo thành thánh địa Phật môn, làm sao có thể so sánh với động tiên ở núi này được.
- Được, chúng ta đến bái mộ sư phụ đi.
Diệp Thiên dọn phòng chút, lúc đi ra thì vác cái bao thật to, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn cũng thay quần áo tươm tất, lặng lẽ đi theo sau Diệp Thiên.
- Đúng là nơi lý tưởng.
Đi lên trên núi khoảng hơn phút, đường mòn cũng biến mất, mà phía trước đột nhiên rộng rãi, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuần vừa nhìn thấy phía trước, không nhịn được đồng thời khen ngợi.
Cánh tay Cẩu Tâm Gia lật lại, cái la bàn to bằng bàn tay xuất hiện trong tay, mắt vừa nhìn thấy, nét mặt đã ngạc nhiên, nói:
- Ở phía sau chỗ này có núi dựa vững chắc, bên trái có Thanh Long, bên phải có Bạch Hổ, phía trước có núi dựa, phía sau có sân rộng, nước chảy uốn quanh, quả nhiên là nơi bảo địa phong thủy.
Diệp Thiên lúc đầu mới tìm âm trạch cho sư phụ đã tìm chỗ bảo địa phong thủy tuyệt nhất trên núi này, nơi này mặt có núi bao quanh, mà ở chỗ chân mộ còn có nước từ trên núi chảy xuống hồ, đúng với thuyết pháp “dựa vào núi, đối diện với nước, tránh được gió, tụ được khí”
Đi tới nơi này, không cần Diệp Thiên phải nói nhiều, Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn tiến lên phía trước vài bước, phía trước xuất hiện ngôi mộ, trên đầu mộ có tảng đá xanh, khắc: mộ của Tôn sư Lý Thiện Nguyên. Ký tên: đệ từ Diệp Thiên lập.
Ở mặt sau phiến đã, còn có dòng chữ nhỏ khắc ngày sinh tháng đẻ và cuộc đời của lão Đạo.
Diệp Thiên làm như vậy là nếu như trên thế gian này Lý Thiện Nguyên vẫn còn có con cháu, có thể lấy huyệt địa tránh gió tụ khí nơi này để khiến cho con cháu sau này có thể hưởng phú quý giàu sang vô cùng.
- Sư phụ!
Nhìn thấy dòng chữ trên bia đá, Cấu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn đồng thời quỳ sụp gối, lê đầu gối lên vài bước, đầu dập mạnh xuống, nước mắt cứ thế trào ra.
- Sư huynh, đứng lên thắp hương cho sư phụ trước đã.
Diệp Thiên tiến lên phía trước nâng vị sư huynh đứng dậy, lấy hương nến từ trong bao ra, ngoài ra còn có bình rượi Mao Đài, đặt trước mộ của sư phụ.
Sau khi thắp hương xong, Diệp Thiên nói:
- Đại sư huynh, huynh đến đi!
- Uh!
Cẩu Tâm Gia lau nước mắt trên mặt, đứng giữa người, miệng nói:
- Đồ nhi Cẩu Tâm Gia, năm rồi không thể phụng dưỡng sư phụ, là bất hiếu, nay trở vể tế bái sư phụ dưới cửu tuyền.