Như vậy, ở Kinh Thành, cấp bậc của quan chức so với thị dân cũng cao hơn rất nhiều, bình thường phân cục nhiều nhất là cấp cán bộ, nhưng Thẩm Minh Hâm là ở cấp bậc Phó cảnh sát.
Tuy Cục công an thuộc về chính phủ, nhưng đặc thù về quyền ngành thì không thể so với Bí thư Tiêu được nhất định phải điều chỉnh công tác của Thẩm Minh Hâm.
Thế nhưng một người xa lạ thì không thể trực tiếp cách chức được như thế sẽ không khỏi làm mọi người hoảng sợ, nháo nhác.
Nói chuyện chính là người trung niên khoảng 45,46 tuổi, khuôn mặt không có gì đặc biệt nhưng cứ đứng ở đó làm cho người ta có một cảm giác khó chịu, chắc là đã quen với chuyện ra lệnh cho người khác.
Người trung niên cạnh, lại còn một người nữa khoảng 60 tuổi, không cao lắm tóc đã điểm hoa râm nhưng ánh mắt thì sắc bén lạ thường, ông ta đảo đi đảo lại trong lòng không khỏi run lên.
Hai người ở phía sau, còn có 7,8 người cảnh sát họ cũng đều phải 40, 50 tuổi, trên vai đều có quân hàm của cảnh sát cấp bậc cũng cao hơn Thẩm Minh Hâm.
- Cục trưởng Đậu? sao ngài lại đến đây?
Nhìn thấy người tóc điểm hoa râm, Cục trưởng Hạ vội vàng đi tới, lời nói của ông ta làm cho tất cả cảnh sát phải lắp bắp sợ hãi, bởi vì ở Kinh Thành này vị Cục trưởng Đậu chính là một người công an tiền bối, hơn nữa còn kiêm luôn cả Phó bộ trưởng.
Lúc Thẩm Minh Hâm đối mặt với Cục trưởng, cảm thấy rất sợ hãi, bởi vì ít nhiều Cục trưởng Hạ cũng muốn tỏ ra chút uy lực cho nên Thẩm cục trưởng còn có chút may mắn nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Lui về phía sau mấy bước, Cục trưởng Thẩm lấy đi động ra, trước mắt là ông ta không đối phó được nên gọi điện thoại kêu khổ, nhưng không biết điện thoại hết pin từ khi nào.
- Tiểu Hạ, cô cũng ở đây.
Cục trưởng Đậu gật đầu, nói:
- Bí thư Trương, nghe chủ nhiệm Tiết nói không có, mang Thẩm Minh Hâm đi thẩm tra vì có chuyện liên quan đến ông ta.
Cục trưởng Đậu vừa nói xong, mọi người đều nín thở, một lần nữa lại hướng ánh mắt về phía người trung niên kia, sôi nổi suy đoán về thân phận anh ta.
- Chủ nhiệm Tiết?
Bí thư Tiêu nhìn thấy người kia, ban đầu dường như có cảm giác đã quen biết , đợi Cục trưởng Đậu ra nghênh đón liền vươn 2 tay ra.
- Chủ nhiệm Tiết, ở Kinh Thành tôi rất nóng ruột, chuyện này là như thế nào mà lại kinh động cả đến ngài?
Bí thư Tiêu hạ mình cúi thấp, lúc nhìn Bí thư ông ta cũng tỏ vẻ cung kính như thế.
- Bí thư Tiêu.
Tuy Chủ nhiệm Tiết vẻ mặt có tươi cười nhưng mọi người đều có cảm giác xa cách.
Đưa bàn tay mềm mại nắm tay Tiêu bí thư, chủ nhiệm Tiết nói:
- Bí thư Tiêu, thủ trưởng rất quan tâm đến chuyện này, khi Kinh Thành xây dựng đội ngũ cảnh sát đều lấy người có trình độ cao vào cơ quan chấp pháp, cho nên chuyện con sâu bỏ rầu nồi canh, cần phải kiên quyết loại trừ trong đội ngũ cảnh sát.
Chủ nhiệm Tiết cũng không nói to, nhưng mỗi lời nói đều như giao cho Thẩm Minh một khẩu súng lục, ông ta thấy tràn ngập sự tuyệt vọng, không biết Chủ nhiệm tiết từ đâu tới đây mà quả thực rất cay độc, đầy khách sáo, nhưng những lời nói cũng đều như cắn chết chính mình.
Nếu không phải còn ôm hi vọng ở lời nói của vị Lãnh đạo kia thì bây giờ Thẩm Minh Hâm cũng như cá chết lưới rách rồi, ông ta thực không chịu nổi 4, 5 người làm cho ông ta không trở về được như ngày ban đầu.
Nội bộ vẫn lấy Cục trưởng Đậu, sau khi chủ nhiệm Tiêt ra chỉ thị, Cục trưởng Đậu lền nói:
- Chủ nhiệm Tiết cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ quán triệt chỉ thị, Cục trưởng xem có phải cứu người ra không?
Chủ nhiệm Tiết gật đầu nói:
- Ấy, không liên quan, mọi người tản ra đi, để người bên trong đi ra.
Sau khi nghe Chủ nhiệm Tiết nói, đám cảnh sát liền lập tức tản ra, hôm nay vụ này thật lớn, ngộ nhỡ để lãnh đạo phải lo lắng thì cả đời này cũng không có chút công danh gì.
Đang sắp bị kiểm tra kỉ luật của Bí thư, Thẩm Minh Hâm lại có chút không cam lòng, hét lớn;
- Cục trưởng Đậu, Hoàng Tư Chí ở bên trong, tôi cũng muốn cứu bọn họ ra nên mới như thế.
- Hoàng Tư Chí? Sao anh ta lại ở trong đó?
Cục trưởng Đậu sửng sốt, tuy Hoàng Gia có một thời rách nát nhưng bây giờ cũng là thế hệ tiền bối vẫn là nhớ đến bạn xưa.
- Là thế này, Hoàng Tư Chí báo án, ông ta nói bị Diệp Thiên đánh, sau khi chúng tôi lập chuyên án đã gọi Diệp Thiên đến để hỗ trợ việc điều tra thế nhưng hắn đã ra tay đánh người bị thương mấy cảnh sát và Hoàng Tư Chí ở bên trong.
Thấy Cục trưởng Đậu muốn hỏi, Thẩm Minh Hân biết đây chính là cơ hội duy nhất của mình, vội vàng nói ra hết đầu đuôi câu chuyện, không thiên vị bên nào.
- Chỉ là hỗ trợ điều tra, thì không cần phải thẩm vấn ở trong phòng đó chứ?
Cục trưởng Đậu không nói gì, vị Tiết chủ nhiệm kia liền hỏi:
- Mặt khác Hoàng Tư Chí lại là đương sự, sao lại ra chỗ Diệp Thiên điều tra? Chẳng lẽ lại là lạm dụng tư quyền?
Con mắt chủ nhiệm Tiết rất sắc bén, nhìn vấn đề cũng đương đối thấu đáo, những ý đồ của Cục trưởng Thẩm và đại đội Ngô đều bị phơi bày ra hết, ông nói khiến Thẩm Minh Hâm câm miệng lại không được nói gì.
Nhận thấy chủ nhiệm Tiết có vẻ không bỏ qua, Cục trưởng Đậu cũng không hiểu, liền khoát tay nói:
- Được lắm, tiểu Thẩm, không sợ phạm sai lầm nhưng nhất định phải khai báo rõ ràng, cùng Bí thư đi đi.
Lúc Hoàng lão gia ở đó, nhất định phải nể mặt Cục trưởng Đậu, nhưng bây giờ chuyện của Hoàng Tư Chí đã qua không thể cùng chủ nhiệm Tiết đại diện phía sau cho người kia.
Nghe được những lời này từ Cục trưởng Đậu, sắc mặt Thẩm Minh Hâm như đống tro tàn, trông già hơn tuổi, bước đi lảo đảo qua đám người.
Đúng lúc đó, cửa phòng thẩm vấn được mở ra, nhìn tình hình bên trong Cục trưởng, Bí thư, Chủ nhiệm đều ngây ngẩn cả người.
Một người còn trẻ đang ngồi trầm ngâm trên nghế thẩm vấn, mà mấy cảnh sát thì vẻ mặt đầy sự bất an đứng ở góc tường, trên đất còn 2 người không biết còn sống hay đã chết.
Thấy cửa bị mở ra, không có súng lục Ngô đại đội mừng rỡ xông ra ngoài còn chưa nhìn rõ điều gì, đã la lớn:
- Chống lệnh, đánh lén cảnh sát, nhanh, nhanh bắt Diệp Thiên lại.
- Làm càn, cậu là ai?
Cục trưởng Đậu hét to, làm Ngô đại đội sợ hãi, sau khi nhìn mặt đối phương sợ run cả người, Lão Đại của kinh thành này lẽ nào anh ta lại không biết?
- Báo cáo Cục trưởng Đậu, lúc chúng tôi thẩm tra án, thì nghi phạm bắt bớ rồi đánh lén cảnh sát, đang chuẩn bị ra tay.
Đại đội Ngô cũng là người lãnh đạo, lời khách sáo, lúc này còn cho Cục trưởng Đậu xem hiện trường và Diệp Thiên.
- Ai cho ngươi quyền đánh người? Cảnh sát nhân dân mà dùng súng đối phó với nhân dân sao?
Đừng nhìn Cục trưởng Đậu không cao nhưng chỉ một tiếng hô cũng đủ làm cho lỗ tai người ta ù ù lên rồi đến nỗi Ngô đại đội còn đứng dại ra ở đó, y không biết vừa rồi mình báo cáo rốt cục là có vấn đền gì không?
- Lấy súng của hắn, đi lấy khẩu cung thì có phải là lạm dụng chức quyền làm chuyện tư không hả?
Nghe thấy câu này, Cục trưởng Hạ khoát tay, mấy người xông tới sau khi giao nộp súng, không hiểu sao Ngô đại đội lại dời nơi này.
- Các người là ai?
Lúc này Hoàng Tư Chí cũng ra khỏi phòng thẩm vấn, thấy mấy người cảnh sát đứng ở cửa, cũng há hốc cả mồm.
- Anh chính là Hoàng Tư Chí? Một chút hiểu biết cũng không có.
Cục trưởng Đậu liếc nhìn Hoàng Tư Chí một cái, nói:
- Dẫn hắn đến phòng khác đi.
Hoàng Tư Chí cũng không chống lại, y thấy trong đám người có Hồ Quân, trong lòng cho rằng chuyện này là Hồ Quân muốn làm tới, nhưng y cũng không sợ, Thẩm Minh Hân không đủ trọng lượng y còn có các mối quan hệ khác.
- Diệp Thiên, cậu không sao chứ?
Thấy Diệp Thiên đi ra, Hồ Quân vội vàng ra đón. Nói:
- Lần trước đều tại tôi, không xử lý tốt chuyện đó, nên mới để tên tiểu tử Hoàng Tư Chí này làm khó cậu.
- Không sao?
Diệp Thiên nhìn Hồ Quân gật đầu, chỉ vào chỗ mấy người nói:
- Hóa ra là muốn bắt 2 tên cảnh sát dùng côn điện đánh tôi, không cẩn thận lại đâm chính mình, mấy người kia không sao cả.
Thấy Hồ Quân và mấy người trong phòng thẩm vấn, Diệp Thiên biết mình không sao, hắn cũng không muốn làm tới chuyện này, bởi mấy người kia đều thi hành lệnh của cấp trên chứ không có sai lầm gì quá lớn.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, tận mắt thấy đại đội trưởng cảnh sát nhân dân bị mang đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi bị đánh cũng chẳng đau đớn gì, nhìn về phía Diệp Thiên đầy cảm kích.
- Mình tự đâm vào mình?
Lúc sau trừ mấy cảnh sát, những lời của Diệp Thiên đều làm cho mọi người một phen dở khóc dở cười, tên tiểu tử này đúng là hư hỏng rồi? Ai không có việc gì thì cầm lấy côn ảnh sát thử lên người mình.
Nhưng bọn họ vì chuyện của Diệp Thiên mà đến, nên cũng không vạch trần tiểu sảo của Diệp Thiên, cả đám nhìn nhau cười.
Thấy Diệp Thiên không bị thương, Cục trưởng Đậu cũng bớt căng thẳng nói:
- Được rồi, bị thương thì vào bệnh viện còn những người khác thì đi lấy khẩu cung.
- Cậu chính là Diệp Thiên?
Chủ nhiệm Tiết nhìn người thanh niên, nói:
- Cục trưởng Đậu chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.
- Được, đi vào phòng họp đi.
Cục trưởng Đậu gật đầu, lập tức phía sau có người đi tới, người kia cũng muốn đi theo Phó cục trưởng.
- Ấy , cậu không thể đi theo. Bạn đang đọc truyện tại - truyenfull.vn
Lúc Hồ Quân và Diệp Thiên cùng Cục trưởng Tiêu đi vào phòng họp, thì bị chủ nhiệm Tiết ngăn lại.
- Ba, bây giờ là lúc nào rồi, ba đừng có gây thêm phiền phức có được không?
Mẹ của Hồ Tiểu Tiên hình như không chấp nhận đề nghị của ông lão, nhỏ giọng than thở câu:
- Lúc trước nếu như đem bà đến bệnh viện sớm chút thì bà… bà sẽ không đến mức vì không đưa đến kịp thời để chữa trị mà ra đi đâu!
- Con nói cái gì?
Ông lão mặc dù đã lớn tuổi rồi nhưng lỗ tai vẫn vô cùng thính, sau khi nghe thấy con dâu nói vậy, nét mặt lập tức nổi giận, mắt trợn ngược lên, bộ dạng trông rất đáng sợ.
- Trong nhà này hình như có chút chuyện?
Mấy người Diệp Thiên vừa mới đẩy cửa bước vào thì thấy cảnh này, nên trong lòng tự đoán ra, nhìn mẹ của Hồ Tiểu Tiên cũng không giống như người bất hiếu, nhưng thái độ trước mặt này cũng có chút hơi tệ.
Có thể là không muốn cãi nhau trước mặt người ngoài, sau khi nhìn thấy mấy người Vu Thanh Nhã đi vào, giọng nói của mẹ Hồ Tiểu Tiên dịu lại, nhìn ông lão nói:
- Ba, xin ba đấy, cứ để cho bác sĩ khám bệnh của Tiểu Tiên đi, ba không thấy sắc mặt Hồ Tiểu Tiên hôm nay tốt lên nhiều rồi sao? Con bé thực không chịu nổi dày vò đâu!
- Được, tùy các người thôi, dù sao Tiểu Tiên cũng là con gái các người!
Sau khi nghe được con dâu nói vậy, ông lão thở dài cái, bỗng nhiên cả người như già đi hơn tuổi, giơ bàn tay to như khúc cây kia nhẹ nhàng vuốt lên đầu cháu gái chút.
Ông lão tuy rằng y thuật rất cao siêu nhưng không tìm ra được cháu gái mắc bệnh gì, hơn nữa Hồ Tiểu Tiên bây giờ chỉ dựa vào nước muối mà duy trì tính mạng, ông dùng mấy vị thuốc cũng không có cách nào giúp Hồ Tiểu Tiên hồi phục.
- Ta đi đây, mai lại đến!
Nhìn thấy đám người đi vào trong phòng, ông lão đứng bên giường cảm thấy có chút cô đơn, cũng không chào hỏi mấy người Diệp Thiên, lập tức ra khỏi phòng bệnh.
- Tiểu Dư, tiểu Vệ, thật khiến cho các cháu chê cười quá, tính tình ông nội Tiểu Tiên là thế đấy, mình là thầy thuốc còn tin vào mấy thứ ma quỷ, bà nội lúc trước, ôi, nói chuyện này với các cháu làm gì chứ?
Sau khi ông lão ra khỏi cửa, mẹ Hồ Tiểu Tiên đứng lên mời bọn họ ngồi, tuy rằng trong lòng lo lắng cho con gái nhưng cũng không muốn thất lễ với mấy người Vu Thanh Nhã không quản ngàn dặm xa xôi từ kinh thành đến đây.
Diệp Thiên trong lòng động cái, hỏi:
- Dì à, lúc trước làm sao vậy? Cháu thấy ông Hồ cũng không phải là người không có lý?
- Y thuật của ông nội Tiểu Tiên cao siêu thì không phải là sai, nhưng Đông y không phải bệnh nào cũng có thể chữa được, ông ấy chính là không nghe người khác khuyên bảo, lúc trước bà nộ bị bệnh viêm ruột thừa cấp tính mà ông ấy không đồng ý đưa đến bệnh viện.
Mẹ Hồ Tiểu Tiên cũng không phải là người có thể giữ được chuyện, hơn nữa chuyện này giống như cái nhọt trong nhà họ, bình thường không ai muốn nhắc đến, vẫn luôn giữ ở trong lòng.
Hơn năm trôi qua, cha của Hồ Tiểu Tiên cũng vì chuyện này mà mâu thuẫn với cha mình, tuy rằng không tới mức không còn nhìn mặt nhau nữa nhưng tình cảm cha con thì lạnh nhạt hơn so với những gia đình bình thường khác rất nhiều, cho nên Diệp Thiên vừa hỏi, mẹ của Hồ Tiểu Tiên liền nhắc lại ngay.
Hóa ra, đúng vào lúc cha mẹ Hồ Tiểu Tiên mới kết hôn được hơn năm, bà của Hồ Tiểu Tiên đột nhiên mắc bệnh cấp tính, lúc ấy ông nội của Hồ Tiểu Tiên mới mở phòng khám, đã chữa cho vợ bằng phương pháp Đông y.
Chỉ có điều kể cả là uống thuốc hay là châm cứu, bệnh của bà Hồ Tiểu Tiên vẫn không có biến chuyển, lúc ấy cha của Tiểu Tiên mới đưa mẹ đến bệnh viện, nhưng bị cha ngăn lại.
Thế hệ tiền bối học Đông Y, tư tưởng đều tương đối bảo thủ, cho rằng Tây y có thể chữa khỏi bệnh thì Đông y cũng có thể chữa được.
Cho nên ông lão nói thế nào cũng không đồng ý đưa vợ đến bệnh viện, ngược dại còn dùng vài thứ “ mê tín phong kiến” (mẹ Hồ Tiểu Tiên cho là như vậy) truyền thừa lại của nhà họ Hồ, giả thần giả quỷ chữa bệnh cho bà, nhưng cuối cùng cũng không được.
Mắt nhìn thấy mẹ sắp không qua khỏi, cha của Hồ Tiểu Tiên mặc kệ sự phản đối của cha, vẫn cứ đem mẹ đến bệnh viện, xét nghiệm hóa ra là bệnh viêm ruột thừa cấp tính, thế nhưng bởi vì đưa đến bệnh viện quá muộn, cuối cùng cũng qua đời, năm đó hơn tuổi.
Kể từ đó, cha của Hồ Tiểu Tiên cho rằng chính cha mình hại mẹ, đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn không bỏ qua cho cha.
Mà sau khi xảy ra chuyện, ông lão cũng đóng luôn phòng khám, mình lui vào trong rừng sâu trong núi Trường Bạch, đến tận sau khi sinh Hồ Tiểu Tiên, quan hệ cha con mới dịu lại.
Lúc này mẹ Hồ Tiểu Tiên sau khi nghe thấy ông lão nhắc đến thầy cúng, nguyên nhân chủ yếu phản ứng kịch liệt như vậy là năm đó vào lúc chồng đưa mẹ đến bệnh viện, mặc dù không phải mời thầy, nhưng cũng có thầy, người cũng không khác nhau là mấy.
- Hóa ra là như vậy à?
Sau khi nghe mẹ Hồ Tiểu Tiên kể xong, Diệp Thiên cúi đầu, dùng âm thanh cực bé tự lẩm bẩm:
- Xem ra truyền thừa Nhất Mạch Hồ Thị này cũng có chỗ khiếm khuyết, nếu không đối với chứng bệnh viêm ruột thừa như vậy, mặc dù không thể trị khỏi bệnh, nhưng vẫn có thể làm đỡ hơn chút được chứ.
Từ trên người ông lão đó, Diệp Thiên cảm ứng được khí huyết cuồn cuộn, nhưng linh khí trong người thuật pháp không có đến tia, nhưng ông lão đó lại hiểu được chút thuật pháp chữa bệnh, cho nên Diệp Thiên suy đoán chắc là ông lão bị mất truyền thừa.
Nhìn thấy mẹ Hồ Tiểu Tiên đang nói chuyện với mấy cô gái, Diệp Thiên lặng lẽ đứng dậy, chạy ra khỏi bệnh viện đuổi theo.
Ông lão cũng mới bỏ đi, lúc Diệp Thiên đuổi theo đến cửa bệnh viện, vừa nhìn thấy ông lão đang cởi dây chiếc xe ngựa, ngồi vào trong xe.
Xe ngựa chạy trong thành phố là cực kỳ ít thấy, thế nhưng ở đây ba mặt Trường Bạch đều được bao quanh bởi núi, đường lên núi rất khó đi, nên trên đường quốc lộ có thể nhìn thấy vết tích của xe ngựa.
Mắt nhìn thấy ông lão đang vung roi lên, Diệp Thiên vội vàng chạy qua, kéo lại cương ngựa, nói:
- Ông ơi, xin chờ lát, cháu có việc muốn hỏi ạ!
- À, cậu là chàng trai vừa rồi trong phòng bệnh đó hả?
Nhìn thấy Diệp Thiên kéo đầu ngựa lại, ông lão không khỏi ngạc nhiên.
Tục ngữ nói người trong nghề thì xem xét nội tình bên trong, người ngoại đạo thì chỉ xem cảnh náo nhiệt, ông lão Hồ này mặc dù không còn quất roi nữa, nhưng ngựa đã chạy, lực mấy trăm cân, căn bản là không thể kéo dừng được.
tay Diệp Thiên đã khiến cho con ngựa này không thể đi thêm nửa bước, ông Hồ tự hỏi, nếu là chính mình mặc dù có thể làm như vậy, nhưng tuyệt đối không thể có sắc mặc không thay đổi như Diệp Thiên đó được.
- Không ngờ cậu lại là người đồng đạo, nhưng lại không biết là người nơi nào, không biết cậu là người nhà nào?
Hảo hán vùng Đông Bắc nơi này, không chịu làm nô dịch cho người Nhật Bản, trước thời kỳ giải phóng đều ngang dọc ở trong vùng Đông Bắc Trung Quốc, ông lão Hồ nói ra tràng giọng nói giang hồ nhưng cũng là không có ý gì cả, còn có chút giống như bọn cướp đường thời trước.
Diệp Thiên mỉm cười, nói:
- Ông à, cháu không phải là người giang hồ, thế nhưng sư huynh cháu trước kia đã từng tới tỉnh Đông Bắc, đã bái vị đại ca ở bến tàu tên là Hồ Vân Báo , không biết ông có quen biết không?
- Hồ… Hồ Vân Báo?
Ông lão vốn ngồi trên xe ngựa, nghe đến cái tên này, mắt trừng lên, tay phải vỗ lên trên xe, toàn thân lập tức bay qua, dừng ngay trước mặt Diệp Thiên.
Hai chân vừa mới chạm đất, tay phải ông Hồ đã nắm chặt lấy Diệp Thiên, mở miệng hỏi:
- Cậu bạn, cậu… cậu sao lại biết tên tục của cha tôi?
Phải biết rằng, cha của ông Hồ trước thời kỳ giải phóng tung hoành nổi tiếng là thủ lĩnh của bọn cướp đường ở vùng Đồng Hóa, Trường Bạch, sau thời kỳ giải phóng bị đàn áp, đã đổi tên Hồ Vân Báo thành Hồ Thiên Bảo, ẩn cư trong núi Trường Bạch.
Đừng nói là Diệp Thiên là người ngoài, mà ngay cả con trai ông Hồ cũng không biết được cái tên kiêng kị này của cha mình, cho nên nghe thấy tên của người cha đã qua đời của mình, ông Hồ chẳng khác gì như sét đánh ngang tai.
- Ông lão, cháu nói rồi, là sư huynh cháu quen biết với Hồ Vân Báo tiên sinh.
Diệp Thiên nhìn quanh, nói tiếp:
- Chúng ta nói chuyện ở đây không thích hợp, hay là đổi chỗ khác đi?
Tuy rằng xe ngựa ở Trường Bạch không ít, nhưng cái xe này của ông Hồ ở trước cổng bệnh viện, thu hút chú ý của mọi người, Diệp Thiên cũng không thể ôn lại tình bằng hữu ở nơi này được.
- Đừng gọi tôi là ông Hồ, sư huynh cậu quen biết cha tôi, thế cậu vẫn cao hơn tôi bậc, tôi là Hồ Hồng Đức đi, cậu gọi là lão Hồ là được rồi!
Hồ Hồng Đức đem xe ngựa buộc lại chỗ gốc cây bên ngoài bệnh viện, xách cái túi trong tay, chỉ vào quán đối diện, nói:
- Cậu bạn, đi, chúng ta vào đó ngồi nói chuyện!
- Vâng!
Diệp Thiên gật gật đầu, thi theo ông lão vào quán, lúc này là hơn giờ chiều, cũng không có người ăn cơm, cả quán chí có người họ.
Sau khi ngồi xuống, ông Hồ cũng không vội vã hỏi Diệp Thiên, mà là sau khi gọi bát mì to xong, sau đó đặt thêm cân thịt dê nữa, mặt khác gọi thêm bình rượu lớn, sau khi thịt rượu bày trên bàn, mới mở miệng hỏi:
- Cậu bạn, xin hỏi họ tên của quý sư huynh là gì, làm thế nào mà quen cha tôi?
Diệp Thiên cũng không giấu diếm, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Sư huynh tôi họ Cẩu, năm đã đến tỉnh Đông Bắc, không biết ông có nghe qua Hồ Vân Báo tiên sinh nhắc đến bao giờ không?
- Cẩu Tâm Gia? Đây… đây không…. Không phải là Kim Nhãn Điêu hay sao?
Sau khi nghe thấy Diệp thiên nói vậy, Hồ Hồng Đức đứng mạnh lên, giọng nói cực lớn, làm các tấm kính trong quan rung lên, dọa đến mức mấy đầu bếp trong bếp thiếu chút nữa dùng cả tay bịt tai lại.
- Kim Nhãn Điêu? Không ngờ sư huynh còn có biệt danh này?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt chút, cậu tới giờ chưa hề nghe qua sư huynh có cái tên hiệu này.
Thế nhưng Diệp Thiên không biết, Cẩu Tâm Gia năm đó làm việc cho chính phủ, cái biệt hiệu này cũng là nửa khen nửa chê, kết giao không ít bạn bè, nhưng cũng có không ít thù địch, cho nên mới không đề cập đến với Diệp Thiên.
- Cháu nói này ông, chúng ta nói nhỏ giọng chút được không? Giọng của ông đến cả chúng ta cũng không chịu nổi!
Giọng nói Hồ Hồng Đức quá lớn, mấy người phục vụ trong quán cũng không đáp ứng lại.
Hồ Hồng Đức cũng ý thức được là mình thất lễ, cười cười vẻ xin lỗi với mấy người phục vụ trong quán, ngồi lại xuống ghế, nhỏ giọng nói:
- Cậu bạn, ông… ông ấy vẫn còn sống à?
- Sư huynh còn sống, trước khi cháu đến đây, cũng chính là sư huynh nói tên tôn phụ của ông cho cháu biết.
Diệp Thiên tò mò nhìn về phía Hồ Hồng Đức, mở miệng nói:
- Lão Hồ, chẳng nhẽ ông gặp qua sư huynh cháu rồi?