- Đến cục cảnh sát? Diệp Thiên, chúng em cùng đi với anh.
Thanh Nhã nói với mấy người cảnh sát:
- Chúng tôi đều chứng kiến sự tình nên có thể chứng minh là Hoàng Tư Chí ra tay trước.
- Được rồi, chúng ta cùng đi.
- Kẻ ác lại làm cáo trạng trước hả? Thật quá là ghê tởm.
- Đồng chí cảnh sát, tôi là phóng viên của Đài truyền hình, các anh cũng không thể nghe từ một phía, nếu không tôi sẽ đưa chuyện này lên truyền hình TV.
Hôm nay, đi ăn cùng Diệp Thiên còn có mấy cô gái đang tác nghiệp, Vệ Dung Dung lại càng mang chuyện công việc ra nói sẽ đưa nó lên truyền hình, phóng viên cũng có thẻ trong tay.
- Mẹ kiếp, mấy người này là ai thế? Ngay cả phóng viên cũng ra mặt rồi.
Trong lòng Dương Cảnh Quan không ngừng kêu khổ, 8, 9 năm nay truyenfull.vn còn chưa phổ biến, nên mọi người đều chú ý vào TV, ngộ nhỡ chuyện chấp pháp lung tung của chúng bị đưa tin, chuyện này thực đúng là không thể chịu nổi, có lẽ bọn hắn muốn hãm hại người cũng không được.
- Xin phép, người nào thích thì đi đi, bạn tôi muốn xin nghỉ.
Dương Cảnh Quan kiên định, Diêm Vương này đánh nhau, không cần phải lôi bọn hắn tiểu quỷ chịu tội thay.
- Được rồi, nhiều chuyện rồi, Thanh Nhã, trước tiên em hãy cùng Hồ Tiểu Tiên về trường học đi, để lão Đại đi cùng anh một chuyến, không chừng lúc em về anh cũng về nhà rồi.
Diệp Thiên thấy mấy cô còn líu ríu mãi, liền cười, hắn nhìn ra ngay, chuyện này liên quan đến cảnh sát không nhiều, phần nhiều là liên quan đến Hoàng Tư Chí.
Nếu đối phương muốn báo án chạy như nước chảy, Diệp Thiên không đi sẽ bị nắm nhược điểm, mặc dù biết Hoàng Tư Chí thâm hiểm, Diệp Thiên cũng không sợ hắn, Diệp Thiên còn không tin trong xã hội này có thể nói trắng thành đen.
Vu Thanh Nhã hiểu Diệp Thiên đã nói như vậy thì hắn trong lòng đã khẳng định chắc chắn, liền gật đầu nói;
- Được, Diệp Thiên, vậy anh phải chú ý một chút, bọn họ làm gì trái pháp luật thì phải báo cáo, làm cho họ không còn quần áo trên người.
- Cô gái này, các cô phải tin vào cơ quan chấp pháp chứ, người tốt sẽ không phải chịu oan uổng, còn người xấu cũng không thoát được đâu.
Vu Thanh Nhã nói, thực ra Dương Cảnh Quan cũng không nói gì, nhưng người kia nhỏ tuổi hơn y, y có vẻ khó chịu, từ trước đến giờ cảnh sát hình sự phá án cũng đấu đá lung tung hôm nay sao chịu được sự oan ức này.
- Tiểu Vương, được rồi.
Dương Cảnh Quan cũng không muốn dây cà ra dây muống, quay lại liếc mắt nhìn thuộc hạ, cười nói với Diệp Thiên:
- Chúng ta có thể đi được rồi chứ?
- Được rồi, đi thôi.
Diệp Thiên ngồi sau xe người cảnh sát, thò đầu qua cửa xe, nói với Thanh Nhã: Nguồn truyện:
- Đừng quên cho Mao Đầu ăn bào ngư với cơm, cũng phải cho tên tiểu tử đó nếm chút cơm Kinh Thành chứ.
- Em biết rồi, anh phải cẩn thận một chút.
Thanh Nhã gật đầu, đợi xe cảnh sát dời đi, liền lập tức gọi điện thoại.
Mà chỗ cách sau xe cảnh sát khoảng 10m, Maracay thuê một chiếc xe đuổi theo, hắn cũng lấy điện thoại ra gọi.
Với tư cách là bảo vệ của Diệp Thiên, Maracay có thể cam đoan đảm bảo Diệp Thiên sẽ không bị thương, nhưng hắn cũng không có phận sự gì để cùng đi với Diệp Thiên vào phòng tạm giam của Cục Cảnh sát, cho nên tình huống này phải báo cho chủ thuê một tiếng.
- Diệp Thiên, nhìn cậu vẫn còn trẻ, có con rồi hả?
Hôm nay Dương Cảnh Quan biết dẫn cả đội bắt người, kì thực đã đắc tội với Diệp Thiên rồi, đây cũng là muốn làm cho quan hệ của mình và Diệp Thiên dịu đi một chút, ít nhất cũng phải mang chuyện này tránh xa một lúc.
- Con ? Tôi chưa có con.
Diệp Thiên nghe thất vậy sửng sốt, vẻ mặt kỳ lạ nói:
- Ý anh nói là Mao Đầu?
Thấy Dương Cảnh Quan gật đầu, Diệp Thiên cười khổ:
- Đó là tôi nuôi một con chồn, nó và người đâu có quan hệ gì.
- A, là hiểu lầm, hiểu lầm.
Diệp Thiên vừa nói ra, Dương Cảnh Quan và đám người thầm mắng sự ngu muội trong lòng, bọn họ cũng chưa được ăn bào ngư với cơm nhưng đây lại cho một con vật? Đúng là phá gia chi tử đây mà.
Tuy mấy cảnh sát trên xe có chút khách sáo nhưng Diệp Thiên cũng không biết vào Cục cảnh sát rồi sẽ nảy sinh chuyện gì, hắn nghĩ một lúc rồi nói:
- Đúng rồi, tôi gọi điện thoại một chút, không sao chứ?
- Được, nếu cậu muốn trợ giúp cho việc điều tra.
- Anh Hồ, hôm nay tôi Diệp Thiên đã làm phiền Hoàng Tư Chí, tôi phải đến Cục cảnh sát.
Ân oán với Hoàng Tư Chí là từ Hồ Quân mà ra, cuộc gọi đầu tiên của Diệp Thiên là gọi cho Hồ Quân.
- Cái gì? Tên tiểu tử đó muốn chết à?
Lúc đó điện thoại của Hồ Quân liền đổ chuông, lúc trước anh ta đã cảnh báo Hoàng Tư Chí không được làm chuyện xằng bậy:
- Diệp Thiên, bây giờ tôi đang ở Thiên Tân, cậu đang ở đâu vậy? 2 giờ, không 1 giờ nữa tôi qua.
Hỏi tên phân cục của bọn Dương Cảnh Quan, Diệp Thiên báo cho Hồ Quân, bên kia trả lời trước khi cúp điện thoại Diệp Thiên nghe thấy tiếng nổ máy rất to.
- Hay là gọi điện thoại cho anh họ? Thôi bỏ đi, chắc anh ấy đang bận.
- Mẹ kiếp, trò chơi còn liên quan đến mấy người nữa.
Sau khi cắt cuộc gọi cho Hồ Quân, Diệp Thiên cân nhắc một hồi, đánh thêm cú điện thoại, Đường Văn Viễn còn có vẻ giống như ủy viên hàng đầu của Hội nghị chính trị.
- Lão Đường, tôi đã xảy ra chút chuyện…
Nối được điện thoại với Đường Văn Viễn, Diệp Thiên cũng không nói vô nghĩa liền nói ra chuyện của mình:
- Tình hình lớn rồi, việc trái pháp luật đã bị người ta bắt được tận nơi.
Chuyện của Hoàng Tư Chí không phải là giả, nhưng Diệp Thiên hạ lệnh cho lãnh đạo cũng làm cho người ta phát cáu, không có những người này nối giáo cho giặc thì Hoàng Tư Chí đến cái rắm cũng không dám tính.
- Tôi biết rồi, cậu yên tâm đi, không ai dám động vào cậu đâu.
Đường Văn Viễn ước gì Diệp Thiên có chuyện cầu đến mình, thì lập tức có điện thoại đến.
Nghe 2 cuộc điện thoại của Diệp Thiên, bọn Dương Cảnh Quan lặng đi, cảm thấy vị này đang làm lớn chuyện đấy? Phải biết rằng chuyện làm trái pháp luật không phải bọn họ mà là cục trưởng.
Vừa rồi thấy Diệp Thiên có chút khó chịu, người cảnh sát trẻ sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, chuyện của phân cục Lão Đại chưa hề phải để mắt đến vậy là tự mình hành mình rồi.
Nửa tiếng sau, xe cảnh sát đã chạy nhanh vào phân cục.
Dương Cảnh Quan vừa mang Diệp Thiên lên tầng, một người thậm chí còn không nhìn Diệp Thiên, nói:
- Lão Dương, đi đâu thế? Cục trưởng hỏi nhiều rồi đấy.
- Đại đội Ngô, anh ta chính là Diệp Thiên, vị này là Từ Chấn Nam tận mắt chứng kiến những gì ở hiện trường.
Thấy người đến, Dương Cảnh Quan giới thiệu Diệp Thiên cho người này, rồi nói tiếp:
- Ngô đại đội, vừa rồi nhà tôi có chuyện gấp, tôi phải đi tìm cục trưởng xin phép, vụ này giao lại cho anh nhé!
Dương Đại Đội phó đại đội trưởng trong phân cục cảnh sát, còn việc phụ trách tình hình trị an là đại đội trưởng, hiểu người hiểu chuyện trị an luôn là chức quan béo bở đều do một tay đại đội trưởng này đảm đương.
Sự thật đúng là như thế, Ngô đại đội chính là một tay Cục trưởng nâng đỡ, đề bạt lên, hơn nữa đợi sang năm vị phó cục trưởng về thì nhất định ông ta sẽ tiến thêm bước nữa.
Đối với chuyện này, đại đội trưởng Ngô cũng tương đối rõ ràng, vì Cục trưởng vừa mới cho ông ta vào làm quan được một thời gian thì Hoàng công tử kia ở văn phòng của Cục trưởng cũng tỏ thái độ rất thân thiết, trong lòng Ngô Đại Đội cũng hiểu rõ lòng người.
Ở đất Kinh Thành này, có thể làm cho một vị cảnh sát phân cụ trưởng 50 tuổi xuất đầu lộ diện thân thiết với một người hơn 30 tuổi như vậy trừ chuyện là quan hệ bên ngoài ra thì hẳn phải là đối phương thế lực thâm hậu.
Đội trưởng Ngô đoán không sai, Thẩm cục trưởng đã ở đây hơn 30 năm chính là ông nội của Hoàng Tư Chí, sau đó chuyển công tác về địa phương làm cục trưởng, tất cả đều là kết quả của Hoàng lão gia.
Cho nên khi Hoàng Tư Chí đã tìm đến thì bất kể như thế nào Cục trưởng Thẩm cũng không được thờ ơ, tuy Hoàng lão gia đã qua đời nhưng ơn chi ngộ không thể nói bằng lời là xong, nếu không nhất định sẽ bị người ta mắng chửi.
- Được rồi, có chuyện gì mau đi đi, cục truởng Thẩm nói vụ này để tôi tiếp nhận.
Thấy Dương Cảnh Quan chủ động dời khỏi bàn, trong lòng Ngô Đại Đội thấy vui, vừa rồi Cục trưởng Thẩm đã thông báo cho ông ta bảo muốn ông ta chiếu cố cho Diệp Thiên, Dương Cảnh Quan ở bên chỉ làm vướng bận thêm.
Dương Cảnh Quan nhìn về phía Diệp Thiên cười nói với Ngô Đại Đội:
- Ngô Đại Đội, kỳ thực Diệp tiên sinh mới là người bị hại, anh cần thẩm tra tốt một chút.
- Biết rồi, nhà cậu còn có chuyện mau đi đi.
Ngô Đại Đội khoát tay áo, căn bản là không muốn nói ra những điều trong lòng với Dương Cảnh Quan.
Cả đội cảnh sát hình sự này đều chịu sự quản lý của Phó cục trưởng, mà Phó Cục trưởng cũng đang chuẩn bị lui về, để chức vị này cho vị đương nhiệm nào đó của đội cảnh sát.
Kể từ đó, Dương Cảnh Quan như càng có thể tiến thêm một bước, nhưng Cục trưởng Thẩm xuất thân tương đối từ bộ đội khiến ý đồ này của bọn hắn khó mà thực hiện được.
Nhưng hôm nay Dương Cảnh Quan cũng có một tia hi vọng, từ cuộc gọi kia của Diệp Thiên y cũng thấy được nếu Cục trưởng Thẩm thiên vị Hoàng công tử kia thì chỉ e chuyện sẽ càng lớn lúc đó cơ hội của y cũng đến rồi.
- Tiểu Triệu, cậu mang người này đi lấy khẩu cung, cậu là Diệp Thiên, đi theo tôi.
Nếu làm việc với các trọng án thì khẳng định đội trưởng Ngô không thể chuyên nghiệp bằng Dương Cảnh Quan nhưng chuyện đánh nhau xử lý Diệp Thiên thì đúng đúng là chuyên môn của ông ta.
- Ai, muốn hỏi khẩu cung cùng lúc sao.
Từ Chấn Nam thấy Diệp Thiên cũng bị mang đi một mình liền nói ồn ào.
- Cảnh sát phá án, muốn cậu dạy hay sao?
Ngô đại đội khoát tay, 2 cảnh sát đi cùng Từ Chấn Nan vào trong một căn phòng.
Cục trưởng Ngô còn mang theo 2 người khác, mang cả Diệp Thiên đi qua ký túc xá vào trong một căn phòng thẩm vấn.
- Ngồi xuống!
Vừa mới vào trong phòng 2 cảnh sát đã đẩy Diệp Thiên xuống nghế thẩm vấn.